Góc Của Chan

ĐỔI LẤY MỘT ĐỜI AN YÊN- CHƯƠNG 3

9

Năm nhất đại học, tôi không may bị ngã xuống hồ nhân tạo của trường.

Khuôn viên trường cũ đã bị bỏ hoang, hầu như không còn ai qua lại. Thêm vào đó, những ngày gần đây mưa liên tục khiến mực nước dâng cao. Vì đã lâu không được xử lý, nước hồ đục ngầu và xanh rêu, mọc đầy tảo xanh, trên mặt hồ còn nổi lềnh bềnh rất nhiều rác.

Trong tiết trời mùa đông, nước hồ lạnh buốt đến thấu xương, điên cuồng tràn vào miệng và mũi tôi. Tôi loạn xạ quẫy đạp, cố gắng níu lấy thứ gì đó để nổi lên mặt nước. Liên tiếp mấy tiếng kêu cứu đều bị nước nhấn chìm, mặt hồ nhấn chìm tôi hết lần này đến lần khác, cơ thể tôi cũng dần mất hết sức lực.

Tôi không khỏi bắt đầu hối hận. Tại sao tôi lại một mình đến đây? Chẳng có cặp đôi nào hẹn hò ở một nơi như thế này cả. Đến rồi thì thôi đi, tại sao tôi lại ngốc nghếch đi vớt con mèo đó chứ.

Giờ thì hay rồi, con mèo đó vừa gào thét thảm thiết vừa bơi vào bờ, bám vào khe đá giữa các tảng đá mà trèo lên một cách nhanh nhẹn, rồi sau đó phủi nước trên người và biến mất, còn tôi thì sắp chết ở đây rồi.

Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa.

Ngay lúc tôi tuyệt vọng nhất, Cố Tri Nhàn đã đi ngang qua, vứt bỏ ba lô và nhảy xuống cứu tôi.

Anh kéo tôi lên bờ, thực hiện sơ cứu, rồi cõng tôi đến phòng y tế của trường.

Tôi bất tỉnh, khi tỉnh lại thì anh đã đi rồi, chỉ còn anh trai ở bên cạnh.

Tôi hỏi y tá tên và số điện thoại của anh, rồi rụt rè thêm WeChat để cảm ơn và muốn mời anh đi ăn.

Nhưng anh đã từ chối: “Chuyện nhỏ thôi mà, không cần đâu.”

Sau đó, tôi không còn tìm được cơ hội nào để liên lạc nữa.

Tôi đã xóa tên chàng trai từng trêu chọc mình trước đây, sự chú ý của tôi vô thức chuyển sang ân nhân cứu mạng.

Tôi nhận ra rằng, anh rất tốt bụng, và cũng phát hiện kinh tế của anh dường như khá khó khăn.

Anh nhận được không ít học bổng, toàn bộ thời gian rảnh rỗi đều dùng để làm thêm, vậy mà cuộc sống vẫn chật vật. Mặc dù vậy, anh vẫn sẵn lòng bỏ ra một tháng lương để chữa bệnh cho chú chó hoang mình nhặt được.

Tình cờ anh trai tôi đang làm một dự án chip cảm biến, gần đây anh ấy rất đau đầu vì “trụ cột” của nhóm đã bỏ đi, có lẽ vì quá tự tin vào tầm quan trọng của mình. Anh ấy đang tìm người để lấp vào chỗ trống này.

Tôi đột nhiên nhớ ra chuyên ngành của Cố Tri Nhàn hình như là cái này, hình như còn có bằng sáng chế gì đó, nên tôi đã thử giới thiệu anh với anh trai mình.

Kết quả là, anh ấy quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của tôi, sau khi gia nhập nhóm của anh trai tôi, anh đã tỏa sáng rực rỡ, dự án thành công và anh cũng nhận được hai mươi vạn tiền thưởng.

Vào ngày tiệc mừng công, anh trai đã kéo tôi đi bằng được.

Trong bữa tiệc, tôi vô cùng căng thẳng, căng đến mức môi tê dại, nụ cười cũng trở nên gượng gạo.

Anh trai tôi bí ẩn hỏi anh: “Cậu còn nhớ em gái tôi không?”

Anh nhận ra tôi, mỉm cười với tôi: “Nhớ chứ, cô bé ướt như chuột lột.”

Má tôi nóng bừng.

“Con bé vẫn luôn rất biết ơn cậu, dự án chip cảm biến của tập đoàn DF cũng là do nó giới thiệu cậu đấy, nó khen cậu không ngớt lời.”

Anh đứng dậy cụng ly với tôi, khách sáo đến mức gần như xa cách: “Bây giờ phải là tôi cảm ơn cô mới phải.”

Sau đó, anh có bạn gái.

Và thế là, giữa chúng tôi không còn bất kỳ khả năng nào nữa.

10

Có lẽ vì biết tôi sắp rời đi, Cố Tri Nhàn nằm trên chiếc ghế sofa cũ bên cạnh tôi, không ngừng hỏi rất nhiều câu.

“Cô nói chúng ta tương lai có một đứa con, là con trai hay con gái?”

“Cái này phải giữ bí mật.” Dù sao thì tôi cũng không biết.

“Chúng ta kết hôn được mấy năm?”

“Hai năm.”

Anh khẽ cau mày: “Mới hai năm thôi sao.”

“Ừm, ở giữa chúng ta chia tay, tôi ra nước ngoài bốn năm. Sau khi trở về, tôi phát hiện cậu vẫn luôn chờ tôi, thế là chúng ta kết hôn.”

Anh cười: “Thì ra tôi si tình đến vậy.”

“Đúng vậy.” Tầm nhìn của tôi bỗng nhiên có chút mơ hồ, dường như có gì đó sắp trào ra, tôi nhắm mắt lại, khẽ bật cười: “Si tình đến mức không cô gái nào dám lại gần.”

Năm thứ ba Đồng Hi rời đi, tôi từng thử tỏ tình với Cố Tri Nhàn, nhưng anh dường như vẫn chưa thoát khỏi nỗi buồn thất tình, thái độ thờ ơ và lạnh nhạt vô cùng.

Sau vài lần thử thăm dò, câu trả lời nhận được khiến tôi hoàn toàn từ bỏ ý định.

“Tôi chết năm hai mươi tám tuổi sao? Vậy bây giờ cô bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi tám.”

Anh ngừng vài giây: “Vậy là cô đã đợi tôi mười năm.”

Tôi gật đầu: “Mười năm sau, cỗ máy thời gian đã được nghiên cứu thành công.”

Có vài điều, tôi đã không nói cho anh biết.

Thật ra trong tương lai, cỗ máy thời gian thật sự đã bị niêm phong ngay từ khi mới phát minh.

Là anh trai đã vì muốn tôi giải tỏa nút thắt trong lòng, lợi dụng quyền hạn và bỏ ra một số tiền lớn để tôi có được tư cách trải nghiệm.

Giọng Cố Tri Nhàn trở nên hơi khàn: “Có đáng không?”

“Đương nhiên là đáng rồi.” Chiếc ghế bập bênh khẽ kêu cót két dưới thân, gió đêm nay thổi đến lạ thường êm dịu và dễ chịu, cuốn theo cả những ký ức xưa cũ. “Có một đêm, khoảng chín mười giờ gì đó, cô bạn thân ở ngoài trường của tôi thất tình nên gọi tôi đến bên cạnh. Nhà cô ấy nằm trong con hẻm, có một đoạn đường rất tối, vừa tối vừa quanh co. Tôi đang đi thì phát hiện có hai người đàn ông đi theo sau.”

“Tôi rất sợ, đành cầm điện thoại giả vờ đang nói chuyện với bố. Lúc đó cậu còn chưa quen tôi, cậu lặng lẽ đi cách tôi một bước cho đến khi bạn tôi ra đón, nhìn chúng tôi vào sân và khóa cửa rồi cậu mới rời đi. Bạn tôi nhận ra cậu, lén nói với tôi là cậu rất đẹp trai. Lúc đó tôi đã nghĩ, cậu thật sự là một chàng trai rất tốt.”

Trong tất cả những chuyện tôi đã kể cho anh về quá khứ, chỉ có chuyện này là thực sự xảy ra giữa tôi và anh.

Khi đó, anh đã từng cứu mạng tôi ở hồ nhân tạo của khu trường cũ.

Chỉ là có lẽ anh đã quên rồi.

Tình cảm chưa thể nói thành lời, không ngờ có một ngày, tôi lại có thể nói trực tiếp với anh.

Cố Tri Nhàn cúi đầu, rất chăm chú lắng nghe tôi nói.

Trong ánh mắt anh nhìn tôi, có chút dịu dàng vụn vỡ.

“Nhưng đó chỉ là một chuyện rất nhỏ.”

“Đối với tôi thì không phải vậy.”

11

Tôi đã ngủ rất lâu.

Giấc ngủ này sâu lạ thường, là giấc ngủ bình yên nhất trong suốt mười năm qua của tôi.

Khi tỉnh dậy, trời đã nhá nhem tối.

Tôi bỗng chợt nhớ ra.

Hôm nay, là ngày cuối cùng rồi.

Qua đêm nay, tôi sẽ phải rời đi.

Nhưng Cố Tri Nhàn lại không có ở trong nhà.

Tôi không có số điện thoại của anh, ở nhà đợi một tiếng đồng hồ, trời đã tối mịt mà anh vẫn chưa về.

Tôi quyết định ra ngoài tìm anh.

Khu nhà mà anh ở là một khu tập thể cũ, bên cạnh có một con phố thương mại, hai bên chỉ có vài ba nhà hàng, còn lại toàn là các tiệm mát xa chân, những người phụ nữ trang điểm đậm ngồi sau tấm rèm cửa.

Con đường này rất tối, không sáng sủa như những nơi khác, kèm theo tiếng ồn ào không rõ ràng, tôi đi sâu vào trong phố.

Cố Tri Nhàn đang đánh nhau với mấy đứa “quỷ hỏa thiếu niên”.

Chính xác hơn, là anh đang bị đánh.

Đối phương đông người, vừa xô đẩy, chửi bới, vừa đấm đá túi bụi, thậm chí còn có kẻ nhảy lên đạp anh.

Thấy một tên côn đồ không biết nhặt đâu ra cái vỏ chai bia, vung lên định bổ vào đầu anh. Tôi giận tím mặt, “A” một tiếng lao tới chắn trước mặt anh, đỡ lấy đòn đó.

Cú đập ấy khiến đầu tôi chảy máu, mấy tên côn đồ tuổi còn nhỏ lập tức ngây người ra.

Máu tươi chảy dọc má, tôi ôm đầu, cố gắng lấy ra cái uy của một người trưởng thành: “Tôi là cô của Cố Tri Nhàn, vừa nãy tôi đã báo cảnh sát rồi, còn dùng điện thoại quay lại hành vi xấu xa của mấy người. Mấy người cứ liệu mà xem, nếu tôi có mệnh hệ gì, kiểu gì cũng để lại tiền án cho mấy người, để sau này mấy người và con cái của mấy người không thi công chức được đâu.”

Rốt cuộc cũng chỉ là lũ trẻ con, dọa một cái là chạy mất.

Tôi quay người lại.

Dưới ánh trăng, mặt Cố Tri Nhàn trắng bệch.

Anh nhanh chóng bế tôi lên chiếc xe máy điện của mình, phóng như bay đưa tôi đến bệnh viện gần đó.

Lũ tiểu quỷ hỗn xược đó ra tay cũng thật độc ác, vết thương trên trán phải khâu năm sáu mũi, đau đến mức tôi nhăn nhó cả mặt.

Vẻ mặt Cố Tri Nhàn nghiêm trọng đến đáng sợ: “Sau này cô có thể đừng liều lĩnh như vậy nữa không?”

Tôi mỉm cười với cậu ấy: “Sao, tôi bị phá tướng là cậu không cần tôi nữa à?”

Anh vội vã nói: “Đương nhiên là không rồi.”

Tôi vẫn mỉm cười.

Anh lại ngại ngùng không dám nhìn tôi nữa: “Cô là con gái, đánh nhau là chuyện của đàn ông.”

Haha.

Lời tình cảm ngây ngô, có chút “trung nhị” (ám chỉ những người trẻ tuổi có suy nghĩ còn non nớt, ảo tưởng về bản thân) phát ra từ miệng Cố Tri Nhàn mười tám tuổi.

Không sao đâu Cố Tri Nhàn, anh cũng từng cứu tôi mà.

Tôi nên báo ơn.

12

Tôi hỏi anh những người đó là ai? Tại sao lại đánh anh.

Anh nói là những người từng đắc tội ở trường cấp ba trước đây, lần này thấy anh đi một mình nên đã vây đánh.

Đúng rồi, Cố Tri Nhàn trước mười sáu tuổi còn từng là đại ca trường học mà.

“Muộn thế này rồi, cậu ra ngoài làm gì?” Tôi tò mò hỏi.

Cố Tri Nhàn lấy ra một chiếc kẹp tóc hình bướm được đóng gói tinh xảo từ trong túi, chỉ vào đầu tôi: “Kẹp tóc của cô bị rơi rồi, tôi muốn đi trung tâm thương mại mua cho cô một cái…”

Tôi có chút ngạc nhiên, và cũng có chút rung động tinh tế.

Ngay cả những điều mà bản thân tôi còn không nhận ra, anh lại để ý.

Chỉ có điều, gu thẩm mỹ này đúng là lỗi thời thật.

Tôi ngước nhìn đồng hồ trên tường bệnh viện.

Không còn nhiều thời gian nữa rồi…

Tôi bỏ qua lời khuyên nghỉ ngơi của bác sĩ, đưa Cố Tri Nhàn ra khỏi bệnh viện.

Phố đi bộ duy nhất của thành phố nhỏ lúc này vẫn còn rất nhộn nhịp.

Cố Tri Nhàn có vẻ lo lắng: “Đầu cô…”

Tôi chỉ vào hai ma-nơ-canh trưng bày trong tủ kính của một cửa hàng quần áo, nghiêng đầu nhìn chăm chú vài giây rồi khẽ hỏi: “Tôi muốn thử với cậu, được không?”

Vành tai Cố Tri Nhàn đỏ bừng, anh mím môi, vẫn kéo tôi đi vào.

Cứ coi như là ích kỷ đi, tôi đã mua đồ đôi với anh.

Dù sao thì… sớm muộn gì anh cũng sẽ quên mất hình dáng của tôi.

Dù gì thì tôi cũng đã ngoài ba mươi rồi, còn Cố Tri Nhàn thì vẫn là một học sinh cấp ba, lúc tính tiền cô nhân viên bán hàng nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Tôi trêu chọc: “Họ hình như coi tôi là phú bà bao nuôi cậu rồi.”

Cố Tri Nhàn không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ mở miệng nói: “Đây là vợ tôi.”

Khụ, cái thằng nhóc con này.

Mặt tôi già đi cả chục tuổi vì đỏ bừng.

error: Content is protected !!