Góc Của Chan

ĐỔI LẤY MỘT ĐỜI AN YÊN- CHƯƠNG 2

5

Cố Tri Nhàn nhìn tôi, trong mắt của anh bây giờ đã có thêm nhiều điều khác.

Anh hỏi: “Cô tên là gì?”

Tôi chậm rãi nói: “Đồng Hi.”

Đồng Hi, là tên người vợ tương lai của anh.

Tôi và Cố Tri Nhàn đi đến khu phố ẩm thực.

Gần mười hai giờ đêm, phố ẩm thực vẫn sáng đèn, thực khách tấp nập không ngớt.

Tôi xoa xoa bụng: “Tôi đói rồi, cậu đi ăn cùng tôi nhé?”

Cố Tri Nhàn không tỏ ý đồng tình hay phản đối.

Tôi kéo anh đến một quán ăn và ngồi xuống, hì hục gọi bốn món mặn, một món canh, và năm cân tôm càng xanh.

“Tôi không có tiền trả đâu đấy.” Anh liếc nhìn thực đơn, hừ một tiếng.

“Cứ yên tâm, tôi đặc biệt chuẩn bị tiền tệ của thời đại này mà. Một bà cô già như tôi sao có thể để một đứa nhóc con như cậu trả tiền được chứ.”

Anh không hài lòng với cách xưng hô “đứa nhóc con”, nhìn tôi trêu chọc: “Không phải cô nói mình là vợ tương lai của tôi sao? Thời gian sinh thực tế của cô chắc phải muộn hơn tôi nhiều chứ?”

Lúc này, có một cô bé xách giỏ trái cây đi bán hoa và trái cây. Tôi giả vờ như không nghe thấy anh nói gì, chọn một ít trái cây và một bó hoa cẩm tú cầu đưa cho anh: “Cậu không thể ăn xoài và vải thiều, ăn vào sẽ bị nổi mẩn đỏ. Cậu thích hoa cẩm tú cầu nhất đúng không?”

Anh khẽ cau mày.

Tôi hạ giọng nói tiếp: “Vì hoa cẩm tú cầu có ý nghĩa là, hạnh phúc, đoàn viên.”

Đây là điều mà anh luôn khao khát.

Cố Tri Nhàn cuối cùng cũng không còn bình tĩnh nữa, anh có chút vội vàng hỏi tôi: “Sao cô biết?”

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, khẽ đặt trên bàn, ôn hòa và bình tĩnh nói: “Cậu thích ăn tôm nhất, không thích ăn thịt cừu, sợ nhất là rau mùi, nói rằng nó có mùi như con bọ xít. Cậu có một thần tượng lớn trong giới công nghệ thông tin, ước mơ là có thể trở thành người như anh ấy, sở hữu đội ngũ kỹ thuật của riêng mình. Cậu thật ra rất hay khóc, hồi nhỏ thường trốn một mình lén lau nước mắt, nhớ bố mẹ. Hông phải của cậu có một nốt ruồi, bên trong đùi có một vết bớt màu đỏ sẫm…”

Những điều sau này là tôi nhìn thấy khi chăm sóc anh vào giai đoạn cuối của bệnh ung thư.

Cố Tri Nhàn che mặt ngắt lời: “…Không được nói nữa!”

Tôi cố nhịn cười: “Còn nữa, tai phải của cậu có chút vấn đề về thính giác, đó là vì…”

Tôi không nói tiếp.

Đó là vết thương do anh bị bố đánh.

Cố Tri Nhàn thở dốc dữ dội, mắt đỏ hoe, chăm chú nhìn tôi: “Tôi rõ ràng không hề quen cô…”

Món ăn từng đĩa một được mang lên, đều là những món mà anh yêu thích.

Gương mặt Cố Tri Nhàn tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Tôi dùng giọng điệu dịu dàng nhất trong đời mình nói: “Vì tôi là vợ tương lai của cậu.”

6

Cố Tri Nhàn dường như đã tin được vài phần.

Ít nhất là khi tôi đề nghị đến nhà anh ngủ qua đêm, nếu không sẽ phải lang thang đầu đường xó chợ, anh đã nhìn tôi với vẻ nghi ngờ một lúc, rồi cuối cùng cũng đồng ý.

Dù sao thì có những chuyện, anh chưa từng tâm sự với ai khác, tất cả đều được ghi trong nhật ký.

Tôi làm sao có thể đã lén đọc nhật ký của anh được.

Nhà anh trống trải, bừa bộn, chắc là anh cũng không có tâm trạng dọn dẹp.

Tôi ném đống quần áo bẩn vương vãi vào máy giặt, giặt xong phơi lên, sách vở được xếp gọn gàng vào giá sách, rửa sạch bát đĩa chất đống. Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, tôi mở cửa sổ, xịt chút nước xịt phòng.

Chiếc bát và tấm chăn nhỏ của chú chó, cùng với vài món đồ chơi nhỏ, tôi đều giặt sạch sẽ và cất gọn gàng vào một chiếc hộp. Sau này, khi Cố Tri Nhàn nhớ nó, anh có thể lấy ra xem.

Cố Tri Nhàn im lặng quan sát từng cử chỉ của tôi, tôi đi đâu, anh theo đó.

Thấy vẻ mặt anh dường như có chút buồn bã, tôi như làm ảo thuật, lấy ra từ sau lưng một chú chó nhồi bông mềm mại: “Cái này có giống Tráng Tráng không? Lông nó cũng cùng màu nữa, cậu nhấn công tắc dưới bụng nó, nó còn bò lạch bạch khắp nhà, siêu đáng yêu luôn!”

Tôi làm mẫu cho anh xem, Cố Tri Nhàn cuối cùng cũng bật cười.

Tôi nhét chú chó nhỏ vào lòng của anh, hạ giọng nhẹ nhàng nói: “Hãy để nó thay Tráng Tráng bầu bạn với cậu trước nhé. Sau này, chúng ta sẽ nuôi một chú chó y hệt Tráng Tráng, nuôi cho thật trắng trẻo mũm mĩm. Nó cũng giống Tráng Tráng, thích ăn ngô và khoai tây chiên, thích đào bới trên giường, làm hỏng cả mấy tấm ga trải giường luôn. Chúng tôi đều nói nó giống như Tráng Tráng đầu thai vậy.”

Cố Tri Nhàn nhìn tôi, dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi mắt của anh dường như ánh lên vẻ dịu dàng.

Khi đang lau nhà, đĩa đệm bị lồi của tôi bắt đầu chịu không nổi. Tôi quay đầu vẫy tay sai bảo anh: “Đừng có đứng nhìn như vậy được không? Không thương vợ chút nào sao?”

Anh cứng nhắc nhận lấy cây lau nhà, cúi đầu lẳng lặng lau sàn, chỉ có vành tai đỏ bừng để lộ sự lúng túng.

Tôi vui vẻ nói: “Tôi đi tắm đây!”

Hành động của Cố Tri Nhàn chợt khựng lại.

Tôi tắm xong, thơm tho bước ra, mặc bộ đồ cũ của anh: “Cậu cũng đi tắm đi, tối nay ngủ sớm nhé, mai còn có việc đấy.”

Anh “ừm” một tiếng rồi bước vào phòng tắm, không dám liếc nhìn tôi một cái.

Cuộn mình trong chăn nằm trên ghế sofa ngoài phòng khách, tôi thầm cười mình có ý đồ xấu nhưng không có gan, dù sao đó cũng là chồng của người khác.

Chỉ còn hai ngày nữa thôi.

Tôi sẽ phải trở về rồi.

Tôi đưa Cố Tri Nhàn về quê của bà hàng xóm.

Điều anh hối tiếc nhất trong tương lai chính là đã không thể gặp bà hàng xóm lần cuối, cũng không thể đến viếng trong thời gian chịu tang.

Các con của bà hàng xóm đều đi làm ăn xa, bà sống một mình nhiều năm, trong lòng cô đơn nên xem Cố Tri Nhàn như cháu ruột mà yêu thương. Ước nguyện lớn nhất của bà trước khi qua đời là Cố Tri Nhàn có thể đỗ vào một trường đại học tốt, sau này có tiền đồ xán lạn.

Nhật ký của Cố Tri Nhàn ghi lại tuổi thơ cô độc của anh, bố mẹ ngày đêm cãi vã, cả hai đều ngoại tình, không có tâm trí quan tâm đến anh. May mắn nhờ có bà hàng xóm tốt bụng, anh mới không phải đói bụng thường xuyên, không bị thiếu ăn, cũng không phải mặc quần áo bẩn thỉu, hôi hám mà bị giáo viên và bạn bè trong trường bịt mũi xa lánh.

Từ bà hàng xóm, anh đã cảm nhận được hương vị của tình thân.

Sau này bà hàng xóm qua đời, nhưng anh thậm chí còn không được gặp bà lần cuối. Gia đình đó đã chuyển đi từ lâu, cánh cửa đó cũng vĩnh viễn đóng lại với anh.

Anh quỳ trước cửa khóc ròng rã ba ngày.

Ba ngày sau, khi đi ngang qua bờ sông, anh đột nhiên có ý nghĩ tự sát.

Tôi không thể để cho anh ở tuổi mười tám lại phải mang một nỗi tiếc nuối như vậy nữa.

Tại đám tang, Cố Tri Nhàn quỳ rất lâu trước di ảnh bà hàng xóm, nước mắt từng giọt rơi xuống đất, anh khóc đến nỗi gân xanh trên trán nổi lên, khiến cả gia đình chủ nhà cũng cảm động, họ vây quanh an ủi anh.

Sau tang lễ, gia đình trao cho anh một mặt dây chuyền Phật ngọc. Có lẽ vì được chủ nhân cũ đeo quá lâu, chất ngọc đã hơi ngả vàng: “Bà dặn dò cháu nhất định phải đưa cho con trước khi mất. Cảm ơn con đã bầu bạn và chăm sóc bà những năm cuối đời, giúp bà không cô đơn lúc tuổi già. Mong rằng mặt Phật ngọc này sẽ phù hộ con đỗ đạt vào đại học tốt, hoài bão lớn lao, tiền đồ xán lạn.”

Cố Tri Nhàn đón lấy, trân trọng đặt vào lòng, cúi đầu thật sâu cảm ơn họ.

Trên chuyến tàu trở về, Cố Tri Nhàn đột nhiên hỏi tôi: “Tôi của tương lai… rất yêu cô phải không?”

Giọng anh rất nhẹ, ánh mắt dịu dàng rơi trên người tôi.

Tôi mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”

Cố Tri Nhàn của tương lai đã bù đắp tất cả những thiếu hụt tình thân vào Đồng Hi, đặc biệt là sau khi cô ấy mang thai, anh ấy càng chăm sóc tỉ mỉ, chu đáo vô cùng.

Lồng ngực đột nhiên trở nên chua xót, tôi hít một hơi thật sâu, cố nén cảm xúc xuống, nghiêng đầu nhìn anh cười: “Sao thế? Bắt đầu tin tôi rồi à?”

Cố Tri Nhàn quay đầu đi, nhắm mắt không nói gì.

Anh ấy à, vẫn cứ “mắc cỡ” như vậy.

Tôi nhớ đến anh của mười năm sau, khi tôi ngày đêm không ngừng nghỉ chăm sóc anh, anh bỗng nhiên mở lời hỏi tôi: “Lý Yên, cô có thích tôi không?”

Tôi quay mặt đi, không dám trả lời anh.

Anh cười: “Xem ra là thích thật rồi, nhìn bộ dạng tôi thế này mà cô còn đỏ mặt được.”

Tôi bấm chặt lòng bàn tay, lấy hết dũng khí: “Nếu lúc đó tôi tỏ tình với anh, anh có thích tôi không?”

Anh nhìn tôi một lúc, ánh mắt có chút phức tạp.

Một lúc sau, những lời anh thốt ra khiến tim tôi lạnh ngắt, tia hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt: “Sẽ không.”

Tiếp đó, anh lại thở dài như muốn nói: “Thế nên… đừng mãi vương vấn về tôi nữa, hãy mau kết hôn đi.”

Trong những giây phút cuối đời, anh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi, hơi thở yếu ớt: “Lý Yên, nếu… tôi nói là nếu thôi nhé, có kiếp sau, để tôi đi tìm cô nhé.”

Cố Tri Nhàn, chúng ta không có kiếp sau đâu.

8

Có lẽ cơn buồn bã đã qua đi, Cố Tri Nhàn, người đã trải qua quá nhiều chuyện trong thời gian này, bắt đầu sốt cao.

Má anh đỏ bừng vì sốt, nhưng môi thì trắng bệch không còn chút máu, ho không ngừng. Tôi tất bật nấu cháo, đút thuốc cho anh.

Thường ngày vốn là một người khá dè dặt, nhưng khi bệnh, anh lại cứ đòi rúc vào lòng tôi. Tôi vừa rời đi là anh tỉnh ngay, mở đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào tôi, tôi đi đâu anh nhìn theo đó.

Anh của mười năm sau cũng vậy, đau đến cực điểm thì kéo tôi không buông, ép tôi phải hát những bài lạc điệu dù tôi hát dở tệ, vừa nghe vừa nín cười, khiến tôi vừa thương vừa thấy ngượng.

Cố Tri Nhàn đang ngủ mê man lẩm bẩm gọi “bà nội”.

Tôi thay khăn lạnh chườm cho anh, đút nước, anh khẽ mở mắt, giọng mũi nghẹt đặc gọi một tiếng: “Vợ ơi…”

Khi tỉnh táo lại, anh lại không chịu thừa nhận.

Chúng tôi cùng nhau đi siêu thị, mua đồ ăn. Tôi vòng tay ôm chặt cánh tay Cố Tri Nhàn, anh gạt ra một cái nhưng không được, đành mặc kệ tôi.

Đến chỗ đông người, tôi tự giác buông tay.

Cố Tri Nhàn khó hiểu hỏi: “Vừa nãy không phải còn rất mặt dày sao? Giờ sao lại ngại ngùng thế?”

Tôi mếu máo nói: “Tôi sợ bị người ta hỏi, con trai cô ngoan quá, còn ra ngoài đi chợ cùng cô à, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

Cố Tri Nhàn bật cười thành tiếng, đặt tay lên vai tôi: “…Đồ ngốc nghếch.”

Sau đó, anh đổi thành ôm tôi.

Tôi nhanh chóng mua xong nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng sinh hoạt, vội vã về nhà.

Ăn cơm xong, trời đã tối.

Chúng tôi ngồi trên ghế dài ở ban công hóng gió, tiếng quảng cáo vang dội từ tivi, cây xanh trên bệ cửa sổ, mùi hương quần áo giặt sạch, và trà nguội giúp giải ngấy sau bữa ăn, tất cả hòa quyện thành một phần trong muôn vàn ánh đèn nhà nhà, từng ánh đèn lan tỏa đến tận cuối thành phố nhỏ.

Điều Cố Tri Nhàn mong muốn, chỉ đơn giản là vậy.

Ánh mắt chàng thanh niên tuấn tú ánh lên nhiều ý vị khó tả, anh dò hỏi tôi: “Tương lai… chúng ta sẽ gặp lại nhau sau bao lâu?”

Tôi sững người một chút, rồi mím môi, mỉm cười đáp: “Hai năm nữa, cậu sẽ gặp được tôi.”

“Cô tên Đồng Hi, phải không?”

Tôi gật đầu.

Thái độ của anh bỗng trở nên nghiêm túc: “Tôi nhớ rồi.”

Tôi vẫn mỉm cười: “Ừm.”

Xin lỗi Cố Tri Nhàn, tôi đã lừa anh.

Nhưng không sao, anh sẽ không nhớ khuôn mặt tôi.

Theo quy tắc của cỗ máy thời gian, để xóa bỏ dấu vết của người xuyên không, giảm thiểu ảnh hưởng đến không gian thời gian tương lai. Chúng ta của tương lai, sẽ không còn bất kỳ giao điểm nào nữa.

Tôi sẽ không còn xuất hiện trong quỹ đạo cuộc đời anh.

Và dưới sự kiểm soát của quy luật, anh cũng sẽ dần lãng quên hình bóng của tôi. Trong ký ức của anh, tôi chỉ là một bóng hình mờ ảo, tựa như một giấc mơ thoáng qua.

Anh của tương lai, dù có lướt qua tôi bao nhiêu lần đi chăng nữa, cũng sẽ không nhớ được dáng vẻ của tôi.

error: Content is protected !!