Góc Của Chan

TRÌ VŨ- CHƯƠNG 7

12

Sau cuộc gọi vào đêm hôm đó, cũng bẵng đi một khoảng thời gian, tôi dường như có thể quen dần với cảm giác mà không có anh bên cạnh.

Ngày ngày tôi luôn cố gắng hết sức để có thể hòa nhập hơn với mọi người, đi ăn uống, tụ tập cùng một số người bạn ở chung, thì có một hôm khi đang ngồi trong quán với mọi người thì bỗng nhiên.

“Tiểu Ngư, Tiểu Ngư”

Âm thanh ồn ào của quán rượu làm xáo trộn suy nghĩ của tôi, làn khói trắng của nồi lẩu làm tách biệt những bóng người.

Khi tôi định thần lại, nhóm người trên bàn ăn dường như vẫn đang trò chuyện.

Cô gái bên cạnh ghé sát vào tôi và bảo tôi nhìn về một hướng.

” Giám đốc dự án của công ty Trường Hoành ,cậu nghĩ sao?”

Ở phía đối diện, hình như người đàn ông đó đã đến bàn của chúng tôi để chào hỏi, anh ta mặc áo sơ mi trắng, mái tóc cắt ngắn rất đẹp.

Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, anh ấy khẽ mỉm cười

“Anh ấy hỏi tớ về WeChat của cậu”

Tôi lắc đầu, mân mê chiếc khóa túi xách, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói với cô ấy.

“Tớ phải đi rồi.”

“Hả? Không ở chơi một lát sao?”

“Bố tớ đang ở trong bệnh viện nên tớ phải quay lại chăm sóc ông ấy.”

Gió cuối thu ùa vào phố, tôi đứng trước cửa quán thắt chặt chiếc khăn quàng cổ.

Việc bố nhập viện tất nhiên chỉ là cái cớ, tôi gọi một chiếc taxi và điểm đến là nhà tôi.

Nghĩ mà xem, có vẻ như đã hai năm trôi qua kể từ khi bố tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan.

Hai năm qua ông ta không ngừng xin lỗi tôi, tôi đã chán nghe những lời hối hận của ông từ lâu nên lần nào cũng chạy trốn, không bao giờ muốn gặp lại ông.

Trong nửa cuối năm lớp 12, ông ấy đã không bán thứ hạng của tôi.

Nhờ sự điều tra nghiêm ngặt của nhà trường, và giáo viên chủ nhiệm của tôi cuối cùng họ đã bước ra để hỗ trợ tôi.

Ông không lấy được tiền nên giận dữ đuổi tôi ra khỏi nhà.

Ông ấy bảo tôi đi, và nói với tôi rằng không có người con gái nào như tôi.

Ông say rượu và đi tìm những người phụ nữ khác.

Trong vài ngày đó, tôi ngủ trong nhà của người bà đã nhận Châu Trì Vũ vào.

Ngủ trên chiếc giường mà Châu Trì Vũ đã từng ngủ, như thể anh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của mình.

Ban đêm, tôi trở mình trằn trọc, đột nhiên trốn trên giường khóc một mình.

Lúc đó ngày nào tôi cũng khóc, tôi biết sẽ chẳng có ai nhìn tôi khóc, cũng biết khóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì nhưng tôi vẫn không thể ngừng khóc.

Đôi khi tôi nghĩ về Châu Trì Vũ, tôi muốn hỏi anh ấy tại sao lại bỏ tôi lại ở đây.

Đã bao lần tôi trằn trọc gọi tên anh trong đêm thanh vắng chỉ có tiếng mèo kêu của nhà hàng xóm mà không có lấy lời hồi âm.

Lâu dần lâu dần, việc cứ đi đi về về ngôi nhà của đó của anh cũng đã trở thành thói quen khó bỏ của tôi, vì muốn có thể nhanh chóng thay đổi bản thân để không còn phải chôn vùi bản thân sau cái bóng quá lớn của Châu Trì Vũ tôi đã đăng kí vào một ngôi trường mà tôi mong ước.

Sau đó không lâu, tôi cũng được nhận vào trường mà tôi muốn vào.

Ngày đăng ký, tôi một mình xách hành lý lên lầu, tự mình dọn giường, sắp xếp đồ đạc lại một cách ngăn nắp và còn được mẹ bạn cùng phòng khen ngợi.

Cô ấy nói rằng tôi rất trưởng thành và hiểu chuyện, ở độ tuổi còn trẻ như vậy, tôi đã có thể lo liệu mọi thứ của mình một cách ngăn nắp, chả bù cho con gái của cô gì hết.

Thế rồi tôi và cô nói chuyện được một lúc cũng chia tay cuộc trò chuyện từ đây.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã nhận một công việc và rời khỏi một nơi quá tồi tàn để gọi là nhà.

Hòa mình vào dòng người, tìm kiếm mái ấm của riêng mình như hàng ngàn bạn trẻ.

Vào năm mà sự nghiệp của tôi bắt đầu thăng tiến và dần trở nên ổn định hơn, tôi lại nghe tin mẹ tôi ly hôn với người đàn ông đó, còn bố tôi thì bị ung thư gan.

Tôi vẫn làm tròn bổn phận là con của mình đưa bố tôi đến bệnh viện, ông ấy sau khi đã trải qua rất nhiều cuộc phẫu thuật, và dường như ông ấy đã suy nghĩ rất nhiều, dường như ông ấy càng ngày càng cảm thấy có lỗi với tôi.

Nhưng rồi, công việc cứ liên tục bủa vây, tôi dần trở nên bận rộn hơn trước thành ra cũng ít đến gặp ông, mỗi lần tôi ra về, ông luôn kêu tôi đứng đó với giọng run run để ông có thể nhìn tôi lần nữa.

Ông ấy nói rằng ông ấy mơ thấy khi tôi còn nhỏ, tôi với tâm hồn đầy sự trẻ con, thơ mộng lúc nào cũng nghêu ngao đòi đi máy bay của công viên giải trí, và hình ảnh người cha trong giấc mơ của ông ấy đã đưa tôi đi chơi thay vì nhốt tôi trong một ngôi nhà trống.

Ông ấy đã nói rằng ông thực sự rất hối hận về những gì đã làm với tôi trong quá khứ, ông không trong mong rằng tôi có thể tha thứ hết tất cả những gì mà ông gây ra, nhưng ông lại mong muốn rằng tôi có thể sống hạnh phúc, đi tìm được một người yêu thương tôi hơn, để có thể bù đắp lại một phần nào đó những tổn thương về mặt tình cảm trong quá khứ.

Không những vậy, ông còn đề cập với tôi về một số tiền mà ông tích góp được trong tài khoản và đưa nó cho tôi, mặc dù bây giờ tôi có thể không cần đến nó.

Quả thật có nhiều điều, tôi biết nó đã là quá khứ, có thể tha thứ…nhưng tôi không nói ra được

Dường như, mùa thu năm nay có vẻ lạnh hơn mọi năm, hay có thể chỉ là do tâm hồn tôi giờ đây dần trở nên quá lạnh lẽo.

Một làn sương trắng giăng giữa không trung, tôi bước xuống xe, lững thững đi bộ về nhà.

Tôi có uống chút rượu nhưng không say đến mức không biết gì, nhìn từng chiếc lá rụng xa xa rải vàng dưới ánh đèn nên tôi dừng lại.

Tôi không say.

Tôi cũng không phải nằm mơ

Có một người mặc áo gió màu đen đứng dưới ngọn đèn đường, nhưng khuôn mặt của người đó có chút quen thuộc làm khơi dậy nỗi nhớ nhung không thể nào mất của tôi trong suốt thời gian qua, người đã mang đến ánh sáng duy nhất chiếu soi trong cuộc đời tăm tối của tôi

Chính là anh Châu Trì Vũ…

Khoảng khắc khi tôi gặp lại được anh sau một khoảng thời gian dài, tim tôi giây phút ấy dường như đã ngừng đập, tôi lặng người đi khi không ngờ có một ngày tôi có thể nhìn lại được hình bóng thân quen năm nào, lúc nào cũng luôn âm thầm bảo vệ che chở cho tôi.

Những chiếc lá mùa thu bên ngoài đường phố tấp nập người cứ rơi nhẹ trên mặt Châu Trì Vũ, khi anh ấy nhìn tôi. Vô số vì sao lấp lánh hiện lên trong mắt anh ấy.

“…”

Tôi và anh đã nhìn thấy nhau, nhưng tôi lựa chọn lướt qua anh và bước nhanh vào hành lang vờ như rằng tôi với anh ấy chưa hề quen biết gì nhau cả.

Anh dường như sững sờ trong giây lát, đuổi theo tôi, nhưng chúng tôi vẫn giữ một khoảng cách nhất định

Chúng tôi không nói chuyện, tôi bước càng lúc càng nhanh, trong màn đêm tĩnh mịch, tôi đi trên cầu thang ở tầng trên còn anh vẫn theo sát tôi.

Những bước đi nhanh của tôi dần dần chuyển thành chạy, tôi nghe rõ tiếng thở hổn hển của mình, những chiếc đèn sáng tự động bằng giọng nói đã lần lượt bật sáng lên vì chúng tôi.

Nhà tôi ở tầng 4 nhưng lúc định thần lại thì đã thấy cổng sân thượng, nhưng vì trốn anh nên tôi chả quan tâm đây mà đâu mà vẫn bước tiếp vào.

Khi cánh cửa được đẩy ra, từng hơi lạnh của cơn gió thu ùa vào làm cho mái tóc đen dài của tôi bay nhè nhẹ trong gió.

Tôi vén chân váy lên cao một chút định bước lên sân thượng thì.

“Đừng lên, cẩn thận cảm lạnh”

Cuối cùng anh ấy cũng lên tiếng, sau lưng tôi dường như anh ấy cũng muốn chạy trốn, giọng nói khàn đặc.

Tôi quay đầu liếc nhìn anh, gió thổi tung mái tóc đen trên trán anh, ánh đèn ne-on của tòa nhà đối diện chiếu thẳng vào mắt anh, anh thật sự không thay đổi chút nào.

“Em không nghe anh nói, Lâm Tiểu Ngư”

Anh đi theo tôi, cùng bước lên sân thượng

“Tóc em dài ra rồi”

”Hình như cũng cao lên rồi”

“Không ngờ, anh không ngờ em lớn lên lại xinh đẹp thế này đó”

Tôi có chút cảm thấy áy náy, có lẽ không nên để anh ấy nói chuyện một mình

Tôi quay đầu nhìn anh

“Anh nói nhiều quá, Châu Trì Vũ”

Anh sững người người một lúc, dường như không có phản ứng gì

Tôi tiến lên vài bước và ngước nhìn vào mắt anh

“Có phải lâu rồi anh không nghe thấy cái tên đó?”

“Rốt cuộc, tất cả mọi thứ anh nói với em đều là nói dối, kể cả cái tên”

Trong bầu trời đêm đầy sao sáng lấp lánh ấy, tôi thậm chí có thể đếm được lông mi của anh ấy

Anh cười nhẹ, hơi cuối đầu, hơi thở gần như phả vào mặt tôi

“Tức giận?”

Tôi cách xa anh ra, dường như không muốn anh có thể chạm vào.

Anh xoay người, dựa vào lan can, ánh mắt của anh cứ luôn đặt trên người tôi

“Anh đã đi tìm em từ lúc…anh giải quyết được hết những người được bố anh phái đến”

Anh khẽ mở miệng và từ từ tiến lại gần tôi

“Anh đã tìm em… vài tháng rồi. Em thật sự đã đi rất xa”

”Mấy năm nay…. Em sao lại cười?”

Anh dừng lại và nhướng mày

“Anh đúng là đứa con hiếu thảo”

Tôi chỉ vào anh

“Lại trốn bố của mình”

”Đúng vậy”

Anh ấy xứng đáng được 10 điểm cho sự thành thật của mình.

“Anh còn có một mối tình chưa kịp yêu đương, thì ông ấy đã mang anh đi rồi, anh có thể không hận sao?”

Đôi mắt anh ươn ướt, chứa đầy hàm ý như muốn nói thật nhiều điều với tôi.

“Châu Trì Vũ, em vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho người rời đi không một lời từ biệt”

Tôi hét vào mặt anh đúng lúc một cơn gió to thổi lên

Đứng trên tòa nhà cao như vậy, tuy không có lá tượng trưng cho mùa thu nào có ở đây nhưng sự ảm đạm và cô đơn khắp bầu trời đã bao trùm cơ thể con người

Tôi nheo mắt, và hình như men rượu lại bùng lên trong lồng ngực tôi

“Được, vậy thì đừng tha thứ”

Anh nói một cách nhẹ nhàng

“Em đã phải trải qua một quãng thời gian rất tồi tệ, Châu Trì Vũ”

“Anh biết”

“Hôm đó em từ trại huấn luyện trở về không thấy anh, em thật sự rất sợ hãi”

”…”

“Sau này anh cũng không trở về được nơi mà em với anh đã từng cùng nhau sống, em của mỗi khoảnh khắc kỉ niệm lúc đó khi nào luôn nhớ đến anh”
“…”
“ Nhưng anh thì sao? Anh cứ mãi không quay về, em còn tự hứa với lòng mình sẽ có một ngày em sẽ không nhớ anh nữa”

“Sao hôm nay anh lại đột nhiên quay trở về?”

”Anh có biết anh đáng ghét lắm không, rất phiền không, anh có biết em đã mất bao lâu mới có thể để em sắp quên anh không?”

Anh có biết rằng ngày anh rời đi, Lâm Tiểu Ngư 17 18 tuổi, thế giới của cô ấy đã chìm trong bóng tối u ám, đã phải một mình trải qua biết bao nỗi buồn tủi anh có biết không.

Vừa muốn mắng anh một phen, lại vừa muốn ôm anh, buổi tối gió thật sự quá lạnh, lạnh đến mức tôi chẳng thể mở miệng ra nói được lời nào với anh ấy cả.

Tôi thật sự nên lắng nghe anh nói, nếu không tôi đã không nấc cụt giữa chừng khi đang chất vấn anh

Vì vậy, bầu không khí căng thẳng đột ngột kết thúc, tôi bối rối quay đầu đi

Anh cười, nghiêng người sang hỏi tôi

“Đi theo anh không?”

“Không đi”

“Làm bạn gái anh không?”

”Không làm”

“Thích Châu Trì Vũ không?”

”Không thích”

Anh ghé sát vào tôi hơn, dùng chiếc mũi cao của anh cọ cọ vào chóp mũi tôi

“Nhưng anh yêu em, Lâm Tiểu Ngư”

error: Content is protected !!