Góc Của Chan

ĐỔI LẤY MỘT ĐỜI AN YÊN- CHƯƠNG 4: END

13

Chúng tôi đi lang thang trên đường không mục đích.

Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ phải rời đi.

“Thế nào, có người vợ như tôi có vui không?” Tôi cười híp mắt hỏi.

Anh cúi đầu liếc tôi một cái, rồi quay mặt đi: “Cũng tạm.”

Vậy là rất vui rồi.

Tôi chìa tay về phía anh.

Cố Tri Nhàn do dự một chút, có chút cứng nhắc nắm lấy tay tôi.

Cuối cùng thì anh cũng đã tin tôi.

“Sau này cậu sẽ mắc bệnh dạ dày rất nặng, nên từ bây giờ, nhất định phải ăn uống thật tử tế đấy nhé. Tuyệt đối không được bỏ bữa sáng, biết chưa? Thuốc lá cũng tuyệt đối không được đụng vào, tương lai đến tận cuối cùng cậu còn cầu xin tôi cho cậu hút thuốc, nói là miệng không có mùi vị gì…” Tôi không ngừng dặn dò anh.

Thế nhưng anh lại không còn vẻ sốt ruột như ban đầu nữa, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, lặp lại một cách nghiêm túc: “Tôi biết rồi.”

Khoảnh khắc ấy, tim tôi đập mạnh một cái.

Tôi nghiêng đầu, nói một cách nghiêm túc: “Biết là tốt rồi, vậy cứ thế mà quyết định nhé, đến lúc đó tôi sẽ kiểm tra đấy.”

Anh cười, nụ cười rất ấm áp: “Được.”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chúng tôi dừng lại trên cây cầu bắc qua dòng sông mà lẽ ra anh ấy sẽ nhảy xuống.

Anh bỗng nhiên hỏi tôi: “Tôi của tương lai sau khi chết, cô có buồn lắm không?”

Tôi sững lại một chút.

Một lúc sau, tôi gật đầu, mỉm cười nói: “Đúng vậy, rất buồn. Một năm, hai năm, ba năm, ngay cả khi tôi nghĩ mình đã có thể quên cậu rồi, nhưng vẫn thấy buồn. Buồn đến nỗi buổi tối khi ăn cơm với bố mẹ, anh trai, họ gắp thức ăn vào bát tôi, quan tâm hỏi tôi sao gầy đi, có phải không khỏe chỗ nào không, có chuyện gì cứ nói với người nhà. Lúc ấy tôi đều nghĩ, thật tốt quá, tôi có rất nhiều người yêu thương tôi. Thế nhưng cậu, cậu chỉ có một mình thôi.”

Khó khăn lắm mới có được một mái ấm, vậy mà lại nhanh chóng mất đi.

“Tôi muốn cậu biết rằng, tương lai của cậu sẽ rất tốt đẹp, sẽ có rất nhiều người yêu thương và quan tâm cậu. Cậu sẽ có gia đình, có bạn bè, có một người yêu thật tuyệt vời.”

Dù không có tôi, anh cũng sẽ rất tốt.

Hy vọng sau khi biết được tương lai, anh có thể tràn đầy hy vọng để sống mỗi ngày.

Dù trải qua thất bại, chịu đựng bất công, dù thân thể đầy vết thương, vẫn kiên trì tiến về phía trước, vẫn còn sức lực để tiếp tục.

Cố Tri Nhàn cúi người xuống, ôm chặt lấy tôi.

Ôm chặt đến nỗi tôi có chút khó thở.

Pháo hoa rực rỡ bung nở trên bầu trời đêm, thắp sáng thành phố nhỏ này.

“Cố Tri Nhàn, có người đang đốt pháo hoa kìa.”

Sắp qua mười hai giờ rồi.

Tôi nhìn Cố Tri Nhàn mười tám tuổi, khẽ thở dài một tiếng. Nỗi buồn và sự u sầu tích tụ trong lòng hóa thành một tia hy vọng, tôi nhẹ nhõm cong môi với anh: “Cậu thấy đó, nhân gian vẫn luôn có một vài ngọn gió nhẹ, lấp đầy mười vạn tám ngàn giấc mơ của tôi.”

Cố Tri Nhàn nắm chặt lấy hai vai tôi, dường như không muốn buông tôi ra.

Mắt anh đỏ hoe, những đốm sáng lấp lánh rơi vào đồng tử, nhưng biểu cảm của anh lại buồn đến vậy: “Chúng ta tương lai sẽ còn gặp lại… đúng không?”

Haizz.

Rõ ràng đã chuẩn bị từ sớm.

Rõ ràng đã biết trước sẽ là kết cục này.

Nhưng mũi vẫn cay xè đến lạ.

Tôi mỉm cười với anh, cố gắng mỉm cười thật tươi.

Muốn trả lời là “có”, nhưng khi mở lời lại thành: “Cố Tri Nhàn, cố lên nhé.”

Chúc anh của tương lai, theo đuổi ánh sáng mà gặp gỡ, tắm trong ánh sáng mà bước đi.

Tạm biệt.

error: Content is protected !!