Góc Của Chan

CUỐI CÙNG CŨNG TỚI LƯỢT EM TỪ BỎ – CHƯƠNG 3

Nhìn vào ánh mắt cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn đầy hoảng sợ của Hạ Tuyết, Trịnh Thi Dư thở dài trong lòng, nhưng vẫn phải nói ra: “Xin lỗi, hóa trị đã không thể kiểm soát sự lây lan của tế bào ung thư.”

Hạ Tuyết chết lặng trong cơn sốc.

Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy chính mình hỏi: “Vậy nếu phẫu thuật thì sao ạ?”

Trịnh Thi Dư đưa ra câu trả lời rất thẳng thắn: “Nếu phẫu thuật, tỉ lệ thành công chỉ khoảng 10%, thất bại thì có thể cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Nếu không phẫu thuật, cô còn khoảng sáu tháng.”

“Cô hãy suy nghĩ thật kỹ.”

Bác sĩ rời đi, Hạ Tuyết lặng lẽ nằm trên giường, nhìn từng giọt thuốc nhỏ xuống ống truyền dịch, đột nhiên cảm thấy rất buồn.

Cô đã cố gắng đến thế rồi, tại sao lại như vậy…

Cô hít một hơi, nhưng nước mắt trong mắt vẫn không thể kìm lại.

Trằn trọc suốt cả đêm, sáng hôm sau, Hạ Tuyết tìm đến Trịnh Thi Dư: “Bác sĩ, tôi chọn phẫu thuật.”

Giữa sự sống và cái chết, cô chọn sự sống.

Định xong ngày phẫu thuật, Hạ Tuyết trở về nhà.

Có lẽ sợ chết là bản năng của con người.

Ngồi trong căn phòng trống vắng, cô không kìm được nỗi sợ hãi.

Đầu đau, dạ dày cũng đau dữ dội, đây là di chứng của đợt hóa trị.

Cô không thể làm gì khác, chỉ có thể vẽ.

Hạ Tuyết quyết định vẽ cho xong bộ truyện “Thỏ và Mèo”.

Lỡ như cô thực sự không qua khỏi, ít nhất cũng phải có một lời giải thích xứng đáng cho những độc giả đang chờ đợi.

Ngày tháng trôi qua, rất nhanh đã đến ngày 18 tháng 9.

Buổi biểu diễn bắt đầu lúc 7 giờ tối.

Trước khi ra khỏi nhà, Hạ Tuyết mặc chiếc váy đẹp nhất của mình, trang điểm thật cẩn thận.

Đến sân vận động, Hạ Tuyết mới nhận ra, những người cầm vé đều là các cặp đôi, chỉ có cô là đi một mình.

Năm ngoái, vé đã bán hết, nhưng hôm nay số người xếp hàng lại ít đến đáng thương.

Chỉ vì buổi biểu diễn này, chỉ những hai người đã mua vé từ năm ngoái mới được vào.

Thiếu một người, thay một người, đều không được.

Thời gian từng phút trôi qua, mọi người đều đã vào bên trong, chỉ còn lại Hạ Tuyết đứng trước cổng soát vé.

Người soát vé nhìn bóng dáng cô đơn của cô, lắc đầu.

Cuối cùng, cánh cửa lớn cũng từ từ đóng lại.

Lối vào tối đen như hố sâu nuốt chửng mọi ánh sáng từ bên trong sân vận động.

Hạ Tuyết đứng trước cửa, như một chú cún con bị bỏ rơi, không chịu rời khỏi nơi bị bỏ rơi, chỉ vì sợ rằng nếu đi, chủ nhân sẽ quay lại.

Cô lại đứng thêm một lúc, cơ thể thực sự không thể chịu đựng nổi nữa.

Ôm đầu gối ngồi trên bậc thang, cánh cửa mỏng manh không thể cản được tiếng nhạc ồn ào từ bên trong, và những tiếng reo hò không ngừng vang vọng.

Buổi biểu diễn đã bắt đầu.

Hạ Tuyết cứ thế ngồi nghe hết cả buổi.

Bài hát cuối cùng là “Ngày này năm sau” (明年今日).

Tiếng hát từ bên trong bỗng nhiên lớn hơn hẳn, là tất cả mọi người đang cùng nhau hát theo.

“Ngày này năm sau, không gặp em một năm, ai nỡ thay đổi, rời xa em sáu mươi năm…”

Hạ Tuyết lắng nghe, bất giác cũng hát theo.

Đèn neon ngoài sân vận động nhấp nháy không ngừng, phản chiếu những giọt nước mắt không thể kiểm soát trong mắt cô.

“Tất cả may mắn trong đời đều đã dùng hết chỉ để gặp được anh.”

Năm ngoái ngày này, cô vẫn mơ tưởng có thể ở bên Phó Thận Hạo mãi mãi, ngày này năm nay, cô và Phó Thận Hạo lại giống như hai người xa lạ.

Đến năm sau ngày này… có lẽ sẽ mãi mãi không còn gặp lại.

Hạ Tuyết không đợi hát xong bài hát đó đã rời đi.

Cô đi về phía bệnh viện, chỉ muốn hỏi Phó Thận Hạo một câu: Tại sao không đến?

Khoa cấp cứu bệnh viện.

Dù đã mười giờ đêm, nơi đây vẫn bận rộn.

Hạ Tuyết định tìm Phó Thận Hạo, nhưng lại khựng lại trước cửa phòng khám.

Cô nhìn bóng dáng bận rộn của Phó Thận Hạo và Bành Kiều, mọi cảm xúc trong lòng dần nguội lạnh.

9: Đính hôn

Chia tay trên đời này phải kết thúc như thế nào mới có thể gọi là trọn vẹn?

Em đã chuẩn bị một buổi chia ly đầy nghi thức, nhưng lại nhận ra rằng chúng ta đã chia xa từ lâu rồi.

Đứng một lúc lâu, Hạ Tuyết lặng lẽ quay lưng rời đi.

Cô nghĩ, Bành Kiều nói đúng, cô thực sự không nên làm phiền họ nữa.

Sau khi Hạ Tuyết rời đi, Phó Thận Hạo mới ngước lên nhìn về phía cửa phòng khám, ánh mắt đầy phức tạp.

Hạ Tuyết trở về nhà, rửa mặt trong trạng thái vô cùng mệt mỏi.

Nước bắn vào mắt, cô mở mắt ra, trước mắt bỗng trở nên mờ ảo như người bị cận thị.

Cô cố chớp mắt, hình ảnh không còn mờ nữa nhưng lại trở nên tối sầm.

Cô biết đây là điều mà bác sĩ Trịnh đã nói, khối u lớn dần, chèn ép lên võng mạc.

Hạ Tuyết nhìn mình trong gương, muốn cười, nhưng khóe môi lại không thể cong lên.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kéo khóe môi lên, đưa tay chạm vào hình ảnh của chính mình trong gương, an ủi:

“Đừng sợ, phẫu thuật xong sẽ ổn thôi.”

“Đừng sợ, mình làm được mà.”

Dù dạ dày đau và buồn nôn, Hạ Tuyết vẫn cố ép mình uống hết bát cháo loãng.

Cô bật hết đèn trong nhà, cầm bút lên và tiếp tục vẽ.

Vẽ xong một tập, cô gửi bản thảo cho Lâm Hải, rồi gọi điện xin lỗi: “Anh Lâm, nét vẽ có thể có chút vấn đề, phiền anh sửa lại giúp tôi.”

Lòng Lâm Hải bất an, vội hỏi: “Sao vậy?”

Hạ Tuyết vừa vẽ vừa nói: “Tay tôi hơi run, có thể vẽ hơi nguệch ngoạc một chút.”

Cô không muốn nói thêm về tình trạng thảm hại của mình, cố tình nói tránh chuyện mắt bị mờ.

Lâm Hải vội nói: “Được rồi, em yên tâm, tôi nhất định sẽ sửa lại cho em.”

Cúp điện thoại, Hạ Tuyết mới phát hiện tay mình thực sự đang run.

Là sợ hãi.

Cô thực sự sợ rằng mình không còn thời gian nữa.

Ở một nơi khác tại Bạch Thị, trong một siêu thị.

Phó Thận Hạo vừa mua đồ, vừa nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia, Bành Kiều nài nỉ: “Bố mẹ em vẫn còn ở đây, chúng ta phải đính hôn trước thì họ mới yên tâm để em ở lại trong nước.”

Phó Thận Hạo không nói gì.

Bành Kiều vội vàng nói tiếp: “Em đã làm xong thiệp mời rồi, chỉ mời vài người thôi, sẽ không làm phiền công việc của anh đâu.”

Phó Thận Hạo nhíu mày, trong lòng bực bội.

Nhưng bố mẹ Bành Kiều là ân sư của anh, anh thực sự không muốn họ lo lắng, nên đành nhàn nhạt đồng ý: “Được.”

Phó Thận Hạo đi ngang qua quầy trái cây, thấy những quả cam tươi ngon, đột nhiên nhớ ra đây là loại quả Hạ Tuyết thích nhất.

Anh theo thói quen lấy túi đựng và cho cam vào.

Thấy anh đồng ý, Bành Kiều lại cười nói: “Em cũng không có nhiều bạn ở trong nước, hay là mời cả chị Hạ đến luôn nhé.”

Nghe lời Bành Kiều, tay Phó Thận Hạo đang cầm cam khựng lại.

Anh nghĩ đến Hạ Tuyết, người dạo gần đây không xuất hiện cũng không liên lạc với anh.

Anh đột nhiên nói: “Đưa thiệp cho tôi, tôi sẽ đi gửi.”

Ngày hôm sau, Phó Thận Hạo cố tình tan ca đúng giờ, cầm thiệp mời đến tìm Hạ Tuyết.

Anh mở cửa xe, trên ghế sau là những quả cam anh đã mua hôm qua.

“Khoan đã!”

Đang chuẩn bị rời đi, Bành Kiều chạy đến từ phía sau.

“A Hạo, anh tiện đường đưa em đi luôn đi.”

Thấy cô ấy mở cửa ghế phụ định ngồi vào, Phó Thận Hạo lập tức khó chịu ngăn lại: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, em không được ngồi ghế phụ của tôi.”

Động tác của Bành Kiều khựng lại.

Cô ta nhớ đến ngày đó, Hạ Tuyết đã ngồi ở đó, một cảm giác ghen tỵ dâng lên.

Nhưng cô ta không dám chọc giận Phó Thận Hạo, đành nói: “Được rồi, em quên mất.”

Đưa Bành Kiều về nhà, Phó Thận Hạo mang theo một sự vội vã mà chính anh cũng không nhận ra, lái xe đến nhà Hạ Tuyết.

Đến trước cửa.

Anh lấy chìa khóa ra định mở cửa, nhưng lại khựng lại.

Anh gõ cửa.

“Ai đó?” Giọng Hạ Tuyết vọng ra.

“Phó Thận Hạo.”

Một lúc sau, cánh cửa mới mở ra.

Trời còn chưa tối, nhưng trong nhà đã bật hết đèn, sáng đến chói mắt.

Phó Thận Hạo có chút ngạc nhiên.

Hạ Tuyết đứng ở cửa, hơi cúi đầu, vô cùng lúng túng: “Sao anh lại đến đây?”

Phó Thận Hạo bước vào, đặt cam lên bàn trà.

Anh thấy Hạ Tuyết đã chuyển dụng cụ vẽ từ phòng làm việc ra phòng khách, còn bật cả TV, tạo nên một không khí ồn ào.

Hạ Tuyết không nhìn rõ biểu cảm của Phó Thận Hạo, chỉ có thể giả vờ bình thường đi rót nước cho anh.

Phó Thận Hạo lạnh nhạt nói: “Không cần phiền, tôi chỉ đến đưa thiệp mời cho em.”

Lòng Hạ Tuyết chợt thắt lại: “Thiệp mời… gì cơ?”

“Tôi sắp đính hôn rồi.”

10: Liệu anh có nhớ em không?

Mọi thứ bỗng trở nên tĩnh lặng, chiếc TV đột nhiên không còn tiếng động.

Khoảnh khắc đó, Hạ Tuyết tưởng như thế giới của mình đã mất đi âm thanh.

Thấy Hạ Tuyết không nói gì, Phó Thận Hạo đặt thiệp mời lên bàn.

Rồi anh không kìm được tắt bớt vài ngọn đèn, nói: “Ánh sáng quá chói, không tốt cho mắt đâu.”

Nói xong, anh có chút ngẩn người, im lặng.

Không khí có chút trầm mặc.

Hạ Tuyết cố nặn ra một nụ cười: “Hôm concert anh không đến, tiếc thật đấy. Nghe nói Eason lần này đã hát bài Dưới chân núi Phú Sĩ mà anh thích nhất.”

Lòng Phó Thận Hạo chấn động.

Anh hoàn toàn không biết về chuyện concert.

Anh cau mày, ghi nhớ chuyện này.

“Tôi đã đưa thiệp rồi, em nhớ đến nhé.”

Thấy Hạ Tuyết vẫn im lặng, Phó Thận Hạo bỗng thấy bực bội một cách khó hiểu, còn có chút không vui không nói thành lời.

Anh quay người chuẩn bị rời đi.

“Phó Thận Hạo!”

Hạ Tuyết đột nhiên gọi anh lại.

Bước chân Phó Thận Hạo khựng lại, anh quay người, chỉ thấy bóng dáng Hạ Tuyết đang cúi đầu.

“Chuyện gì vậy?”

Anh không nhìn rõ biểu cảm của cô, nhưng lại nghe thấy giọng cô đang run rẩy.

“Anh sẽ nhớ em chứ?”

Một câu hỏi tưởng chừng vô lý, nhưng lại khiến Phó Thận Hạo cảm thấy như bị đấm một cú vào tim.

Anh siết chặt nắm tay, quay người lại, giả vờ bình tĩnh thay giày, không trả lời.

Phó Thận Hạo rời đi.

Hạ Tuyết phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn.

Nỗi đau dày đặc trong lòng khi nhìn tấm thiệp mời dường như lúc này mới ập đến.

Cắt cam, răng đã đau đến không cắn nổi.

Cô vẫn lấy một múi, ngậm trong miệng, mút lấy chút nước ngọt ngào.

Nước cam chảy xuống cổ họng.

“Ngọt quá…” Cô mỉm cười, khẽ nói.

Sau khi Phó Thận Hạo rời đi, Hạ Tuyết nhập viện.

Còn ba ngày nữa là đến ngày phẫu thuật, cô mang máy tính bảng đến bệnh viện, dồn hết sức lực để vẽ phần kết.

Thuốc độc của mèo đen, thỏ trắng không thể chữa được. Mèo đen nhân lúc thỏ trắng ngủ say, mang theo thanh kiếm của mình rời đi.

Hắn chỉ để lại cho thỏ trắng một câu: “Ngày này năm sau, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”

Gửi phần kết cuối cùng cho Lâm Hải, Hạ Tuyết đăng nhập vào tài khoản trên một trang web mà cô chưa bao giờ đăng bài, đăng dòng trạng thái đầu tiên và có lẽ cũng là cuối cùng:

“Gửi đến mọi người phần kết cuối cùng. Hy vọng ngày mai mọi thứ sẽ tốt đẹp.”

Làm xong tất cả, cô dường như đã cạn kiệt sức lực.

Rõ ràng còn muốn đến nhìn Phó Thận Hạo một lần nữa, nhưng cơ thể lại nặng nề đến mức chỉ có thể nhắm mắt lại.

Buổi tối, khi y tá vào kiểm tra phòng, cô ấy phát hiện không thể nào gọi Hạ Tuyết tỉnh dậy, liền vội vàng đi tìm bác sĩ.

“Bác sĩ Trịnh, bệnh nhân hôn mê rồi!”

Sau khi kiểm tra cho Hạ Tuyết, Trịnh Thi Dư mang tâm trạng nặng trĩu: “Không còn cách nào khác, chỉ có thể phẫu thuật sớm hơn thôi.”

Ở một nơi khác, Phó Thận Hạo tìm thấy tấm vé ca nhạc bị rơi trong khe bàn làm việc của mình.

Anh hỏi y tá, biết được rằng Hạ Tuyết thực sự đã đến tìm anh vào ngày anh xin nghỉ.

Người “tiếp đón” cô lúc đó chính là Bành Kiều.

Anh nhìn tấm vé, trong lòng bốc lên một ngọn lửa giận dữ.

Lúc này, điện thoại của anh đột nhiên reo lên.

Là một số lạ.

Anh vừa nghe, đầu dây bên kia đã vội vàng nói: “Chào anh, xin hỏi Hạ Tuyết bây giờ sao rồi?”

“Anh là?”

Lòng Phó Thận Hạo đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an.

“Tôi là biên tập viên của Hạ Tuyết. Hôm qua cô ấy gửi bản thảo cho tôi xong thì tôi không liên lạc được nữa.”

“Cô ấy bình thường không bao giờ như vậy. Anh nói cho tôi biết đi, có phải bệnh của cô ấy tái phát rồi không?”

Lòng Phó Thận Hạo thót lại: “Bệnh tái phát là sao?”

“Anh không phải chồng cô ấy?” Lâm Hải kinh ngạc nói, “Anh không biết cô ấy có khối u sao?”

Phó Thận Hạo không biết mình đã cúp điện thoại bằng cách nào.

Anh không muốn tin rằng Hạ Tuyết lại mắc căn bệnh đó, nhưng trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh cô ngày càng xanh xao và gầy gò.

Nếu đó là sự thật, tại sao cô không nói cho anh biết?

Phó Thận Hạo đứng dậy, cởi áo blouse trắng, chuẩn bị đi tìm Hạ Tuyết.

Đúng lúc đó, cửa văn phòng bị gõ.

Một cô y tá lạ mở cửa, lo lắng nói: “Bác sĩ Phó, khoa cấp cứu còn phòng mổ nào trống không ạ?”

“Sao vậy?”

“Một bệnh nhân của chúng tôi đột nhiên bị hôn mê, nhưng tất cả các phòng mổ của khoa Thần kinh đều đã kín.”

Phó Thận Hạo kiểm tra: “Phòng mổ số hai còn trống.”

“Vậy thì tốt quá! Tôi sẽ thông báo cho bác sĩ Trịnh ngay lập tức.” Cô y tá thở phào nhẹ nhõm.

“Cô gái đó đáng thương lắm, bị ung thư não, lấy thuốc, hóa trị, đều chỉ có một mình. Giờ phẫu thuật rồi, vẫn không có ai bên cạnh. Không biết có qua khỏi lần này không nữa.” Cô y tá lại thở dài.

“Vậy lát nữa nhờ anh ký đơn đồng ý sử dụng phòng mổ giúp nhé.”

Phó Thận Hạo bất đắc dĩ đành đồng ý, vì ở bệnh viện, mỗi phòng mổ chỉ có bác sĩ thuộc khoa đó mới được ký đơn đồng ý.

Trong lúc chờ đợi, anh gọi điện cho Hạ Tuyết nhưng không ai bắt máy.

Nỗi bất an trong lòng anh càng lúc càng lớn, anh cau mày thật sâu.

Chẳng mấy chốc, cô y tá vừa nãy quay lại với một tờ đơn.

Rất nhanh sau đó, cô y tá lúc nãy cầm đơn đến.

“Bác sĩ Phó, bệnh nhân đã được đưa vào phòng phẫu thuật rồi, đây là đơn đồng ý sử dụng phòng mổ.”

Phó Thận Hạo cầm lấy tờ đơn, theo phản xạ lật xuống.

Tay anh cứng đờ giữa không trung.

Trên bức ảnh bệnh nhân được dán ở đầu đơn, là một khuôn mặt quen thuộc.

Và ở phần chữ ký, là ba chữ khiến anh không thể tin nổi, là Hạ Tuyết.

11: THỜI GIAN

“Bác sĩ Phó?”Thấy Phó Thận Hạo vẫn chưa ký, cô y tá sốt ruột gọi anh hai lần.

Phó Thận Hạo hoàn hồn, cứng đờ ký tên.

“Tuyệt quá, tôi sẽ thông báo cho bác sĩ Trịnh ngay.” Cô y tá thở phào nhẹ nhõm.

“Cô gái đó đáng thương lắm, giờ phẫu thuật rồi vẫn không có ai bên cạnh, không biết có qua khỏi lần này không nữa.”
Cô y tá cầm đơn đồng ý phẫu thuật vội vã rời đi.

Phó Thận Hạo ngẩn ngơ đứng tại chỗ, những lời nói của cô y tá cứ văng vẳng trong đầu anh.

Đúng lúc này, Bành Kiều đi đến.

“A Hạo, bệnh nhân ở phòng cấp cứu số ba đã được chuyển đến phòng bệnh thường rồi.”

Nghe giọng cô ta, Phó Thận Hạo đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên cô ta và Hạ Tuyết gặp nhau.

Anh hỏi một cách lạnh lùng: “Em còn nhớ đơn thuốc ngày đó của Hạ Tuyết là thuốc gì không?”

Bành Kiều khựng lại, tim đập nhanh hơn.

Vẻ mặt cô ta thoáng một chút không tự nhiên.

“Thuốc kháng viêm thôi mà, sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này?”

Ánh mắt Phó Thận Hạo hơi tối lại, anh quay lưng đi về phía quầy lấy thuốc.

“Nếu em không chịu nói thật, tôi sẽ tự đi tra.”

Bành Kiều đột nhiên siết chặt tập hồ sơ trên tay, khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức, một cảm giác oán giận dâng lên trong lòng.

Nhìn bóng lưng anh dứt khoát rời đi, cô ta cắn răng đuổi theo.

“Là Iressa!”

Sắc mặt Phó Thận Hạo lập tức sa sầm.

Anh biết quá rõ đó là thuốc gì.

Thì ra, từ lúc đó, sức khỏe Hạ Tuyết đã có vấn đề, vậy mà với tư cách là chồng, anh lại không hề hay biết.

“Tại sao lúc đó em lại lừa tôi nói cô ấy bị cảm?”

“Cô ấy không muốn nói, em chỉ chọn cách hợp tác với cô ấy, có gì sai sao?”

Lời Bành Kiều nói không sai.

Ngay từ đầu, Hạ Tuyết đã không có ý định nói cho anh biết chuyện này.

Phó Thận Hạo không thèm để ý đến Bành Kiều nữa, mà đi thẳng đến phòng mổ số hai.

Anh muốn biết tình hình sức khỏe của Hạ Tuyết ngay lập tức.

Trên băng ghế dài ở hành lang có rất nhiều người nhà với vẻ mặt lo lắng.

Phó Thận Hạo không biết có phải bị cảm xúc của họ lây lan hay không, trong lòng cũng dâng lên một nỗi buồn bã.

Khối u của Hạ Tuyết có lẽ đã rất nghiêm trọng, nên mới dẫn đến tình trạng hôn mê.

Thời gian từng chút một trôi qua.

Cửa phòng mổ số một đã mở, bác sĩ mỉm cười nói với người nhà đang vây quanh rằng bệnh nhân “Đã qua cơn nguy hiểm.”

Nhìn vẻ mặt xúc động của họ, nỗi buồn trong lòng Phó Thận Hạo lại càng sâu thêm.

Đúng lúc này, một đồng nghiệp ở khoa cấp cứu đi đến chỗ anh.

“Bác sĩ Phó, có một ca phẫu thuật có thể cần anh phẫu thuật chính.”

Giọng anh ta có chút gấp gáp.

Phó Thận Hạo do dự một lát, rồi gật đầu đi theo.

Trong lúc thay đồ phẫu thuật, người đồng nghiệp đã nhanh chóng nói qua cho anh về tình trạng của bệnh nhân.

Ca phẫu thuật không khó, nhưng cần kỹ thuật rất điêu luyện.

Bước vào phòng mổ, tinh thần Phó Thận Hạo lập tức tập trung cao độ, sự u ám trước đó dường như không còn tồn tại.

Phẫu thuật kết thúc sau một tiếng đồng hồ.

Phó Thận Hạo nhanh chóng dặn dò người nhà bệnh nhân vài điều cần chú ý, rồi thay áo blouse trắng, đi đến phòng mổ số hai.

Anh vừa dừng lại, cánh cửa phòng mổ đã mở ra từ bên trong.

Trịnh Thi Dư thấy Phó Thận Hạo ở hành lang, vội bước đến.

“Bác sĩ Phó, hôm nay thật sự cảm ơn anh. Nếu không có anh thì ca phẫu thuật này của tôi không thể thực hiện được.”

“Bác sĩ Trịnh, tình hình của Hạ Tuyết bây giờ thế nào?”

Trịnh Thi Dư chỉ nghĩ anh là bác sĩ đang quan tâm đến bệnh nhân, nặng nề thở dài một hơi.

“Tình trạng của cô ấy có chút đặc biệt. Từ lúc phát hiện bệnh đến bây giờ mới chỉ vỏn vẹn một tháng, nhưng đã diễn biến rất nhanh. Ca phẫu thuật lần này không thể cắt bỏ hoàn toàn khối u. Tôi không chắc cô ấy có thể tỉnh lại được hay không.”

Phó Thận Hạo sững sờ, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi bực bội khó tả.

Anh không nói thêm lời nào.

Trịnh Thi Dư cũng không có thời gian để nói chuyện phiếm, vội vàng bảo y tá đẩy Hạ Tuyết về phòng bệnh.

Chiếc giường cáng được đẩy ngang qua trước mặt, Phó Thận Hạo chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng xanh và đôi môi tái nhợt của Hạ Tuyết.

Buổi tối, Phó Thận Hạo lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

“Giáo sư Bành, thầy có thể giới thiệu cho em một chuyên gia giỏi về phẫu thuật não không ạ? Em muốn nhờ thầy một việc.”

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!