📚 Danh sách chương

CHƯƠNG 8

24

Sau khi tốt nghiệp, tôi sang Thụy Sĩ du học.

Nơi đây không có vết tích về việc tôi và Tống Thần đã quen nhau, mọi thứ đều vô cùng mới mẻ.

Thật tuyệt, có lẽ bằng cách này tôi có thể quên anh ấy sớm hơn.

Ngừng mơ về anh ấy mỗi đêm.

Vào buổi tối Lễ Tạ Ơn, tuyết rơi ở Thụy Sĩ

Tôi mở cửa sổ, không khí lạnh ùa vào khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn sau khi đọc tài liệu cả ngày.

Với một tiếng “ding”, máy tính báo có email mới đang đến.

Không rõ người gửi, nội dung cũng rất đơn giản, chỉ có vỏn vẹn một dòng chữ: Lễ tạ ơn vui vẻ.

Không có chữ ký và cũng không có những lời nói vui không cần thiết.

Giống như một email hàng loạt nhàm chán.

Tôi cau mày, khi con trỏ di chuyển đến phím “Xóa”, tôi đột nhiên không thể nhấn được.

Một suy đoán gần như không thể xảy ra trong đầu tôi.

Có lẽ nào… có lẽ nào?

Tôi đọc đi đọc lại email nhưng chẳng có gì đặc biệt cả.

Nhưng trực giác của tôi cho rằng nó là do Tống Thần gửi đến

Tôi áp trán vào cửa sổ và mỉm cười chậm rãi.

Tống Thần, nếu là anh gửi, vậy là anh đang báo cho em biết rằng anh vẫn an toàn phải không?

Anh đã thực hiện rất nghiêm túc lời hứa mà ban đầu anh không đồng ý.

“Anh chỉ cần nói với em mỗi năm một lần để cho em biết anh vẫn còn sống. Thế thôi, được chứ?”

Anh ấy không nói có, nhưng anh ấy đã làm.

Những giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt tôi, nhưng hình ảnh phản chiếu từ tấm kính cho tôi biết rõ ràng rằng tôi đang mỉm cười và mỉm cười một cách hạnh phúc.

…………

Trong dịp Tết Nguyên đán ở Trung Quốc, một người bạn Trung Quốc đã mời tôi đến nhà cô ấy để cùng nhau đón Tết.

Một gia đình đông đảo người Hoa ở nước ngoài đang làm bánh bao một cách sống động.

Ông nội cô ấy đang nằm trên ghế bập bênh, xem TV và trò chuyện với đàn em chúng tôi.

Xuân Vãn vẫn chưa bắt đầu nên tôi không biết ông ấy đã dò kênh nào, nhưng TV đang phát một bản nhạc Hồng Kông đầy hoài niệm.

Lời bài hát quen thuộc vang lên, bàn tay cầm vỏ bánh bao dừng lại, tôi quay lại nhìn bài hát đang phát trên TV.

“…Hợp hay tan đời ta chẳng màng
Dù muôn khốn khó, một kiếm ta
Bầu tim có máu nóng sống hùng dũng
Dẫu lắm gian nguy, chí trai không sờn
Có sá chi danh lợi ở trên cõi đời”

*Lời bài hát Sở Lưu Hương

Ông nội đang uống trà, thấy tôi nhìn chằm chằm vào TV, ông cười nói: “Con đã nghe qua bài này chưa? Ở tuổi của con thì chắc con không nên quen với bài hát này”.

Tôi nói: “Lời bài hát này rất phù hợp để miêu tả một người bạn của cháu”.

Dẫu lắm gian nguy, chí trai không sờn. Có màng chi danh lợi ở trên cõi đời

Ông nội nói đùa: “Ồ? Vậy bạn của con nhất định là anh hùng.”

Mọi người đều cười.

Tôi cũng cười, cúi đầu làm bánh bao, nước mắt từ từ trào ra.

Anh ấy còn hơn cả một anh hùng.

…………

Tháng giêng, Châu Huyên nhắn tin cho tôi: “Năm mới vui vẻ nhé em yêu!”

Tôi cũng trả lời: “Chúc mừng năm mới, chúc cậu mọi điều tốt đẹp nhất!”

Cô ấy cảm tháng: “Chà, mới mấy giây đã trả lời. Chỗ cậu bây giờ chắc là sáng sớm phải không? Các nước tư bản thật tàn nhẫn. Họ đã bóc lột vẻ đẹp của chúng ta đến mức như vậy.”

Tôi cầm điện thoại và cười.

Than vãn xong, cô ấy gửi một bức ảnh: “Hai ngày trước tớ đang dọn dẹp tủ sách, phát hiện quên đưa bức ảnh này cho cậu”

Tôi bấm vào hình ảnh.

Đó là một bức ảnh lấy liền, vào ngày sinh nhật thứ 19 của tôi, Tống Thần quàng tay qua vai tôi và tôi cười nhe 8 chiếc răng trước ống kính.

Tống Thần không nhìn vào camera mà chỉ cúi đầu nhìn tôi.

Quầng mắt của tôi đã đỏ hoe, tôi hỏi cô ấy: “Hôm đó cậu chụp rất nhiều ảnh, những bức còn lại đâu?”

Châu Huyên vội vàng trả lời: “Tống Thần mang đi rồi, cậu không biết sao?”

Nước mắt chợt rơi trên màn ảnh.

Tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được Tống Thần.

Dường như cả thế giới đang nhắc nhở tôi đừng quên.

25

Tôi đang viết lời cảm ơn cho luận văn tốt nghiệp thì nhận được cuộc gọi từ Vân Nam.

Cảm ơn giáo sư hướng dẫn, nhà trường và cả chú mèo con ở nhà.

Con mèo lười biếng nhảy khỏi lòng tôi, để lại cho tôi cái mông kiêu ngạo.

Đó là cách tôi trả lời cuộc gọi với một nụ cười.

“Này, ai ở đó vậy?”

Người ở đầu bên kia nói tiếng Trung Quốc, ngôn ngữ mẹ đẻ của tôi mà tôi quen thuộc nhất.

Tôi có thể hiểu từng từ, nhưng tôi không thể hiểu tất cả cùng một lúc

“Ông nói, Tống Thần… đã chết rồi?”

Giọng nói già nua như nghẹn ngào, nhanh chóng trở lại bình thường, hỏi tôi có bằng lòng nhận chiếc bình tr.o cô.t của Tống Thần với tư cách là người nhà không

“Tiểu Thần, thằng bé hẳn là muốn cháu làm việc này.” Ông ấy thở dài.

Tôi đã lập tức mua vé máy bay bay về nước.

Giáo sư hướng dẫn bối rối hỏi tôi tại sao lại vội về như vậy, luận văn của tôi chỉ còn một lần bảo vệ, sau khi kết thúc tôi có thể về Trung Quốc, cũng đỡ rắc rối khi đi vào lúc này

Trong văn phòng của ông, nước mắt lưng tròng, tôi nói: “Một người rất quan trọng với em đã qua đời.”

Trong mắt thầy ấy hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó thầy vỗ vai tôi nói: “Đi đường bảo trọng.”

Máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh.

Sau đó nhanh chóng chuyển đến Côn Minh.

Khi ra khỏi nhà ga, đã có người chờ sẵn.

Họ đều mặc quần áo bình thường nhưng rất cảnh giác và có thị lực rất nhạy bén.

Khi nhìn thấy tôi, anh ấy lịch sự dẫn đường: “Cô Kỷ, đi lối này.”

Cửa xe mở ra và đã có người ngồi bên trong.

Đột nhiên, tôi cảm thấy thời gian đang trôi qua, những sự việc trong quá khứ hiện lên sống động trong tâm trí tôi, rõ ràng như ngày hôm qua.

Chú Viên đưa tay về phía tôi: “Hiểu Hiểu, xin lỗi đã làm phiền cháu.”

Tôi bắt tay ông ấy và hỏi với giọng khàn khàn: “Anh ấy ở đâu?”

Chiếc xe dừng lại.

Trong sân có nhiều trạm kiểm soát, đã có mấy hàng người đang chờ sẵn.

Tôi nhìn thoáng qua lá cờ.

Và ô vuông bên dưới lá cờ.

Họ cầm chiếc bình và bước về phía tôi, từng bước một, rất trang trọng.

Nước mắt làm mờ mắt tôi, tôi không thể nhìn thấy gì khác ngoài chiếc hộp gỗ.

Họ đã rơi nước mắt khi giao nó cho tôi.

Tôi run rẩy cầm lấy chiếc bình và khuỵu xuống.

Tống Thần, Tống Thần.

Anh ấy là một người cao lớn nhưng lại được gói gọn trong chiếc bình nhỏ này.

Tôi ôm chặt chiếc bình và bật khóc.

Tất cả các cơ bắp đều run rẩy, toàn thân đau nhức, xương cốt như muốn vỡ tung.

Nó giống như một con dao đâm vào tim, từ từ lay động, cơn đau nhói nhanh chóng lan rộng khắp cơ thể.

Tôi không thở được, áp trán vào chiếc bình và thở hổn hển.

Tống Thần, anh từng đến an ủi em mỗi khi em khóc, nhưng sau này anh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Anh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Một nữ cảnh sát đến giúp tôi nhưng chú Viên nói không cần

Ông ấy ngồi xổm trước mặt tôi và gọi tên tôi.

Tôi ngước lên nhìn ông và nhận ra tóc ông đã bạc trắng.

Miệng chú Viên mở ra rồi khép lại, nói điều gì đó mà tôi hoàn toàn không nghe được.

Tôi chỉ ôm chặt chiếc bình và hỏi: “Khi anh ấy rời đi có đau không?” 

error: Content is protected !!