Góc Của Chan

BÊN ANH ĐẾN TẬN CÙNG THẾ GIỚI – CHƯƠNG 7: END

25

Có lẽ tôi thật sự là đen đủi.

Bác sĩ nói tôi chỉ còn sống được nửa năm nữa.

Thế mà, mới chỉ qua hai tháng thôi, cơ thể của tôi đã đột ngột suy sụp.

Ngày hôm sau, sau khi cùng Tần Viên cưỡi voi, tôi đã không thể ngồi dậy nổi trên giường.

Rõ ràng trước đó hai người chúng tôi đã đồng ý không chữa trị nữa.

Thế mà Tần Viên mắt vẫn đỏ hoe đưa tôi vào viện.

Chị ấy hoảng loạn thật rồi.

Trong phòng cấp cứu, trải qua một phen giành giật sự sống, tôi bước ra thì thấy Tần Viên đôi mắt đỏ hoe đứng đó.

Chị ấy mắng:
“Cô làm tôi sợ chết khiếp luôn!”

Chị ấy run run định châm điếu thuốc, nhưng nhớ đang ở bệnh viện nên thôi.

Trong phòng bệnh, chúng tôi nhìn nhau thật lâu rồi bật cười.

Con người thật phức tạp đến lạ.

Hai cô gái tự cho mình là phóng khoáng, sẵn sàng đối mặt với cái chết, vậy mà khi cái chết thật sự đến, lại sợ hãi và lùi bước.

Không ai có thể thực sự tự do, nhưng cũng chẳng thể chống lại số phận.

Tần Viên vuốt ve bông hoa leo trên xương quai xanh của mình, chị ấy cười, nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng:
“Đây là tác phẩm cuối cùng của tôi đấy.”

“Cô định mang nó đi nhanh vậy hả, đồ khốn!”

“Cũng tốt,” Chị ấy cười nhẹ,

“Người đi trước thì không phải lo lắng gì. Yên tâm, tôi sẽ mang tro cốt của cô về, chôn ngay sau mộ của bà ngoại.”

Tần Viên nhẹ nhàng gạt những lọn tóc vụn ra sau tai cho tôi, “Nào, để cô được đoàn tụ với gia đình, được chứ?”

“Và còn nữa,”

“Ở dưới đó đợi tôi nhé, chúng mình cùng nhau đầu thai đi.”

26

NGOẠI TRUYỆN CỦA TẦN VIÊN

Đường Tranh đã chết.

Chết giữa thành phố Côn Minh, nơi bốn mùa như xuân.

Cô ấy luôn nói tôi là người rất phóng khoáng, thoải mái.

Khi cô ấy chết, tôi không khóc.

Nhưng…

Khi tôi nhìn thấy cô ấy bị đẩy vào lò hỏa thiêu,

Nhìn ngọn lửa nuốt chửng cô ấy trong khoảnh khắc đó…

Tôi bỗng nhiên gục ngã.

Đó là Đường Tranh mà, một người vẫn còn khỏe mạnh, hôm trước còn cười nói vui vẻ, nhắc tôi uống thuốc, vậy mà chỉ sau một ngày, đã bị đẩy vào ngọn lửa rực cháy.

Khi cô ấy trở ra, chỉ còn là một nắm tro tàn,

đựng trong chiếc hộp nhỏ bé ấy.

Người giúp việc trong nhà khóc rất nhiều,

liên tục lẩm bẩm,

“Nếu biết cô ấy bị bệnh sớm hơn, tôi đã nấu đồ nhạt cho cô ấy rồi.”

“Có phải nên ninh thêm vài nồi canh không nhỉ?”

“Mấy hôm trước cô ấy mặc ít đồ quá, tôi to tiếng bảo cô ấy mặc áo khoác, không biết cô bé có nghĩ tôi đang mắng mỏ không?”

Cô nghẹn ngào,

“Cô ấy mới 28 tuổi thôi, còn nhỏ hơn con gái tôi một tuổi.”

Tôi ôm chặt chiếc hộp tro cốt của Đường Tranh, mắt đỏ hoe.

Cô ấy luôn cảm thấy, mình đã không thể lớn lên trong sáng như bà ngoại từng mong muốn.

Cô ấy không hiểu, cô ấy là một người tốt đẹp biết nhường nào, đến mức người giúp việc nhà mới quen chưa đầy hai tháng đã khóc nghẹn ngào vì cô ấy.

Trên chuyến bay trở về, tôi nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nơi những tầng mây mờ ảo trôi lững lờ, thì thầm nói,
Đường Tranh, chúng ta đã về nhà rồi.

Tôi đã an táng cô ấy ở mảnh đất sau ngôi mộ của bà ngoại, bởi có bà ngoại luôn canh giữ bên cạnh.

Di ảnh là tấm ảnh chúng tôi chụp trước đó, cô ấy để tóc ngắn, gương mặt trong trẻo, ánh mắt tươi sáng, nụ cười rạng rỡ nhìn thẳng vào ống kính.

Tôi đặt những đóa hoa trước mộ cô ấy, thì thầm,
“Chắc chắn cô là ma nữ xinh đẹp nhất trong cả nghĩa trang này.”

Rồi tôi lại quét sạch bụi trên mộ bà ngoại, rót một chén rượu lên mộ bà.

“Bà ngoại, cháu đã mang Đường Tranh đến với bà rồi.”

“Bà đừng trách cháu nó xuống đây sớm để bên bà, cháu nó đã chịu đựng quá nhiều rồi, những ngày cuối cùng, nó rất đau đớn.”

“Nó cuối cùng cũng không phải nhẫn nhịn cơn đau nữa, được thoải mái uống thuốc giảm đau rồi.”

…*…

Khi tôi rời đi, trời bắt đầu lất phất mưa.

Tôi giơ dù đi ra khỏi nghĩa trang, thì bất chợt gặp một người.

Một người đàn ông mà tôi chưa từng thấy mặt thật, nhưng đã nghe tên biết bao lần.

Là Thẩm Trụ.

Tôi hơi ngẩn người, giả vờ không nhận ra rồi rẽ đi.

Nhưng anh ta chặn tôi lại.

Anh ta nhìn chằm chằm, giọng khàn khàn, “Tôi đã xem ảnh cô, cô là Tần Viên đúng không?”

“Tôi đã kiểm tra thông tin vé máy bay, cô đã đi cùng Đường Tranh đến Vân Nam.”

“Tôi đã tìm cô và Đường Tranh ở đó nhiều ngày nhưng không thấy.”

Có vẻ như anh ta nhận ra điều gì đó, thân thể bỗng run lên, ngước mắt nhìn về phía nghĩa trang phía sau tôi, “Cô đến đây làm gì?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ từng chữ nói rõ ràng:
“Tôi đến để tiễn Đường Tranh lần cuối.”

Anh ta choáng váng, lùi lại một bước, mắt đỏ hoe:
“Đường Tranh.. đã chết?”

“Cô ấy chết ngay trong vòng tay tôi.”

Thẩm Trụ đứng cứng người tại chỗ, người đàn ông nổi tiếng nóng tính ấy giờ đây lại rơi nước mắt.

“Cô ấy… đâu rồi?”
“Đường Tranh không muốn gặp anh nữa, hãy khóc xa mộ cô ấy đi, đừng làm phiền cô ấy và bà ngoại đoàn tụ.”

Tôi không giấu giếm chuyện Đường Tranh đã mất.

Bởi vì anh ta nhất định sẽ biết thôi.

Mộ của Đường Tranh nằm ngay phía sau mộ bà ngoại, anh ta chỉ cần đến thăm bà ngoại là sẽ thấy.

Nhưng tôi vẫn muốn nói cho anh ta biết.

Tôi hỏi:
“Tôi đã hỏi Đường Tranh có thể tha thứ cho anh không.”

Mí mắt của Thẩm Trụ run lên, mặt tái mét, chờ câu trả lời của tôi như người đã chết sống lại.

Anh ta hiểu Đường Tranh quá rõ, có lẽ đã đoán trước được câu trả lời.

Tôi nói:
“Đường Tranh nói, trừ khi anh đi chết đi.”

“Trước khi chết, cô ấy đã xóa tên anh trên cổ tay, xóa hình hoa dành dành trên ngực — thứ cô ấy ghét nhất, rồi xăm lại hình hoa Linh Tiêu bên kia, loài hoa mà cô ấy thích.”

“Cô ấy vứt hết quà của anh, quyên tiền anh cho người khác, đốt hết mọi đồ đạc của mình.”

Tôi chậm rãi nói tiếp, nhìn sâu vào đôi mắt trống rỗng của Thẩm Trụ, lòng tôi bỗng thấy nhẹ nhõm lạ kỳ:
“Biết tại sao không?”

“Bởi vì cô ấy không muốn liên quan gì đến anh nữa.”

“Anh quá bẩn thỉu, khiến cô ấy thấy ghê tởm.”

“Thật ra Đường Tranh đã xem hết tất cả video của Tống Trinh rồi, từng ngày anh cùng tiểu tam đếm ngược đến ngày chia tay cô ấy, Đường Tranh đều biết.”

“Anh tưởng những con số đếm ngược trên lịch là cô ấy đang háo hức mong chờ, đếm từng ngày chờ đám cưới của hai người sao?”

Tôi bỗng cười lên.

Thẩm Trụ hạ mắt, mí mắt đột nhiên co giật dữ dội.

Tôi tiếp tục nói:

“Cô ấy vốn dĩ chưa từng nghĩ đến chuyện cưới anh.”

“Lịch đếm ngược trên đó chính là cô ấy đang tính từng ngày để rời xa anh.”

“Một người đàn ông đã thối nát đến tận xương tuỷ, anh dựa vào đâu mà nghĩ cô ấy còn muốn lấy anh?”

Người đàn ông đó buông mắt xuống, vai gục hẳn xuống.

Anh ta nghẹn ngào nói: “Tôi luôn trách bản thân, đã biến Đường Tranh thành như ngày hôm nay.”

Anh ta biết cô ấy vì anh ta, cái môi trường đó không cho phép một người quá trong sáng tồn tại, anh em cũng không chấp nhận một người vợ đơn thuần, ngây thơ.

Cô ấy chưa từng là gánh nặng, chính anh ta mới là kẻ kéo cô ấy xuống.

Cùng với Tống Trinh, anh ta luôn xem cô ấy như Đường Tranh, anh ta bao dung cô ta, chỉ là muốn phần nào bù đắp cho Đường Tranh ngày trước.

Tôi không chịu nổi nữa, lạnh lùng cười nhạo:

“Được rồi, ai đang làm mình làm mẩy thế? Khi anh ngoại tình, Đường Tranh còn sống đấy nhé.

Anh thấy có lỗi nên không thể bù đắp cho Đường Tranh, nên đi tìm một bản thay thế để bù đắp à?”

“Thật buồn cười, đau khổ là Đường Tranh chịu hết, còn anh thì lấy bản thay thế để bù đắp sao?’”

Thẩm Trụ im lặng, nghẹn ngào.

“Suốt đời này, tôi chỉ từng yêu duy nhất một mình Đường Tranh.”

“Thật ra,” giọng anh ta run run, “Mấy ngày đó tôi chiều chuộng Tống Trinh cũng chỉ muốn nói lời từ biệt với quá khứ, từ biệt Đường Tranh của ngày xưa.”

“Sau khi kết hôn, tôi sẽ toàn tâm toàn ý với cô ấy, bù đắp cho cô ấy. Tôi thậm chí đã làm phẫu thuật triệt sản.”

“Đường Tranh mấy năm trước từng thay tôi chịu đòn, bị thương, thương tổn đến tử cung, bác sĩ nói có thể cô ấy sẽ khó có con.”

Anh ta cười chua chát, “Tôi làm phẫu thuật, định sau đám cưới nói với cô ấy rằng tôi có thể không có con cả đời, chỉ cần có cô ấy là đủ.”

Tôi chửi anh ta một câu “đáng ghét”.

Nhưng nghĩ lại tôi lại cười, “Anh cũng xem như làm được một việc tử tế đấy, mất Đường Tranh rồi, cũng không để lại cháu chắt, cũng tốt thôi.”

Tôi đứng giữa cơn mưa, cười nhìn quả báo của anh ta.

“Nghe nói mấy chỗ làm ăn của anh cũng gần như mất hết rồi?”

“Chậc, vợ bỏ con lìa, bè phái phản bội, thật tội nghiệp.”

“À đúng rồi, Đường Tranh nhờ tôi nói với anh, những hợp đồng bị Lâm Tĩnh cướp mất, đều là cô ấy lúc còn sống âm thầm giúp đỡ đấy.”

“Cô ấy biết hết mọi điểm yếu của anh.”

“Chỉ là Đường Tranh mềm lòng, cô ấy không nỡ để những người anh em theo mình bao năm rơi vào cảnh khó khăn, nên đã thỏa thuận với Lâm Tĩnh, để dành lối thoát cho từng người anh em ấy. Họ theo Lâm Tĩnh sẽ có tương lai tốt hơn.”

Tôi cười khẩy, “Xem này, Đường Tranh còn nghĩ cho mọi người đường lui, ngay cả mấy con mèo hoang cô ấy hay cho ăn, trước khi đi cũng đã lén đưa tiền cho mấy cửa hàng quanh đó nhờ chăm sóc. Riêng anh thì không, anh biết cô ấy ghét anh đến mức nào rồi chứ?”

Mưa càng lúc càng lớn.

Ướt sũng người anh ta.

Còn tôi thì giơ ô, bước đi rời xa.

Tôi không gọi xe.

Đi bộ dọc con đường ngoài cổng nghĩa trang.

Đầu óc rối bời, nhớ về rất nhiều chuyện cũ.

Có những kỷ niệm với Đường Tranh, cũng có những chuyện xa hơn nữa.

Đường Tranh từng nói tôi rất phóng khoáng, nhưng thật ra, tôi cũng từng rất dựa dẫm vào một người.

Nhưng rồi bị phản bội.

Sau đó, tôi dần buông bỏ.

Đường Tranh may mắn hơn tôi, cô ấy còn có bà ngoại yêu thương.

Còn tôi, không có gia đình.

Tôi là trẻ mồ côi từ nhỏ, lớn lên nhờ ăn nhờ ở nhà người ta.

Đột nhiên, dòng suy nghĩ của tôi bị một chiếc xe lao vụt qua cắt ngang.

Chiếc Land Rover màu đen lao qua màn mưa,

đâm mạnh vào hàng rào bên đường.

Một tiếng động lớn vang lên.

Biển số cuối 999, tôi nhớ rõ, đã từng nghe Đường Tranh nhắc đến.

Đó là xe của Thẩm Trụ.

Tôi giơ ô, lạnh lùng nhìn ngọn lửa bùng lên dữ dội bên kia.

May mà có xe qua đường gọi cứu thương,

mấy tài xế tốt bụng đã kéo Shen Zhou ra khỏi xe.

Tôi không nhìn nữa, bắt một chiếc taxi đi thẳng.

Bởi tôi biết, dù anh ta có bị thương thế nào đi nữa,

Thẩm Trụ đời này cũng không thể sống tốt.

Thẩm Trụ quả thật không chết,

nhưng cuộc sống của anh ta còn khổ sở hơn cái chết.

Người anh ta yêu nhất lúc hấp hối cũng không chịu gặp anh ta, đồng đội căm ghét anh ta vì tàn nhẫn, vì đã khiến Đường Tranh ra đi, rồi bỏ anh theo Lâm Tĩnh.

Các mối làm ăn đều mất, tiền cũng bị quyên hết.

Tai nạn xe không lấy mạng anh ta, nhưng lấy đi đôi chân của anh ta.

Thẩm Trụ trở thành người tàn phế thật sự, đến cả dũng khí tự tử cũng không còn.

Tôi đoán, là vì anh không còn mặt mũi nhìn Đường Tranh.

Có lần, khi tôi quét mộ giúp Đường Tranh, tôi đã gặp anh ta ở nghĩa trang.

Anh ta mặc áo khoác dài che chân, ngồi cứng đờ trên xe lăn, lặng lẽ nhìn về mộ Đường Tranh.

Trong gió tuyết, anh ta như pho tượng cứng đờ, ngồi rất lâu, rất lâu.

Đến khi tôi rời đi, anh ta vẫn không dám tiến thêm bước nào.

Tuy nhiên, đây có lẽ là lần cuối cùng tôi đến thăm mộ Đường Tranh.

Từ khi cô ấy an táng, sức khỏe tôi cũng ngày càng yếu đi.

Nhưng…

không còn Đường Tranh nữa, cũng không ai còn dỗ tôi uống thuốc.

Có khi, ban đêm tôi bị cơn đau đánh thức tỉnh giữa chừng, uống vô số thuốc giảm đau, lặp đi lặp lại như vậy.

Cuối cùng, vào một ngày tuyết rơi, sinh mạng tôi đã đến khoảnh khắc cuối cùng.

Tôi nằm trên giường bệnh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những cành cây khô phủ một lớp tuyết mỏng, trắng xóa một màu, cây cối như được hồi sinh.

Ánh nhìn dần mờ nhạt, tôi như thấy Đường Tranh đang đứng trong tuyết, đưa tay về phía tôi.

“Đi thôi, Tần Viên.”

“Đừng sợ.”

Tôi nhắm mắt lại, thật sự có thể bình thản đón nhận cái chết.

Tôi đã chuẩn bị hậu sự cho mình từ trước, cũng đã mua sẵn mộ phần.

Rất gần mộ của Đường Tranh.

Ngôi mộ bên cạnh tôi là mới dựng năm ngoái, ảnh thờ trên bia là một cô gái với khuôn mặt tròn trịa như quả trứng ngỗng, khi cười bên má trái có lúm đồng tiền nhỏ, dịu dàng và xinh đẹp.

Trên bia khắc tên Hà Tuế.

Tuế Tuế.

Nghe rất hay.

Tôi rất thích người hàng xóm mới này.

Trước khi ý thức tan biến, tôi nghĩ, khi xuống dưới âm phủ, tôi sẽ mở một tiệm xăm nữa.

Trước hết sẽ xăm cho Đường Tranh, cô bạn ma nữ của tôi, một bông hoa linh tiêu.

Bởi vì, hoa linh tiêu rất giống cô ấy.

(HOÀN) 

error: Content is protected !!