Góc Của Chan

TRÌ VŨ- CHƯƠNG 9: END

15

Không biết thời gian đã trôi đi bao lâu hương vị năm mới ùa về khắp phố phường, tuyết đầu mùa tan chảy lăn tăn khắp mặt đất và những mần non sau bao tháng ngày mãi chôn vùi dưới đất cũng trổ dậy để để đón từng cơn nắng đầu mùa.

Và cũng sau chừng ấy thời gian trải qua những khó khăn để ở bên cạnh nhau, anh đã quyết định đưa tôi về gặp mặt gia đình của anh ấy

Ngồi trên xe, điều hòa trong xe bật tương đối cao, tôi quay lại và hỏi Châu Trì Vũ

“Hôm nay trông em có ổn không?”

Anh cúi người giúp tôi thắt dây an toàn, nhân tiện hôn lên khóe miệng tôi.

“Đẹp lắm rồi.”

“ Hôm nay em xinh đẹp như một nàng tiên vậy”

“Anh nói mẹ anh em là giáo viên, anh nghĩ mẹ anh chắc hẳn sẽ rất thích em bởi vì tính tình của em từ nhỏ đã được các giáo viên thích.” Tôi quay người lại cho anh ta xem, anh ấy dựa vào cửa xe cười tủm tỉm, đi tới nắm lấy tay tôi.

“Em run cái gì? Đừng sợ”

… Quả thật tôi hơi lo lắng

Đây là lần đầu tiên tôi gặp cha mẹ của Châu Trì Vũ, theo miêu tả của anh trong quá khứ, tôi luôn cảm thấy họ là một cặp vợ chồng nghiêm khắc và khá cứng nhắc.

Kiểu như sẽ giống mấy người mẹ chồng tài phiệt trong phim đưa cho tôi một số tiền lớn và bảo tôi buộc phải rời khỏi anh

Vừa bước vào sân vườn được chăm sóc cẩn thận, đây là lần đầu tiên tôi thấy rằng nhà anh thực sự rất có điều kiện để có thể thuê khá nhiều người làm vườn, người quản gia hay cả những người giúp việc khác như vậy.

Toàn bộ biệt thự nhà anh vô cùng hoành tráng, nhưng nó không chỉ để phô trương sự giàu có mà còn mang vẻ đẹp trang nghiêm và cổ kính.

“Thiếu gia, chào mừng trở về, vị đây là?”

Một người đàn ông trung niên cầm vòi tưới hoa trong vườn lớn tiếng nói, ngăn Chu Trì Vũ đang định đi thẳng vào nhà.

Tôi lùi lại rồi nép phía sau lưng Châu Trì Vũ

“Đây là bạn gái của con.”

Châu Trì Vũ kéo tôi đang đứng từ phía sau anh ra trước.

Giới thiệu tôi với người đàn ông đó một lần nữa.

“Đây là cha anh.”

“…”

Cha của anh?

Tại sao cha anh gọi anh là thiếu gia?

Tôi với vẻ mặt ngơ ra bởi chính lời anh vừa nói.

Người đàn ông trung niên và tôi dường như đồng thời bị sốc bởi lời nói của anh, người đàn ông đặt ống nước sang một bên và nhìn tôi từ trên xuống dưới.

“Đây là bạn gái của anh? Cái tên tiểu tử này anh đang nói chuyện nhảm nhí à, anh có thể mang một người bạn gái bình thường như vậy về nhà sao?”

“… “

Châu Trì Vũ phớt lờ lời nói của ông ấy, nắm lấy tay tôi và kéo tôi vào nhà.

Cha anh huyên thuyên không dứt sau lưng chúng tôi.

“Không phải năm ngoái anh còn nói với tôi là muốn đưa một bà lão 70 tuổi về nhà đón giao thừa, để muốn tôi tức chết sao?”

“Anh không phải còn nói năm nay sẽ không về nhà, một giây cũng không muốn ở trong nhà này sao”

“Cô gái nhỏ này xinh đẹp biết bao. Châu thiếu gia của chúng ta đừng hại những cô gái như thế này nữa, hay là đi tìm một bà lão đi?

”… “
Cách cha của anh ấy nói chuyện xen lẫn giữa sự chế giễu và có chút trẻ con trong từng lời mà ông phát ra

“Từ lần trước ông đưa anh trở về đã đối xử với anh như thế này”

“Chắc là sợ nếu quá khắt khe với anh, anh sẽ lại bỏ nhà ra đi nên bây giờ ông đang cố kể tội của anh ra để em có cơ hội tức giận với anh”

Anh đưa tôi đến ghế sofa, thì thầm vào tai tôi.

Sau đó, anh ấy chuyển chủ đề và nhìn tôi với một nụ cười nhẹ.

“Em muốn uống gì?”

Tôi vừa muốn thuận miệng nói, cha của anh đã chắp tay sau lưng đi tới trước mặt chúng tôi.

“Người trẻ thường muốn uống trà nóng!”

Vừa nói vừa tao nhã ngồi xuống sô pha, trên bàn cà phê bày đầy đủ dụng cụ pha trà, ông bắt đầu đun nuước một cách thuần thục .

“Thiết Quan Âm* của chú, không phải là thứ mà người bình thường có thể uống được.”

* là một loại trà ô long (Nguồn: wikipedia)

Hình như ông ấy đang nói với tôi, nhưng lại không nhìn tôi, cũng không tức giận, cảm giác giống như được hiệu trưởng lúc còn đi học gọi đến nói chuyện vậy

“Đừng dọa cô bé.”

Một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng tôi. Người phụ nữ này vừa nhìn thoáng qua tôi có thể nhận ra là mẹ của Châu Trì Vũ, bởi đôi lông mày và đôi mắt của anh giống bà ấy đến tận 70%. Bà nhẹ nhàng đặt tay lên trên vai tôi.

“Con tên là gì?”

“Dạ, Lâm Tiểu Ngư.”

“Ồh, nghe tên của con giống y như có vô số cá nhỏ nhảy nhót cùng nhau, dưới đáy đĩa thủy tinh có những bông hoa bạc, thật là một cái tên hay.”*

*Cái này toi cũng không rõ lắm 

😑

“ …”
Con tôi thì nghĩ ngược lại với bà.

Tôi nghĩ rằng ba đặt tên này tôi là vì đúng lúc ông đang ăn cá, chứ không có nhiều ý nghĩa như bà ấy nghĩ đâu

“Thiếu gia đã lâu không chơi cờ đúng không? Chơi một ván đi.”

Cha Châu Trì Vũ tựa hồ rất vui vẻ gọi anh là thiếu gia, xắn tay áo lên, sát khí dần dần bốc lên.

“Đi thôi, đừng giả say rồi lật bàn cờ như lần trước.”

Hiểu biết của tôi về cờ thì ôi thôi, tôi chả biết gì cả ngoài chỉ thấy mấy ông lão thường đánh cờ với nhau vào mỗi buổi sáng khi tôi bước chân ra khỏi nhà để đi làm, tôi cảm thấy nhàm chán vì không có việc gì để làm nên đã đứng dậy và nói rằng tôi sẽ vào bếp giúp dì.

Mẹ anh ấy nói rằng mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn trong bếp, và dường như bà ấy chỉ đứng quan sát những người giúp việc làm công việc của họ.

Thấy tôi đến, bà vẫy tay chào tôi.

Bà ấy có một sự ấm áp và thân thiện một cách tự nhiên, bà ấy đeo kính lên rồi bấm vào điện thoại di động để cho tôi xem album ảnh trên điện thoại di động của bà ấy.

“Nào nào để dì cho con xem Trì Trì lúc còn nhỏ. Bố nó vừa mới gửi ảnh qua cho dì vào hôm kia”

Ảnh trong điện thoại không ít, cậu bé trong ảnh lúc đầu rất đáng yêu nhưng càng về sau lại càng trở nên bất thường.

Nào là cùng bạn trèo cây hát trộm xoài, nhảy xuống hố bùn chơi đến đen xì hết cả người, rồi còn đánh nhau với bạn nữa chứ,…

Đây đơn giản không phải là tuổi thơ mà một cậu bé có gia thế nên có, phải nói sao nhỉ, càng xem từng tấm hình mà mẹ anh đưa tôi, tôi mới thấy rằng họ tuy thực sự có đôi chút cứng nhắc nhưng lại là những bậc cha mẹ chăm sóc anh ấy rất tối, tuy gia đình có điều kiện dư giả nhưng không vì thế mà để cho anh sống quá sung sướng hay để anh tránh xa những bạn bè có gia cảnh bình thường khác mà thay vào đó họ cho anh có thể tự do thoải mái vui chơi với bất cứ ai làm bất cứ gì mà anh muốn giống như bao đứa trẻ bình thường nên có.

” Qủa thật, khi còn nhỏ Trì Trì đúng thật là một con quỷ nhỏ rất đáng yêu”

Mẹ anh vừa nói vừa cười với tôi

“Thời kì nổi loạn của nó dài đến nực cười. Khi nó còn học tiểu học, bác đã bị hiệu trưởng mời đến họp phụ huynh bảy, tám lần chỉ trong một học kì.

Tôi từng cảm thấy tiếc cho Châu Trì Vũ vì cha mẹ anh ấy là kiểu cứng nhắc, nhưng bây giờ tôi lại thấy thương cho cha mẹ của anh vì có một đứa con không nghe lời như vậy.”

Không những vậy , mẹ anh còn mách thêm cho tôi về cả bố con anh.

“Bố nó là kiểu người không thể chịu đựng được việc con mình thấp hơn những người khác nên bắt nó học. Cuộc đấu tranh giữa hai cha con bắt đầu từ khi nó được sinh ra. Lúc nhỏ nó không chịu uống sữa, cha nó đã nhét cái chai vào miệng nó bảo uống đi.”

“…”

“Bây giờ nghĩ lại, ha ha, cũng rất thú vị. Mấy năm nay cha nó dần dần hiểu ra, cứ để cho nó muốn làm gì thì làm. Dù sao cũng là thế giới của người trẻ tuổi… Ừm, Tiểu Ngư, bác chưa nghe con kể về cha mẹ của con đâu”

Chủ đề chuyển sang khía cạnh này, tim tôi như hẫng một nhịp.

Vâng, bố mẹ nào chả quan tâm đến sui gia của mình là người thế nào.

Tôi thở dài trong lòng, thành thật trả lời.

“Cha con mất rồi, mẹ đã tái giá, đại khái là. . ..”

Bà ấy khẽ mỉm cười , trong mắt tỏa ra ánh sáng ấm áp .

“Vậy à, nếu con kết hôn, con phải gọi mẹ chồng là mẹ.”

Sau khi dọn hết đĩa thức ăn lên bàn ăn, cha của Châu Trì Vũ đã gấp gáp

“Aiii zaaaaa, không nói nữa, không nói nữa, ăn đi, ăn đi!”

Châu Trì Vũ thở dài, bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh tôi.

Anh chọc tôi và thì thầm vào tai tôi.

“Ăn nhiều vào, đừng ngại, dù sao đi nữa sớm muộn cũng thành người nhà của nhau cả mà.”

Tôi gật đầu, không chút căng thẳng, giống như vô tình hay cố ý muốn hòa nhập với tôi, trong bữa ăn họ luôn đưa ra một số chủ đề cho tôi, bố anh ấy hơi vụng về, giữa chừng thường hỏi tôi vài câu về chủ đề quân sự sau đó thấy tôi không hứng thú lắm, nên mẹ anh chuyển sang mấy hỏi câu nhẹ nhàng hơn

Tôi chưa bao giờ có một bữa ăn với người khác như thế này.

Thì ra gia đình Châu Trì Vũ là như vậy, cha anh không nhịn được ăn một nửa sau đó bắt đầu trêu chọc khen ngợi anh xen lẫn một chút mỉa mai.

Hai người trong lúc ăn cơm liền cáu kỉnh với nhau, nhưng mẹ anh cũng không khuyên can, bà chỉ trợn mắt ngoác mồm, nhìn hai cha con, thiếu chút nữa đã cầm thêm một nắm hạt dưa trên tay.

Bên ngoài cửa sổ có một lớp tuyết, nhưng bên trong ấm áp với các món ăn được nấu tại nhà.

Hương vị rất ngon, tôi nhớ rằng khi tôi đón Tết ở nhà một mình sẽ luôn có một bát mì gói được được nấu

Sau chừng ấy năm, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy hạnh phúc khi biết cảm giác có nhà là như thế nào.

16

Sau bữa tối, cha anh ấy dường như muốn giữ tôi lại để tiếp tục nói chuyện, nên Châu Trì Vũ đã kéo tôi ra sân trước khi bị cha anh giữ lại

Tuyết mới rơi mấy ngày trước còn chưa tan hết, một con đường nhỏ bằng tuyết được xúc ra, tôi đi phía trước anh rồi vừa đi vừa quay đầu lại gọi tên Châu Trì Vũ ở phía sau, anh vừa nghe tôi gọi liền tiến đến thật nhanh bên tôi.

Một quả cầu tuyết nhỏ tình cờ đập vào tay anh.

Anh sững người một lúc rồi nhướng mày.

Từng bước một đến gần tôi, nụ cười ôn hòa này khiến tôi có chút sợ hãi, chợt nhớ tới mẹ nói anh chỉ là một tiểu quỷ, nụ cười trên khóe miệng lại mang theo ý xấu.

Anh ấy chặn tôi trong một gian hàng nhỏ trong sân, và giơ tay lên phủi tuyết trên đầu tôi.

“Em chạy gì chứ?”

Tôi ngước nhìn anh, hơi thở trắng xóa mà tôi thở ra ùa về phía anh ấy. Có phải lạnh quá không? Tôi nhếch mép cười với anh

Anh cúi đầu rồi hôn môi tôi một cái.

Tôi có ý định trốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng anh nhéo eo tôi, tay tôi có chút không yên, móc vào mép áo, bảo anh lạnh, tay anh liền dừng lại.

“Bây giờ em còn sợ không?” Anh xoa môi tôi và nói

“Sợ cái gì?”

“Sợ anh bỏ em.”

“Sợ.”

Anh cúi đầu tiếp tục cắn môi tôi.

“Này, đừng, Châu Trì Vũ.”

Lại là như vậy, tôi bị anh hôn đến chân nhũn ra, anh ôm tôi vào trong ngực, tôi từng chút từng chút ngước mắt lên nhìn anh.

“Anh Yêu Em.”

Lời nói của anh thẳng thắn, hơi thở của anh phả vào tai tôi khiến con tim tôi loạn nhịp hết cả lên.

“Em nghe chán rồi, đổi đi.”

Tôi vòng tay qua cổ anh.

“Em là cứu tinh của anh, là bảo vật anh đặt trong lòng, là cô gái cả đời này anh không bao giờ quên.” “

”Anh nhàm chán quá , Châu Trì Vũ.”

Tôi kiễng chân, vùi mặt vào cổ anh, cố tỏ ra những lời nói của anh quá vô vị nhưng thật chất tôi đang cố giấu cảm xúc vui sướng của mình để xem được biểu hiện trên khuôn mặt của anh.

Anh ậm ừ, ủ rũ

Ánh sáng từ bầu trời xuyên qua chạng vạng của các ngôi sao, các luồng ánh sáng từng cái một lóe lên, và mặt trăng trắng sáng treo trên bầu trời.

Tôi không nói với anh ấy, tôi sợ.

Tôi sợ anh bỏ đi, sợ bố mẹ anh không thích tôi, sợ thế giới bên ngoài sẽ bàn luận ác ý gì đó về chúng tôi, và những người khác sẽ chế giễu tôi.

Nhưng anh đã cho tôi dũng khí để đối mặt với tất cả, dám từ bỏ tất cả ở phía sau chỉ để có thể ở cạnh bên anh.

Tôi và anh cùng với hàng vạn vì sao lấp lánh đang chiếu rọi khắp nơi bên ngoài kia, không chút do dự mà chùn bước, cũng chẳng hề sợ hãi với điều những khó khăn, mà vẫn luôn giữ lấy đôi tay đang nắm thật chặt của nhau, đồng hành cùng nhau tiến về phía trước và xây dựng một của sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.

(HOÀN CHÍNH VĂN) 

error: Content is protected !!