Góc Của Chan

ĐỔI LẤY MỘT ĐỜI AN YÊN- CHƯƠNG 1

1

Khi tôi tìm thấy Cố Tri Nhàn năm mười tám tuổi, anh ấy đang chuẩn bị tự tử.

Tôi vội vã chạy đến, ôm chặt lấy cánh tay anh: “Bảo bối! Anh tuyệt đối đừng nhảy xuống đó nha!”

Anh hất tay một cái, nhưng không thoát ra được, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Đừng lo chuyện bao đồng.”

Tôi khẽ ho một tiếng, ngước lên nhìn anh bằng ánh mắt long lanh đáng thương: “Có thể cậu sẽ không tin, nhưng tôi là vợ tương lai của cậu đó…”

Quả nhiên, anh nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, như thể đang nhìn một kẻ ngốc vậy.

Tôi trịnh trọng mở lời, kể chi tiết những gì sẽ xảy ra với anh sau này: “Lần này cậu nhảy sông xong, sẽ có người cứu được và đưa đến bệnh viện. Bố mẹ cậu thờ ơ không hỏi han, một lần cũng không đến thăm cậu, chỉ đóng giúp tiền thuốc men. Nhưng vì bị đuối nước mà phổi cậu bị tổn thương, còn thường xuyên đau đầu. Thế nên cậu học hút thuốc để kìm nén cơn đau đầu, điều này cũng khiến mười năm sau cậu mắc bệnh ung thư phổi.”

Nghĩ đến dáng vẻ ngày càng tiều tụy của anh sau khi mắc bệnh, tôi bất giác siết chặt hơn cánh tay anh.

Cố Tri Nhàn khẽ khịt mũi: “Vậy là tôi của tương lai đã chết, còn cô, với tư cách là vợ tôi, đặc biệt vượt thời gian đến cứu tôi?”

Tôi gật đầu.

Đúng vậy.

Chỉ là có một điều tôi đã lừa anh.

Tôi không phải vợ của anh.

Chỉ là một người đã thầm yêu anh mười năm.

2

“Cô này, dù cô có lòng tốt, cũng không cần phải bịa ra một lời nói dối vụng về như vậy đâu.” Cố Tri Nhàn dời tầm mắt, gió đêm thổi rối mái tóc anh, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống khiến đôi mắt của anh thêm u tối khi nhìn về phía xa xăm.

haizzz.

Lúc này, trước mặt của anh, tôi đã ba mươi tám tuổi, quả thật cũng đủ để anh gọi một tiếng “Cô” rồi.

Thấy anh dường như vẫn chưa từ bỏ ý định nhảy sông, tôi nắm lấy tay anh đặt vào lòng bàn tay mình, dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Cố Tri Nhàn, cậu đừng bồng bột được không? Cậu có biết không, tương lai chúng ta sẽ có một đứa con rất đáng yêu, mắt giống cậu, lông mày giống tôi. Nếu cậu đi rồi, một mình tôi không biết phải nuôi nó lớn lên thế nào, mẹ đơn thân vất vả lắm.”

Tuy nhiên, sự thật là anh và vợ mình từng có một đứa con, nhưng không may đã sảy thai sau khi cô ấy biết tin anh mắc bệnh.

Sau đó, bệnh ung thư của anh trở nặng.

Để không làm liên lụy đến vợ, anh đã chọn ly hôn, ngoài việc chuyển giao cổ phần công ty cho anh trai tôi, anh còn để lại cho cô ấy một khoản tài sản lớn.

Cố Tri Nhàn cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không đúng, anh nhíu mày: “Cô biết tên tôi sao?”

Tôi lại gật đầu, mỉm cười nói: “Cậu của tương lai ấy à, sẽ có một gia đình rất hạnh phúc. Có một người vợ xinh đẹp và những đứa con ngoan ngoãn thông minh, sự nghiệp thành công, sống một cuộc đời mà vô số người mơ ước.”

“Cố Tri Nhàn, đó là một cuộc đời rất tốt đẹp.” Tôi gần như thở dài, khẩn cầu: “Thế nên… đừng từ bỏ chính mình được không?”

Có lẽ ánh mắt tôi quá đỗi chân thành, anh có chút sững sờ.

Ngay sau đó, anh hoàn hồn, như thể cảm thấy hứng thú, ánh mắt dò xét tôi, mang theo vài phần trêu chọc: “Người vợ xinh đẹp… là nói cô đấy à?”

À ừm.

Tôi chột dạ né tránh ánh mắt anh: “Tôi… không đẹp sao?”

Nụ cười trên khóe môi anh vụt tắt, anh tựa người vào lan can một cách uể oải, quay mặt đi.

“Này cô, đừng đùa nữa.”

3

Có lẽ vì biết tôi đang ở bên cạnh, sẽ không để anh làm liều, Cố Tri Nhàn từ bỏ ý định nhảy sông, bước xuống cầu.

Tôi đi theo sau anh.

Trời đầu thu đã se lạnh, chàng trai phía trước chỉ mặc một chiếc áo mỏng, trông càng thêm gầy gò, yếu ớt.

Thật tốt quá.

Lúc này, anh vẫn còn khỏe mạnh.

Trong những tháng năm cuối đời, Cố Tri Nhàn ngày càng suy yếu, vì hóa trị mà phải cạo trọc đầu, một người đàn ông cao một mét tám ba mà gầy chỉ còn chưa đầy 45 kg. Đến cuối cùng, do di căn xương, toàn thân anh trở nên yếu ớt như một khúc gỗ mục rỗng ruột, đến cả việc trở mình cũng cần sự giúp đỡ cẩn thận từ y tá và tôi, sợ rằng chỉ cần dùng chút sức là xương sẽ gãy vụn.

Đau do ung thư thì đau đến mức nào ư?

Lượng thuốc giảm đau ngày càng tăng lên vẫn không thể giúp anh ngủ yên giấc suốt đêm. Thậm chí, anh còn cố gắng chịu đựng, sợ rằng những tiếng rên rỉ vô thức vì quá đau sẽ làm tôi thức giấc.

Nhưng anh mới chỉ hai mươi tám tuổi.

Không nên như vậy.

Khi dọn dẹp di vật của anh, tôi tìm thấy cuốn nhật ký của Cố Tri Nhàn.

Anh có thói quen viết nhật ký từ khi còn học tiểu học.

Vì từ nhỏ bố mẹ anh đã không hòa thuận, luôn cãi vã, chiến tranh lạnh, thậm chí còn đánh nhau, cùng với sự giận dữ trút lên con cái và sự thờ ơ kéo dài. Thế nên, vào năm Cố Tri Nhàn mười tám tuổi, sau khi kết thúc kỳ thi đại học, anh nhận được tin người bà hàng xóm duy nhất yêu thương anh đã qua đời. Bố mẹ của anh vì không muốn ảnh hưởng đến kỳ thi của anh mà thậm chí không thông báo, khiến anh không kịp gặp mặt bà lần cuối.

Chú chó nhỏ mà anh nuôi cũng biến mất, gặng hỏi mãi mới biết là bị bố mẹ chê bẩn nên vứt bỏ. Anh nhịn đói tìm kiếm suốt một ngày một đêm, cuối cùng tìm thấy xác nó trong đống rác bên bờ sông.

Cố Tri Nhàn ôm xác chú chó nhỏ bẩn thỉu về nhà, nhưng lại thấy mẹ mình đã chuẩn bị xong hành lý, bà dùng giọng điệu lạnh lùng nói với anh rằng trước đây bà niệm tình anh còn nhỏ, không thể thiếu bố mẹ, nhưng giờ anh đã mười tám tuổi, có thể tự lập rồi. Sáng hôm đó, bà và bố của anh đã đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.

Mẹ anh nói với vẻ ghét bỏ: “Giờ thì cái ông bố của mày đã vui vẻ chạy theo tiểu tam rồi.”

Người mẹ kéo vali rời đi, trước khi đi còn nói với anh rằng trên bàn có để một vạn tệ, coi như tiền học phí và sinh hoạt phí của anh, sau này thiếu tiền thì tìm bố mà đòi, bà đã làm hết trách nhiệm rồi.

Những đòn giáng liên tiếp khiến Cố Tri Nhàn vô cùng tuyệt vọng, sau khi chôn cất chú chó nhỏ, anh quyết định nhảy sông tự tử, gieo mầm cho căn bệnh ung thư phổi sau này.

Đó là lý do vì sao anh lại mắc bệnh khi còn trẻ như vậy.

Cỗ máy thời gian chỉ có thể quay ngược tối đa hai mươi năm, khiến tôi chỉ có thể trở về đúng ngày anh tự sát.

Lần này, tôi nhất định phải ngăn anh lại.

4

Không biết đã đi bao lâu, Cố Tri Nhàn thong thả cất lời: “Bà cô à, định đi theo tôi đến bao giờ? Tôi sẽ báo cảnh sát đấy nhé.”

“Cho đến khi cậu không muốn chết nữa.” Tôi kiên định nói. “Tôi phải ở đây ba ngày.”

Cố Tri Nhàn im lặng vài giây, không hiểu sao bỗng chốc bật cười khẩy, dừng bước chờ tôi đi đến bên cạnh anh.

Ánh trăng trong vắt phủ lên đỉnh đầu anh, khiến gương mặt của anh toát lên vẻ cô độc tan vỡ: “Không phải cô nói, cô là vợ tương lai của tôi sao?”

Anh tin rồi ư?

Mắt tôi sáng rỡ: “Ừm!”

Anh khẽ cười nhạt: “Vậy cô có thể nói cho tôi biết, cô thích tôi ở điểm nào không?”

Giọng điệu mang theo sự châm chọc, nhưng mơ hồ xen lẫn một tia hy vọng khó nhận ra.

Việc bị bố mẹ bỏ rơi và ghét bỏ trong thời gian dài khiến anh không tin rằng có ai đó sẽ thích một người như anh.

Ngực tôi như bị thứ gì đó đâm nhói, tôi nhìn Anh rồi nói: “Cậu của tương lai ấy à, sẽ cứu một chú chó con bị ngã xuống vũng nước vào lòng để tránh mưa, sẽ tiết kiệm chi tiêu, bỏ ra cả tháng lương để chữa bệnh cho nó, cũng sẽ mua hết một xe đậu đũa của ông lão vào ngày mưa. Rõ ràng hồi nhỏ từng bị đuối nước, vì thế mà gặp ác mộng triền miên, nhưng khi thấy người không may bị rơi xuống nước, vẫn sẽ không chút do dự mà nhảy xuống cứu cô ấy.”

Tôi không nói cho anh biết, tôi chính là cô gái được anh cứu năm đó.

Tôi vô cùng nghiêm túc nói: “Cậu của tương lai là một người rất lương thiện, rất tốt bụng. Bởi vì bản thân từng chịu khổ, nên đã tài trợ cho hàng ngàn học sinh nghèo. Sau này, cậu còn quyên góp hàng chục triệu cho trường cũ, thành lập quỹ học bổng mang tên cậu.”

Cố Tri Nhàn nhìn tôi, không nói gì.

Nhưng tôi tinh ý nhận ra, một mảng đỏ ửng đang lan dần trên cổ anh.

Tôi khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh: “Chính vì cậu tốt như vậy, nên tôi mới thích cậu nhiều đến thế.”

Anh không tự nhiên quay mặt đi.

“Chúng ta quen nhau trong buổi giao lưu, cậu lạnh lùng lắm nhé. Tôi phải xin liên lạc hai lần cậu mới cho, ngay cả người tỏ tình cũng là tôi. Sau này khi chúng ta thân thiết hơn, cậu lại bảo là cậu đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.”

Tất cả những điều này, đều là tôi nghe kể lại.

Cố Tri Nhàn ở đại học cũng là một nhân vật nổi tiếng, chuyện anh được hoa khôi khoa báo chí theo đuổi năm đó đã xôn x xao khắp nơi.

Cũng chính vào lúc đó, tôi đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng.

“Cậu là một người bạn trai rất có trách nhiệm, sẽ ghi nhớ chu kỳ kinh nguyệt của tôi vào sổ, biết tôi hay quên nên sẽ chuẩn bị sẵn băng vệ sinh và sô cô la cho tôi. Khi tôi cáu kỉnh vì đau bụng kinh, cậu cũng chưa bao giờ trách tôi. Chúng ta cùng câu lạc bộ leo núi, hai đứa đùa giỡn rồi bị ngã một cú, cậu đã cõng tôi suốt cả đoạn đường. Lúc về tôi mới phát hiện trên người cậu thâm tím mấy chỗ, đầu gối cũng trầy trụa cả, vậy mà cậu không hề than vãn một tiếng.”

Tôi cười, nhưng nước mắt đã rưng rưng trong khóe mắt.

Lúc đó tôi cũng có mặt ở đó, nhưng tôi không phải là nhân vật chính.

Ngày hôm ấy, tôi nhìn anh cẩn thận cõng cô gái kia trên lưng, không hề biết mệt mà cõng đi suốt quãng đường. Hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, ngoại hình sáng sủa, trông vô cùng xứng đôi.

Mặt trời lặn dần nơi chân trời, cùng với ánh hoàng hôn, tình yêu đơn phương non nớt và chua xót của tôi cũng bị chôn vùi.

Suốt ngần ấy năm, tôi luôn chỉ là một người ngoài cuộc, chứng kiến tình yêu của họ.

error: Content is protected !!