Góc Của Chan

ĐOÁ HỒNG CỦA AI? – CHƯƠNG 4: END

14.

Trở về trường, giáo sư vô cùng bất mãn vì tôi đã không xuất hiện trong thời gian gần đây.

Sau khi phê bình tôi vài câu, ông nhắc đến khoản đầu tư của Lương Sơ.

Ông vỗ vai tôi nói: “Em phải làm thí nghiệm cho thật tốt, đợi khi sản phẩm nông nghiệp của chúng ta ra đời thì sẽ trả lại cho họ.”

Tôi gật đầu, lau đi giọt nước mắt trong khóe mắt.

Mãi mãi phải dựa vào bản thân, đừng bao giờ nghĩ đến việc phụ thuộc vào người khác.

Con đường nghiên cứu khoa học vĩnh viễn là một con đường cô độc.

Sau này trên đường đi, tôi sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn và bối rối vì kiến thức nền tảng chưa vững chắc.

Nhưng tôi không sợ, vì đây là con đường tôi đã chọn.

Tôi sẽ gạt bỏ mọi thứ bên ngoài, những suy nghĩ vô bổ, đặt tất cả mọi thứ vào con đường nghiên cứu khoa học của mình.

Từ nay về sau, linh hồn tôi sẽ thuộc về rau củ.

Tôi bắt đầu ngày đêm ở trong phòng nuôi cấy sợi nấm.

Trong phòng nuôi cấy vào ban đêm, một ánh đèn nhỏ vẫn sáng, đó chính là ngôi sao dẫn đường cho giấc mơ của tôi.

Ngoài việc phải quan sát nấm ăn, tham gia vào dự án trọng điểm của giáo sư, tôi còn đi đi lại lại giữa các khu đất trồng của trường, bắt tay vào chuẩn bị cho nghiên cứu của riêng mình, về “Kỹ thuật canh tác hiệu quả ba vụ lạc một năm”.

Tôi tưởng rằng lần trước mình đã nói rất rõ ràng với Lương Sơ, nhưng họ vẫn đến trường tìm tôi.

Lương Sơ, con cáo già này, anh ta lại lấy danh nghĩa là ông chủ đầu tư đến để thị sát tiến độ nghiên cứu của chúng tôi.

Giáo sư của chúng tôi phải vừa cười vừa tiếp đón anh ta.

Lương Ký đi theo sau lưng anh trai.

Lương Ký thấy tôi thì ngập ngừng muốn đến gần, nhưng bị Lương Sơ dùng một cử chỉ tay ngăn lại.

Khi giáo sư đang cao hứng giới thiệu về cách tiếp thị nấm mộc nhĩ trên các trang thương mại điện tử, Lương Sơ lại hạ thấp giọng nói với tôi:

“Quân Quân, nghiên cứu khoa học mệt mỏi lắm. Em gầy đi rồi.”

“Liên quan gì đến anh?” Tôi nghiến răng nghiến lợi đáp trả.

“Em chịu nói với tôi một câu là tôi đã vui rồi.” Lương Sơ cười tủm tỉm.

Để anh ta không vui, tôi quyết định ngậm miệng, giữ im lặng.

Sau khi thị sát xong, Lương Ký cười nói với giáo sư: “Tôi có một cậu em trai không ra gì, cũng rất hứng thú với rau củ. Tôi sẽ đầu tư thêm một triệu tệ nữa, thầy hãy cho em ấy ở lại trường thực tập. Thầy không cần giao cho em ấy công việc trọng điểm gì cả, chỉ cần cho em ấy đi cuốc đất, xới đất… thầy cứ để em ấy làm là được.”

Nghĩ đến mười mẫu đất trồng của trường, tôi rơi vào trầm tư, đúng là một người anh tốt.

Giáo sư đương nhiên vui vẻ đồng ý, có một người làm lao công lại còn tự bỏ tiền ra, giáo sư tất nhiên không từ chối.

Nhưng giáo sư có hỏi riêng tôi, có phải ông chủ Lương muốn cậu em trai mình đến để trải nghiệm cuộc sống không.

Lương Ký ở lại bên cạnh tôi, vì nghiên cứu của tôi cần thường xuyên đi lại giữa các khu trồng trọt.

Tôi thường xuyên thấy Lương Ký ở khu đất trồng, cậu ta mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, xắn ống quần lên.

Dáng người cậu ta cao ráo, khí chất, vai rộng, eo thon, những cơ bắp lộ ra ngoài đầy đặn, đường nét đẹp.

Một vài nữ sinh viên từ khoa khác cũng cố tình chạy đến xem anh đẹp trai.

Cậu ta không để ý đến những lời chỉ trỏ của những cô gái khác, im lặng cầm cuốc xới đất.

Chỉ khi tôi đến, cậu ta không biết bằng cách nào lại lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh tôi, không ngừng vung cuốc xới đất gần chỗ tôi.

Vừa làm việc, còn vừa lén lút liếc nhìn tôi.

Khi tôi ngồi xuống chăm sóc cây lạc, cậu ta cẩn thận nói với tôi một câu: “Xin lỗi.”

Sau đó cậu ta dường như biết rằng mình không giỏi ăn nói, nên không nói thêm một lời nào nữa, sợ sẽ mất đi cả cơ hội ở bên cạnh tôi.

Lương Ký ở lại Viện Khoa học Nông nghiệp.

Vì cậu ta trầm lặng, chăm chỉ và có thể làm việc, các anh chị khóa trên cũng thường xuyên nhờ cậu ta giúp đỡ, hoàn toàn quên mất rằng cậu ta là cậu thiếu gia ngông cuồng, phóng túng ngày nào của nhà họ Lương.

So với việc cuốc đất bên ngoài, tôi nghĩ cậu ta muốn ở lại phòng thí nghiệm hơn, vì cậu ta làm việc trong phòng thí nghiệm rất nỗ lực.

Một lần vào ban đêm, tôi quay lại phòng thí nghiệm lấy đồ, tôi thấy cậu ta ngồi trước máy tính xách tay mà khóc.

Tôi chưa bao giờ thấy Lương Ký khóc, ngay cả khi Thẩm Châu bỏ rơi cậu ta, cậu ta cũng chưa từng khóc dữ dội như vậy.

Đèn trong phòng thí nghiệm đều đã tắt, trong màn đêm, màn hình máy tính là nguồn sáng duy nhất.

Cậu ta ngồi trước máy tính xách tay, không biết đang xem gì, đôi vai khẽ run lên, cậu ta che miệng lại nhưng vẫn phát ra tiếng nức nở trầm thấp.

Dường như không hài lòng với sự xúc động của bản thân, cậu ta giơ tay lên, nắm chặt thành nắm đấm và đập mạnh hai cái vào ngực.

Nhưng điều này càng giống như mở khóa một van nước, nỗi đau của cậu ta tuôn trào ra một cách rõ rệt.

Một người đàn ông cao mét tám, khỏe mạnh, lại co ro trên ghế mà khóc, thật là mất mặt quá đi.

Chắc là làm việc quá mệt rồi, hay là ngày mai tôi nói với giáo sư, để cậu ta về nhà đi.

Ánh mắt tôi chuyển sang màn hình máy tính mà cậu ta đang nhìn chằm chằm.

Thị lực của tôi rất tốt, tôi đã nhìn thấy, trên màn hình máy tính là tài khoản Weibo mà tôi đã dùng để viết về tình yêu đơn phương trước đây.

Trái tim tôi đột nhiên thắt lại, tôi có chút bàng hoàng nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Thích một người là một chuyện rất buồn. Tôi thích một đóa hoa, dù đóa hoa ấy chưa từng nở rộ vì tôi, tôi vẫn hy vọng nó có thể nở rộ một cách rực rỡ và lộng lẫy trong nhà kính.”

“Hôm nay trong hội thao, ‘Ánh sáng’ bị thương, không biết cậu ấy có đau không. Hy vọng cậu ấy sẽ mau chóng bình phục.”

“Hôm nay, tôi đã làm xong hết bài tập cho ‘Ánh sáng’, còn giúp cậu ấy dọn dẹp bàn học nữa. Cậu ấy sẽ thấy chứ? Không thấy cũng không sao, vì thích một người là một chuyện không cầu đáp lại mà.”

Tôi nghĩ đến những lời đầy chua chát trên Weibo của mình, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ Lương Ký sẽ có phản ứng như vậy khi nhìn thấy.

Tôi nghĩ dù cậu ta có biết, cũng sẽ nhướng mày mà chế giễu tôi.

Nhưng bây giờ cậu ta lại trông rất đau khổ.

Tôi nghĩ một lúc, vẫn không lấy đồ, mà cẩn thận rút lui khỏi phòng thí nghiệm.

Tôi sẽ không làm phiền cậu ta, cũng sẽ không an ủi cậu ta.

Tôi đang bước về phía trước, tôi sẽ không dừng lại ở những ký ức.

15.

Sau khi giáo sư đăng một bài báo SCI, với tư cách là đồng tác giả, tôi có thể thuận lợi được giữ lại làm nghiên cứu sinh.

Đương nhiên đây chỉ là bước khởi đầu.

Nấm mộc nhĩ đặc sản mà tôi và giáo sư nghiên cứu đã được giao cho Lương Sơ để bán.

Lương Sơ đã lập một công ty chuyên về sản phẩm nông nghiệp, đầu tư một khoản tiền để xây nhà máy, cuối cùng anh ta giao những công việc này cho Lương Ký.

Lương Ký không còn là cậu thiếu niên ngông cuồng, nóng nảy ngày nào nữa, cậu ta làm những công việc này rất nghiêm túc.

Phê duyệt, chọn địa điểm, liên hệ khách hàng, cậu ta chạy đôn chạy đáo khắp nơi.

Lương Ký nói với tôi, cuối cùng cậu ta cũng có thể làm hậu phương cho tôi. Sau này nếu tôi có sản phẩm nông nghiệp nào nghiên cứu ra, tôi có thể giao cho cậu ta để bán hàng, cậu ta sẽ chia lợi nhuận cho tôi.

Tôi hỏi cậu ta: “Tại sao cậu lại làm như vậy?”

Lương Ký nói: “Cô còn nhớ cô đã đọc ‘Hoàng tử bé’ cho tôi nghe không?”

Tôi nhớ, tôi nhớ rất rõ.

Khi mắt cậu ta còn chưa nhìn thấy, vào một buổi chiều yên tĩnh, gió buổi trưa thổi tung tấm rèm cửa, chúng tôi ngồi cạnh nhau trên thảm.

Tôi cầm sách, cậu ta ngồi bên cạnh tôi lắng nghe một cách tĩnh lặng.

“Chỉ có trái tim mới nhìn thấy được. Những điều cốt lõi thì mắt thường không thể thấy được.”

“Chính vì cậu đã dành thời gian cho đóa hồng của cậu, nên nó mới trở nên quan trọng đến thế.”

Tôi nhớ khi tôi đọc đoạn này, Lương Ký đã lăn một vòng, nằm sấp trên thảm và lắc lắc chân hỏi tôi: “Cô sấy tóc cho tôi, tắm cho tôi, đọc sách cho tôi, cô đã dành thời gian cho tôi, vậy tôi có phải là đóa hồng của cô không?”

Tôi nhớ lúc đó tôi đã rất nghiêm túc nói với Lương Ký: “Xét về giá trị và triển vọng phát triển của hoa hồng, tôi nghĩ cậu không bằng đóa hồng.”

Lương Ký lúc đó đã dùng lòng bàn tay vỗ mạnh vào cuốn sách, tạo ra tiếng “pạch pạch”.

Bây giờ, Lương Ký đứng trước mặt tôi, cao lớn như cây tùng, ánh mắt sắc bén, không còn là chú chó nhỏ thích nũng nịu, hay dỗi hờn ngày nào nữa.

Cậu ta cười khổ một tiếng: “Vì tôi tự phụ, tôi bướng bỉnh, tôi đã tận hưởng sự chăm sóc của cô, tôi không ngừng dò xét xem cô có thích tôi không. Tôi đã làm mọi hành động làm bộ, làm tịch với cô, nhưng lại không để cô cảm nhận được tôi thích cô.”

“Tuy nhiên, không sao cả. Sau này, tôi có vô số thời gian để cô cảm nhận.” Lương Ký nở một nụ cười rạng rỡ, cậu ta đưa tay ra về phía tôi.

Tôi không đáp lại cái nắm tay của cậu ta, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta một cái.

Khi tôi chuẩn bị quay lưng rời đi, Lương Ký đột nhiên gọi tôi lại.

Cậu ta dường như đã do dự rất lâu rồi mới nói với tôi:

“Khi anh trai đưa cô đi, anh ấy có ý định ‘lùi một bước để tiến hai bước’. Anh ấy luôn giỏi mưu tính và đánh vào tâm lý người khác. Tối hôm đó về nhà, tôi vốn dĩ rất tức giận định cãi nhau một trận lớn với anh ấy, nhưng anh ấy đã uống một chút rượu, và anh ấy nói với tôi…”

Thật ra tôi cũng có thể cảm nhận được, Lương Sơ thông minh hơn Lương Ký rất nhiều.

Anh ta luôn giỏi dẫn dụ, gài bẫy để tôi tự nhảy vào.

Nhưng sau ngày hôm đó, anh ta không còn gài bẫy tôi nữa.

“Anh ấy nói, cô đã thuần hóa được anh ấy rồi.”

Một cơn gió buổi trưa đột ngột thổi qua, làm mái tóc mái của tôi bay tán loạn.

Tôi nhớ rồi, tôi nhớ ra rồi.

Tại sao anh ta lại cử Lương Ký đến gần tôi, để Lương Ký phụ trách công việc với tôi.

Tôi tức giận gọi điện cho Lương Sơ, hỏi anh ta rốt cuộc muốn làm gì, muốn tác hợp tôi và Lương Ký sao? Chuyện đó là không thể.

Ở đầu dây bên kia, giọng Lương Sơ vẫn tao nhã, ôn hòa.

Anh ta dường như khẽ cười một tiếng.

“Dù sao thì em và Lương Ký cũng có tình cảm nhiều năm. Em ấy ở bên cạnh sẽ dễ chăm sóc em hơn. Nếu tôi ở bên cạnh chăm sóc em, em sẽ đề phòng đấy.”

“Tôi chưa từng nghĩ em sẽ chấp nhận tôi hay em ấy. Tôi biết điểm cuối trong hành trình của em cũng không phải là tình yêu hay hôn nhân.”

“Nhưng mà Quân Quân, em không thể ngăn cản tôi chờ đợi em. Tôi sẽ làm tốt tất cả mọi việc, rồi đứng tại chỗ chờ em. Tôi không có cách nào có được em, nhưng tôi có thể có được sự chờ đợi.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ lại là một cánh đồng trồng trọt rộng lớn, trồng đầy hoa tulip, trải dài miên man đến tận chân trời, dường như nhuộm cả bầu trời thành màu cam.

Tôi nhớ lại buổi tiệc ăn mừng sau khi sản phẩm nông nghiệp được bán ra thị trường, giáo sư đã mời Lương Sơ đi ăn và uống rượu.

Trong ấn tượng của tôi, Lương Sơ không bao giờ uống rượu.

Nhưng hôm đó, khi giáo sư nhắc đến việc tôi cũng đã đăng một bài báo SCI, anh ta đã uống rất nhiều.

Sau khi say, hai má anh ta hơi đỏ, hàng mi khẽ cụp xuống.

Giáo sư vô tình nói: “Nghe nói Quân Quân của chúng ta định nghiên cứu về hoa tulip nở bốn mùa đấy.”

Lương Sơ đã phái người mang về rất nhiều củ hoa tulip.

Anh ta tao nhã, khiêm tốn bắt tay với giáo sư, bày tỏ sự hứng thú và ủng hộ đối với nghiên cứu khoa học, đồng thời hy vọng giáo sư sẽ chăm sóc tôi nhiều hơn.

Từ đầu đến cuối, anh ta đều kìm chế không nói với tôi một câu nào.

Chỉ là tôi thấy, ánh mắt anh ta vẫn luôn lén lút liếc nhìn tôi.

Khi tôi nhìn sang, anh ta lại vội vàng quay đi.

Luôn luôn ung dung, luôn luôn bình tĩnh, luôn luôn khó đoán.

Nhưng khi rời đi, anh ta vẫn không kìm được, nói với tôi vài câu.

Anh ta nói: “Quân Quân, bây giờ em rất tốt, hãy cứ tiếp tục tiến về phía trước.”

Anh ta nói: “Quân Quân, nếu gặp khó khăn, em có thể tìm tôi. Không tìm cũng không sao , tôi sẽ chủ động tìm em.”

Và cuối cùng, anh ta nói:

“Thật xin lỗi, giá như lúc chúng ta gặp nhau không thảm hại như vậy thì tốt.”

-Hết-

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!