Góc Của Chan

NGƯỜI TRONG TIM ANH KHÔNG PHẢI EM- CHƯƠNG 8: CỐ AN

Kể từ hôm kết thúc với Lâm Nhiễm, đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ?

Sau khi nhận được lời mời phát biểu, Cố An nhăn mặt suy nghĩ.

Thế giới của anh đã lâu lắm rồi không có một ai.

Anh tự nhốt mình trong công việc, có lúc còn ngủ suốt ngày trong văn phòng, về nhà hay không cũng chẳng khác gì nhau.

Những ngày đó, anh đã uống cạn mấy thùng bia, cuối cùng bị ngộ độc rượu và được đưa vào viện.

Cuối cùng anh cũng hiểu được rằng, Lâm Nhiễm đã tổn thưởng đến nhường nào.

Bạn bè lắc đầu với anh, đưa kết quả xét nghiệm mà không quên càu nhàu vài câu:
“Này cậu có bị làm sao không thế?”

Cố An nằm đó, nhìn lên trần bệnh viện với những bóng đèn sáng chói lơ lửng, nghĩ rằng mình thật sự đã kết thúc.

Rồi sau đó, anh dần dần đứng dậy.

Anh cuối cùng đã đi qua biết bao con đường, nhận ra rằng cái mặt dày của mình cũng chẳng phải là quá dày.

Một ngày nọ, anh quỳ xuống, buông bỏ những thứ mà trước đây từng nghĩ là quan trọng.

Anh bắt đầu dính líu đến ngày càng nhiều bóng tối, bị những u ám tràn ngập xiết chặt lấy thân mình.

Anh dần hiểu ra rằng những thủ đoạn bẩn thỉu có sức mạnh gấp vạn lần so với những cách công khai, bắt đầu lợi dụng tất cả những gì xung quanh.

Bất chợt nhận ra trong sâu thẳm anh vốn đã tối tăm, nên mới thao tác những chuyện đó một cách thuần thục đến vậy.

Rồi một ngày, người mà ngày trước anh từng quỳ gối lại trở thành kẻ phải quỳ dưới chân anh.

Giờ đây anh một mình cũng đủ khả năng mua biệt thự.

Nhưng có những ngày bỗng nhớ về căn hộ hai phòng một khách ở vòng ba thành phố.

Có một người từng nấu cơm chờ anh về.

Anh có thể mặc quần đùi áo rộng, vuốt tóc và nói với người ấy: “Chào buổi sáng, vợ ơi.”

Anh thường hay cố ý mua quà cho cô, rõ ràng biết họ đã ly hôn từ lâu, thật sự là từ lâu rồi.

Anh để dành cho cô một căn phòng, trong đó toàn những thứ do anh mua, từ dép đi trong nhà, gấu bông nhỏ xinh, cho đến chiếc vòng cổ mua đấu giá.

Thỉnh thoảng anh tựa vào khung cửa nhìn vào trong, rồi lại cúi đầu cười cay đắng bỏ đi.

Ngay từ lúc anh rơi vào bóng tối, anh đã biết mình không xứng đáng có được cô nữa.

Sau đó anh đến trường cô để thuyết trình.

Anh thừa nhận, anh chỉ muốn nhìn thấy cô, không thể kiềm chế được việc muốn biết cô có ổn không, rốt cuộc cuộc sống của cô ra sao.

Và rồi, anh nhìn thấy có người chặn đường, đưa cho cô một món quà.

Đó là người trông hiền lành, ngờ nghệch, chắc chắn sẽ không bắt nạt cô, còn cô khi nhận món quà chỉ mỉm cười nhẹ.

Anh ngậm điếu thuốc, suýt nữa thì rớt.

Anh rất nhớ cô.

Anh thở ra làn khói, nhìn cô thật chậm, từng chút một, muốn khắc sâu hình ảnh cô vào trong tâm trí.

Anh thừa nhận, trong lòng có một phần khác đang gào thét, thúc giục anh chạy đến bên cô, kéo cô lại, bằng bất cứ cách nào để giữ cô bên mình.

Trong đầu anh đã lóe lên vô số ý tưởng điên rồ.

Nhưng cuối cùng anh lại nhếch mép, quay đi.

Anh sợ nếu chậm một bước, anh sẽ quay lại ôm lấy cô.

Nhưng anh cũng sợ cô khóc, sợ cô không muốn, sợ cô căm ghét anh, sợ cô sẽ nhìn anh mà rơi nước mắt, gọi anh là đồ khốn.

Khi buổi thuyết trình kết thúc, anh quay đầu lại, và anh nhìn thấy cô.

Cô đã luôn đứng dưới đó nhìn anh thuyết trình sao?

Trong khoảnh khắc ấy, anh chẳng nghĩ được gì khác.

Chỉ muốn thật nghiêm túc nhìn vào đôi mắt cô, nơi như mặt hồ phẳng lặng, luôn yên bình.

Anh cúi đầu, chậm rãi giao hòa ánh mắt với cô.

Bất chợt, anh thấy đèn pha trên đầu cô chao đảo.

Gần như theo bản năng, anh vội vàng lao tới ôm lấy cô.

Âm thanh kính vỡ vang lên, và cơn đau chợt ùa đến khắp cơ thể.

Nhưng khuôn mặt anh nhẹ nhàng quệt qua mái tóc cô, ấm áp và say đắm.

“Cuối cùng, anh cũng đã ôm được em rồi.”

error: Content is protected !!