Góc Của Chan

CHỈ VÌ KHÔNG CÒN LỰA CHỌN- CHƯƠNG 7: END

18

Bùi Vọng kể cho tôi nghe những chuyện mà trước giờ tôi hoàn toàn không hề hay biết.

Hồi cấp ba, anh ta bị đám côn đồ trong trường bắt nạt, thường xuyên bị chúng chèn ép đòi tiền.

Mà trường học thì năm thì mười hoạ lại thu thêm khoản phí sách giáo khoa, đủ thứ phí vụn vặt.

Tiền tiêu vặt của anh ta vốn đã chẳng có là bao, đến bữa ăn còn không đủ.

Những lúc thật sự đói đến không chịu nổi, chính Hoàng Tư Na là người đã đưa tay giúp anh ta.

Bùi Vọng buộc phải nuốt hết tự tôn, đè nén lòng kiêu hãnh vốn có trong máu mình — để rồi ký từng tờ giấy vay nợ.

Bản sao những tờ giấy nợ đó… được kẹp ngay trong cuốn Hồng Lâu Mộng.

Vì quá khứ với bố mình, Bùi Vọng nhạy cảm đến mức gần như ám ảnh với chuyện “nợ nần”.

Anh ta đã từng cầu xin Hoàng Tư Na, bằng tất cả sự hèn mọn và căng thẳng, đừng bao giờ để tôi biết.

Đó là chút lòng tự trọng ít ỏi cuối cùng anh ta còn giữ được trước mặt tôi.

Và cũng vì vậy… Hoàng Tư Na mới biết được mối quan hệ phức tạp giữa Bùi Vọng và gia đình tôi.

Cái ngày tôi chạy đến chất vấn anh ta, anh ta thực sự rất hoảng loạn.

Chưa từng có ai dạy anh ta rằng, khi tình huống trở nên như thế, nên giải quyết ra sao.

Anh ta chỉ biết dùng cái vỏ lạnh lùng quen thuộc để đẩy tôi ra xa.

Căn phòng bệnh lặng ngắt như tờ. Trong lòng tôi trào lên cảm giác phức tạp không thể gọi tên.

Phải công nhận rằng, với Bùi Vọng của những năm tháng ấy, Hoàng Tư Na quả thực từng giúp anh ta rất nhiều.

Xét về tình về lý, anh ta biết ơn cô ta — chỉ là, cô ta đã tính sai một bước:
Bùi Vọng có thể cảm kích, nhưng không thể yêu.

Tôi chậm rãi lên tiếng:
“Còn một chuyện nữa tôi vẫn chưa rõ… Hôm đó, anh và Hoàng Tư Na lén gặp nhau, rốt cuộc là nói gì?”

Bùi Vọng hơi khựng lại, rồi khẽ đáp:

“Vẫn là… vay tiền.”

Tôi sững sờ.

“Nhưng… Hoàng Tư Na nói, nếu anh không đồng ý qua lại với cô ấy thì cô ấy sẽ không cho mượn tiền, còn dọa sẽ kể hết với em.”

Tôi lại hỏi:
“Nhưng chẳng phải anh vừa thi xong là đi làm thêm rồi sao? Sao còn cần vay?”

Bùi Vọng hơi ngập ngừng, ngón tay siết lấy vạt áo bệnh nhân:
“Vì… lúc đó sắp tới sinh nhật em. Tiền làm thêm của anh… không đủ.”

Chỉ nhắc đến chuyện vay tiền thôi, anh ta vẫn chẳng giấu được sự lo lắng – như thể xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt.
“Em còn nhớ không, có lần mình đi dạo phố, em đứng trước tủ kính rất lâu, nhìn sợi dây chuyền thiên nga?”

Tôi cố lục lại trí nhớ, hình như có thật.

“Sợi dây đó đắt lắm. Khi ấy anh hoàn toàn không kham nổi. Nhưng vì em rất thích nó, nên anh nhất định muốn tặng em. Không còn cách nào khác, anh mới tìm đến Hoàng Tư Na.”

Tôi nhẹ nhàng hỏi:
“Vậy sau đó thì sao?”

“Anh không đồng ý điều kiện của cô ta. Cuối cùng, anh đi năn nỉ quản lý cửa hàng cho ứng trước lương.”

Tôi lặng thinh. Một lát sau mới chậm rãi nói:
“Nhưng…Tôi chưa bao giờ nhận được món quà đó.”

Sinh nhật mười tám tuổi của tôi, tôi đi ăn cùng bạn bè, sau đó kéo nhau đi karaoke.

Bùi Vọng không đến.

Cả buổi tối không thấy bóng dáng anh ta đâu.

Tôi giận quá, giận đến mức… nửa năm không thèm nói chuyện với anh ta.

Bùi Vọng khẽ cười cay đắng:
“Anh có đến mà, cũng đã mua dây chuyền rồi. Nhưng anh đến muộn một bước… Lớp trưởng cũng mua đúng sợi đó, rồi tặng em và tỏ tình ngay trước mặt mọi người. Khi đó anh đứng ngay phía sau em, ở một góc khuất không ai thấy.”

“À…”

Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi!

Lớp trưởng tặng tôi dây chuyền thiên nga, rồi bất ngờ tỏ tình trước mặt cả lớp.

Cả đám bạn học nhao nhao cổ vũ, nói rằng cậu ta thầm yêu tôi ba năm trời, còn tôi thì… mù tịt.

Tôi luôn xem lớp trưởng là bạn, nên lúc đó không biết từ chối thế nào cho phải.

Nhưng ngay tối hôm đó, tôi đã nhắn tin từ chối, nói rõ mọi chuyện.

Thì ra khi đó, Bùi Vọng vẫn luôn âm thầm đứng nhìn?

Tôi nghe mà nghẹn lại, trong lòng trào lên một nỗi xót xa khó tả.

“Bùi Vọng,” tôi khẽ nói, “anh đúng là nên nói rõ mọi chuyện sớm hơn. Đến hôm nay rồi, nhìn lại tất cả những hiểu lầm giữa chúng ta, phần lớn đều là do anh.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói rất nghiêm túc:
“Tôi cũng có lỗi, tôi không nên nghi ngờ rồi trách mắng anh khi chưa rõ ngọn ngành. Nhưng lỗi của anh lớn hơn – bởi vì anh chẳng bao giờ chịu nói. Anh giấu hết trong lòng, tôi làm sao mà đoán được?”

Bùi Vọng lặng lẽ gật đầu:
“Là lỗi của anh.”

“Hoàng Tư Na giúp anh vượt qua giai đoạn khó khăn, anh không muốn trở mặt với cô ta – tôi hiểu điều đó,” Tôi nhún vai, giọng bình thản, “nhưng anh không chịu giải thích gì hết, chỉ khiến tôi càng thêm bực bội.”

“Bùi Vọng, ai rồi cũng có lúc sa sút, đi vay tiền chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Tôi sẽ không vì thế mà coi thường anh đâu.”

Bùi Vọng ngẩn người nhìn tôi:
“Vậy… vậy thì, chúng ta…”

“Không tái hôn đâu,” Tôi cắt lời anh, giọng rất dứt khoát. “Hiện tại tôi chỉ muốn tập trung toàn bộ sức lực vào việc học. Xin lỗi anh.”

Ánh mắt Bùi Vọng thoáng hiện vẻ thất vọng.

Tôi chuẩn bị rời đi, trở lại trường.

Trước khi đi, còn một chuyện cuối cùng.

“Mẹ tôi nóng tính, tôi thay bà ấy xin lỗi anh.”

Nói rồi, tôi cúi người thật sâu.

19

Cuộc sống của tôi vẫn tiếp tục.

Tống Kỳ thường xuyên đến chơi với tôi.

Cậu ta nói sẽ cạnh tranh công bằng với Bùi Vọng.

Đôi khi cậu ta va chạm với Bùi Vọng, hai người nhìn nhau không vừa mắt.

Hoàng Tư Na tung tin thất bại, nhưng Bùi Vọng vẫn giữ cho cô ta chút thể diện, không để cô ta quá mất mặt trước công chúng.

Thế nhưng, chính Hoàng Tư Na lại tự phá vỡ ván bài của mình.

Cô ta quá khao khát nổi tiếng, thấy chiêu trò không ăn thua liền quyết định bóc phốt Bùi Vọng để thu hút sự chú ý.

Cô ta tuyên bố với mọi người rằng gia đình tôi là chủ nợ của Bùi Vọng, rằng Bùi Vọng bất đắc dĩ mới cưới tôi.

Ngay lập tức, dư luận xôn xao, thương cảm cho Bùi Vọng và Hoàng Tư Na.

Tôi trở thành kẻ thứ ba phá hoại họ,

Hoàng Tư Na kiếm được sự chú ý lớn, fan thì thương hại cô ta, đồng thời chỉ trích tôi.

Bùi Vọng phiền não không thôi, đích thân lên tiếng làm rõ: đúng là có nợ tiền, nhưng đã trả hết rồi.

“Nhưng tôi yêu cô ấy là tự nguyện, không liên quan gì đến chuyện khác.”

Hoàng Tư Na bị phản tác dụng, trở thành trò cười.

Sau đó, Bùi Vọng không cần động tay gì nữa.

Cô ta đã chọc giận được ngôi sao hàng đầu, các đối tác không dám hợp tác — ai dám dùng một nghệ sĩ có tiền sử “bôi nhọ người khác không suy nghĩ” cơ chứ?

Cô ta dần dần hết thời.

Trước khi mùa xuân đến, gia đình tôi xảy ra một chuyện lớn.

Mẹ tôi phải nhập viện.

Bà bệnh rất nặng, bác sĩ nói thời gian không còn nhiều.

Bố tôi trong một đêm tóc bạc trắng.

Trước giường bệnh, ông nói với tôi, bệnh của mẹ thực ra là tái phát.

Lần đầu tiên bà bị bệnh là khi tôi còn học cấp ba.

Để không ảnh hưởng đến việc học của tôi, họ đã giấu tôi suốt.

Khi ấy nhà đang nợ nần bên ngoài, không có tiền cho bà điều trị tốt nhất.

Mẹ chọn cách điều trị bảo tồn cũng đã chuẩn bị tâm lý cho ngày này.

Vì vậy bà mới hay cáu gắt, xem Bùi Vọng như chiếc gai trong mắt.

— Nếu không phải vì bố của anh ta trốn tránh, bà đã có thể dùng thuốc tốt nhất, đến bệnh viện tốt nhất.

Nghe bố tôi nói xong, tôi khóc đến nghẹn ngào.

Sự căm ghét của mẹ dành cho Bùi Vọng hóa ra mang theo cả nỗi sợ bệnh tật.

Bùi Vọng không có lỗi, mẹ tôi cũng rất đau khổ.

Số phận thật khéo trêu ngươi.

Tôi bước ra khỏi phòng bệnh, thấy Bùi Vọng đứng ngay cửa.

Không biết anh ta đến lúc nào, trên mặt đầy vẻ cô đơn lạc lõng.

Anh ta đến, tôi rất ngạc nhiên.

Tôi tưởng anh ta sẽ không bao giờ muốn gặp mẹ tôi lần nữa.

“Viên Viên, anh có thể vào thăm mẹ em được không?”

Anh ta cẩn thận hỏi tôi.

Tôi gật đầu đồng ý.

Mẹ tôi người đầy ống truyền, yếu đến nỗi không nói được.

Bà nhìn Bùi Vọng, ánh mắt bình thản chưa từng có.

Bùi Vọng nhẹ nhàng nói:
“Lúc trước chưa kịp nói lời cảm ơn với bác. Dù bác từng không tốt với tôi, nhưng tôi không thể phủ nhận — trong những lúc tôi khốn cùng nhất, chính bác đã cho tôi bát cơm nóng.”

Mẹ tôi lặng lẽ rơi lệ.

Một tuần sau, mẹ đã ra đi.

Bà mạnh mẽ cả đời, làm việc cứng đầu và cứng rắn, không phải kiểu mẹ dễ mến.

Nhưng lúc rời đi, bà lại thật yên bình, thật tĩnh lặng.

20

Một mùa đông nữa lại đến.

Khi những bông tuyết đầu mùa rơi xuống, tôi đã lên chuyến bay đi nước ngoài.

Là người duy nhất trong khoa được chọn đi trao đổi, tôi đã nỗ lực hết mình mới giành được suất đó.

Tôi không nói vớ Bùi Vọng.

Lần ra đi này, tôi đã suy nghĩ rất kỹ, không ai có thể níu kéo tôi nữa.

Bố tiễn tôi ra sân bay, nhìn tôi lên máy bay.

Đây là năm thứ mười một của chúng tôi.

Anh ta đoạt giải Nam diễn viên xuất sắc nhất, còn tôi cũng theo đuổi sự nghiệp và tương lai của riêng mình.

Chúng tôi đi trên những con đường khác nhau, định sẵn không thể hòa hợp.

Mỗi người nỗ lực theo cách riêng, đó đã là kết thúc tốt đẹp nhất.

Có lẽ, cũng sẽ như lúc lễ tốt nghiệp trung học, mọi người cùng nhau hét vang –

“Đỉnh cao gặp lại nhau!”

Tạm biệt nhé.

Mười năm của tôi.

(Hoàn chính văn)

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!