Góc Của Chan

TRÌ VŨ- CHƯƠNG 8

13

Những ô cửa kính của các tòa nhà cao tầng đối diện ở phía xa vẫn phản chiếu ánh đèn của hàng vạn gia đình, từ trước đến nay tôi chưa từng nghe tỏ tình nào thẳng thắng đến vậy

Chúng tôi ở quá gần nhau đến mức tôi có thể thấy rõ những chiếc lá mùa thu rơi lăn tăn trong mắt anh, một màu vàng mờ tuyệt đẹp bao trùm trong đôi mắt ấy dường như đang muốn ôm lấy tôi thật chặt trong lòng.

Tôi nhìn anh cười, lắc đầu có chút ngốc nghếch.

Gió trên mái nhà chợt nổi lên cũng giống như những cơn gió vốn đã dịu đi biết bao năm giờ đây lại trỗi dạy, tôi lại sợ bản thân lại vươn vấn mãi vào những đau khổ, những nỗi nhớ mà tôi đã cố chôn vùi nó trong tận đáy lòng của mình lại bộc phát, lại thổn thức khi nhìn hay nói thêm nhiều với anh, nên chỉ có thể cố kìm nén mà quên chúng đi, rồi nhẹ nhàng lướt qua anh.

Sau hôm đó, cứ ngỡ mọi chuyện sẽ dừng lại tại đây và dường như nó đã hoàn toàn kết thúc sau khi tôi rời đi, có lẽ anh đã hiểu việc tôi đã làm chính là sự lựa chọn tốt nhất, sự im lặng đó tuy rất quá đáng và có chút đáng ghét, nhưng nó cũng chính là câu trả lời từ chối của tôi dành cho anh trước khi tôi lại chìm đắm vào sự đau khổ trong quá khứ.

Việc mà tôi từ chối Châu Trì Vũ, tôi cứ ngỡ cuộc đời của mình từ đây sẽ bình yên và cứ lặp đi lặp lại sự nhàm chán trong suốt khoảng thời gian dài và chắc có thể là hết cuộc đời.

Nhưng có điều tôi không ngờ tôi lại một lần nữa gặp lại anh, trong quán bar nơi tiếng nhạc chầm chậm bên tai cùng với tiếng các đồng nghiệp trong công ty đang ăn uống với các đối tác, người sếp của bộ phận tôi làm đã giới thiệu tôi với anh khi biết anh vẫn còn chưa có bạn gái.

Thật ra mà nói, tôi không thể hiểu sao Trái Đất này tròn thật, cô thư kí cùng sếp đi họp thường niên của công ty tôi đang làm thì hôm nay lại có việc quan trọng cần phải giải quyết, thế là tôi bắt đắc dĩ phải đi thay cô ấy, nhưng không ngờ lần đầu tiên đến nơi đã gặp được anh một cách trùng hơp như vậy.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh mặc âu phục, mái tóc lòa xòa trước kia đã được cắt tỉa và vén lên một cách gọn gàng, càng làm cho anh trông rất lạnh lùng.

Khi đến gần, tôi và sếp của tôi đã bắt tay để chào mừng anh, vừa chạm vào đôi tay có chút chai sần đã cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ đôi tay ấy.

Nhưng tay anh rút lại ngay khi tôi chạm vào, như thể anh không muốn liên quan đến tôi thêm một giây nào nữa.

Tôi thầm nghĩ anh làm như thế cũng phải thôi, giờ đây chúng tôi cũng chỉ xem nhau như biết bao người xa lạ ngoài kia, chỉ là người dưng và chẳng có liên hê gì với nhau nữa cả.

Giờ đây, trong ánh mắt chứa đầy sao trời của anh nhìn tôi như nhìn người khác, ông chủ vẫn đang lay hoay cố rót rượu để lấy lòng anh, tôi thì cũng vờ đi đứng sang một bên, lo việc vặt để tránh phải chạm mặt anh nhiều lần.

Nhưng vẫn không kìm nén được trong lòng mà chỉ dám lén nhìn anh từ xa, anh của ngày trước và bây giờ vẫn giống như lần đâu tiên tôi gặp anh

Anh luôn tạo cho người khác cảm giác xa cách, thờ ở và vô kỉ luật, nhưng nghĩ lại lúc đó anh ấy đã có khí chất của một người lãnh đạo

Càng về sau, người muốn cùng Châu Trì Vũ nói chuyện ngày càng nhiều, sếp của tôi không chen vào được nữa nên chậm rãi đi đến bên cạnh tôi

“Anh ấy rất giỏi à?” Tôi hỏi ông chủ

Đột nhiên, từ đằng xa có một người phụ nữ cùng với một cô gái trẻ đang tiến lại gần để gặp anh ấy

Lời nói và cử chỉ của cô gái ấy rất tao nhã, cô ấy mặc một chiếc váy dài có vẻ đắt tiền, hoàn toàn không thể so sánh với chiếc váy mà tôi đi thuê

“Ý của cô là Châu tổng? Người của Châu gia có ai mà không lợi hại”

“Cậu ấy xác thực rất có triển vọng, mấy năm nay cậu ấy đều đứng đầu ở Châu gia, cũng không có scandal gì”

Ông chủ nhìn tôi, dường như nhớ ra điều gì đó

“Không phải cô nhìn trúng cậu ấy rồi chứ? Để tôi nói cho cô biết, có rất nhiều cô gái như cô”

“Nhưng không có cơ hội đâu, cậu ấy là kiểu người chỉ có thể ở bên những người phù hợp, ví dụ như ở đây”

Tôi nhìn theo tầm mắt của ông, chính là cô gái vừa rồi, có dáng vẻ và khí chất của một tiểu thư, cô ấy đang mỉm cười với Châu Trì Vũ

Hóa ra, một cô gái xuất sắc như vậy cũng thích anh, chẳng bù cho tôi chả có thứ gì có thể so bì lại được với cô ấy

“Tôi cũng cảm thấy tôi không thể chạm tới anh ấy”

Tôi gật đầu, lấy một ly rượu từ khay của người phục vụ, cụng ly với ông chủ rồi uống một hơi cạn sạch.

Những bữa tiệc như thế này lúc nào cũng rất nhàm chán và kéo dài, sếp tôi cho rằng tôi là người không biết nói chuyện cũng không biết uống rượu nên đã bảo tôi đi ra ngoài hít thở không khí cho nhẹ người rồi hẳn vào sau.

Với một cảm giác buồn bã vì tiền thưởng cuối năm của tôi sắp bay mất, tôi đã đi lang thang ra khoảng sân bên ngoài khách sạn
Trong vườn trồng hoa tinh xảo và trông có vẻ rất đắt tiền, một không gian yên tĩnh vắng vẻ như thế, mới đi được mấy bước, tôi đột nhiên bị ai đó kéo thật nhanh vào một góc tối

Sau khi nhìn thấy Châu Trì Vũ, tôi đã cố nén lại tiếng hét muốn phát ra từ cổ họng

“Thật trùng hợp”

Tôi không biết tại sao khi tôi nhìn thấy anh lại có chút cảm giác tội lỗi

“Không trùng hợp” Anh nói, trong miệng anh có làn khói dài, nó hơi phả vào mặt tôi, bỗng tôi có chút bực bội trong lòng

“Anh đi theo em”
“…”
”Anh vẫn không hiểu tại sao em lại từ chối anh”

Anh tiến lại gần tôi, mùi thuốc lá trên người anh hòa với mùi nước hoa từng chút một kích thích khứu giác của tôi

“Cũng may, anh đã nghĩ qua rồi, em từ chối anh là việc của em, dù gì em cũng sẽ phải đồng ý với anh”

”Anh không muốn làm anh trai em nữa”

Người trước mặt tôi tay đang cầm điếu thuốc ép sát người tôi vào góc tường, tay còn lại của anh ấy thì siết chặt vào eo của tôi, ánh trăng từ trên cao buông xuống lờ mờ chiếu lên khuôn mặt có chút tiều tụy của anh.

Anh nhướng mày, ngón tay chạm nhẹ vào nốt ruồi ở khóe mắt tôi

“Làm bạn gái của anh”

”Em không đồng ý cũng phải đồng ý”
“…”
Tôi cố nhìn xem trong mắt anh có gì đó say xỉn không nhưng chẳng có gì ngoài một chút đáng sợ.

Tôi cho rằng anh ấy đã quá say nên đã đẩy anh ấy một cái thật mạnh rồi rời khỏi chỗ đó thật nhanh và tiến về phía cuối sân

Anh vẫn đi theo tôi như lần trước, không ai nói gì, chúng tôi đi xuyên qua những bụi hoa hồng, cuối con đường là một đài phụ nước xen lẫn với những ánh đèn lung linh huyền ảo.

Vì cứ đứng mãi nên thành ra chân tôi vô cùng đau nên đành phải dừng lại để cởi giày cao gót, nhưng quay lại thì từ xa tôi vẫn trông thấy anh vẫn đi phía sau, thế là tôi đành bước vào vòng cung nước, đứng ở vị trí cao hơn một chút cúi xuống nhìn anh

Trong vòng cung nước những tia nước rực rỡ bắn thẳng vào người anh, anh không tránh trực tiếp bị ướt sũng

“Châu Trì Vũ, khoảng cách giữa em và anh quá xa”

”Không xa”

Từ trước giờ tôi không biết anh ấy lại bướng bỉnh như thế

“Nếu anh thật sự là một kẻ du côn lang thang trên phố”

Tôi cúi xuống nhìn vào trong mắt anh, nơi ánh sáng rực rỡ được phản chiếu, thậm chí tôi còn nhìn thấy được bóng dáng của mình trong mắt anh.

“Em nghĩ em có thể ở cùng anh”

“Anh là ai có quan trọng không?”

Anh tiến lên hai bước, đài phun nước đang kêu vo vo sau lưng chúng tôi, bắn khắp người anh, đôi mắt anh dán chặt vào người tôi.

“Quan trọng” Tôi nhẹ nhàng nói

“Không phải anh không có tiền, cũng không phải không cho em được tương lai, em vì cái gì…”

Anh bưóc đến nắm lấy cổ tay tôi thật chặt

“Là bởi vì anh giàu có, là bởi vì cái gì anh cũng có thể cho em”

Tôi sụt sịt còn anh ngây người nhìn tôi

“Cuộc sống của chúng ta khác nhau. Điểm xuất phát của anh là điều mà em không thể chạm tới được trong cuộc đời của mình. Em sống trong một ngôi nhà chật chội và bẩn thỉu, không có ai và cũng không ai yêu thương em nhưng anh thì khác”

“Anh đã thấy qua rất nhiều khung cảnh phồn hoa, nhộn nhịp. Phòng làm việc của anh nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất thành phố, tất cả mọi người đều hy vọng người anh lấy làm vợ sẽ là một tiểu thư có gia thế hiển hách, chứ không phải là một người có thân phận thấp kém như em, anh có hiểu không?”

“Châu Trì Vũ, cái gì em cũng không có, anh và em không phải người cùng một thế giới, sẽ có một ngày anh sẽ phải hối hận trước những quyết định của mình hiện tại rồi lựa chọn rời bỏ em mà thôi”

“Anh sẽ không bỏ em”

Anh nắm lấy eo tôi, hơi thở của anh có chút gấp gáp, anh vội kéo tôi vào vòng tay ấm áp của anh

Anh ôm chặt tôi đến mức tôi nghĩ rằng anh ấy đang cố gắng làm tôi hòa vào một với anh ấy.

“Anh sẽ”

“Em đừng nghĩ nhiều, anh sẽ không” Anh nói

Tôi nhìn đài phun nước bắn tung tóe, ánh đèn nhộn nhịp chiếu lên những bụi hoa hồng, tay anh luồn nhẹ vào tóc tôi vuốt từng sợi một.

“Nhưng Châu Trì Vũ, không phải là anh chưa bao giờ bỏ rơi em”

Khi tôi nói với anh ấy bằng một giọng khàn khàn như sắp khóc đến nơi, cơ thể anh ấy dường như đột ngột đóng băng

“Anh luôn tiến về phía em nhưng khi sắp có được em, anh sẽ rời đi”

“Cuối cùng thì anh vẫn sẽ cưới một cô gái trẻ, có gia thế hiển hách. Em biết, anh sẽ giống như tám năm trước, là bất đắc dĩ hoặc là vì một số lí do nào đó, anh nhất định sẽ rời xa em”

”Em sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa, Châu Trì Vũ”

Anh đột nhiên cúi xuống và trao một nụ hôn để khóa chặt môi của tôi

Tất cả những lời tôi muốn nói ra đều bị chặn lại bởi chính nụ hôn đó của anh

Anh của lúc này giống như muốn ăn thịt tôi, từ trước đến nay tôi không nghĩ anh là người hung hăng như vậy

Mãi đến khi bị anh hôn, chân tôi mới nhũn ra, anh ôm lấy eo tôi giữ cho tôi không bị ngã xuống đất

Tiếng thở dốc vang lên rõ ràng bên tai, ánh mắt anh có chút dữ tợn, trong lòng tôi có chút bối rối khó tả

Anh ấy chỉ luôn miệng nói, anh sẽ không

Khi tia nước rơi xuống lần nữa, vòng tay nóng bỏng của anh khi siết vào eo tôi đã làm tôi quên mất cái lạnh, anh gọi tên tôi, hứa một lời hứa chắc chắn, trong đêm cô đơn chứa đầy sao đó

Chúng tôi đều bối rối, ngại ngùng nhìn nhau.

14

Gặp lại anh không lâu thì tôi được hay tin cha tôi được chuyển từ phòng bệnh thường sang hẳn phòng VIP

Tôi không cần nghĩ cũng biết ai đã làm.

Tôi đã gọi cho Châu Trì Vũ và nói với anh ấy rằng điều này không cần thiết, tôi không đáng để anh tiêu quá nhiều tiền như thế

Anh chỉ hờ hững trả lời và hỏi tôi muốn ăn gì

“…”
“Châu Trì Vũ”

”Ừm?”

”Anh theo đuổi em?”

”Ừm”

Giọng nói anh tuy hơi khàn nhưng khá rõ ràng

“Anh biết không, anh thật sự rất nổi tiếng đấy”

Tôi hít một hơi và nghiến răng nói với anh bằng giọng điệu có chút đanh đá

“Xe của anh đậu trước cửa công ty của em, làm cho các đồng nghiệp của em đang thảo luận xem em có được bao nuôi không, ông chủ của em cũng đã bắt đầu nịnh nọt em rồi”

Anh cười tủm tỉm, có vẻ hài lòng với kết quả này

“Điều đó không phải rất tốt sao?”

”Tốt là tốt ở chỗ nào vậy? Anh khiến em cảm thấy… tất cả mọi thứ của em đều không phải của chính bản thân em”

“Đúng vậy, Lâm Tiểu Ngư, em cẩn thận một chút, anh vẫn còn nhiều điều bất ngờ hơn mà em không lường trước được nữa đấy”

Nụ cười của anh ấy ngày càng tươi, như thể đang âm mưu chuyện gì với tôi

“Anh là muốn em không thể rời khỏi anh
“…”
Châu Trì Vũ tuy mà người trông có vẻ thờ ơ, nhưng thật chất bên trong lại rất kiên quyết lại còn bướng bỉnh

Ngay cả việc theo đuổi tôi cũng vậy

Châu Trì Vũ thực sự đã giảm bớt áp lực của tôi dành cho cha, đặc biệt là việc ông ấy gần đây bị ốm nặng và đã được đưa vào ICU nhiều lần, đây có lẽ là lần cuối cùng

Tôi nhìn ông đang ngủ trong phòng bệnh qua tấm kính, đó là lần đầu tiên tôi nhìn ông ấy một cách nghiêm túc sau ngần ấy năm.

Tôi không biết tóc ông bạc trắng từ khi nào, nhưng tôi đã nghe các y tá nói rằng ông không thích ăn.

Và tôi cũng biết rằng các y tá và bác sĩ trong bệnh viện này không thích tôi lắm.

Vì tôi luôn bỏ cha trong phòng bệnh, lạnh lùng nên mỗi lần tôi đến gặp ông, chẳng có mấy khi nở nụ cười trên môi.

Khi bác sĩ nói chuyện với tôi về tình trạng của ông ấy, bác sĩ cũng nói với tôi rằng hãy dành nhiều thời gian hơn cho ông nhưng tôi không mấy chú ý đến và chả để tâm đến bất kì lời nói nào của bác sĩ khi nhắc đến ông.

Tôi thừa nhận rằng ít nhiều tôi cảm thấy hận, dù ông chỉ là một người sắp chết và cả khi ông cầu xin tôi tha thứ cho ông

Mỗi lần tôi muốn gọi một tiếng cha nhưng lại nghẹn lại trong cổ họng, tôi luôn nhớ đến cảnh cha tôi và những người phụ nữ xa lạ ấy gối đầu lên nhau trong những đêm mưa, những kỉ niệm ghê tởm đó chắc hẳn cả đời này tôi cũng không thể nào mà quên hết chúng đi được.

Tôi luôn nghĩ về bao nhiêu lần ông nói đón tôi nhưng ông lại bỏ quên tôi ở cổng trường, để tôi lặng lẽ chờ đợi cho đến khi trời tối.

Cũng có thể những tôi luôn nhớ về khoảnh khắc trong căn phòng tối tăm và ngột ngạt, ông như một con thú dữ, gầm lên và yêu cầu tôi bán thứ hạng mà tôi đã cố gắng để đổi lấy tiền cho ông đánh bạc.


Trở lại với chuỗi ngày bận rộn liên tục trong công ty, cũng đã mấy tuần nay rồi tôi chẳng hề đến thăm cha của mình

Trong lúc tôi và các đồng nghiệp đang họp để chuẩn bị cho dự án mới thì tôi đã được hay tin rằng cha của tôi đã không chống cự nổi nữa ở trong bệnh viện.

Thật ra, tôi thấy người gọi là số của bệnh viện, và thường lệ thì bệnh viện sẽ gọi cho tôi mỗi khi ông bị bệnh nặng.

Hôm đó tôi cũng ngồi ở bàn làm việc của mình và nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng hiểu sao dự báo thời tiết nói rằng hôm nay sẽ nắng khá to nhưng khi tôi nhìn lên trên bầu trời của chỗ tôi thì lại chả thấy gì ngoài những đám mây đen xì bao trùm cả một khoảng trời như là có điềm báo trước có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra.

Tuy có dự cảm không lành nhưng tôi vẫn không bắt máy, bệnh viện gọi mấy lần cho tôi nhưng tôi cũng không bắt máy, cuối cùng đến tầm sáu giờ tối tôi mới nhận được tin nhắn.

Có lẽ vì họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thông báo cho tôi bằng tin nhắn, nói với tôi rằng việc cứu cha tôi đã thất bại, và bảo tôi đến gặp ông lần cuối trước khi ông ấy ra đi.

Trên đường đến bệnh viện, trời đã đổ mưa rất to

Đường do mưa quá lớn mà bị tắt, tôi dán mắt vào kính chắn gió đã bị cần gạt nước quệt đi, đèn pha bị vết nước phân tán thành nhiều hình thù khác nhau, còn người lái xe phía trước thì bấm còi inh ỏi

Tôi tự hỏi liệu ông ấy có thực sự đã ra đi không.

Nhưng đến được tới bệnh viện thì ông đã chết, chết thật rồi.

Vừa nhìn thấy cơ thể lạnh toát của ông, chân tay tôi tự nhiên mền nhũn ra, không ngờ ông ấy lại đi nhanh đến nhu vậy

Khi còn trẻ, tôi đã từng nguyền rủa ông chết không biết bao nhiêu ngày đêm, bây giờ ông cuối cùng đã xuống địa ngục như lời tôi nói ngày đó.

Nhưng tôi của giây phút này lại không vui sướng như những gì mà tôi hằng mong ước của hồi trước, có lẽ tôi của bây giờ và trước đây cũng vẫn như vậy, cảm giác thui thủi một mình phải đối mặt với tất cả dường như đã khiến cho từng thứ cảm xúc bên trong trái tim hoàn toàn bị đông cứng lại, nhìn khuôn mặt của ông, mọi sự oán trách giờ đây trong chính con người của tôi có lẽ chúng sắp biến mất, sẽ không còn ai có thể làm cho tôi đau khổ nữa và rồi sẽ chẳng còn ai chờ đợi mong mỏi tôi có thể đến thăm hay sẽ chẳng còn lại ai có thể hối hận với những điều tồi tệ đã làm với tôi trong quá khứ.

Ông thực sự đã mất thật rồi, thật sự đã rời đi khi tôi vẫn chưa thể nói lời tự biệt với ông ấy.

Tôi đã đưa ông đến cuối đường của hành lang bệnh viện, nhiệt độ mát lạnh trong nhà xác xuyên qua từng lớp da thịt, cuối cùng tôi cũng đến nhìn ông phủ một tấm vải trắng rồi đưa vào bên trong để hỏa thiêu.

Bác sĩ vỗ nhẹ vào vai tôi và nói với tôi một cách nhẹ nhàng.

“ Trước khi ông ấy ra đi, ông ấy vẫn nghĩ đến việc gặp lại đứa con gái nhỏ lần cuối.
“…”
Trời hôm đó mưa, mưa to, thật sự rất to

Tôi ngồi trên chiếc ghế dài ở cổng bệnh viện nhìn nước mưa rỉ rả dưới mái hiên. Người ở đây luôn hối hả, xe cấp cứu vượt đèn đỏ khiêng đi một người bê bết máu. Một cậu bé đã phát điên đi theo sau họ, hét lên một tiếng “cha, cha” một cách đau lòng.

Mưa làm những người đó ướt sũng và cả chính tôi cũng thế, đêm tối là sự tra tấn kéo dài vô tận mà ai ở trong bệnh viện điều phải trải qua, tôi cảm thấy hơi lạnh nên vội đứng dậy thật nhanh để không phải ở chỗ đó lâu thêm chút nào nữa, lúc dự định quay về, nhưng lại phát hiện mắt mình đã nhìn chằm chằm vào một chỗ quá lâu, và nó rất đau làm cho tôi như sắp không thấy gì nữa cả.

Ngẩng đầu lên, tôi đột nhiên thấy một đôi mắt đen láy, Châu Trì Vũ cũng giống như nhiều năm trước che ô cho tôi, mưa tạt vào ô còn anh cúi đầu yên lặng nhìn tôi.

Không báo trước, tôi ôm lấy anh, anh loạng choạng cách tôi một chút, để đỡ lấy tôi, chiếc ô đã rơi khỏi tay anh ta và trượt dài trong mưa nặng hạt.

Đã bao lâu rồi tôi không ôm anh?
Mưa có che lấp được tiếng khóc của tôi không?Tôi chỉ biết là anh ôm tôi rất chặt.Tôi không còn cảm nhận được hơi ấm, dường như có thứ gì đó đang chết dần chết mòn trong tim.

“Châu Trì Vũ, em thực sự chỉ còn lại một mình, thực sự, không còn ai ở đây nữa, em không còn ai là người thân ở trên cõ đời này nữa rồi, em chỉ còn lại chính mình, Châu Trì Vũ…” Tôi gọi đi gọi lại tên anh ấy như thể sẽ lấy lại được thứ gì đó

Anh chỉ im lặng mà không nói bất kì điều gì cả, mặc cho tôi tùy ý trút giận, từng cơn mưa mang theo hơi gió lạnh cứ lần lượt lướt qua, tôi kịch liệt run rẩy.

Anh ấy sợ tôi bị cảm lạnh nên đã cởi áo khoác ra và quấn quanh người tôi, kéo cằm tôi để tôi có thể nhìn thấy mắt anh ấy.

Trong đôi mắt anh vẫn còn ánh hoàng hôn và màu úa vàng của lá mùa thu rụng trôi xuống gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.

“Đúng vậy, Lâm Tiểu Ngư, chỉ còn lại mình em.”

Mắt tôi không có tiêu cự, chỉ có thể bối rối nhìn anh, anh áp đầu vào trán tôi, nóng quá.

“Vậy thì sao? Giờ này, phút này, giây này anh đều sẽ đứng trước mặt em.”

“Em nói anh sẽ rời xa em, đúng vậy, rất có thể, anh cũng không biết liệu một ngày nào đó anh sẽ mất đi em hay không, nhưng như vậy thì sao?”

“Hiện tại anh đang đứng trước mặt em, hiện tại anh cũng là của em?”

“Lâm Tiểu Ngư.”

“Nếu một ngày anh đánh mất em, thì anh hy vọng rằng những ký ức của anh với em vẫn tươi sáng và đẹp đẽ như ban đầu.”

Ngày hôm đó, nghĩ lại những gì anh đã nói với tôi?

Hình như không giống như đang an ủi tôi, mà giống như anh ấy đang cố nói chuyện với tôi.

Tôi chỉ biết, tôi ôm anh khóc rất lâu rất lâu, giọng tôi bắt đầu khàn đi, cuối cùng không khóc được nữa, tôi mệt lã đi rồi cuộn tròn trong lòng anh, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi tỉnh dậy, bầu trời đã có chút ánh sáng, tôi nằm trên người anh ấy, trong mơ màng, kéo cổ áo xuống và nói chuyện với anh bằng giọng khàn khàn.

“Em chỉ còn lại một mình.”

“Đêm qua em vừa nói rằng em không phải chỉ có một mình.” Anh nói

“Thế em đã nói cái gì?”

“Em nói sẽ để anh ở bên cạnh em cả đời.”

error: Content is protected !!