Góc Của Chan

EM GÁI CỦA ÁC QUỶ – CHƯƠNG 1

1

Lúc một giờ sáng, Lục Hữu Phong bước vào phòng tôi.

Anh ta đút tay vào túi quần, ánh mắt hài lòng nhìn tôi đang co ro trong góc phòng.

“Ngoan thật, tối nay không khóa cửa.”

Hôm qua, tôi đã khóa cửa không cho anh ta vào.

Kết quả, ngày hôm sau, anh ta đã cắt đứt dây áo ngực của tôi trong nhà vệ sinh.

Trong màn đêm, anh ta thong thả đi đến trước mặt tôi.

Khuôn mặt hoàn hảo ấy, khi cười lên, trong mắt tôi lại chẳng khác gì ác quỷ đến từ vực sâu không đáy.

Cằm tôi bị anh ta bóp chặt, rồi những chiếc cúc áo trước ngực bị anh ta cởi ra một cách thành thạo.

Bàn tay anh ta dừng lại ở xương quai xanh của tôi.

Cảm giác nóng bỏng xa lạ từ đầu ngón tay chạm vào khiến tôi rùng mình theo bản năng, đổi lại là nụ cười trêu chọc của cậu ta.

Người con trai cúi thấp người, kề sát tai tôi.

“Ở chỗ này.”

Cái cảm giác xa lạ đó ngay lập tức xuyên qua da thịt, lan truyền khắp toàn thân.

“Xăm tên tôi lên đây được không?”

Tôi giật mình hoảng sợ, đẩy mạnh anh ta ra.

Anh ta đứng thẳng dậy, cười vô tư.

“Tôi đùa thôi.”



Nhưng mỗi lần Lục Hữu Phong nói đùa, nó đều trở thành sự thật trên người tôi.

Ánh mắt anh ta lướt qua giá treo quần áo một cách lơ đãng, rồi tùy tiện chỉ vào một chiếc váy.

“Ngày mai mặc cái này đi.”

Đúng vậy, sau khi Lục Hữu Phong trở thành “Anh trai” trong gia đình tái hôn của tôi.

Ngay cả việc tôi mặc gì mỗi ngày, anh ta cũng phải kiểm soát.

2

Lục Hữu Phong ghét tôi.

Đó là điều tôi biết rõ ràng và chắc chắn, ngay từ lần đầu tiên tôi gặp Lục Hữu Phong, khi chuyển đến lớp mới.

Anh ta là hội trưởng hội học sinh, học giỏi, nằm trong top 10 của khối.

Đẹp trai, quan hệ rộng.

Vì vậy, việc anh ta muốn trút sự bạo lực lên một người nào đó thật sự quá dễ dàng.

Đầu tiên là sự cô lập từ bạn bè.

Sau khi biết Lục Hữu Phong không ưa tôi, gần như chẳng còn ai muốn lại gần tôi nữa.

Sau đó, họ bắt đầu dùng bạo lực.

Thật ra, Lục Hữu Phong không thích trực tiếp động tay với tôi.

Nhưng anh ta có vô số cách để nghiền nát lòng tự trọng của tôi, khiến tôi không thể ngẩng đầu lên được.

Anh ta cắt mái tóc dài tôi đã nuôi rất lâu, rồi ép đầu tôi, bắt tôi phải nhìn vào vẻ mặt tuyệt vọng của chính mình.

Anh ta sai người dùng bút vẽ không thể tẩy rửa để viết những từ ngữ thô tục lên bàn học của tôi, khiến cả lớp được dịp cười phá lên.

Tôi bị họ quấy rầy, không thể tập trung học hành.

Cứ mỗi lần có bài kiểm tra được phát xuống, sẽ có một đám người canh sẵn, rồi đọc to điểm của tôi.

Vì vậy, khi biết con trai của người phụ nữ mà bố tôi sắp cưới chính là Lục Hữu Phong.

Tôi cảm giác như cả bầu trời của mình sắp sụp đổ.

3

“Sau này, thằng bé sẽ là anh trai con.”

Bố tôi vỗ vai anh ta, đẩy anh ta đến trước mặt tôi.

Lục Hữu Phong cong môi, mỉm cười dịu dàng với tôi.

“Tiểu Lục học ở trường giỏi lắm đấy.”

“Có bài nào không biết, con có thể hỏi nó.”

Vì vậy, buổi tối trong phòng, Lục Hữu Phong “phụ đạo” tôi làm bài tập.

Anh ta đứng phía sau tôi, cúi người chống tay lên bàn.

Đầu ngón tay anh ta, cố ý hay vô tình, lướt qua mép giấy bài làm của tôi.

Bề ngoài là ‘người anh tốt’ quan tâm đến chuyện học hành của em gái.

Thực tế, anh ta dùng ngón tay thong thả tì vào eo tôi.

Anh ta nói: “Em đương nhiên có thể kể cho bố tất cả những chuyện tôi đã làm với em.”

“Nhưng chắc em cũng đoán được, hậu quả sẽ thế nào mà, phải không?'”

4

Ngày hôm sau, tôi không mặc bộ quần áo mà Lục Hữu Phong đã chỉ định để đến trường.

Lục Hữu Phong nhướng mày trên bàn ăn, nhưng không nói gì.

Có một điều là anh ta luôn biết cách giả vờ thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, ưu tú trước mặt bố mẹ.

Nhưng đến chỗ kệ giày, nơi không ai nhìn thấy.

Lục Hữu Phong đá nhẹ vào đôi giày của tôi, bực tức lên tiếng.

“Không phải đã bảo em mặc cái váy đó sao?”

Tôi mím chặt môi, ngẩng đầu hỏi anh ta.

‘Tại sao anh cứ phải làm thế với tôi?”

Rõ ràng là trước khi gặp mặt, tôi và anh ta hoàn toàn không hề quen biết.

Sự thù ghét của anh ta dành cho tôi rất trực diện, và cũng rất vô lý.

Nhưng anh ta lại không thèm trả lời câu hỏi đó, chỉ cúi thấp người xuống một chút, nhìn thẳng vào tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

‘Không nghe lời? Em chết chắc rồi.”

5

Tôi cứ nghĩ, chỉ cần tôi ở trong lớp, theo sát mọi người nghe giảng thì sẽ tránh được một trò đùa nào đó.

Nhưng cuối cùng, tôi đã đánh giá thấp những thủ đoạn trêu chọc của họ.

Sau giờ thể dục, khi tôi trở lại lớp, tôi tiện tay rút một cây bút trong hộp bút ra.

Kết quả, tôi chạm phải một thứ gì đó đang ngọ nguậy.

Vừa nhìn vào trong, tôi đã lập tức quẳng hộp bút đi.

Điều tôi sợ nhất chính là côn trùng.

Và vừa rồi, trong hộp bút của tôi có vài con sâu lông đang vặn mình.

Có những nỗi sợ vừa về mặt sinh lý lẫn tâm lý, côn trùng là thứ mà chỉ cần nhìn thấy thôi là toàn thân tôi đã nổi da gà.

Vì vậy, tôi hoảng sợ lùi lại, tạo ra một tiếng động lớn ở cuối lớp.

Tôi thực sự rất, rất sợ hãi.

Nhưng lúc tôi đang co rúm lại, tôi nhanh chóng trở thành trò cười của tất cả mọi người.

‘Ôi trời, làm tao giật mình.’

‘Đại Hoàng, mày đã bỏ cái gì vào hộp bút của nó mà nó sợ thế kia?’

Lục Hữu Phong vừa cầm bài kiểm tra từ ngoài lớp trở về, thấy tôi như vậy, anh ta liền ngồi xổm xuống trước mặt tôi.

“Chà, khóc rồi kìa.”

Ngón tay anh ta nhẹ nhàng chạm vào mí mắt tôi, nhưng tôi lại quay mặt đi.

Hành động này rõ ràng lại khiến Lục Hữu Phong có chút bực mình.

Anh ta dùng khớp ngón tay tì vào cằm tôi, bẻ mặt tôi lại.

“Lá gan bé vậy sao?”

Vào buổi chiều hôm đó, đám con trai đó cứ cố ý lảng vảng bên cạnh chỗ ngồi của tôi.

Tôi sợ họ lại mang mấy con côn trùng kỳ lạ đến, nên cứ nằm sấp trên bàn.

“Này, tôi nói này..”‘

Khi tan học, Lục Hữu Phong đi sau lưng tôi.

“Bị bọn tôi trêu chọc nên giận sao?”

“Không phải trước kia bọn tôi có làm gì thì em cũng không giận sao?”

Anh ta hứng thú nghịch chiếc móc khóa trên cặp của tôi, tôi hít một hơi thật sâu, đứng lại nhìn anh ta.

“Lục Hữu Phong, tôi có thù oán gì với anh không?”

“Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”

Ánh hoàng hôn chiếu rọi, tạo ra một vệt sáng rực rỡ trong con ngươi của người đối diện.

Anh ta mỉm cười, dịu dàng và chu đáo.

“Em thật dễ thương.”

Đồ biến thái.

6

Bố tôi một mình nuôi tôi khôn lớn, ông luôn nói tính cách tôi rất hiền lành, lại chẳng bao giờ kể chuyện gì ở nhà.

Đúng vậy, trên thực tế, tôi là một người rất giỏi chịu đựng.

Việc Lục Hữu Phong bắt nạt tôi liên tục hai năm mà tâm lý tôi vẫn ổn định đã cho thấy, tôi không mấy bận tâm đến họ.

Nhưng, lũ sâu bọ thực sự đã khiến tôi thấy ghê tởm.

Vì vậy, sau khi về nhà, tôi không hề tương tác với Lục Hữu Phong.

“Nhân cách” người anh tốt của anh ta đã không thể giữ được nữa.

Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ nổi trận lôi đình, nhưng anh ta chỉ bước vào phòng tôi sau khi tắm xong.

Hỏi một cách đầy ẩn ý: ‘Suỵt, giận thật rồi?’

Tôi cúi đầu tính toán bài tập dưới bút, không thèm để ý đến anh ta.

“Sâu bọ không phải là tôi bỏ vào đâu, nếu tôi biết em sợ thứ đó đến vậy…

“Chắc chắn tôi sẽ để chúng xuất hiện trước mắt em theo một cách khác kịch tính hơn, phải không?”



Câu nói này chẳng khác gì lời thì thầm của ác quỷ.

Thế nhưng, người bên cạnh thậm chí còn đang rất vui vẻ mà xoa đầu tôi.

“Câu bốn tính sai rồi, hèn chi ngốc vậy.”

Tôi nhíu mày, bực bội gạch bỏ tất cả các công thức trên giấy.

Đổi lại là một tiếng cười trêu chọc khe khẽ của anh ta.

Ngày hôm sau, cái người đã bỏ sâu vào hộp bút của tôi, đã xin lỗi tôi trước mặt tất cả mọi người.

Lời nói của cậu ta ấp úng, nhưng những vết thương trên người thì rõ mồn một.

Tôi cụp mắt, không ngừng viết bài, không thèm nhìn họ lấy một lần.

Bàn của tôi đã sớm bị người ta dùng bút không tẩy được viết đầy những lời dơ bẩn, nhưng quá đáng hơn, họ đã dành cho tôi cái bàn tồi tệ nhất trong lớp.

Cái bàn cứ lung lay mỗi khi tôi viết, khi tôi dùng sức một chút, nó lại tạo ra một tiếng động lớn.

Nhưng cái bàn đã bị người ta giữ lại.

Lục Hữu Phong ngồi xổm xuống trước bàn tôi, gấp một tờ giấy nhỏ rồi chèn vào dưới chân bàn.



Dạo này, người này hơi kỳ lạ.

Tất nhiên, tôi không nghĩ anh ta sẽ động lòng trắc ẩn mà tha thứ hay nương tay với tôi.

Tôi luôn hiểu rằng, anh ta đang ủ mưu một trò lớn hơn.

Anh ta đút tay vào túi, cúi đầu nhìn tôi.

Một lúc lâu sau, anh ta mỉm cười với vẻ khinh khỉnh.

Hôm nay là sinh nhật của tôi.

Những năm trước, sinh nhật ít nhất cũng là một ngày đáng mong chờ với tôi, nhưng năm nay, có Lục Hữu Phong.

Buổi tối, cả gia đình chúng tôi đến nhà hàng ăn.

Không khí vui vẻ trên bàn ăn cũng không thể khiến tôi quên đi sự hiện diện của người đang ngồi bên cạnh.

Dưới gầm bàn, chân anh ta không hề yên phận.

Cố gắng chịu đựng cho đến lúc thổi nến bánh sinh nhật, anh ta lại nghịch ngợm vươn tay, gõ nhẹ vào eo tôi một cái.

Bố tặng tôi một chiếc máy đọc sách điện tử.

Mẹ tặng tôi một sợi dây chuyền.

Còn Lục Hữu Phong tặng tôi một chai nước hoa.

Hộp quà nước hoa dường như hơi nặng, ban đầu tôi không để ý.

Những thứ anh ta tặng tôi, tôi vốn không muốn nhìn thêm lần thứ hai, về nhà liền ném thẳng vào góc phòng.

Cho đến nửa đêm, mười hai giờ, cửa phòng tôi bị anh ta đẩy ra.

Anh ta lẻn vào phòng tôi một cách lén lút, thạo đường thạo lối.

Tôi cau mày nhìn nụ cười của anh ta.

“Không xem quà tôi tặng?”

Cả người anh ta dựa vào cửa, thản nhiên hỏi tôi.

Hồi ở nhà hàng, tôi đã mở rồi.

Dường như nhìn thấu được sự nghi vấn của tôi, anh ta cười và nói thêm.

“Còn một lớp nữa.”

Lục Hữu Phong luôn biết cách sỉ nhục tôi.

Món quà sinh nhật mà người anh trai thân yêu của tôi tặng.

Lớp đầu tiên, là một chai nước hoa.

Lớp thứ hai, là một chiếc vòng cổ.

Loại dùng cho chó.

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, còn anh ta thì cười một cách dễ dãi.

“Đặt làm trước ba tháng đấy, không thích sao?”

Người đàn ông bước đến trước mặt tôi, lấy chiếc vòng cổ từ trong hộp ra, ướm thử vào cổ tôi.

Cảm giác chất da cọ xát lên cổ.

Anh ta nghiêng đầu, cười rất hài lòng.

“Quả nhiên rất hợp.”

Tôi mạnh mẽ đẩy anh ta ra.

Tôi biết, Lục Hữu Phong thích nhìn ánh mắt như vậy của tôi.

Ánh mắt nhục nhã, phẫn nộ, và bất lực trước anh ta.

Tôi càng khổ sở, anh ta càng hưng phấn.

Khi điểm thi lần mới nhất được phát, tôi nhìn chằm chằm vào con điểm thảm hại trên đó.

Hình như tôi bẩm sinh đã không nhạy với các con số.

Đến mức những môn như Toán, Lý trở nên vô cùng khó khăn đối với tôi.

Bài thi đã được cả lớp chuyền tay nhau đọc, đến lúc về đến tay tôi đã nhàu nát.

Sau khi tan học, giáo viên gọi tôi lên văn phòng.

Trong văn phòng, còn có một người khác.

Nếu tôi thường xuyên đứng thứ hai từ dưới lên, thì người này ổn định đứng bét.

Trong một học kỳ, tôi không gặp cậu ta mấy lần vì cậu ta lúc nào cũng thu mình trong góc phòng.

“Hai em, là những người học dốt Toán nhất lớp.”

Ánh mắt sắc bén của giáo viên xuyên qua cặp kính nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

“Cô đã sắp xếp một trợ giảng để bồi dưỡng cho các em, học hành cho tốt vào.”

“Ba em sẽ lập thành một nhóm học tập, có bài nào không hiểu thì hỏi Lục Hữu Phong, nhớ chưa?”

Lục Hữu Phong.

Có một ngày, kẻ chủ mưu bắt nạt học đường lại trở thành trợ giảng.

Tôi nhìn chằm chằm vào người vừa bước từ ngoài văn phòng vào, được giáo viên vỗ vai và gửi gắm hy vọng.

Anh ta mỉm cười, nhìn tôi.

Tôi có thể tưởng tượng ra, cái gọi là nhóm học tập chó má này.

Chắc chắn là khởi đầu cho một cơn ác mộng mới của tôi.

Hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào lớp học, Lục Hữu Phong ngồi trên bàn học đối diện tôi.

“‘Cái quái gì thế, cậu thật sự phụ đạo cho hai đứa ngốc này?”

Bạn của anh ta trêu chọc từ phía sau.

Cậu học sinh co ro trong góc, cũng bị yêu cầu học phụ đạo, tên là Tả Hữu.

Lúc này, cậu ta đang run rẩy co ro trong góc.

Cậu ta dường như đã bị đám đầu gấu trong lớp bắt nạt từ lâu, hơn nữa, chỉ số thông minh của cậu ta có vẻ thực sự có vấn đề.

“Nào, nhìn câu một đi.”

Lục Hữu Phong giả vờ cầm bài thi của tôi lên, trong khi sự chú ý của tôi hoàn toàn dồn vào cậu học sinh bên cạnh.

Cậu ta cứ run rẩy mãi, khiến cái bàn cũng rung theo.

“Này.”

Khi tôi hoàn hồn lại, chân của Lục Hữu Phong đã đá vào bàn tôi.

Anh ta chân dài, đút tay vào túi, nhìn xuống tôi với vẻ hách dịch.

“Em nhìn tôi hay nhìn cậu ta?”

Tôi và anh ta nhìn nhau một lúc lâu, anh ta cười trước.

“Một đứa 21 điểm, một đứa 12 điểm.”

“Quả thật rất xứng đôi.”

Có lẽ là bị thành tích xuất sắc của Lục Hữu Phong kích thích.

Về đến nhà, khi bố tôi nhìn thấy bài kiểm tra, ông đã mắng tôi một trận té tát.

“‘Con từng đạt huy chương vàng Olympic hồi tiểu học, cấp hai, không nhớ à? Giờ sao lại ra nông nỗi này?!’



Trên tường phòng tôi quả thật vẫn còn treo tấm bằng khen ngày đó.

Nhưng bây giờ, mỗi khi nhìn thấy con số, tôi chỉ còn biết đau đầu.

Tôi nhìn chằm chằm vào bài thi Toán hôm nay.

Thực ra, tôi có thể cảm nhận được rằng việc học Toán của tôi khó khăn hơn so với các bạn khác, thậm chí đến việc áp dụng công thức cũng không thành thạo.

Vì bố tôi đã nhờ Lục Hữu Phong kèm cặp, nên lần này, anh ta đường đường chính chính vào phòng tôi.

Anh ta dựa vào bàn của tôi.

Khi tôi nghĩ rằng anh ta sắp mở lời châm chọc, anh ta chỉ khẽ nói.

“Có gì không biết thì hỏi tôi nhé.”

Tôi tưởng mặt trời mọc đằng Tây.

Hóa ra là mẹ anh ta đang đứng sau lưng, bưng một đĩa trái cây bước vào.

“Thấy hai anh em con hòa thuận như thế này, mẹ yên tâm rồi.”

Mẹ của Lục Hữu Phong thuộc tuýp phụ nữ đoan trang, hiền thục điển hình, và luôn đối xử rất tốt với tôi.

Trước đây, bà từng kể với tôi rằng Lục Hữu Phong từng có một cô em gái.

Nhưng… đã xảy ra chuyện gì đó, hình như cô ấy đã qua đời.

Vì vậy, mẹ anh ta luôn lo lắng tôi và Lục Hữu Phong không hòa thuận.

“Vậy các con ôn tập tốt nhé. Tiểu Phong, nhớ kèm cặp em gái con đấy.”

Mẹ Lục Hữu Phong vừa bước đi, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt.

Anh ta hơi cúi người, đứng sau lưng tôi, bàn tay thong thả nhéo nhẹ dái tai tôi.

“Tả Hữu.”

Anh ta đọc tên cậu học sinh hôm nay cứ run rẩy mãi.

“Em đi quyến rũ cậu ta đi, thế nào?”

Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi tư duy của anh ta, rốt cuộc cả ngày anh ta đang làm cái gì vậy?

“‘Tôi…’

Chữ “không” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì cằm tôi đã bị anh ta bóp chặt.

Anh ta nheo mắt lại, những khớp ngón tay còn rất có hứng thú mà gãi gãi cằm tôi.

“Nếu từ chối, anh sẽ đăng bức ảnh hôm đó anh chụp em lên diễn đàn trường.”

Anh ta đang ám chỉ bức ảnh chụp tôi sau khi anh ta cắt đứt dây áo ngực của tôi trong nhà vệ sinh.

Tôi đẩy anh ta ra.

“Tùy anh.”

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!