Góc Của Chan

HOẠ ÁNH TRĂNG- CHƯƠNG 8: END

33

Thời gian phẫu thuật được sắp xếp rất gấp, tôi tích cực chuẩn bị.

Mấy ngày nay, Bùi Cảnh ngày nào cũng canh giữ ở cửa nhà, cầu xin tôi cho anh ta một cơ hội.

Anh ta không còn như kiếp trước, bắt tôi đợi anh ta, rồi mặc kệ tôi một mình trải qua khoảng thời gian đau khổ đó.

Cũng phải thôi, cái dáng vẻ khóc lóc đau đớn đến xé lòng của tôi, nhìn thế nào cũng thấy dễ nắm bắt, làm sao có chút nào giống buông bỏ được anh ta.

Chẳng trách, anh ta yên tâm để tôi đợi anh ta mấy tháng trời.

Chỉ là đau lòng thôi mà.

Lâm Mộ Đông sao có thể thực sự nỡ rời xa Bùi Cảnh được chứ?

Anh ta có lẽ nghĩ rằng, chỉ cần anh ta quay đầu lại, tôi sẽ mãi mãi đứng yên chờ đợi anh ta thôi.

34

Nhưng lần này thì khác rồi.

Tôi rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến anh ta hoảng sợ.

Huống hồ, đó lại là lúc anh ta cảm thấy hối lỗi sâu sắc nhất.

Thế nên dù tôi có lạnh nhạt với anh ta đến đâu, anh ta vẫn cứ nhất quyết canh giữ tôi, giải thích với tôi, cầu xin tôi tha thứ.

“Mộ Đông, hôm đó chúng ta thắng một vụ án lớn nên đi ăn mừng, anh thật sự đã uống say quá.”

“Tô Dĩnh cười rất giống em, anh đã lâu không thấy em cười vui vẻ thoải mái như vậy, nên hôm đó, anh nhất thời nhìn nhầm…”

Tôi nghe mà không chút biểu cảm, cuối cùng không thể nhịn được nữa.

“Anh đừng sỉ nhục tôi nữa, Bùi Cảnh.”

“Cô ta giống tôi? Tôi có chen chân vào tình cảm của người khác không? Tôi có mang thai con ngoài giá thú không? Tôi có trơ trẽn chế giễu người phụ nữ khác không thể mang thai không?”

Tôi mở tài khoản phụ của Tô Dĩnh, lật từng dòng tin nhắn cô ta khoe khoang tình cảm, những lời khiêu khích dành cho tôi.

Bùi Cảnh xem từng tin một, sắc mặt ngày càng tái nhợt.

Cuối cùng, anh ta thất thần bỏ đi.

35

Tối đó, Tô Dĩnh giận dữ tìm đến tận nhà.

“Lâm Mộ Đông! Cô rốt cuộc đã làm gì vậy! Bùi Cảnh bị điên rồi sao? Anh ấy dám bắt tôi bỏ đứa bé!”

Giọng cô ta chói tai, vô cùng ồn ào, tôi buộc phải lùi lại một bước, tránh xa cô ta.

Tôi liếc nhìn cô ta một cái, giọng điệu nhàn nhạt:

“Một đứa con ngoài giá thú, nó có tư cách gì mà được sinh ra chứ?”

Tô Dĩnh ngây người một giây, rồi tức giận lao vào tôi.

“Lâm Mộ Đông! Con tiện nhân nhà cô!”

Tôi cũng chẳng chiều theo cô ta.

“Bốp!”

Cái tát này vang dội, giòn giã.

Mặt Tô Dĩnh lập tức sưng vù, còn hằn mấy vệt máu.

Tôi ngắm nghía kỹ lưỡng, rất hài lòng.

Khá lắm, mạnh hơn cái tát cô ta đánh tôi kiếp trước nhiều.

Tô Dĩnh hoàn toàn phát điên, định làm loạn tiếp thì bị Bùi Cảnh vừa đến kéo chặt lại.

Anh ta không thèm nhìn nước mắt và vết thương trên mặt Tô Dĩnh, chỉ chăm chú nhìn tôi.

“Mộ Đông, anh xin lỗi, anh sẽ không để cô ta làm phiền em nữa.”

Tôi lạnh lùng nhìn ánh mắt khó tin của Tô Dĩnh khi cô ta bị kéo đi.

Có lẽ cô ta chẳng thể hiểu nổi, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Bùi Cảnh vốn luôn vâng lời cô ta, còn người vợ cũ vốn bị cô ta khiêu khích, bắt nạt, sao đột nhiên lại không thể kiểm soát được nữa.

Cô ta cứ nghĩ là do cô ta lợi hại, do cô ta có mị lực.

Thật ra, chẳng qua là trước đây cô ta dùng thủ đoạn, còn tôi dùng chân tình.

Và giờ đây tôi đã hiểu ra.

Chân tình không địch lại được thủ đoạn.

Vậy thì, chi bằng mọi người cùng biến tình cảm thành một sân thí nghiệm.

Mổ xẻ phân tích, cân đo đong đếm.

Ai mà chẳng học được chứ?

36

Khi phẫu thuật, Bùi Cảnh cố chấp muốn ở bên tôi.

Tôi không để ý đến anh ta, mặc kệ anh ta tất bật lo lắng cho tôi.

Có người chăm sóc đương nhiên là tốt, dù sao đây cũng là cơ thể của mình, hà cớ gì phải giận dỗi.

Tuy nhiên, tôi vẫn thuê thêm một người chăm sóc riêng, tên là Đan Đan, một cô gái rất nhiệt tình.

Trước mặt Bùi Cảnh, tôi dặn dò Đan Đan:

“Trong trường hợp không may xảy ra bất kỳ tình huống xấu nào trong quá trình phẫu thuật, nếu bác sĩ hỏi ý kiến, hãy trả lời là dốc toàn lực cứu chữa.”

Tôi chỉ vào Bùi Cảnh: “Tôi và người này đang trong quá trình ly hôn, lời anh ta nói không có giá trị.”

Bùi Cảnh nhìn tôi với vẻ không thể tin được, trông rất đau khổ.

“Mộ Đông, em không tin anh đến mức đó sao? Em nghĩ anh sẽ không dốc hết sức để bảo toàn mạng sống của em ư?”

Tôi cười lạnh.

“Anh đã ngoại tình rồi, còn nói với tôi chuyện tin tưởng gì nữa.”

Bùi Cảnh lập tức suy sụp.

Đan Đan cảnh giác nhìn Bùi Cảnh một cái, rồi trịnh trọng gật đầu.

“Chị cứ yên tâm, em nhất định sẽ kiên quyết bảo vệ chị!”

37

Bùi Cảnh rất quan tâm đến ca phẫu thuật của tôi, anh ta đã mời bác sĩ giỏi nhất để phẫu thuật chính.

Ca mổ rất thành công, tôi có thể không cần hóa trị.

Gỡ bỏ được quả bom hẹn giờ này, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sau hơn một tháng nằm viện, tôi gạt bỏ mọi phiền muộn, không quan tâm gì khác ngoài việc dưỡng bệnh.

Khi hoàn toàn bình phục, tôi mới cảm thấy mình thực sự được tái sinh.

Đồng thời, tôi cũng nhận được tin tức về Tô Dĩnh.

Quả bom mà tôi đã chôn cho cô ta một tháng trước, cuối cùng cũng nổ rồi.

Tiểu Mạt cậy thế mang thai để ép phú thương ly hôn, sau khi vợ của phú thương xử lý cô ta xong, lại lần theo thông tin tìm đến Tô Dĩnh – kẻ chủ mưu.

Nghe nói ngày họ tìm đến tận nhà, tiếng la hét thảm thiết của Tô Dĩnh khiến mấy tòa nhà xung quanh cũng nghe thấy.

Tuy nhiên, hàng xóm xung quanh đều biết cô ta là hạng người gì, cũng từng chứng kiến sự trơ trẽn của cô ta, nên không ai cứu giúp, chỉ gọi điện thoại báo cảnh sát.

Đứa bé không giữ được, mặt Tô Dĩnh cũng bị hủy hoại.

Mẹ Bùi Cảnh nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức ngất xỉu tại chỗ, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Trong thời gian chăm sóc tôi, Đan Đan đã tìm hiểu mọi chuyện rất rõ ràng, khi kể lại cho tôi, cô bé còn lộ vẻ hả hê như vừa trả được mối thù lớn.

Tôi mỉm cười véo má cô bé.

“Mau đi mua bánh kem về ăn mừng đi.”

38

Bùi Cảnh vẫn không chịu ly hôn với tôi.

Thế là tôi tìm đến luật sư Dương, đối thủ của anh ta, nhờ anh ta giúp tôi khởi kiện ly hôn.

Luật sư Dương nghe nói có cơ hội đánh bại Bùi Cảnh, mắt sáng rực, ý chí chiến đấu sục sôi.

Nếu thắng vụ kiện này, danh tiếng của luật sư Dương chắc chắn sẽ vang dội.

Bằng chứng Bùi Cảnh ngoại tình rõ ràng rành mạch, dạo này anh ta lại tai tiếng vì chuyện của Tô Dĩnh, bận tối tăm mặt mũi, không thể toàn lực ứng phó, vụ kiện này gần như chắc chắn thắng.

Nhìn thấy đơn kiện, Bùi Cảnh im lặng rất lâu.

“Mộ Đông, chúng ta thật sự phải đi đến bước này sao?”

Tôi hờ hững nói, “Phải chứ, sao lại không?”

Trước đây, mỗi khi anh ta gặp rắc rối, luôn có tôi động viên, cùng anh ta giải quyết.

Bây giờ, tôi không những thờ ơ, mà còn thừa cơ đẩy anh ta xuống vực.

Bùi Cảnh xoa xoa vầng trán, mệt mỏi lên tiếng:

“Không cần phiền phức vậy đâu, những điều kiện này, anh đều đồng ý.” Giọng anh ấy cầu xin.

“Chỉ là… cho anh một cơ hội nữa, được không?”

“Anh thật sự hối hận rồi.” Anh ta hối hận khôn nguôi, “Chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua tất cả những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời nhau… Sao anh lại có thể bị ma ám mà phản bội em chứ?”

Nhớ lại kiếp trước sau khi tôi chết, nỗi buồn thoáng qua của Bùi Cảnh, và sự quyết đoán vô tình sau đó.

Tôi không thể nghe thêm được nữa.

“Bùi Cảnh, thu lại sự giả tạo của anh đi, anh làm tôi kinh tởm rồi đấy.”

Ai cần sự sám hối rẻ mạt của anh ta chứ.

39

Bùi Cảnh gần như ra đi tay trắng.

Những biệt thự và quà cáp từng tặng Tô Dĩnh cũng lần lượt được thanh lý và thu hồi.

Bây giờ, tất cả đều thuộc về tôi.

Tôi uống chén thuốc bổ do Đan Đan hầm cho, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh thu đã tiêu điều.

Cuối đời rồi, cũng nên buông bỏ thôi.

Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên tôi chủ động gọi điện cho mẹ.

Điện thoại lập tức được nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói vui mừng của mẹ.

Cuối cùng chúng tôi cũng đã hòa giải với bản thân, và với cả đối phương.

40

Bùi Cảnh vẫn không từ bỏ, anh ta nói sẽ theo đuổi lại tôi, và trân trọng tôi thật tốt.

Hôm nay khi tôi đi dạo, anh ta lại đi theo.

Tôi đã quen phớt lờ sự hiện diện của anh ta, vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại với mẹ.

Bà nhắc đến người bạn trai mà lần trước đã giới thiệu cho tôi, nói rằng đối phương rất hài lòng về tôi, hỏi tôi thấy thế nào.

Tôi nói cũng được, anh ấy rất chu đáo, lại đẹp trai, có thể thử tìm hiểu.

Cúp điện thoại, tôi nhìn thấy đôi mắt Bùi Cảnh đỏ hoe.

“Tiểu Đông Nhi, em không thể ở bên người khác.”

“Sao cơ? Vậy anh đã ở bên Tô Dĩnh thế nào?” Tôi chỉ thẳng vào Bùi Cảnh: “Anh hiểu rõ đi, chúng ta đã không còn liên quan gì nữa rồi. Sau này tôi yêu ai, gả cho ai, đều không liên quan đến anh.”

Bùi Cảnh mấp máy môi không nói nên lời.

Đang lúc giằng co, một chiếc xe lao nhanh bất ngờ lao thẳng về phía tôi!

“Cẩn thận!”

Bùi Cảnh nhanh chóng đẩy tôi ra, còn mình thì bị tông trực diện.

Máu tươi choán lấy toàn bộ tầm nhìn của tôi.

Trên ghế lái, Tô Dĩnh điên cuồng cười lớn, những vết sẹo trên mặt cô ta co giật ghê rợn.

“Mày đã hủy hoại tao! Chính các người đã cùng nhau hủy hoại tao! Đừng hòng ai được yên ổn, cùng chết hết đi!”

Tô Dĩnh nhanh chóng bị khống chế.

Còn Bùi Cảnh khi được đưa đến bệnh viện thì đã gần như không qua khỏi.

Trong hơi thở thoi thóp, anh ta nắm chặt tay tôi, nói muốn kể cho tôi một bí mật.

“Tiểu Đông Nhi, ngày tỏ tình ấy, anh cố ý không che ô.”

Anh ta gượng cười, trên gương mặt tái nhợt dính máu hiện lên một nụ cười ranh mãnh.

“Hôm đó tuyết rơi, anh đã lén ước một điều, muốn cùng em bạc đầu.”

“Tiểu Đông Nhi, chúng ta cũng xem như… đã cùng bạc đầu rồi nhỉ…”

Tôi ngắt lời anh ta, nói anh ta giữ được mạng là tốt rồi, những chuyện khác tôi không muốn nghe.

Nụ cười anh ta phai nhạt, khẽ đáp một tiếng, ừ.

Rồi không còn tiếng động nữa.

Cũng chính là người đàn ông này, anh ta từng cho tôi vòng tay ấm áp nhất, cũng từng triệt để làm tổn thương và phản bội tôi.

Trái tim tôi vẫn thoáng đau nhói đến khó nhận ra.

Tại sao tình cảm của con người lại mong manh đến thế, có thể lạc lối giữa đường, dễ dàng bị mê hoặc?

Nhất định phải mất đi, mới biết trân trọng sao?

41

Cuối năm trời lạnh, tuyết rơi lất phất, tôi một lần nữa trở lại sân nhỏ vắng lặng.

Kiếp trước, tôi đã chết trong mùa đông này.

Cách một kiếp sống thê thảm và hoang tàn, mảnh đất tuyết này vẫn thuần khiết không tì vết.

Tôi lặng lẽ nhìn một lúc.

Tuyết lớn rơi trắng trời, như một tang lễ hoành tráng.

Che lấp sạch sẽ dấu chân của thiếu niên mười năm về trước.

Chôn vùi đi rung động đầu đời, và tình yêu chân thành nhất.

Cứ như thể nơi đây chưa từng có một trái tim thiếu niên xao động.

Cũng chưa từng có một cô gái, từng vui sướng trao trọn trái tim mình cho anh ấy, cứ ngỡ đó là cả một đời.

(HOÀN CHÍNH VĂN)

error: Content is protected !!