Góc Của Chan

EEEE – CHƯƠNG 1

1

Kiểm tra lần cuối phòng thí nghiệm, khóa cửa và chuẩn bị về ký túc xá, điện thoại tôi reo lên.

Tôi lấy ra xem, lòng khẽ rung động, rồi nhấn nút nghe.

“Niệm Khanh, đang làm gì thế?” Người gọi là Tô Hân, cô bạn cùng bàn kiêm bạn thân nhất của tôi thời cấp ba.

“Mình vừa ra khỏi phòng thí nghiệm.”

Tôi vừa nói chuyện với cô ấy, vừa bước về phía cầu thang.

Đã mười giờ tối, cả tòa nhà gần như không còn ai, không gian trở nên yên ắng lạ thường.

Tô Hân có vẻ hơi buồn, giọng nói nghe thật nặng nề,

“Này, mình thấy ai cũng bận rộn, chỉ có mình mình là rảnh rỗi vậy.”

“Cô tiểu thư của tôi ơi, cậu nghĩ xem, một cô gái thanh thuần, xinh đẹp như mình lại đi học chuyên ngành Vật lý, ngày nào cũng vùi mình trong phòng thí nghiệm, vất vả hơn cả năm cuối cấp ba. Thật không hiểu lúc đăng ký nguyện vọng đầu óc mình đã nghĩ gì nữa.” Tôi cố tình nói quá lên để chọc cô ấy.

“Phì,” quả nhiên, Tô Hân đã bị tôi chọc cười.

Từ ngày đầu quen biết, cô ấy đã là một cô gái nhỏ hiền lành, đơn thuần, nói năng luôn nhỏ nhẹ, và dễ cười vô cùng.

“Thôi được rồi, thấy cậu vất vả thế, mình sẽ không so đo với cậu nữa.”

“Rồi, cảm ơn cô Tô đại tiểu thư, cô thật rộng lượng.”

Đùa giỡn qua lại, cả hai chúng tôi đều cười, giống hệt như thời cấp ba.

“Đang nói chuyện điện thoại với ai mà cười vui thế? Vừa nãy gọi cho em cứ báo bận.”

Bất thình lình, một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn vang lên từ đầu dây bên kia, vừa bực bội lại vừa pha chút dịu dàng, trong hành lang vắng lặng và rộng lớn lúc này, nghe thật rõ ràng.

Tim tôi không khỏi thắt lại.

Là cậu ta, Thẩm Thời Sơ, bạn trai của Tô Hân.

Cũng là người lớn lên cùng tôi từ nhỏ, thanh mai trúc mã của tôi.

Từ “thanh mai trúc mã” này ít nhiều mang chút mơ hồ, có lẽ, gọi là “Anh bạn hàng xóm” sẽ phù hợp hơn với định nghĩa trong lòng cậu ta, tôi nghĩ trong cay đắng.

Từ khoảnh khắc tận mắt chứng kiến nụ hôn nồng nhiệt của họ, tôi đã hiểu mình nực cười đến nhường nào.

“Thời Sơ, sao anh lại đến đây?” Giọng Tô Hân lập tức tràn đầy vui mừng, “Em đang gọi cho Niệm Khanh, lâu rồi không gặp, anh có muốn nói vài câu với cậu ấy không?”

Nghe câu này, tôi như bị ai đó bấm nút tạm dừng, lập tức khựng lại, đứng cứng đờ tại chỗ.

Tính ra, tôi và Thẩm Thời Sơ cũng đã gần bốn tháng không gặp nhau.

Kể từ sau kỳ thi đại học, ngoài lần tôi nộp nguyện vọng và tình cờ chạm mặt cậu ta, tôi không hề gặp lại cậu ta nữa.

Thậm chí, tin nhắn gần nhất giữa tôi và cậu ta trên WeChat cũng đã cách đây bốn tháng.

Hóa ra, chúng tôi đã không liên lạc với nhau lâu đến vậy.

Đây là lần đầu tiên trong suốt bao năm quen biết, chúng tôi rơi vào tình trạng này.

Nghĩ đến đây, tôi không kìm được nín thở, đầu ngón tay siết chặt cuốn sách đang cầm.

Nhưng đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.

Sau đó, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, dường như cả hai đang trao đổi điều gì đó, nhưng nghe không rõ.

“Thôi được rồi,” một lát sau, giọng Tô Hân qua điện thoại lại vang lên, mang theo chút áy náy,

“Niệm Khanh, xin lỗi nhé, Thời Sơ vừa tự học buổi tối xong, anh ấy còn có việc nên không nói chuyện với cậu được, vậy chúng ta nói chuyện sau nhé.”

“Ừ, vậy được, mình cũng vừa đến ký túc xá rồi, không nói nữa.”

Tôi không chút do dự cúp điện thoại.

Gần như ngay khi Tô Hân vừa mở lời, tôi đã biết chắc chắn Thẩm Thời Sơ không muốn nói chuyện với tôi.

Nhờ những năm tháng đồng hành và sự ăn ý, tôi quá hiểu tính nết của Thẩm Thời Sơ. Khi cậu ta giận, dù bạn có làm cách nào, cậu ta cũng tuyệt đối không nói một lời nào.

Giống như hồi nhỏ, tôi làm hỏng món đồ chơi cậu ta thích nhất, dù tôi có mua một món mới toanh đền cho cậu ta, thậm chí còn đưa hết đồ chơi của mình cho cậu ta, cậu ta cũng không thèm để ý đến tôi, làm tôi lo đến mức gần như sắp khóc.

Cuối cùng, phải đến khi cậu ta tự nguôi giận, cậu ta mới chịu nói chuyện lại với tôi.

Từ sau lần đó, tôi rất cẩn thận, cố gắng không chạm vào giới hạn của cậu ta, nhờ vậy mà suốt bao năm, chúng tôi sống với nhau rất hòa thuận.

Nhưng lần này, tại sao cậu ta lại giận tôi, mà lâu như vậy vẫn không thèm để ý đến tôi?

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, hóa ra vẫn còn người về muộn hơn tôi.

Âm thanh bất ngờ đó khiến tôi tỉnh táo lại, tôi thở dài một hơi, bước nhanh về phía ký túc xá.

2

Rõ ràng cả ngày đã mệt rã rời, nhưng tôi vẫn nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.

Tâm trạng tôi, cuối cùng vẫn bị cuộc điện thoại này ảnh hưởng.

Hay nói chính xác hơn, là vì Thẩm Thời Sơ.

Tôi cầm điện thoại lên, ngón tay không tự chủ được mà mở giao diện trò chuyện giữa tôi và Thẩm Thời Sơ.

Lịch sử trò chuyện dừng lại vào một đêm tháng Bảy, khung tin nhắn màu xanh chói mắt, nhắc nhở rằng tin nhắn cuối cùng là do tôi gửi đi,

“Nghe nói cậu và Tô Hân ở bên nhau rồi, chúc mừng nhé, rất xứng đôi.”

Thế nhưng, tin nhắn này gửi đi, như đá chìm đáy biển, mãi không có hồi âm.

Tôi thậm chí đã từng nghi ngờ, liệu có phải tài khoản WeChat này cậu ta không dùng nữa, đã đổi tài khoản mới mà chưa nói cho tôi.

Nhưng rất nhanh, sự nghi ngờ đó tan biến.

Bởi vì vào ngày Tô Hân nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, cô ấy đã chụp ảnh và đăng lên vòng bạn bè, và dưới bài đăng đó, tôi thấy rõ ràng Thẩm Thời Sơ đã bấm thích ngay lập tức.

Tôi phóng to ảnh lên, giấy báo là của Đại học T.

Theo tôi được biết, Thẩm Thời Sơ đã được nhận vào Đại học A, nếu tôi nhớ không lầm, hai trường này cùng ở một thành phố, chỉ cách nhau vài cây số.

Hai người họ, tình ý thật sâu đậm, không rời nửa bước.

Vì thế, Thẩm Thời Sơ không đổi tài khoản mới, chỉ là cậu ta không muốn trả lời tin nhắn của tôi mà thôi.

Chưa từng nghĩ rằng, hai người từng ngày ngày cùng nhau đi học, thân thiết như vậy, một ngày nào đó lại trở nên xa lạ đến thế.

Tôi vẫn còn nhớ, khi gửi tin nhắn chúc phúc đó, trong lòng tôi chua chát và đắng cay đến nhường nào.

Đó là đêm sau kỳ thi đại học, tôi định tỏ tình với Thẩm Thời Sơ, nhưng lại bất ngờ bắt gặp cậu ta và Tô Hân đang hôn nhau.

Đêm đó, cả lớp tổ chức đi hát karaoke, khi tôi đến phòng bao, Thẩm Thời Sơ lại không có ở đó, mọi người nói cậu ta nhận một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài.

Tôi lập tức đi tìm cậu ta, nhưng tìm một vòng cũng không thấy Thẩm Thời Sơ đâu.

Đang lúc thất vọng chuẩn bị quay lại phòng bao để tìm cơ hội khác tỏ tình, tôi nghe thấy một tiếng rên khe khẽ.

Rõ ràng xung quanh đầy những tiếng nhạc chói tai, nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một.

Giọng nói ấy quá đỗi quen thuộc, như bị ma xui quỷ khiến, tôi từ từ đẩy cửa phòng bao nhỏ bên cạnh.

Cuối cùng tôi cũng thấy được, Thẩm Thời Sơ mà tôi tìm bấy lâu, giờ đây đang say đắm ôm lấy người bạn thân nhất của tôi là Tô Hân, dịu dàng hôn cô ấy ở góc tường.

Tô Hân trong vòng tay của cậu ta, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt khẽ nhắm, ngượng ngùng đáp lại sự nhiệt tình của cậu ta.

Tiếng rên khe khẽ kia, chính là từ miệng Tô Hân.

Quen biết Thẩm Thời Sơ mười hai năm, tôi chưa bao giờ biết, cậu ta lại có một khía cạnh dịu dàng đến thế.

Lòng tôi đau đớn đến gần như không thể kìm nén, cả người gần như đứng không vững.

Dù là tháng Sáu, nhưng tôi chỉ cảm thấy lạnh buốt đến tận xương.

Tôi cứ ngỡ, mình và Thẩm Thời Sơ là tình yêu song phương, hai trái tim cùng chung một nhịp đập.

Nhưng khi tôi đang tràn đầy hân hoan chuẩn bị tỏ tình, tôi lại chứng kiến cảnh này.

Hóa ra, tất cả chỉ là ảo tưởng tự đa tình của tôi, cậu ta chưa bao giờ thích tôi.

Người cậu ta thích, là Tô Hân, người bạn thân nhất của tôi.

Một người là chàng trai tôi thầm mến bao năm, một người là bạn thân nhất của tôi.

Hai người đang đắm chìm trong sự nồng nhiệt và mê đắm của nhau, hoàn toàn không hề hay biết đến mọi thứ xung quanh.

Không dám nhìn thêm một giây nào nữa, sợ rằng tôi sẽ không kìm nén được cảm xúc, cuối cùng tôi vẫn lặng lẽ đóng cửa phòng bao lại cho họ.

Cảnh tượng này đã gây ra cú sốc quá lớn, tôi bỏ chạy thục mạng.

Tối hôm đó, Tô Hân gọi điện cho tôi, giọng nói không giấu được sự hân hoan hạnh phúc, “Niệm Khanh, mình có một tin vui muốn báo cho cậu, Thẩm Thời Sơ tối nay đã tỏ tình với mình, bọn mình ở bên nhau rồi.”

Tôi cố kìm nén nỗi đau trong lòng, “Vậy à? Chúc mừng hai cậu nhé, trai tài gái sắc.”

Nói vài câu vội vã, tôi lấy cớ rồi cúp điện thoại.

Sáng sớm hôm sau, tôi bắt xe về nhà bà ngoại.

Tôi chỉ muốn ở một mình, sắp xếp lại cảm xúc, ở một nơi không có họ.

Lần gặp lại Thẩm Thời Sơ là nửa tháng sau, khi đi nộp hồ sơ đăng ký nguyện vọng.

Để tránh mặt họ, hôm đó tôi cố tình đến trường thật sớm.

Nhưng không ngờ, lúc sắp về, tôi vẫn gặp Thẩm Thời Sơ và Tô Hân cùng nhau đến, vừa đi vừa nói cười vui vẻ.

Dù trong lòng đã chuẩn bị, nhưng khi thực sự thấy họ sánh bước bên nhau, tim tôi vẫn nhói đau.

Tô Hân thấy tôi rất vui, “Niệm Khanh, chúc mừng cậu nhé, thi tốt thật đấy.”

Tôi gật đầu, nhìn họ, rồi phát hiện bên má trái của Thẩm Thời Sơ có một vết bầm nhạt, nhưng màu đã mờ đi nhiều.

“Cảm ơn, hai cậu cũng thi tốt.”

Không hiểu sao, ánh mắt Thẩm Thời Sơ nhìn tôi có chút lạnh lùng, “Sao, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi à?”

Tôi cười gượng, “Mình nộp xong rồi, có chút việc nên đi trước đây.”

Lúc đi, tôi cảm nhận rõ ràng, ánh mắt Thẩm Thời Sơ vẫn luôn dõi theo tôi từ phía sau.

Kết quả trúng tuyển nhanh chóng được công bố, tôi được nhận vào Khoa Vật lý của Đại học C, trường ở phía Bắc.

Thẩm Thời Sơ lập tức gửi tin nhắn cho tôi, “Cậu sẽ đến Đại học C sao?”

“Đúng vậy.” Ngón tay tôi khựng lại.

Gần một tháng đã trôi qua kể từ đêm hôm đó, dù thế nào, tôi vẫn chân thành chúc phúc cho cậu ta.

Tôi cố gắng nén lại nỗi đắng cay trong lòng, “Nghe nói cậu và Tô Hân ở bên nhau rồi, chúc mừng nhé, rất xứng đôi.”

Nhưng sau khi gửi đi, cho đến tận hôm nay tôi vẫn chưa nhận được hồi âm của Thẩm Thời Sơ.

Tôi khẽ thở dài, tắt giao diện trò chuyện giữa tôi và Thẩm Thời Sơ.

Tôi thấy có thông báo mới trên vòng bạn bè, bấm vào xem, là Tô Hân vừa đăng mười phút trước,

“Nếu sau này em mập lên, thì người kia nhất định phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”

Kèm theo là vài bức ảnh đồ ăn và một bức ảnh tự sướng tươi cười rạng rỡ.

Đúng vậy, họ đang hạnh phúc ăn khuya trên vòng bạn bè, còn tôi ở đây suy nghĩ vẩn vơ, trằn trọc cả đêm.

Trình Niệm Khanh ơi, mày đang ngốc nghếch cái gì vậy chứ?

3

Tôi có một giấc mơ dài, trong mơ, chúng tôi dường như quay về quá khứ.

Tôi và Thẩm Thời Sơ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cậu ta luôn nhường nhịn, chiều chuộng tôi.

Không nghi ngờ gì nữa, Thẩm Thời Sơ có một gương mặt cực kỳ điển trai, lại thêm học giỏi, khiến cậu ta đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý từ các cô gái.

Từ thời cấp hai, liên tục có các bạn nữ gửi thư tình cho cậu ta, nhưng cậu ta luôn từ chối một cách lịch sự nhưng xa cách.

Tôi đã nghĩ, mình là một người đặc biệt trong lòng Thẩm Thời Sơ.

Bởi vì suốt bao năm qua, bên cạnh cậu ta, ngoài tôi ra, chưa từng xuất hiện một cô gái nào khác.

Cho đến học kỳ hai năm nhất cấp ba, Tô Hân chuyển vào lớp chúng tôi.

Tô Hân rất xinh đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng, tĩnh lặng, nói năng luôn nhỏ nhẹ, đôi mắt long lanh như nước, khiến người ta không kìm được mà muốn che chở.

Khi đó lớp đang chia nhóm học, vì Tô Hân học kém môn tự nhiên nên giáo viên đã xếp chúng tôi vào một nhóm, và thế là cô ấy trở thành bạn cùng bàn của tôi.

Chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn thân.

Có một lần gần đến kỳ thi tháng, tôi đột nhiên bị sốt, phải về nhà nghỉ ngơi, vì vậy tôi nhờ Thẩm Thời Sơ giúp đỡ, để cậu ta kèm cặp Tô Hân cho tôi.

Nhưng không ngờ, đó lại trở thành quyết định mà tôi hối hận nhất trong cuộc đời mình cho đến tận bây giờ.

Cũng chính từ lần giúp đỡ đó, hai người họ bắt đầu thật sự trở nên thân thiết.

Cuối năm nhất cấp ba, Thẩm Thời Sơ và tôi đều chọn ban tự nhiên, còn Tô Hân sang ban xã hội.

Những ngày sau đó, tôi và Thẩm Thời Sơ vẫn cùng nhau đi học, cùng làm bài tập, chúng tôi sẽ chia sẻ cho nhau những chuyện hài hước vừa nghe được. Tình yêu thầm kín của tôi dành cho Thẩm Thời Sơ, cũng trong những tháng năm tuổi trẻ đó, lặng lẽ lớn dần, càng lúc càng sâu đậm.

Một ngày nọ, tôi nhớ đã lâu không gặp Tô Hân, sau khi ăn trưa xong, tôi mua một ly trà sữa định mang đến cho cô ấy.

Nhưng khi vừa đến cửa lớp, tôi đã thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Thẩm Thời Sơ.

Có vẻ cậu ta đang giảng bài cho Tô Hân, Thẩm Thời Sơ dùng bút viết lên giấy, hai người đứng khá gần nhau, trông có vẻ rất thân mật.

Tôi ngây người một lúc, tự hỏi từ bao giờ hai người họ lại thân thiết đến thế?

Tô Hân ngẩng đầu lên thấy tôi, vội vã vẫy tay: “Niệm Khanh, cậu cũng đến à.”

Giây tiếp theo, Thẩm Thời Sơ cũng nhìn thấy tôi, ánh mắt lộ chút bất ngờ, dường như không ngờ tôi lại xuất hiện.

Tôi hơi lúng túng bước tới, đưa ly trà sữa trong tay cho cô ấy, “Mình có làm phiền hai người không?”

“Không có,” Tô Hân vui vẻ đón lấy, dùng giọng điệu đầy ngưỡng mộ nói,

“Niệm Khanh, Thời Sơ thật sự giỏi quá. Những bài toán khó đến mấy, qua lời cậu ấy giải thích đều trở nên đơn giản.”

“Thời Sơ”, đã gọi thân mật đến vậy rồi sao?

Còn tôi, tôi luôn gọi thẳng tên cậu ta.

Tối hôm đó, khi chúng tôi cùng nhau về nhà, tôi giả vờ hỏi Thẩm Thời Sơ tại sao buổi trưa cậu ta lại ở chỗ Tô Hân, nhưng mắt lại không dám nhìn cậu ta.

Thẩm Thời Sơ sững lại, rồi bất lực nói, “Buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn tình cờ gặp cậu ấy, cậu ấy nói có một vấn đề không hiểu muốn hỏi, tôi thấy cậu ấy là bạn tốt của cậu nên đã đồng ý.”

Nghe Thẩm Thời Sơ nói, trái tim tôi treo lơ lửng suốt cả chiều và tối cuối cùng cũng trở lại lồng ngực, thậm chí còn cảm nhận được một chút ngọt ngào.

Hóa ra là vì cô ấy là bạn của tôi nên Thẩm Thời Sơ mới đến giúp.

Nhưng, nếu lúc đó tôi có đủ dũng khí ngẩng đầu nhìn Thẩm Thời Sơ, tôi sẽ nhận ra, khi nhắc đến Tô Hân, sự dịu dàng trong ánh mắt cậu ta là điều không thể lừa dối.”

4

Sáng sớm, tiếng chuông báo thức đánh thức tôi, đầu óc đau như búa bổ.

Đêm qua tôi ngủ thiếp đi trong mơ màng, lại mơ một giấc thật dài, giờ cả người không còn chút sức lực nào.

Nghĩ đến việc sáng nay còn phải đến phòng thí nghiệm, tôi gắng gượng bò dậy khỏi giường.

Đi đến cửa phòng thí nghiệm, tôi chuẩn bị quẹt thẻ để vào, nhưng tìm mãi không thấy thẻ đâu.

“Lạ thật, rõ ràng hôm qua còn dùng, tối về mình cũng nhớ là đã cầm rồi mà.” Tôi lẩm bẩm một mình.

Đang lúc tôi bối rối tìm kiếm, “Tít,” một bàn tay thon dài từ bên cạnh đưa ra, quẹt mở cửa phòng thí nghiệm.

Tôi quay đầu lại, một gương mặt trẻ trung, tuấn tú lạ lẫm hiện ra trước mắt.

Anh khẽ nhếch môi, mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.

Trông anh không lớn hơn tôi là mấy, trước đây chưa từng gặp, chắc cũng là sinh viên của trường mình.

Nghĩ đến cảnh lúng túng vừa rồi của mình chắc đã bị anh nhìn thấy, tôi cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, “Cảm ơn anh, tôi có lẽ để quên thẻ rồi.”

Nói xong, tôi vội vã quay người, đẩy cửa đi vào.

Tôi cất ba lô vào tủ đồ, ngồi xuống xem lại số liệu đêm qua, khóe mắt liếc thấy anh vẫn đứng ở cửa chưa rời đi.

“Trình Niệm Khanh.” Một giọng nói trầm ấm, đầy từ tính vang lên gọi tên tôi.

Anh gọi tôi sao?

Tôi nghi hoặc nhìn anh ta, “Vâng, là tôi. Xin hỏi anh là?”

Anh giơ chiếc thẻ trong tay lên, lắc lắc về phía tôi, “Tên của em được viết trên thẻ này. Tối qua tôi nhặt được ở cửa phòng thí nghiệm của các em.”

“Ồ, ồ,” Tôi vội vàng đứng dậy đi ra cửa, nhận lấy chiếc thẻ từ tay anh, “Tôi cảm ơn anh rất nhiều, may mà anh đã nhặt được nó.”

Chắc là tối qua lúc khóa cửa, mải nghe điện thoại của Tô Hân nên tôi đã vô tình làm rơi.

“Vậy em định cảm ơn tôi thế nào đây?” Anh hỏi với vẻ thích thú.

“Hả?” Tôi nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn lịch sự hỏi, “Vậy để tôi mời anh đi ăn cơm hoặc uống trà sữa nhé?”

“Được,” Anh trả lời rất dứt khoát, “Nhưng hôm nay tôi có chút việc, để hôm khác vậy. Tôi xin WeChat của em, lúc nào rảnh sẽ liên lạc.”

Sau khi kết bạn WeChat, anh rời đi trước, để lại tôi một mình ngồi trong phòng thí nghiệm trống vắng.

“Ting–,” điện thoại báo có tin nhắn, tôi mở ra xem.

“Cố Du.”

Hóa ra anh tên là Cố Du.

Suy nghĩ một lát, tôi cũng gõ một dòng chữ gửi đi, “Chào anh Cố Du, tôi là Trình Niệm Khanh, lớp Vật lý 3.”

Sau đó, tôi đặt điện thoại xuống và chuyên tâm ghi chép số liệu.

Buổi trưa ăn cơm xong về ký túc xá, bạn cùng phòng Ninh Ninh chạy ngay đến chỗ tôi.

Cả khoa Vật lý có rất ít nữ sinh, lớp tôi chỉ có hai đứa chúng tôi.

“Niệm Khanh, cậu nghe nói gì chưa, thầy Vương dạy chúng ta đã sang nước ngoài tham gia một dự án, bây giờ trường tạm thời sắp xếp một thầy giáo khác đến dạy thay.”

“Thế à, mình không biết. Dù ai dạy cũng như nhau cả thôi mà.”

“Cũng phải,” Ninh Ninh gật đầu, “Nhưng trước đây thầy Vương nghiêm khắc thế, không biết thầy giáo mới này sẽ thế nào.”

Tôi không kìm được hắt hơi một cái, xem ra đêm qua ngủ bị cảm lạnh rồi.

Ninh Ninh lo lắng nhìn tôi, “Niệm Khanh, cậu không sao chứ? Sắc mặt cậu không được tốt lắm.”

“Không sao, không sao,” tôi vẫy tay với cô ấy, “Mình ngủ một lát, chiều có tiết nhớ gọi mình dậy nhé.”

5

Tiết chuyên ngành buổi chiều, vừa vào lớp ngồi xuống, tôi đã cảm thấy đầu óc choáng váng.

Xem ra uy lực của cuộc điện thoại đêm qua không hề nhỏ, tôi tự giễu nghĩ.

Tiếng chuông vào học vang lên, cả lớp lập tức im lặng, tôi cúi đầu lấy sách vở và bút từ trong ba lô ra.

Đột nhiên xung quanh có chút xôn xao, Ninh Ninh lay tay tôi, nhỏ giọng phấn khích nói: “Nhanh nhìn đi Niệm Khanh, thầy giáo mới đến đẹp trai quá!”

Tôi nặng nề nhấc mí mắt nhìn về phía bục giảng, nhưng giây tiếp theo, tôi hoàn toàn tỉnh táo.

Là anh, người tôi đã gặp ở phòng thí nghiệm, Cố Du!

Anh đứng giữa bục giảng với vẻ tự nhiên, đảo mắt một vòng quanh lớp, ánh mắt dừng lại ở chỗ tôi một lúc, rồi khẽ nhếch môi, dời đi chỗ khác.

“Chào các em, tôi là giáo viên dạy thay của các em. Thầy Vương đã sang nước ngoài tham gia một dự án, môn học này sắp tới sẽ do tôi phụ trách, tôi tên là Cố Du.”

Hóa ra anh không phải là sinh viên khóa trên, mà là thầy giáo mới.

Tôi xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Đây là lần đầu tiên tôi đi học đại học lại gặp phải chuyện dở khóc dở cười thế này, khiến cả buổi học sau đó, tôi đều lơ đễnh.

Tối về ký túc xá, lòng tôi vẫn bồn chồn không yên, cuối cùng vẫn gửi cho Cố Du một tin nhắn.

“Thầy Cố, em xin lỗi, sáng nay ở phòng thí nghiệm em đã nhầm thầy là sinh viên khóa trên của trường. Mong thầy đừng bận tâm.”

Cố Du rất nhanh đã trả lời, vỏn vẹn hai chữ.

“Không sao.”

“Cảm ơn thầy Cố.”

Đúng lúc tôi thở phào nhẹ nhõm, lại nhận được tin nhắn của anh.

“Tôi nhớ còn một bữa ăn, khi nào em rảnh?”

Trái tim vừa buông xuống lại thắt lại.

Lúc đó tôi tưởng anh là sinh viên khóa trên nên mới khách sáo mời…

Tôi bối rối, nhìn điện thoại không biết nên trả lời thế nào.

“Tôi đã ăn cơm rồi, mua cho tôi một ly trà sữa là được, tôi đang ở phòng thí nghiệm một mình.”

May quá, tôi lập tức hỏi, “Vâng ạ, thầy muốn vị gì?”

“Vị nào cũng được.”

Khi tôi cầm trà sữa đến phòng thí nghiệm, thấy anh đang tập trung nhìn vào thiết bị trước mặt, hai tay xoa xoa, dường như đang suy tư.

Tôi khẽ gõ cửa, “Thầy Cố.”

Thấy tôi đến, anh gật đầu.

Tôi hơi mất tự nhiên bước tới, ngượng ngùng nói: “Thầy Cố, trà sữa của thầy đây ạ. Cảm ơn thầy đã nhặt được thẻ cho em, và em cũng xin lỗi vì đã nhận nhầm người.”

“Ha, chuyện nhỏ thôi, tôi còn phải cảm ơn ly trà sữa của em.”

Tôi im lặng không biết nói gì, chỉ nghe thấy giọng nói trầm ấm dễ nghe của anh lại vang lên.

“Trước đây tôi cũng đã ở trong phòng thí nghiệm này ba năm, lưu lại rất nhiều kỷ niệm.”

“Trình Niệm Khanh,” Cố Du quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đen láy dưới ánh đèn trông càng thêm sâu thẳm, “Tôi rất tò mò, tại sao em lại chọn học Vật lý? Rất hiếm nữ sinh chọn chuyên ngành này.”

“Bởi vì đam mê,” có lẽ vì bị cảm xúc của anh lay động, tôi không kìm được nói ra.

“Có một câu nói, ‘Mục tiêu của chúng ta là những vì sao và biển cả’. Với em, Vật lý chính là những vì sao và biển cả mà em muốn khám phá.”

“Cố gắng lên nhé. Môn học này rất khó, nhưng cũng có những niềm vui bất ngờ mà em không thể tưởng tượng được đâu.”

Sau đó anh giơ tay nhìn đồng hồ, đứng dậy, “Đi thôi, không còn sớm nữa, tôi đưa em về.”

Tôi vội vã xua tay, “Không cần đâu thầy Cố, em tự về được rồi ạ.”

Cố Du khựng lại, lặng lẽ nhìn tôi hai giây.

“Vậy được, đi đường cẩn thận nhé, đến ký túc xá thì nhắn tin cho tôi biết.”

“Vâng, thầy Cố tạm biệt.”

Nói xong, tôi vội vã rời đi.

Khi tôi về đến ký túc xá, Ninh Ninh đã từ phòng tự học trở về, cô ấy hào hứng xáp lại gần tôi.

“Niệm Khanh, cậu có biết thầy Cố mới đến lợi hại đến mức nào không? Bây giờ cả khoa đang xôn xao, thầy ấy từng là học trò cưng của thầy Vương, đã tạo nên huyền thoại của khoa mình. Năm cuối đại học, thầy ấy được bảo lưu thẳng sang Mỹ để học lên cao đấy.”

Tôi chợt nhớ ra, hồi mới vào đại học, tôi từng nghe giáo viên trong khoa kể về một cựu sinh viên xuất sắc, hình như cũng họ Cố, xem ra chính là anh ta rồi.

Tôi cảm thán từ đáy lòng, “Thật lợi hại, đó mới là học bá* chân chính.”

*Học bá: từ dùng để chỉ người có thành tích học tập xuất sắc, cực giỏi giang.

“Quan trọng là thầy ấy mới 25 tuổi, đúng là người trẻ tài cao,” Ninh Ninh thở dài, thất vọng nói,

“Nhưng nghe nói thầy ấy chỉ dạy thay hai tháng thôi, tiếc thật, học kỳ sau sẽ không được gặp một thầy giáo đẹp trai như vậy nữa.”

“Chỉ có hai tháng thôi à?” Tôi ngạc nhiên hỏi cô ấy.

“Đúng vậy, thầy ấy vốn không phải là giáo viên của trường mình. Nghe đâu thầy ấy vừa mới về nước, tình cờ gặp lúc thầy Vương cần người dạy thay, nên thầy Vương đã gọi thầy ấy đến.”

Thì ra là vậy.

“Ting–” Điện thoại của tôi vang lên, lấy ra xem, là tin nhắn từ Cố Du.

“Đã về đến ký túc xá chưa?”

Tôi mới sực nhớ ra, về đến nơi chỉ mải nói chuyện với Ninh Ninh mà quên mất việc này.

Tôi vội vàng nhắn lại: “Em đã về đến rồi, cảm ơn thầy Cố đã quan tâm.”

Anh gửi một biểu tượng “OK”, rồi không nói thêm gì nữa.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!