Góc Của Chan

CUỐI CÙNG CŨNG TỚI LƯỢT EM TỪ BỎ – CHƯƠNG 8

28

Phó Thận Hạo muốn hỏi câu hỏi đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt căm ghét cái ác của Phó Thâm, anh lại nuốt lời nói vào.

Anh nghĩ, nếu hỏi câu đó, cả đời này anh cũng không thể ngẩng mặt lên trước mặt đứa em trai này.

Sau khi bôi thuốc cho vết thương của Phó Thâm, Phó Thận Hạo lại cảnh cáo cậu một câu:

“Ở ngoài em muốn làm gì thì làm, anh không quản. Nhưng khi về nhà thì tốt nhất nên yên tĩnh một chút. Bây giờ sức khỏe cô ấy không tốt, không chịu được sự ồn ào.”

“Anh cần phải nói sao, hôm qua em đã nhận ra rồi.”

Phó Thâm lại lườm một cái.

Cậu đứng dậy, có chút thiếu kiên nhẫn vẫy tay.

“Anh, em về trước đây.”

Ở nhà.

Lúc Phó Thâm vào cửa, Hạ Tuyết đang ngồi trong phòng khách vẽ truyện tranh trên máy tính bảng.

Bây giờ sức khỏe cô đã tốt hơn một chút, có thể thử vẽ phần tiếp theo của “Thỏ và Mèo.”

Các fan đều hy vọng thấy mèo đen và thỏ trắng ở bên nhau.

“Chị dâu, đang vẽ truyện tranh ạ?”

Hạ Tuyết đang chìm đắm trong việc vẽ, bị giọng nói đột ngột này làm giật mình, đường nét trong tay cô lập tức bị rối.

“Xin lỗi, xin lỗi, em không biết sẽ làm chị giật mình.”

Phó Thâm thấy sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, sợ đến mức vội vàng xin lỗi, sợ sức khỏe của cô vì cậu mà xảy ra chuyện gì.

“Không sao đâu.”

Hạ Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng, không hề để tâm.

Phó Thâm cũng không quấy rầy cô nữa, chỉ ngồi một bên im lặng theo dõi, cho đến khi điện thoại của Từ Xuyên gọi đến.

Cậu trợn tròn mắt khi nhìn thấy cái tên Từ Xuyên.

Chị dâu lại quen Từ Xuyên!

“Chào, anh Từ.”

“Đương nhiên là được.”

“Vâng.”

Nghe giọng nói bình thản đến mức không thể bình thản hơn của Hạ Tuyết, Phó Thâm bắt đầu nghi ngờ, Từ Xuyên này có phải là Từ Xuyên họa sĩ truyện tranh mà cậu hâm mộ hay không.

Thế là, sau khi Hạ Tuyết cúp điện thoại, cô vô tình quay đầu lại, nhìn thấy cảnh Phó Thâm đang gãi đầu gãi tai.

Cô phì cười.

“Em đang làm gì vậy?”

Phó Thâm đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng vẫn hỏi: “Chị dâu, vừa nãy là đại thần Từ Xuyên gọi điện cho chị sao ạ?”

“Nếu em nói là họa sĩ truyện tranh Từ Xuyên, thì chắc là cùng một người.”

Nghe lời nói bình thản của Hạ Tuyết, hai mắt Phó Thâm sáng rực.

“Vậy chị có thể lấy chữ ký của anh ấy không?”

“Em thích anh ta sao?”

“Vâng vâng, anh ấy là thần tượng của em.”

Phó Thâm gật đầu lia lịa, nói không ngừng về Từ Xuyên.

Hạ Tuyết có chút ngạc nhiên, cô không ngờ Phó Thâm lại hiểu rõ về Từ Xuyên đến vậy.

Cô cứ nghĩ một đứa trẻ nổi loạn như cậu sẽ thích nhạc rock hoặc những thứ thời thượng khác.

“Ba ngày nữa chúng tôi hẹn gặp nhau, em đi cùng không?”

Cô thăm dò đưa ra ý kiến này, Phó Thâm không hề khách sáo gật đầu, nhưng sau đó lại có chút ngượng ngùng.

“Làm vậy có không hay lắm không?”

“Để chị hỏi anh ta thử.”

Hạ Tuyết cũng không chắc chắn lắm, dù sao đây là lần đầu tiên cô gặp Từ Xuyên, dẫn theo một người ngoài đi cùng quả thật không hay.

Nhưng Từ Xuyên lại vui vẻ đồng ý.

Anh cho biết rất muốn gặp một người hâm mộ hiểu mình đến vậy.

Phó Thâm lo lắng nhìn điện thoại của Hạ Tuyết.

Khi thấy tin nhắn, cậu vui mừng nhảy cẫng lên, trên mặt cuối cùng cũng có vẻ hoạt bát của tuổi này.

“Anh ấy đồng ý rồi! Anh ấy đồng ý gặp em rồi!”

Hạ Tuyết nhìn cậu như vậy, vừa buồn cười vừa bất lực.

“Vui vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, cảm ơn chị dâu!”

Sau khi cảm ơn, Phó Thâm chợt nhớ ra trên mặt mình vẫn còn vết thương.

Trái tim đang hưng phấn như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức chùng xuống.

Cậu ngồi phịch xuống ghế sofa, vẻ mặt tràn ngập sự đau khổ.

“Ba ngày nữa, vết thương của em có lành không?”

“Chuyện này…”

Hạ Tuyết nhìn ánh mắt đầy hy vọng của cậu, có chút không nói nên lời.

Nhìn mức độ này, chắc phải mất ít nhất một tuần mới lành.

“A…”

Tiếng rên rỉ lại vang lên trong phòng khách.

29

Khi Phó Thận Hạo về nhà vào buổi tối, anh nhìn thấy Phó Thâm đang trong trạng thái chán nản.

Nhưng anh không hỏi nhiều, cậu nhóc này ồn ào lắm, nếu hỏi thì sẽ nói mãi không dứt, rất phiền phức.

Bữa tối là do Hạ Tuyết nấu, có ba món và một món canh.

Phó Thận Hạo thấy cô bưng thức ăn từ nhà bếp ra, vừa cau mày vừa bước tới định giúp, nhưng bị cô tránh đi.

“Không cần anh giúp.”

Biết anh bị chứng sạch sẽ, Hạ Tuyết làm sao có thể để anh chạm vào những thứ này?

Nhưng Phó Thận Hạo không biết lý do bị từ chối, bàn tay đưa ra cứng đờ giữa không trung.

Một lúc sau, anh rụt tay về, giọng nói có chút không vui.

“Không phải đã nói em không cần phải quản nó sao?”

“Tiểu Thâm về từ chiều rồi, lẽ nào lại để em ấy ra ngoài ăn?”

“Không được sao?” Phó Thận Hạo hỏi ngược lại.

Nếu không phải vì Phó Thâm là em ruột, anh thậm chí còn không muốn cho cậu ở nhờ.

Người nhà họ Phó thật sự không có ai mà không đáng ghét.

Anh đã không nhận ra rằng, trong lời nói đó, anh cũng đã mắng cả chính mình.

Vào ban đêm, Hạ Tuyết nằm trên giường.

Phó Thận Hạo đang mát-xa đầu cho cô.

Hơi ấm từ các đầu ngón tay anh dường như xuyên qua làn da, sưởi ấm cả trái tim cô.

Cô vô tình lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.

Lần đầu tiên thấy cô như vậy, Phó Thận Hạo khẽ cười, hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

“Cũng được.”

“Sau này, tôi sẽ xoa bóp cho em mỗi ngày.”

Anh nói ra những lời dịu dàng này một cách tự nhiên, nhưng Hạ Tuyết mím chặt môi, lòng nặng trĩu.

Họ nào có tương lai?

Hạ Tuyết khẽ đẩy anh ra, vẻ mặt hờ hững: “Anh cũng mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi đi.”

Phó Thận Hạo sững sờ, cảm giác như có một cái gai đâm vào tim.

Nhưng anh không nói gì, chỉ nằm xuống bên kia giường.

Ba ngày sau, Phó Thận Hạo nhìn thấy Phó Thâm mặc áo khoác gió đen, khẩu trang, kính râm và đội mũ không thiếu món nào, cảm thấy có chút kỳ lạ. Vốn dĩ anh không muốn hỏi, nhưng khi thấy cậu đi về phía phòng mình, anh lập tức đưa tay chặn lại.

Anh trầm giọng hỏi: “Ăn mặc như vậy là định làm gì?”

“Không có gì.”

Giọng Phó Thâm vẫn mang theo một sự bất lực sâu sắc.

Sáng nay ngủ dậy, những vết bầm tím trên mặt cậu vẫn còn.

Để không làm thần tượng thấy khuôn mặt thảm hại của mình, cậu đành phải giả vờ bí ẩn một lần vậy.

Chỉ là không biết liệu điều này có ảnh hưởng đến ấn tượng đầu tiên của thần tượng đối với cậu hay không.

Phó Thận Hạo cau mày, trong mắt lóe lên vẻ không hài lòng.

“Cô ấy vẫn còn ngủ.”

Phó Thâm trợn tròn mắt, có chút không thể tin được: “Bây giờ đã chín giờ rồi đấy.”

Thấy vẻ mặt cậu nhất quyết muốn gặp Hạ Tuyết, Phó Thận Hạo nhíu mày chặt hơn.

“Hẹn gặp ai?”

Ngoài việc này ra, anh không nghĩ ra lý do gì khác khiến Phó Thâm nhất thiết phải đánh thức Hạ Tuyết.

Quả nhiên, anh thấy Phó Thâm gật đầu.

“Cô ấy cũng đi sao?”

“Đương nhiên rồi, người ta vốn là hẹn gặp chị dâu.”

Phó Thâm đột nhiên trở nên kiêu hãnh, trong mắt còn lóe lên vẻ sùng bái.

Chị dâu cậu có thể được họa sĩ Từ Xuyên gọi điện hẹn gặp, điều này thật quá đỉnh.

Hạ Tuyết hẹn gặp ai?

Tại sao lại dẫn theo Phó Thâm?

Tim Phó Thận Hạo như bị một cục bông chặn lại, khiến anh khó thở.

Anh lạnh lùng hỏi: “Gặp ai?”

Bị gặng hỏi, Phó Thâm có chút thiếu kiên nhẫn, giọng nói cũng tệ đi nhiều: “Nói ra anh cũng không biết đâu.”

“Phó Thâm!”

Thấy Phó Thận Hạo tức giận, Phó Thâm hừ một tiếng: “Là họa sĩ truyện tranh em thích nhất, Từ Xuyên.”

Nghe cái tên này, Phó Thận Hạo thấy rất bực mình.

Anh còn chưa đồng ý ly hôn, Hạ Tuyết đã bắt đầu đi xem mặt rồi sao?

Có lẽ vì tiếng nói của họ quá lớn, Hạ Tuyết bị đánh thức.

Cô mở cửa, nói với Phó Thâm: “Để chị dọn dẹp một chút, rồi đi ngay.”

Phó Thâm vội vàng đáp: “Vâng!”

Phó Thận Hạo bị xem như người vô hình, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, rồi bước vào phòng.

Anh nhìn Hạ Tuyết đang đánh răng rửa mặt, trầm giọng hỏi: “Tại sao lại hẹn gặp Từ Xuyên?”

“Đó là chuyện riêng tư của tôi.”

Vẻ mặt Hạ Tuyết rất bình tĩnh, nhưng trong mắt Phó Thận Hạo lại mang một vẻ gì đó không đúng.

Dù biểu cảm của anh không thay đổi nhiều, nhưng hơi thở gấp gáp đã tố cáo tâm trạng bồn chồn của anh lúc này.

“Em bây giờ vẫn còn là vợ tôi, em gặp gỡ người đàn ông khác, tôi không thể hỏi sao?”

Hạ Tuyết quay đầu nhìn anh, từng chữ một hỏi: “Phó Thận Hạo, anh đang nghi ngờ tôi?”

30

“Không, tôi…tôi không có ý đó.”

Đây là lần đầu tiên Phó Thận Hạo muốn giải thích.

Anh chỉ sợ người trước mặt rời xa mình, chứ không cố ý nói ra những lời tổn thương đó.

Hạ Tuyết nhìn anh, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng mỉa mai, trong mắt lại hiện lên một tia bi thương.

“Từ Xuyên tìm tôi chỉ là để nói chuyện về truyện tranh, đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ấy.”

Phó Thận Hạo há miệng, chỉ có thể run rẩy nói ra một câu: “Tôi xin lỗi.”

Hạ Tuyết không chấp nhận lời xin lỗi của anh.

Cô thay quần áo rồi rời đi.

Phó Thận Hạo đứng sững sờ tại chỗ, trong mắt là sự hoang mang chưa từng có.

Tại cửa hàng sách

Vừa bước vào, Phó Thâm đã nhanh mắt nhìn thấy Từ Xuyên.

Cậu kích động muốn hét lên, nhưng may mắn là biết nơi này không được ầm ĩ nên đã cố kìm lại.

Cậu quay người, căng thẳng hỏi: “Chị dâu, em ăn mặc như thế này được không ạ?”

Hạ Tuyết đánh giá cậu từ trên xuống dưới, thầm cười trong lòng.

Để che đi vết thương trên mặt, cậu ngụy trang y hệt một ngôi sao nổi tiếng, cũng vất vả cho cậu rồi.

“Chắc là không sao đâu.”

Cô an ủi, nhưng trong lòng cũng không chắc chắn.

Đã đến đây rồi, chẳng lẽ lại quay về ngay?

Phó Thâm không ngừng tự cổ vũ bản thân, theo sau Hạ Tuyết ngồi xuống đối diện Từ Xuyên.

“Anh Từ.”

“Cô Hạ.”

Từ Xuyên cười gật đầu với Hạ Tuyết trước, sau đó nhìn Phó Thâm đang che kín mít ở bên cạnh, nhất thời không biết phải nói gì.

“Đây là…” fan của tôi sao?”

Phó Thâm vì quá căng thẳng nên ngồi thẳng tắp trên ghế.

Khi chạm phải ánh mắt của Từ Xuyên, cậu cứng đờ trong một thoáng, nhưng rất nhanh đã nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn.

“Đại thần! Em là fan trung thành của anh! Em tên là Phó Thâm, em thích anh đã mười năm rồi!”

Cậu vừa mở lời là không thể dừng lại, những gì đã nói với Hạ Tuyết lại lặp lại một lần nữa.

Hạ Tuyết cảm thấy cậu có lẽ đã thuộc làu những câu này, gặp ai cũng có thể đọc vanh vách.

Từ Xuyên có chút ngạc nhiên. Những gì Phó Thâm nói cơ bản đều là chuyện cũ của anh.

Xem ra, cậu thật sự là một fan trung thành.

“Nghe cô Hạ nói, em muốn xin chữ ký?”

“Vâng vâng!”

Phó Thâm gật đầu lia lịa, ánh mắt cuồng nhiệt không thể che giấu dù đang đeo kính râm.

Từ Xuyên bật cười, lấy ra một tấm thẻ đánh dấu sách truyện tranh, viết một đoạn lời động viên, sau đó ký tên mình.

“Nghe nói em vẫn còn đi học, chúc em học hành thành công, thi đỗ vào một trường tốt.”

“Em sẽ nghe lời đại thần!”

Phó Thâm đưa tay nhận lấy tấm thẻ, vô thức tháo kính râm, đưa tấm thẻ lên trước mắt để xem kỹ.

“Vết thương trên mặt em…”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Từ Xuyên, cậu đột nhiên nhận ra mình đã để thần tượng thấy vết thương ở khóe trán! Cậu vội vàng giải thích: “Em… Đây là vết thương do làm việc tốt mà có, tuyệt đối không phải do đánh nhau! Đại thần, anh phải tin em!”

Từ Xuyên sững sờ một chút, hiểu rằng những cậu bé ở tuổi này đều có chút nóng tính, nên cũng không hỏi thêm.

“Anh không quen khi người khác gọi là ‘đại thần’, nếu em không ngại, có thể gọi là ‘anh Xuyên’.”

“Anh Xuyên!”

Nhìn Phó Thâm giả vờ ngoan ngoãn, Từ Xuyên khẽ cười, nói với Hạ Tuyết: “Em trai cô ngoan ngoãn thật đấy.”

Hạ Tuyết liếc nhìn cậu một cái, không vạch trần cậu.

“Anh Từ, chúng ta bắt đầu nói chuyện chính sự đi.”

Cô ở ngoài lâu sẽ rất mệt, nếu còn trì hoãn nữa, e rằng cơn đau đầu sẽ lại tái phát.

“Tôi rất thích ‘Thỏ và Mèo’, vì tình cảm của mèo đen và thỏ trắng rất phong phú, rất dễ khiến người ta đồng cảm, điều đó làm tôi rất xúc động.”

Từ Xuyên khen ngợi truyện tranh của Hạ Tuyết từ nhiều góc độ khác nhau, khiến cô cảm thấy rất ngượng.

“Đây là những gì tôi viết dựa trên kinh nghiệm của chính mình, chỉ có một vài thay đổi nhỏ.”

“Cô Hạ đã kết hôn rồi sao?”

Hạ Tuyết có chút không tự nhiên liếc nhìn Phó Thâm, câu “sắp ly hôn rồi” đến miệng lại nuốt vào.

“Chuyện này có lẽ không liên quan đến việc kết hôn hay không, phải không?”

31

“Xin lỗi, đã gây khó xử cho cô, nhưng tôi không có ý gì khác.”

Từ Xuyên nhận ra sự lúng túng của Hạ Tuyết, lập tức xin lỗi.

Hạ Tuyết lắc đầu, khẽ nói một câu “Không sao đâu”.

Sau đó, họ lại thảo luận một số chi tiết về phần tiếp theo của “Thỏ và Mèo”.

Phó Thâm không thể chen vào, chỉ có thể ngồi một bên quan sát.

Dần dần, cậu nhận ra có điều gì đó không ổn trong ánh mắt của Từ Xuyên.

Anh Xuyên vừa rồi hỏi chị dâu có kết hôn chưa, sẽ không phải là muốn theo đuổi chị dâu chứ? Mới gặp mặt một lần mà đã để ý rồi sao?

Hạ Tuyết thì không có biểu cảm gì khác, cô rất nghiêm túc với truyện tranh của mình, đặc biệt là bộ “Thỏ và Mèo” này, nơi cô đã gửi gắm tình cảm của mình dành cho Phó Thận Hạo.

“Tôi đã mở một studio, tự vẽ truyện tranh và tự xuất bản. Không biết cô Hạ có muốn hợp tác với tôi không?”

Hạ Tuyết sững sờ.

Cô có thể thấy Từ Xuyên thật lòng thích truyện tranh của mình, nhưng bản quyền xuất bản không nằm trong tay cô, đây không phải là điều cô có thể quyết định.

“Tôi cần hỏi ý kiến biên tập viên của mình, sau đó sẽ trả lời anh, được không?”

“Đương nhiên rồi.” Từ Xuyên nhìn đồng hồ, thấy sắp đến trưa, hỏi: “Không biết tôi có vinh hạnh mời cô và fan của tôi đi ăn một bữa không?”

“Xin lỗi anh, tôi hơi mệt.”

Hạ Tuyết bày tỏ vẻ áy náy.

Chỉ sau hai giờ nói chuyện, cô đã không thể chịu nổi nữa.

Sắc mặt cô trắng bệch và mồ hôi lạnh trên trán không thể giả được.

Từ Xuyên đã từng nghe Lâm Hải kể qua về chuyện của cô, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.

“Không sao, tôi đưa cô về nhé?”

“Không phiền anh đâu.”

Hạ Tuyết cùng Phó Thâm đứng dậy, lịch sự gật đầu chào rồi cùng nhau rời đi.

Vừa ra khỏi hiệu sách, Hạ Tuyết loạng choạng một chút, khiến Phó Thâm vội vàng đỡ lấy cô.

“Chị dâu, có cần đưa chị đến bệnh viện không?”

“Không cần đâu.”

Cơn đau bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều so với trước khi phẫu thuật. Hơn nữa, cứ hai ngày cô lại báo cáo tình hình sức khỏe cho Trịnh Thi Dư một lần, cảm giác này là bình thường, không cần thiết phải đến bệnh viện.

Phó Thâm có chút lo lắng, nhưng may là tình trạng này không kéo dài.

Cậu vẫy một chiếc taxi, đỡ Hạ Tuyết lên xe.

Cảnh tượng này vừa vặn lọt vào mắt Từ Xuyên.

Xem ra, người hâm mộ này của anh là một manh mối đột phá.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!