Góc Của Chan

FFFF – CHƯƠNG 2

5

“Thiếu hiệp ra tay thật lợi hại!” Điềm Điềm thấy động tác của Triệu Thanh Phong liền thốt lên.

Triệu Thanh Phong mỉm cười với cô ấy, rồi đỡ Trương Cẩm, nghiêng đầu, “Để tôi đưa hai người về.”

Với bộ dạng của Trương Cẩm lúc này, tôi thật sự không muốn ở riêng với cậu ta.

Sự chán ghét của tôi đã lên đến mức không muốn làm ra vẻ bề ngoài nữa.

“Được, cảm ơn anh.” Tôi nói lời cảm ơn với anh ấy.

“Vậy bọn em đi trước nhé. Thanh Phong, anh đưa Tiểu Bảo và cậu ta về, lát nữa hai người lại cùng đến.”

Triệu Thanh Phong gật đầu với Điềm Điềm.

Phải công nhận là Triệu Thanh Phong rất khỏe.

Anh ấy cao hơn Trương Cẩm một chút, lúc này đỡ, không, phải nói là lôi Trương Cẩm đi rất nhanh, giống như xách một bao gạo, chẳng chút tốn sức.

Trương Cẩm cố ý không tự chống đỡ, muốn xem Triệu Thanh Phong lúng túng.

Có lẽ cậu ta không ngờ Triệu Thanh Phong khỏe đến vậy, bị anh ấy lôi đi như một con chó chết.

Nhìn Triệu Thanh Phong kéo Trương Cẩm vào ghế sau của một chiếc xe.

“Rầm” một tiếng, giữa bãi đậu xe rộng lớn vẫn nghe rõ tiếng vang.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi chạy nhanh đến xem.

Chỉ thấy Triệu Thanh Phong nhìn tôi đầy vẻ xin lỗi, chỉ tay vào sau gáy của Trương Cẩm, “Xin lỗi, lỡ va đầu cậu ta vào cửa rồi.”

Tôi nhìn Trương Cẩm, mí mắt cậu ta run run.

Rõ ràng là rất đau, nhưng cậu ta vẫn cố chịu đựng.

Tôi có chút buồn cười, nhưng cũng nhịn.

“Không sao đâu, cậu ta còn không kêu đau mà, đợi cậu ta tỉnh rồi nói sau.” Tôi thấy mình thật vô tình, tình cảm cứ thế mà rút đi quá nhanh.

Ngày trước, tay Trương Cẩm bị đứt một vết nhỏ thôi là tôi đã cuống cuồng đi mua thuốc cho cậu ta, còn giờ đây, tôichỉ thấy cậu ta đáng đời.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Triệu Thanh Phong mở cửa xe phía ghế phụ cho tôi.

Khoảnh khắc chiếc xe khởi động, tôi chợt nhớ ra, Triệu Thanh Phong không phải đã đi xe của Điềm Điềm đến đây với tôi sao?

“Xe của anh sao lại ở đây?”

“Trước đây đến ăn, để lại đây chưa đi.” Triệu Thanh Phong trả lời mà không nhìn tôi.

Sau này, Điềm Điềm kể với tôi rằng, sau khi tôi nói với cô ấy chuyện Trương Cẩm lật tẩy, cô ấy đã gọi điện cho Triệu Thanh Phong.

Triệu Thanh Phong ngay đêm đó đã từ một thành phố khác lái xe đến. Sáng sớm, anh ấy đã đến nhà hàng này để chọn món, và trao đổi với nhân viên phục vụ về những món ăn tôi thích, chỉ để tôi có một bữa trưa thật ngon miệng.

Việc ngồi chung xe với Điềm Điềm cũng là để có thể trò chuyện với tôi ở ghế sau.

Trên xe, tôi và Triệu Thanh Phong trò chuyện.

Nói chuyện với anh ấy thật sự rất thoải mái.

Giọng anh ấy hay, nói chuyện không nhanh không chậm.

Khi câu chuyện chạm đến điều tôi không muốn nói, anh ấy có thể nhanh chóng chuyển chủ đề.

Khi tôi và Triệu Thanh Phong đang nói chuyện vui vẻ, Trương Cẩm ở ghế sau bắt đầu rên rỉ.

“Chị ơi, chị đừng giận nữa… Chị ơi, tôi là bạn trai chị, không thể uống đồ uống của người khác… Chị ơi, có phải tôi đã làm gì sai không?”

Lúc Trương Cẩm nói câu này, bàn tay Triệu Thanh Phong nắm chặt vô lăng. Nhưng tôi không để ý, tôi nghĩ là do anh ấy đang lái xe tập trung.

Bị Trương Cẩm phá hỏng hứng thú, tôi và Triệu Thanh Phong cũng không trò chuyện được nữa. Cả hai im lặng lái xe về khu ký túc xá nhân viên.

Để được gần tôi, Trương Cẩm đã chuyển từ căn hộ chung cư cao cấp nhìn ra sông mà bố cậu ta mua cho, đến khu ký túc xá bốn phòng ngủ một phòng khách.

Khi Triệu Thanh Phong lôi Trương Cẩm xuống xe, trán cậu ta lại không may va vào cửa xe.

Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt đầy xin lỗi của Triệu Thanh Phong, tôi đã nghi ngờ hai người họ có thù oán với nhau.

Khi đưa Trương Cẩm lên cửa phòng, bạn cùng phòng của cậu ta đã mở cửa. 

Cậu ta tên là Tôn Hồng, chính là người đã cười cợt nhiều nhất trong phòng bao đêm đó.

Nhìn thấy ba chúng tôi, cậu ta rõ ràng sững sờ. 

Cậu ta nhìn Trương Cẩm đang nhắm mắt, rồi nhìn tôi, và nhìn cả Triệu Thanh Phong đang đỡ Trương Cẩm.

6

“Làm ơn chăm sóc Trương Cẩm hộ, chúng tôi có chút việc.” Tôi ra hiệu cho Triệu Thanh Phong đưa cậu ta cho Tôn Hồng.

Triệu Thanh Phong đẩy người về phía trước, Tôn Hồng vội vàng đỡ lấy. Trương Cẩm giả vờ chết quá đạt, khiến Tôn Hồng bị lùi lại hai bước.

“Đi thôi.” Tôi kéo Triệu Thanh Phong đi, để lại Tôn Hồng với ánh mắt không thể tin nổi.

Xuống lầu, trở lại xe, tôi nghe thấy một tiếng chuông điện thoại vang lên từ ghế sau.

“Cái gì vậy?” Tôi có chút khó hiểu.

Triệu Thanh Phong cũng không có vẻ gì là biết.

Tôi quay lại nhìn, là điện thoại của Tôn Hồng.

“Anh đợi tôi một lát, tôi mang lên cho.”

“Được.” Triệu Thanh Phong gật đầu với tôi.

Không biết là do ý trời hay tôi may mắn, lần nào cũng có thể nghe thấy lời Trương Cẩm tính toán tôi.

Chưa đến cửa, tôi đã nghe thấy giọng Tôn Hồng oang oang vọng ra qua cánh cửa cách âm kém.

“Cẩm ca, chuyện gì vậy? Gã đàn ông đó là ai?”

“Không biết.”

Giọng Trương Cẩm nghe có vẻ khó chịu.

“Không lẽ Từ Lai lại thay lòng đổi dạ rồi à? Hai người không phải vẫn đang quen nhau sao? Vậy kế hoạch của chúng ta không thể tiếp tục được à? Tiểu Tuyết sẽ thất vọng lắm đấy.” Tôn Hồng có vẻ lo lắng.

“Không đâu, Từ Lai thích tôi. Chỉ là tối qua tôi không liên lạc với cô ấy, nên cô ấy giận thôi.”

“Thế thì được rồi. Nhưng em thấy gã đàn ông đó có vấn đề, chúng ta có nên đẩy nhanh kế hoạch không?”

Trương Cẩm im lặng một lúc, “Tuần sau tôi sẽ nói với bố tôi.”

“Đỉnh quá, Cẩm ca. Đến lúc đó phải xem anh thể hiện rồi.” Giọng Tôn Hồng vui sướng vang lên.

Nghe đến đây, tôi thấy cũng chẳng có gì đáng nghe nữa. 

Tôi đặt điện thoại trước cửa rồi đi xuống lầu.

“Sao lên lâu vậy?” Triệu Thanh Phong thấy tôi lên xe liền hỏi.

“Đợi một chút.”

“Vậy bây giờ chúng ta đi tìm họ luôn nhé.”

“Được.”

Trên đường đến Hành Lang, Triệu Thanh Phong có lẽ nhận ra tâm trạng tôi không tốt, nên không nói chuyện với tôi, chỉ vặn nhỏ tiếng nhạc.

Tiếng nhạc đó thật sự khiến tôi thư giãn hơn rất nhiều.

Từ lúc nghe thấy họ đẩy nhanh kế hoạch đến giờ, đầu óc tôiluôn suy nghĩ xem phải xử lý chuyện này thế nào.

Trương Cẩm gần như muốn chặn đứng con đường của tôi.

Mới đây tôi đã nói với cậu ta rằng tháng này tôi sẽ ứng cử vị trí trưởng bộ phận, và gần như chắc chắn sẽ được thăng chức.

Nếu tuần sau cậu ta vào ban quản lý và công khai mối quan hệ của chúng tôi, điều đó có nghĩa là tôi không những không thể thăng chức, mà thậm chí còn phải chủ động xin nghỉ việc.

Đúng là tính toán rất hay.

Khi đã nghĩ ra cách đối phó tuần sau, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Mệt không?”

“Không, chỉ là đang suy nghĩ vài chuyện. À, nghe Điềm Điềm nói, anh vừa được điều đến đây ạ?” Tôi nghiêng đầu hỏi anh ấy.

Nơi này cách trụ sở công ty của anh ấy hàng nghìn cây số.

“Ừ, cũng không hẳn là điều động, là tự tôi muốn đến.”

“Hả? Tại sao lại muốn đến một thành phố nhỏ bé như chúng tôi?”

Không phải là tôi chê quê mình, mà tôi chỉ cảm thấy nơi này không hợp với Triệu Thanh Phong, một người trông giống như một lãnh đạo tinh anh ở thành phố lớn.

“Môi trường ở đây tốt, áp lực công việc nhỏ. Tất nhiên… con người cũng rất tốt.”

“Thành phố nhỏ mà, môi trường đúng là không tồi, áp lực cũng ít. Còn con người thì cũng tùy người.”

Ví dụ như loại người như Trương Cẩm thì đúng là rác rưởi.

“Những người tôi gặp, đều rất tốt.” Triệu Thanh Phong cười nhìn tôi.

Bị anh ấy nhìn, tôi có chút không tự nhiên, quay mặt nhìn thẳng về phía trước và trả lời, “Đó là anh may mắn thôi.”

Khoang xe im lặng một lúc, Triệu Thanh Phong khẽ nói, “Có lẽ vậy.”

7

Từ sau hôm đi leo núi với Điềm Điềm và Triệu Thanh Phong, tôi bắt đầu chuẩn bị đối phó với chuyện của Trương Cẩm.

Toàn bộ tài liệu dự án gần đây của công ty đều nằm trong tay tôi. Ngay cả khi Trương Cẩm vào ban quản lý, trong thời gian ngắn, lãnh đạo công ty cũng sẽ không để tôi đi, vì lo ngại những vấn đề phát sinh sau này.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm một lý do để chia tay với Trương Cẩm.

Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra lý do gì.

Vừa hay tôi nhận được thông báo họp vào thứ Sáu, cần phải gửi thông báo vào nhóm làm việc.

Vừa gửi xong, WeChat lại hiện lên một tin nhắn.

Là của cô “tiểu trà xanh” – Lý Tư Ngữ.

Đó là một đoạn video.

Video quay lại cảnh trong phòng bao hôm đó. Cô ta và Trương Cẩm ngồi cạnh nhau, những người xung quanh hô hào họ hôn nhau.

Và “tiểu trà xanh” đã hôn thật.

Tôi lập tức bấm lưu.

Ồ, đúng là lý do được mang đến tận nơi!

Cảm ơn em gái trà xanh.

“Chị Từ, em xin lỗi, xin lỗi, em gửi nhầm rồi. Em định gửi cho bạn thân, bây giờ mới phát hiện ra, thật sự xin lỗi chị.”

Nhìn Lý Tư Ngữ thu hồi tin nhắn và gửi lời xin lỗi, tôi bật cười, rồi trả lời một câu, “Không sao.”

Lý Tư Ngữ không gửi thêm tin nhắn nào nữa.

Tôi liền chuyển tiếp video cho Trương Cẩm, kèm theo một câu “Chia tay.”

Chưa đầy năm phút, điện thoại của Trương Cẩm gọi đến.

“Chị, chị nghe tôi giải thích đã.”

Giọng Trương Cẩm nghe rất gấp gáp.

“Được.”

“Cái gì?” Trương Cẩm sững sờ.

“Lời giải thích của cậu.” Tôi nói một cách thong thả.

“Tôi…tôi, họ, họ chỉ đùa thôi.”

“Vậy tôi cũng đi tìm một người đàn ông khác hôn, rồi nói với cậu là đùa thôi nhé?”

“Không được!” Trương Cẩm nhanh chóng đáp lại.

“Trương Cẩm, cậu đúng là một người đạo đức giả. Chia tay không phải là ly hôn, không cần cả hai bên đồng ý và làm thủ tục. Tôi chỉ đang thông báo cho cậu thôi.”

“Từ Lai! Chị không thể đối xử với tôi như vậy! Tôi…”

Tôi không muốn nghe Trương Cẩm điên cuồng nữa, trực tiếp cúp máy, tiện tay xóa luôn số điện thoại và WeChat của cậu ta.

Tôi đoán chắc chắn Trương Cẩm sẽ đến ký túc xá tìm tôi. Tôi biết thứ Sáu là cuộc họp để cậu ta vào ban quản lý, nên tôi đã xin nghỉ ba ngày về nhà, đợi tối thứ Năm mới quay lại.

Quả nhiên, hôm đó và ngày hôm sau, tôi nhận được vài cuộc gọi từ số lạ, nhấc máy đều là của Trương Cẩm. 

Tôi không nghe, cúp máy luôn.

Hai ngày sau không thấy cậu ta gọi nữa, chắc là đang ủ mưu chờ tôi.

Thứ Sáu, tôi đến phòng họp.

Trương Cẩm đã ở đó, đang trò chuyện với các trưởng bộ phận xung quanh. Thấy tôi bước vào, cậu ta nhìn tôi chằm chằm.

Muốn xem vẻ mặt của tôi ư? Cậu ta sẽ phải thất vọng rồi.

Thấy tôi không có vẻ gì là sốc hay ngạc nhiên, cậu ta cũng không làm gì.

Có vẻ đã bình tĩnh lại rồi.

Cuộc họp không chỉ để giới thiệu thân phận của cậu ta, mà còn để các bộ phận báo cáo công việc. 

Tôi không phải là trưởng bộ phận, nhưng vị trí này đang tạm trống, tôi chỉ đang tạm quản lý, sau đó có thể ứng cử.

Cuộc họp kết thúc, Trương Cẩm cũng không làm gì.

“Tiểu Từ, em đợi một chút. Nghe nói em và Tiểu Trương tổng quen nhau. Vậy em dẫn Tiểu Trương tổng của chúng ta đi làm quen với các bộ phận nhé.”

Người gọi tôi lại là Sếp lớn của công ty.

Thật không hay chút nào.

Việc giới thiệu này không nên là việc của một người ở bộ phận dự án như tôi.

Có vẻ như trước cuộc họp, Trương Cẩm đã nói gì đó với Sếp lớn.

“Vâng.” Tôi sắp xếp lại đồ đạc trên tay, dẫn Trương Cẩm đi ra ngoài.

8

Cứ thấy Trương Cẩm chuẩn bị mở miệng nói, tôi lại bước nhanh về phía trước.

Cậu ta đành phải nuốt những lời định nói vào trong.

Bộ phận dự án nằm ở cuối hành lang.

“Mọi người tạm dừng công việc trên tay một chút.” Thấy hai người trong văn phòng đều quay lại nhìn, tôi đứng sang một bên, để lộ Trương Cẩm phía sau.

“Yo, Tiểu Từ, anh chàng đẹp trai này là ai vậy?” Người hỏi là quản lý bán hàng Trần Sinh.

Dạo gần đây anh ấy đang giải quyết các khoản bồi thường, nên có quay lại đây một thời gian.

“Đây là phó tổng mới đến, Trương tổng. Mọi người làm quen đi.”

Trong văn phòng lúc này còn có hai người, một là Trần Sinh, và một là cô “tiểu trà xanh” Lý Tư Ngữ.

“Trương tổng đúng là trẻ tuổi mà tài cao.” Trần Sinh giơ ngón cái lên khen Trương Cẩm.

“Chào Trương tổng.” Lý Tư Ngữ nũng nịu gọi một tiếng, giọng đầy vẻ ngạc nhiên.

Ngay khi cô ta định nói thêm gì đó, Trương Cẩm bước ra hai bước.

“Chào mọi người. Có việc gì thì sau này chúng ta sẽ trao đổi. Bây giờ tôi có chút việc với Từ Lai, nên xin phép đi trước.”

“Vậy hai người làm việc, tôi đưa Trương tổng về văn phòng.”

Văn phòng của Trương Cẩm không xa bộ phận dự án, cách khoảng ba bốn văn phòng.

Đưa cậu ta đến cửa, tôi định đi thì cậu ta trực tiếp kéo tôi vào trong.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa đóng lại sau lưng tôi.

“Chị định trốn tôi đến bao giờ?” Trương Cẩm hai tay nắm chặt buông thõng hai bên, hai mắt hơi đỏ nhìn tôi, giọng có chút ấm ức.

“Trương tổng, nhân viên có việc gia đình thì không được xin nghỉ phép sao?” Tôi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cậu ta, khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng đến cực điểm.

“Chị, đừng gọi tôi như vậy.” Trương Cẩm quay mặt đi, không dám nhìn tôi.

“Trương tổng, còn việc gì nữa không? Không thì tôi đi trước đây. Nếu cậu cần làm quen với công ty, Lý Tư Ngữ ở bộ phận chúng tôi khá tiện đấy.”

“Từ Lai! Chị đừng như vậy nữa, chuyện này có liên quan gì đến cô ta!” Trương Cẩm đột nhiên kích động, không biết là vì Lý Tư Ngữ hay vì tôi.

“Trương tổng, bộ phận dự án rất bận, tôi cũng rất bận… Xin lỗi, tôi có điện thoại.” Điện thoại tôi reo, đúng lúc là Sếp lớn gọi đến. Ông ấy bảo tôi đến văn phòng của ông.

“Trương tổng, tổng giám đốc Lâm tìm tôi để nói chuyện dự án. Có việc gì cậu có thể tìm tôi trên hệ thống của công ty.” Tôi đẩy cậu ta ra, bước ra ngoài, rồi đóng cửa lại.

Khi đóng cửa, tôi liếc thấy một bóng người nhanh chóng lẩn đi ở phía bộ phận dự án, nhưng tà váy vẫn còn vương trong không trung.

Văn phòng của Sếp lớn, tổng giám đốc Lâm, ở tầng trên.

“Tổng giám đốc Lâm, ông tìm tôi?”

Tổng giám đốc Lâm ngồi trên ghế sofa hút thuốc, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

“Cô và Trương Cẩm có quan hệ gì?”

Mở đầu của tổng giám đốc Lâm luôn rất thẳng thắn.

“Mối quan hệ bạn trai – bạn gái cũ.”

Bàn tay kẹp điếu thuốc của ông khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi.

Chắc ông ấy cũng không ngờ tôi lại thật thà đến vậy.

Không khí nhất thời trở nên gượng gạo.

“Tổng giám đốc Lâm, chuyện chia tay là ba ngày trước. Việc Trương Cẩm lên làm phó tổng, tôi biết từ một tuần trước. Cậu ta không nói với tôi, nhưng chuyện tôi ứng cử thì cả công ty đều biết. Ông là người đã cất nhắc tôi, ông hẳn biết tôi không phải là người hành động theo cảm tính.”

Lập trường, quyết tâm, mối quan hệ, cái gì cần thể hiện thì phải thể hiện, cái gì cần rũ bỏ thì phải rũ bỏ.

Là bạn trai mà biết rõ đang trong giai đoạn then chốt để bạn gái thăng tiến lại còn đến gây rối, đây là chuyện hủy hoại tiền đồ của người khác.

Rất ít người trong công ty biết rằng tôi được tổng giám đốc Lâm cất nhắc, dù sao chúng tôi cũng ít liên lạc, và tôi thường xuyên cãi lại ông ấy về chuyện dự án.

Tổng giám đốc Lâm im lặng rất lâu, “Trương Cẩm vào được là nhờ bố cậu ta, nhưng cô cũng nên biết, người này hiện tại không thể gánh vác được.”

Tôi gật đầu. 

Trương Cẩm thích chơi bời, cậu ta không thể tập trung.

Khi còn ở xưởng, cậu ta ba bữa lại xin nghỉ để đi chơi.

Bây giờ làm phó tổng, chưa nói đến việc cậu ta chưa từng có kinh nghiệm quản lý, chỉ riêng trình độ chuyên môn của cậu ta cũng không đủ yêu cầu.

Trương Cẩm rất thông minh, nếu cậu ta từ cấp cơ sở đi lên từng bước, chỉ cần hai ba năm, vị trí này chắc chắn không thành vấn đề.

“Họ đã đưa ra yêu cầu rõ ràng, chỉ cần quyền quản lý của bộ phận dự án.” Tổng giám đốc Lâm liếc nhìn tôi.

Tôi biết ông ấy muốn xem phản ứng của tôi.

Dù sao cũng không ai bị bạn trai hãm hại mà vẫn bình tĩnh được như vậy.

Tôi biết Trương Cẩm làm tuyệt tình, nhưng không ngờ lại tuyệt tình đến thế. Nếu không ở cùng một bộ phận, sự thăng tiến của tôi có thể vẫn còn chút cơ hội. 

Cậu ta làm lãnh đạo trực tiếp của tôi, muốn một bước chặn đứng con đường của tôi.

“Ý tôi là, điều cô sang hành chính, làm chủ quản hành chính. Tuần trước, chủ quản cũ đã xin nghỉ rồi. Tuần sau, cô sửa lại hồ sơ ứng cử, chuyển sang vị trí chủ quản hành chính. Cô nghĩ sao?”

Bộ phận dự án và bộ phận hành chính có khoảng cách khá lớn, nhưng bộ phận hành chính, nói thật, quyền lực lớn hơn, là bộ phận gần gũi với ban lãnh đạo nhất.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu với tổng giám đốc Lâm.

“Tổng giám đốc Lâm, tôi sẽ về sửa lại hồ sơ ngay.”

“Được rồi. Cô cũng tự cẩn thận một chút, đừng để bị mấy đứa trẻ con hãm hại.”

Chủ đề nghiêm túc qua đi, tổng giám đốc Lâm lại chuyển sang đường lối tình cảm.

Tôi không nói nên lời. 

Tôi cũng không lớn hơn Trương Cẩm mấy tuổi, làm gì mà trông tôi như bà già 70 thế.

Ra khỏi văn phòng của tổng giám đốc Lâm, tôi thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Có Sếp lớn đứng về phía tôi, Trương Cẩm có làm gì cũng không thể đuổi tôi.

Công việc này, trừ việc phải làm chung với cô trà xanh có chút trục trặc, thì vẫn rất thoải mái.

Bây giờ lại được chuyển sang một bộ phận khác, thế thì hoàn toàn thoải mái rồi.

Trên đường về, tôi gặp người của bộ phận hành chính.

Họ nói tuần sau sẽ tổ chức team-building, có thể dẫn theo người thân.

Để tránh có kẻ gây chuyện, tôi phải nghĩ cách thôi.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!