Góc Của Chan

SAU KHI THẤT TÌNH TÔI Ở TRONG MỘNG GIÁO BÁ KHÓC- CHƯƠNG 8

21

Thật ra thì tôi cũng lờ mờ cảm nhận được điều gì đó, nhưng do không có bằng chứng nên mọi thứ chỉ mơ hồ. Cho đến khi tôi nghe thấy anh em của Thẩm Kỳ Đình phàn nàn rằng:

“Đại ca, trước đây anh không đăng bất cứ thứ gì trong vòng bạn bè của mình.”

“Bây giờ sao hầu như ngày nào cũng phải đăng, chỉ cần anh đăng cái gì đó là tất cả mọi người đều phải ăn cơm chó!”

“Đại ca, anh đã thay đổi, bọn em sẽ chặn anh!”

Đối mặt với uy hiếp, Thẩm Kỳ Đình không hề nhúc nhích.

Lúc trước, tôi không coi trọng những người anh em tốt của anh lắm,

Cho đến khi tôi thấy Thẩm Kỳ Đình đã đạt đến đỉnh cao trong việc quên bạn bè khi yêu đương

Tôi mua trà sữa cho Thẩm Kỳ Đình, anh ấy cũng đăng lên Khoảnh khắc:

“Bạn gái tôi mua”

Thẩm Kỳ Đình mua bữa sáng cho tôi, anh ấy cũng đăng lên Khoảnh khắc:

“Bạn gái tôi thích ăn.”

Ngay cả khi anh ấy rủ tôi ra ngoài chơi, anh cũng sẽ chụp ảnh phong cảnh từ góc nhìn của anh ấy:

“Đang đợi bạn gái, vui vẻ vui vẻ”

Tôi: “…”

Anh chàng này, thật sự đáng yêu đến mức làm tôi ngại ngùng

Nhưng thật sự nó đã làm cho trái tim tôi ngọt ngào.

Để đáp lại sự nhiệt tình đó, tôi không thể không đăng trên Khoảnh Khắc của mình: 

“Xuống lầu gặp bạn trai”

Sau đó, tôi nhận được tin nhắn…

– Từ bố tôi.

22

“Huỳnh Huỳnh, sao con có bạn trai mới mà không nói với bố? Sau khi con thi xong, nhớ mang người về nhà ăn tối.”

Tôi vui vẻ giơ điện thoại di động lên cho Thẩm Kỳ Đình xem.

Khuôn mặt anh đột nhiên cứng đờ, thoạt nhìn rất bất lực.

Thẩm Kỳ Ninh thấp giọng hỏi tôi:

“Anh, anh, anh… Như vậy có được không?”

Mỗi lời nói đều cho thấy anh thật sự lo lắng

Tôi đã tiếp cho bạn trai mình sự tự tin mà anh ấy cần:

“Đừng lo lắng, Cố Thụy cũng đã đến gặp cha em. Nhưng bố em đã không nói bất cứ điều gì về hắn sau buổi gặp gỡ đó. Em tin, Thẩm Kỳ Đình mạnh hơn hắn gấp 10.000 lần!”

Thẩm Kỳ Ninh lập tức tràn đầy tinh thần chiến đấu khi nghe thấy điều này:

“Anh gặp, phải gặp, chắn chắn phải gặp!”

Trương Duyệt Duyệt và ba anh em của Thẩm Kỳ Đình đều lắc đầu liên tục sau khi nghe anh ấy nói.

Rồi họ quay ra nhìn giáo bá, trong mắt tràn ngập sự thương cảm:

“Đúng là quả quýt dày có móng tay nhọn mà”

“Sở Huỳnh đến để khuất phục giáo bá, sau đó là bố của Sở Huỳnh nha”

“Thẩm Kỳ Đình, nguy hiểm…”

23

Bọn họ đùa rằng Thẩm Kỳ Đình đã cảm nhận được ánh mắt của bố vợ từ trước

Thẩm Kỳ Đình, một người không sợ trời đất, đã lo lắng đến mức không ngủ được.

Tôi chỉ có thể cố gắng an ủi anh ấy:

“Ba em rất tốt!”

Thẩm Kỳ Đình cứng đờ mặt nói:

“Anh biết.”

Anh nói giống như một con robot… Khá dễ thương
Tôi đã bí mật chụp lại bức ảnh lưu giữ biểu cảm đáng yêu của anh ấy, dự định đặt nó làm hình nền trò chuyện.

Việc này không làm Thẩm Kỳ Đình để ý bằng việc ra mắt nhà tôi nên anh ấy không tỏ bất cứ thái độ gì.

Khi về đến nhà, tôi nắm lấy cánh tay của Thẩm Kỳ Đình và vui vẻ đi vào.

Bố tôi vui vẻ bước ra đón, rồi đôi mắt ông dừng lại vài giây ở hai bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi

Tôi lập tức cảm thấy cơ bắp của Thẩm Kỳ Đình càng thêm cứng đờ.

Nhận thấy bầu không khí có chút căng thẳng, tôi vội buông tay anh ra và đến bên cạnh bố tôi

Bố ngay lập tức ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác

Tôi thấy cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tôi nhìn qua lại giữa hai người họ, đột nhiên cảm thấy rằng họ có một chút hiểu biết ngầm.

Bố mỉm cười nói:

“Đến là tốt rồi, vào ngồi đi.”

Thẩm Kỳ Đình đi theo phía sau chúng tôi, bước chân cứng ngắc.

Chúng tôi ngồi xuống phòng khách.

Mẹ bị Thẩm Kỳ Đình ấn tượng trong nháy mắt:

“Bạn trai của Huỳnh Huỳnh trông khá ổn, là một cậu bé ngoan.”

Sau đó bà ấy nói nhỏ vào tai tôi:

“Cậu ấy cũng rất đẹp trai, mẹ ưng rồi nha.”

Tôi không thể không cười toe toét và tự hào về điều đó.

Bố ho nhẹ, liên tục ra ám chỉ với mẹ.

Nhưng thật đáng tiếc vì mẹ tôi không quan tâm chút nào

Thay vào đó, bà nhiệt tình hỏi thăm Thẩm Kỳ Đình nhiều chuyện về anh ấy

Sau một lúc ngồi với mẹ tôi thì Thẩm Kỳ Ninh đã từ từ bớt lo lắng, nghiêm túc trả lời tất cả.

“Cháu là người địa phương, cháu đã học trung học ở trường bắc nam.”

Tôi ngạc nhiên:

“Này, em cũng là cựu học sinh của trường, thế mà em chưa từng nghe ai nói về anh trước đây?”

Vẻ mặt Thẩm Kỳ Đình rất phức tạp, anh liếc mắt nhìn tôi.

Anh lắc đầu, sau đó nhìn tôi với một nụ cười và nói:

“Lúc còn học cấp ba, anh rất gầy, học lực cũng rất trung bình, hơn nữa chúng ta còn không học cùng lớp, em không biết anh là chuyện bình thường.”

Bố tôi lẩm bẩm khi nghe điều này.

“Hình như tôi thấy cậu có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp qua.”

Tôi không nói nên lời.

Bố, bố biết gì không?

Kiểu nói chuyện này làm con liên tưởng đến cảnh tán gái của mấy tên lưu manh luôn rồi ấy

24

Thật may vì bố tôi không nghe thấy tiếng lòng của tôi, nên ông vẫn đang thản nhiên kể về thời tôi còn học trung học 

Ông như đang tưởng tượng ra hình ảnh thiếu nữ của tôi rồi tự hào nói:

“Huỳnh Huỳnh bé nhỏ của tôi rất dễ mến, đã từng có một cậu bé ngốc nghếch đi theo con bé mỗi ngày ở trường trung học.

“Một ngày nọ, tôi bắt quả tang một thằng nhóc đang đi theo bé Huỳnh của tôi , tôi đã nói với thằng nhóc đó rằng hãy học tập chăm chỉ và sau này hãy đường đường chính chính mà theo đuổi Huỳnh Huỳnh nhà tôi”

“Thằng nhóc đó trông có vẻ ngây thơ, và không có ác ý khi đi theo Huỳnh Huỳnh. Nó cũng cảm ơn tôi với vẻ mặt rất biết ơn, nhưng chính vì sự ngây thơ đó mà tôi đã phải giải thích với nó rằng tôi không hề có ác ý gì khi nói như vậy. Thời gian cũng lâu rồi, không biết thằng nhóc đó bây giờ đang ở đâu nữa?”

Thẩm Kỳ Đình ngay lập tức bị sặc một ngụm nước, ho liên tục mãi không ngừng.

Còn tôi thì không tin câu chuyện này cho lắm: “Sao con không biết?”

“Lúc đó con vẫn đang trong tuổi học tập, bố có thể nói cho con biết loại chuyện này không?” 

“Ai biết được con vẫn còn bị thằng nhóc hôi thối Cố Thụy dỗ dành yêu sớm chứ!”

Không đợi tôi kịp buồn, mẹ tôi đã đánh nhẹ vào lưng bố tôi:

“Bộ ông hết chuyện nói rồi à, Tiểu Đình còn ở đây đấy”

Mặc dù hai ngời mới gặp nhau chỉ trong nửa giờ,

Nhưng mẹ tôi đã gọi là Thẩm Kỳ Đình là Tiểu Đình rồi.
Nghe cách xưng hô đấy, khuôn mặt của bố tôi ở bên cạnh đã có hình quả chanh.

Để phá vỡ bầu không khí kì lạ đấy, Thẩm Kỳ Đình liền lấy hết can đảm nói:

“Chú, dì, cháu rất thích Huỳnh Huỳnh! Cháu sẽ luôn chăm sóc tốt cho cô ấy, xin hai người hãy yên tâm ạ”.

Anh đột ngột đứng dậy và cúi chào bố mẹ tôi

Bố mẹ tôi choáng váng.

Sau đó, mẹ tôi lập tức bật cười:

“Hahahaha, đứa trẻ này thật dễ thương, đây là đang cầu hôn con gái dì sao!”

Nhưng bố tôi thì khác, mặt ông tái xanh khi nghe điều này. Có lẽ bản năng làm bố khiến ông thấy mình sắp bị cướp mất con gái bảo bối rồi.

Thật khó để mở lời trong tình huống này mà, nên tôi cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Thẩm Kỳ Ninh vẫn đang cúi đầu.

Sau đó tôi thấy mặt Thẩm Kỳ Đình đỏ lên với tốc độ nhanh chóng, hơn nữa chỉ cần cố thêm chút nữa liền có thể bị chôn vùi trên sàn nhà rồi!

Rõ ràng anh thấy mình trông thật ngu ngốc.

Tôi liền rời lực chú ý lên đĩa hoa quả trên bàn, lấy một quả nho trên bàn và bỏ vào miệng 

Thật ngọt quá 

“Thẩm Kỳ Đình, nhanh đến ăn đi!”

25

Đêm hôm đó tôi lại mơ.

Trong giấc mơ của tôi, tôi vẫn còn học trung học.

Thật kỳ lạ khi tôi thấy chính mình đang đọc sách trong một hiệu sách.

Lúc đó tôi mới nhận ra rằng góc nhìn của mình đã đã chuyển thành người quan sát từ vị trí đối diện giá sách. 
Lúc đó tôi đột nhiên nhớ ra là mình đã mơ giấc mơ này một vài lần khi còn học trung học.

Ngay lúc này, tôi thấy chính mình đang đi tới, vì vậy tôi liền hoảng hốt trốn tránh.

Tôi đợi cho đến khi bản thân đi qua thì mới thò đầu ra nhìn bóng lưng tôi biến mất.

Khung cảnh thay đổi, đột nhiên tôi bị nhiều nam sinh vây quanh sau giờ học.

Tôi không biết những người này là ai

Họ cười ác ý với tôi:

“Tiểu Đình, tụi anh đây hết tiền tiêu vặt rồi, cho nên muốn tìm mày để xin một chút đó mà.”

Tôi nghe thấy một giọng nói vang lên, đó là một cậu bé:

“Tôi không có, tôi sẽ không đưa cho cậu.”

Sắc mặt hai thiếu niên đột nhiên thay đổi, hung ác nói:

“Không có? Vậy thì đành cởi quần áo ra tìm vây !”

Lúc này, tôi nghe thấy giọng nói của chính mình cách đó không xa:

“Đừng có mà chạy, tôi đã gọi cảnh sát rồi! Chú cảnh sát sẽ sớm đến đây bắt mấy người.”

“Đồn cảnh sát gần nhất chỉ cách ba phút để tới mà thôi!”

Các nam sinh hoảng loạn bỏ chạy, tên cầm đầu còn không quên bỏ lại một câu tàn nhẫn:

“Con nhóc khốn khiếp dám gọi cảnh sát, mày đợi đó, tao nhớ mặt mày rồi!”

Sau đó, tôi lại nhìn bản thân chạy về chỗ mình đang đứng: 
“Bạn học này, cậu không sao chứ?”

Tôi thấy khuôn mặt bản thân mỉm cười.

Đó là lúc tôi nhận ra rằng đây không phải là giấc mơ của tôi.

error: Content is protected !!