Góc Của Chan

ĐOÁ HỒNG CỦA AI – CHƯƠNG 3

11.

Sau khi trở về nhà họ Lương, cuộc sống dường như lại trở về như cũ, nhưng cả ba chúng tôi đều biết có điều gì đó đã thay đổi.

Tôi không thể diễn tả được nó đã thay đổi như thế nào, vì đầu óc tôi đã dồn hết vào việc nghiên cứu khoa học.

Giáo sư rất ngưỡng mộ tài năng và sự thông minh của tôi, ông đã cho tôi tham gia một dự án trọng điểm.

Nhưng Lương Ký lại rất bận tâm.

Sau nhiều lần tôi đi lại giữa phòng thí nghiệm và nhà họ Lương, cậu ta uất ức nắm lấy ngón út của tôi hỏi:

“Quân Quân, tại sao thời gian cô ở bên tôi lại ít đi vậy? Trước đây cô luôn kiên nhẫn đọc tiểu thuyết cho tôi nghe, sấy tóc cho tôi, an ủi tôi. Nhưng bây giờ nếu tôi không chủ động nhắc, cô sẽ không làm nữa.”

Vì tôi toàn tâm toàn ý nghĩ về nghiên cứu…

“Cô cũng ít nói hơn rồi.” Giọng Lương Ký khàn khàn, mệt mỏi, có chút tủi thân.

Giống như một chú chó lớn bị tổn thương, cậu ta ngồi trên thảm, ôm lấy eo tôi, dụi đầu vào vai tôi.

Điều này khiến tôi hơi khó chịu.

Tôi nhích người vài cái, đẩy cậu ta ra.

Nhưng rất nhanh, tôi nhớ ra cậu ta là ông chủ của tôi, tôi bèn kiếm cớ chuồn đi: “Tôi đi xem Lương Sơ có cần gì không.”

“Không được đi, sau này cô chỉ chăm sóc một mình tôi thôi. Tôi sẽ nói với anh trai, bảo anh ấy tìm người khác.” Lương Ký nổi tính trẻ con, không màng đến mọi chuyện.

Lương Ký nhất quyết làm theo ý mình, cậu ta đột ngột đứng dậy, chạy ra khỏi phòng ngủ, cầm lấy chiếc đèn bàn ném xuống dưới, rồi hướng xuống lầu hét lên.

“Anh, sau này cứ để Quân Quân chăm sóc một mình em. Anh tìm người khác chăm sóc anh đi.” Thái độ của cậu ta ngang ngược, hống hách, dường như tin chắc rằng người anh trai vốn dĩ rất tốt bụng sẽ đồng ý mọi yêu cầu của mình.

Tôi cũng đi ra, sợ đèn bàn rơi trúng Lương Sơ.

Sắp tới tôi cũng định lấy tiền lương rồi đi, nếu Lương Sơ chết thì ai sẽ trả tiền cho tôi đây.

Tôi nắm lấy lan can nhìn xuống dưới, chỉ thấy Lương Sơ ngước đầu nhìn chúng tôi.

Khuôn mặt ôn hòa, tuấn tú không có một nụ cười, đôi môi mỏng mím chặt.

Anh ta nói: “Không được.”

“Anh cần Quân Quân hơn em.” Ánh mắt Lương Sơ chuyển sang tôi.

Anh ta hé đôi môi mỏng, những lời nói ra lại như một quả bom ném xuống nước, ngay lập tức tạo ra những gợn sóng dữ dội.

Lương Ký ngay lập tức nổi giận, cậu ta nói: “Anh, em cần Quân Quân. Anh chỉ bị què chân, qua một thời gian là sẽ khỏe thôi, tại sao lại tranh giành với em. Từ nhỏ đến lớn anh không phải đều nhường em sao? Cứ nhường em như trước kia là được. Nếu không phải anh nói Quân Quân vì tiền, em cũng sẽ không hung dữ với cô ấy, cô ấy bây giờ cũng sẽ không lạnh nhạt với em như thế.”

Ánh mắt của Lương Sơ không hề chú ý đến Lương Ký một giây nào, ánh mắt anh ta vẫn luôn nhìn về phía tôi.

Lương Sơ ở nhà quen mặc áo sơ mi trắng, quần áo không có nếp nhăn.

Trên chân anh ta đắp chiếc chăn mỏng mới tôi mua cho, nheo mắt ngẩng đầu nhìn tôi.

“Quân Quân cũng nghĩ như vậy sao? Chỉ chăm sóc một mình Lương Ký, để tôi đi tìm người khác.”

Nếu chỉ chăm sóc một người, vậy tôi chắc chắn sẽ ưu tiên chọn Lương Ký.

Lương Ký dễ chăm sóc hơn, cậu ta chỉ không nhìn thấy, tôi không cần phải bế anh ta đi đi lại lại, rất tốn sức.

Hơn nữa, Lương Ký không có nhiều tâm cơ, dễ nói chuyện hơn.

Tôi thăm dò hỏi: “Vậy lương có giảm đi một nửa không?”

Bàn tay Lương Sơ đang nắm chiếc chăn mỏng đột nhiên siết chặt lại, trên chăn xuất hiện những nếp nhăn như sóng.

Trên mặt anh ta vẫn nở nụ cười hiền lành, lịch sự, không có bất kỳ sự mất kiểm soát nào, chỉ là đôi mắt như nước xuân lại có chút u ám.

“Đương nhiên sẽ trừ lương, từ sáu vạn xuống còn một vạn.”

“Không sao Quân Quân, tôi sẽ bù thêm tiền cho cô.” Lương Ký ghé sát tai tôi nói, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi.

Cậu ta nũng nịu như một đứa trẻ.

“Lương Ký, theo như anh biết, em vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, sống dựa vào anh trai. Chắc em vẫn chưa biết anh vất vả làm việc như thế nào đâu nhỉ. Hay là anh phong tỏa thẻ ngân hàng của em, để em thử tự lập một mình xem sao?” Giọng Lương Sơ khàn khàn.

Lương Ký rất tức giận, cậu ta thô bạo vỗ vào lan can, trở nên bực bội: “Lương Sơ, anh đang uy hiếp em đấy à? Có giỏi thì anh cứ cắt đi, ông đây đi đâu kiếm tiền cũng nuôi được Quân Quân.”

“Vậy thì thử xem.” Lương Sơ lạnh lùng nói.

Tôi nhìn hai người vốn dĩ anh em hòa thuận giờ lại cãi nhau không dứt, có chút phiền muộn.

Chuyện này chẳng phải là vô cớ hay sao?

Tính cách tôi thật thà, chậm chạp trong chuyện tình cảm, nhưng cũng có thể nhìn ra sự chiếm hữu của Lương Ký đối với tôi.

Lương Ký thích tôi sao?

Nếu là trước đây, tôi có lẽ sẽ cảm thấy hạnh phúc và được cưng chiều, vì hoàng tử trong lòng tôi cuối cùng cũng đã chọn tôi.

Nhưng giờ đây, tôi biết Lương Ký không thực sự thích tôi.

Thẩm Châu không chấp nhận cậu ta, nên tôi chỉ là sự lựa chọn thay thế mà thôi.

Cậu ta quá sợ hãi việc bị tổn thương một lần nữa, vì vậy cậu ta bám víu lấy tôi, coi tôi là cọng rơm cứu mạng, hy vọng tôi sẽ là nơi nương tựa cho tâm hồn, có thể đáp lại tình yêu mãnh liệt của cậu ta.

Đây chẳng phải là cái mà sư huynh đã nói “người thật thà bị đổ vỏ” hay sao?

Tôi nhất thời chìm vào suy nghĩ.

Cuối cùng, tôi quyết định không dùng cái đầu nhỏ của mình để nghĩ đến những chuyện ngoài nghiên cứu khoa học.

Tôi quyết định sẽ làm thêm một tháng nữa rồi nghỉ việc.

12.

Vì chuyện cãi vã, Lương Ký và Lương Sơ đã không nói chuyện với nhau trong nhiều tuần, cả hai đều lạnh lùng với nhau.

Không khí rất ngột ngạt, một người chậm chạp như tôi cũng cảm thấy khó chịu.

Tôi đã đưa ra lời xin nghỉ việc.

“Chuyện ở trường rất nhiều, tôi xin nghỉ việc. Tôi chỉ có thể ở lại chăm sóc hai anh một tuần thôi, trong tuần này, hai anh hãy nhanh chóng tìm người khác nhé.” Thái độ của tôi ôn hòa, thầm nghĩ, dù sao cũng đã cho tôi nhiều tiền như vậy, nên kết thúc trong hòa bình.

Tôi cũng đã nói chuyện nghỉ việc với Thẩm Châu.

Thẩm Châu có chút không vui, cứ khuyên tôi ở lại, nói thêm vài lời tốt đẹp về cô ấy, rồi đợi cô ấy về nước nghỉ lễ thì mới cho tôi đi.

Nhưng tôi thật sự không thể ở lại được nữa.

Vừa nói xong chuyện nghỉ việc, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Lương Ký đột nhiên mở to đôi mắt vẫn luôn nhắm, một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tôi, không hề chớp.

Tôi lùi lại một bước, hỏi: “Lương Ký, sao cậu lại mở mắt? Cậu nhìn thấy rồi sao?”

Nhưng ngay sau đó, phía sau lưng tôi, tôi nghe thấy một tiếng “tạch”.

Lương Sơ, người vốn bị thương ở chân và chỉ có thể ngồi xe lăn, không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cửa và nhẹ nhàng khóa cửa lại.

“Lương Sơ, chân anh cũng đã khỏi rồi?!” Tôi có chút kinh ngạc.

Đột nhiên tôi nghĩ lại, mấy tháng nay họ vẫn luôn đi khám bệnh, khỏe lại cũng là chuyện bình thường.

Nhưng tại sao lại phải giả vờ?

Bây giờ không phải lúc để suy nghĩ về chuyện này, mà là việc tôi xin nghỉ việc, họ lại khóa cửa lại.

Câu chuyện về nhà tư bản ép người lao động làm việc một cách tàn bạo, tôi chỉ nghe kể ở những hầm than đen thôi.

Lương Sơ thấy sắc mặt tôi không vui, anh ta dịu dàng cười, sải bước dài ngồi xuống đối diện tôi.

“Quân Quân, đừng sợ, tôi chỉ muốn em xem lại hợp đồng.”

Nói xong, người đàn ông cáo già như một con cáo lấy ra bản hợp đồng và đẩy về phía tôi.

“Ở trang 4 có ghi, nếu muốn nghỉ việc cần phải thông báo trước sáu tháng, và trong sáu tháng đó vẫn phải làm tốt công việc, đúng không?”

“Quân Quân, lúc đó em đã ký tên rồi đấy.” Lương Sơ ngồi đối diện tôi, đan các ngón tay vào nhau, mỉm cười nhìn khuôn mặt tôi dần tái xanh.

“Vô liêm sỉ, đồ trơ trẽn.” Tôi vắt óc nghĩ ra những từ ngữ độc địa nhất để mắng Lương Sơ.

Bản hợp đồng này lúc đó tôi hoàn toàn không đọc kỹ, tôi thật sự không ngờ họ lại gài bẫy tôi.

“Quân Quân, chúng ta là bạn bè mà, sao tôi có thể lừa em được chứ. Tôi chỉ hy vọng em có thể ở lại đây thêm một thời gian thôi.”

Tôi đã bị Lương Sơ gài bẫy.

Vì tức giận, tôi không làm bất cứ việc gì cả, họ cũng không cho tôi ra khỏi biệt thự.

Lương Ký cứ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi có giận dỗi cũng vô ích.

Tôi đành phải sử dụng cái nhà kính bên ngoài khu vườn, rải một ít hạt giống từ phòng thí nghiệm xuống, để giết thời gian nhàm chán.

Lương Ký và Lương Sơ cũng không cần tôi làm việc nữa, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối đều do Lương Ký lo.

Lương Ký sẽ mặc chiếc tạp dề mèo máy màu xanh mà tôi đã từng mặc, chăm chú xem công thức nấu ăn.

Khi tôi giận dỗi không chịu ăn, Lương Ký sẽ đẩy tôi ngồi xuống ghế sofa, dùng đầu gối giữ chân tôi lại, kìm cằm tôi hỏi:

“Quân Quân, giận dỗi không tốt đâu. Nếu không ăn, có cần tôi đút cho không?” Ánh mắt cậu ta thậm chí còn ẩn chứa chút mong đợi.

Quả nhiên, đây chính là Lương Ký, vẫn ngang ngược, hống hách như xưa.

Cậu ta từ từ áp sát mặt tôi, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi.

Tôi vừa định nhổ nước bọt vào cậu ta thì…

Một giọng nói khó chịu đã cắt ngang Lương Ký.

“Lương Ký!”

Lương Sơ vừa về nhà đã gọi Lương Ký lại.

Lương Ký giật mình, có chút ngượng ngùng buông tôi ra.

Lương Sơ đi đến bên cạnh tôi, hôm nay anh ta lại mang quà về cho tôi.

Lương Sơ là vậy đấy, ngày nào anh ta cũng mang quà về.

Tôi phải thừa nhận, lần nào quà anh ta mang về cũng hợp ý tôi.

“Quân Quân, em xem này, tôi mua cho em tạp chí Rau Củ Trung Quốc”. Từ khi phát hành đến nay tôi đều mua đủ cả. Tốn rất nhiều công sức, chỉ vì tôi thích Quân Quân nên mới làm thôi.” Lương Sơ đặt chồng sách trước mặt tôi.

Ghét Lương Sơ, nhưng tôi lại không thể rời mắt đi được! Tôi im lặng tỏ ý từ chối, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào chồng tạp chí kia.

Lương Sơ nhận ra ánh mắt của tôi, anh ta mở một cuốn ra, giọng nói nhẹ nhàng: “Kỹ thuật canh tác cà chua trên núi cao bằng phương pháp che mưa. Tôi nhớ Quân Quân thích cà chua đúng không, có muốn xem không?”

Phải kiên trì, không thể bị Lương Sơ dụ dỗ.

Tôi nuốt nước bọt.

Vẻ mặt của tôi làm Lương Sơ thích thú, anh ta còn muốn trêu chọc tôi thêm chút nữa, nhưng Lương Ký đột nhiên giật lấy cuốn sách từ tay Lương Sơ và đặt trước mặt tôi.

“Đừng trêu cô ấy nữa.”

Lương Sơ chống cằm, ánh mắt dịu dàng: “Vẻ mặt vừa muốn vừa không dám nói của Quân Quân thật đáng yêu.”

Lương Ký nhìn tôi đánh giá một lượt, sau đó gật đầu: “Đúng là như vậy.”

Hai kẻ thần kinh.

Tôi mở tạp chí ra, quyết định không thèm để ý đến họ nữa.

13.

Tôi tưởng họ thật sự không cho tôi đi, nhưng chỉ vài ngày sau, vào ngày Lương Ký đến bệnh viện tái khám, Lương Sơ gọi tôi ra vườn.

Lúc này là hoàng hôn, bầu trời phủ một lớp mây màu cam vàng và hồng nhạt.

Giọng Lương Sơ cũng dịu dàng, lười biếng như ánh hoàng hôn.

“Quân Quân, ban đầu là Lương Ký nhất quyết muốn giữ em lại. Với tư cách là một người anh thương em, tôi buộc phải giữ em. Bây giờ Lương Ký đã đi bệnh viện rồi, tôi sẽ đưa em về trường. Số tiền lương còn lại tôi sẽ chuyển khoản cho em, sau này em không cần phải đến nhà họ Lương nữa.”

Tôi có chút kinh ngạc, dễ dàng buông tha cho tôi như vậy sao?

Lương Sơ nhìn vẻ mặt ngây người của tôi, anh ta khẽ cười.

Ngón tay dịu dàng vén lọn tóc mai của tôi ra sau tai.

“Em đừng trách Lương Ký đã giam giữ em, em ấy chỉ là quá muốn có được em. Em ấy không còn cách nào khác. Năm tôi mười tuổi, bố mẹ đã ly hôn. Lúc đó Lương Ký mới năm tuổi, sau đó họ đều có gia đình riêng, để lại tôi và Lương Ký trong ngôi nhà cũ này. Ngày bố mẹ xách vali đi, Lương Ký đã khóc lóc ôm chân họ không cho đi. Chính tôi đã phải gỡ từng ngón tay của em ấy ra.”

Tôi im lặng trước câu chuyện bi kịch của họ.

“Tôi và em ấy đều sợ hãi việc mất đi. Lương Ký sẽ làm mọi chuyện ngu ngốc vì nỗi sợ đó, còn tôi thì không. Bởi vì ngay từ đầu tôi đã tự nhủ, chỉ cần không muốn có được, thì sẽ không sợ mất đi.”

Trong mắt Lương Sơ như có hai vũng nước trong veo, mỉm cười nhìn tôi.

“Nhưng em là một ngoại lệ. Tôi không biết từ lúc nào, em đã làm cảm xúc của tôi dao động. Có thể là khi em thì thầm những chuyện vụn vặt bên tai tôi, hỏi tôi có muốn uống trà không, có cần gối tựa lưng không, hay là khi em tặng tôi một quả cà chua nhỏ trồng ở trường. Lần đầu tiên, tôi cũng muốn có được một thứ gì đó.”

Lời tỏ tình của Lương Sơ vô cùng đặc biệt, anh ta không trực tiếp nói thích tôi, mà lại kể lại những ký ức của anh ta và tôi.

“Quân Quân, vì tôi thích em, nên tôi sẽ không kiểm soát em. Thích không phải là chiếm hữu, mà là khiến người mình thích vui vẻ. Tôi biết em muốn quay về trường, tôi đưa em về nhé.”

Lương Sơ nhìn tôi một cách sâu sắc.

Có lẽ anh ta đang chờ đợi câu trả lời của tôi, nhưng tôi vẫn giữ im lặng.

Anh ta khẽ thở dài, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục nụ cười hiền lành.

Lương Sơ không lừa tôi, anh ta lái xe đưa tôi về trường.

Trường học cách nhà họ Lương một quãng, khi chúng tôi đến nơi, bên ngoài cửa sổ xe đã là màn đêm buông xuống.

Tôi nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, nội tâm không hề xao động trước lời tỏ tình của Lương Sơ.

Tôi chỉ cảm thấy rất phiền phức.

Xe dừng lại, tôi nhìn cánh cổng trường đại học ở phía xa, vừa định xuống xe thì Lương Sơ đã gọi tôi lại.

Trong màn đêm, đôi mắt anh ta trông đặc biệt sáng, anh ta nói: “Quân Quân, tôi đã sắp xếp ổn thỏa cho bố mẹ em rồi. Tôi tìm cho bố em một công việc mới, em không cần phải lấy lòng Thẩm Châu nữa. Tiền thuốc men của mẹ em tôi cũng đã trả hết. Tôi biết em thích nghiên cứu khoa học, tôi đã đầu tư năm triệu tệ cho giáo sư của em, để ủng hộ em nghiên cứu. Em có muốn chấp nhận tôi không?”

Tôi sững sờ một lát, rồi lắc đầu.

“Lương Sơ, cảm ơn anh đã làm nhiều như vậy, nhưng tôi không thích anh.”

“Có lẽ sau này tôi cũng sẽ không thích anh. Số tiền anh đã chi cho tôi, sau này khi có thành quả nghiên cứu, tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho anh.” Tôi thành thật nói.

Anh ta vẫn giữ nụ cười, hỏi tôi tại sao.

Thầy giáo đã nói, gặp vấn đề thì phải kịp thời trao đổi.

Lần này tôi định sẽ nói cho rõ ràng.

Tôi lấy hết dũng khí, bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện đã qua.

“Lương Sơ, anh còn nhớ ngày đó tôi tìm các anh để vay tiền không? Ngày đó tôi đã ôm rất nhiều hy vọng. Thậm chí tôi còn từng vô liêm sỉ mà xem các anh như bạn bè. Nhưng sự thật đã cho tôi thấy, các anh và tôi là hai thế giới khác nhau. Các anh đã không giúp tôi, ngược lại còn sỉ nhục và coi thường tôi.”

“Lương Sơ, vì anh có thể điều tra được mọi thứ, vậy anh có điều tra được, tôi đã làm những gì để kiếm tiền không? Tôi đi lạy người ta, bán luận văn, đi bán máu.”

“Tôi sẽ không chấp nhận anh. Ngay cả bạn bè cũng không muốn làm, vì tôi sợ. Sợ khi tôi cô đơn, không có ai giúp đỡ, anh vẫn sẽ đứng ở trên cao lạnh lùng nhìn tôi, chế nhạo tôi.”

Không biết từ lúc nào, sống mũi tôi trở nên cay cay.

Lương Sơ như bị sét đánh, chiếc mặt nạ dịu dàng vẫn luôn đeo trên mặt không tự chủ mà tan vỡ.

Anh ta đưa tay ra muốn nắm lấy tay tôi, an ủi tôi đang sắp khóc, nhưng cuối cùng bàn tay vẫn dừng lại giữa không trung.

“Tôi có thể chậm chạp, phản ứng chậm, nhưng không có nghĩa là tôi không biết đau lòng.”

Những mảnh ký ức về ngày hôm đó cứ luôn hiện lên trong đầu tôi.

Tôi luôn cố gắng kìm nén không cho mình nhớ lại.

Vì chỉ cần nhớ đến, ánh mắt chế nhạo của họ, sự bất lực tuyệt vọng của tôi, những giọt nước mắt chực trào ra nhưng không dám rơi vì phải lấy lòng, đều khiến trái tim tôi như bị khoét một lỗ lớn.

Tôi thật sự đã nghĩ, với ngần ấy năm chung sống, sự chu đáo và ân cần của tôi, họ sẽ quan tâm tôi một chút thôi.

Dù chỉ là một chút, một chút lòng tốt hèn mọn, tôi cũng sẽ trân trọng.

Nhưng họ đã không làm vậy.

Vậy thì tôi sẽ không bao giờ cần lòng tốt của họ nữa.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Lương Sơ gỡ bỏ lớp ngụy trang dịu dàng.

Anh ta vốn luôn ăn mặc chỉn chu, khí chất tao nhã.

Nhưng lúc này, anh ta nắm chặt cánh cửa xe đang mở, nhìn tôi, trong mắt là nỗi đau buồn không thể nào gỡ bỏ.

Lương Sơ muốn nói điều gì đó, nhưng người vốn giỏi ăn nói như anh ta lại không thể nói ra lời nào.

Tôi đeo ba lô lên, một lần nữa nhấn mạnh sẽ trả lại tiền, rồi quay lưng rời đi mà không hề ngoái đầu lại.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!