Góc Của Chan

ĐOẠT VÂN- CHƯƠNG 7

7

Tim ta đập càng lúc càng nhanh trong lồng ngực, ta siết chặt khăn tay.

“Tiểu thư, người có muốn thử một lần không?”

“Cái gì?”

Hắn đột nhiên nắm lấy ống tay áo ta, kéo ta vút đi như bay.

Các thị tùng cả kinh, la lớn: “Thái tử!”

Ta ngoảnh đầu lại, đám thị tùng vụng về bị bỏ lại phía sau.

Gió hạ thổi tung vạt áo chúng ta, hoa dương bay lả tả.

Ta chớp mắt một cái, hắn quay đầu nhìn ta dưới ánh nắng, mỉm cười.

Trái tim nặng trĩu, đè nén bao năm bỗng trở nên nhẹ bẫng, như một chú chim muốn vỗ cánh bay đi.

Trong khoảnh khắc, ta cũng bật cười.

Hắn đưa ta đến cửa thành, huýt một tiếng sáo, một con ngựa phi nước đại đến.

Hắn dắt ngựa, cúi đầu nhìn ta:

“Tiểu thư, đi tìm hắn đi. Hãy nói với hắn những lời trong lòng của người.”

“Nhưng ta sợ…”

“Đừng sợ. Vân Sinh sẽ chờ người ở phía sau. Nếu người bị thương, ta sẽ chữa trị cho người. Nếu người ngã xuống, ta sẽ đỡ lấy người.”

Ta trầm tư một lát, rồi lên ngựa, chạy được hai bước, lại quay đầu nhìn hắn.

Hắn mỉm cười, khẽ vẫy tay về phía ta, ra hiệu ta hãy đi nhanh lên.

Ta bật cười, thúc ngựa phi nước đại.

Gió rít gào bên tai, dù cho giờ phút này tương lai vẫn còn mịt mờ, nhưng lòng ta lại cuồn cuộn dâng trào. Ta chưa bao giờ có một khát khao mãnh liệt đến thế.

Ta muốn vứt bỏ Mệnh Thư, ta muốn nói với Ô Lặc Hoài tất cả, ta muốn cùng hắn rời đi, ta muốn thực sự sống vì chính mình một lần!

Ta không ngừng tăng tốc, mong muốn nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa.

Ta muốn gặp hắn ngay lập tức.

Chẳng mấy chốc, đội quân của Ô Lặc Hoài xuất hiện trên đường chân trời.

Ta mừng rỡ khôn xiết, định cất tiếng gọi tên hắn.

Thế nhưng, ta vừa mở miệng, còn chưa kịp cất tiếng gọi, một ngụm máu tươi đã trào ra.

Con ngựa đột nhiên rên lên một tiếng thảm thiết, chồm hai vó trước lên, hất ta ngã xuống.

Ta nằm trên mặt đất, toàn thân như bị rút cạn sức lực, không thể nhúc nhích.

Một mảng mây đen khổng lồ dịch chuyển đến, che khuất ánh mặt trời. Trên bầu trời hình thành một đường phân chia rõ rệt: một nửa mây đen giăng kín, nửa còn lại nắng vàng rực rỡ.

Ta nhìn đội quân của Ô Lặc Hoài như ảo ảnh chợt tan biến trong ánh nắng.

Ta hiểu ra, ranh giới đó chính là…

Đó là bàn tay vô hình của Chấp bút nhân, không cho phép ta thoát khỏi số phận của mình, cứ thế đùa bỡn ta như một con kiến.

Trước khi mất đi ý thức, ta lờ mờ thấy một người đang chạy về phía mình.

Là Vân Sinh.

Cuộc phản kháng lần này khiến ta nguyên khí đại thương, nằm liệt giường suốt cả một mùa xuân hè.

Vân Sinh không kể ngày đêm chăm sóc ta.

Chưa từng có ai chăm sóc ta chu đáo đến vậy, ta không nhịn được lại hỏi về kiếp trước của hắn.

Chắc chắn giữa chúng ta có một nhân duyên kiếp trước nào đó. Nhưng hắn chỉ mỉm cười, sau khi ta uống thuốc xong thì đưa cho ta một viên kẹo hoa quế.

Hắn nói hắn chỉ là một người không quan trọng, không cần để ý.

Đôi khi ta cảm thấy, Vân Sinh dường như không thuộc về thế gian này.

Quyền lực, tiền tài, danh tiếng, hắn chẳng quan tâm điều gì.

Khi ta sắp hồi phục thì phong ba bão tố nổi lên.

Đại quân của Ô Lặc Hoài áp sát biên giới.

“Ba tháng sau, Ô Lặc Hoài công chiếm kinh đô Đại Chu.”

Mệnh Thư hiển thị như vậy.

Thế nhưng, trước đây Mệnh Thư từng nói, Ô Lặc Hoài sẽ chinh chiến mười năm, tiêu diệt hàng loạt nước láng giềng, cuối cùng mới công chiếm Đại Chu.

Tại sao giờ đây Đại Chu lại trở thành quốc gia đầu tiên hắn xuất binh?

Triều Chu từ lâu đã “kim ngọc kỳ ngoại, bại nhứ kỳ trung” (bề ngoài hào nhoáng, bên trong mục ruỗng), liên tục thảm bại dưới sức mạnh quân đội thiện chiến của Bắc Địch.

Chẳng mấy chốc, đại quân của Ô Lặc Hoài thế như chẻ tre, nhanh chóng áp sát thành.

Nỗi sợ hãi bao trùm mọi ngóc ngách hoàng thành.

Ngay sau đó, một tin tức còn đáng sợ hơn truyền đến: Ô Lặc Hoài ra lệnh treo thưởng vạn lạng vàng cho cái đầu của Thái tử Đại Chu.

Điều này cũng khác với những gì Mệnh Thư từng viết.

Theo lẽ thường, Ô Lặc Hoài sẽ để Triệu Phỉ làm hoàng đế bù nhìn của hắn trong mười năm, tại sao giờ đây hắn lại nóng lòng muốn lấy mạng Vân Sinh đến vậy?

Ta cảm nhận được, hắn đã thay đổi.

Phụ hãn của hắn bạo ngược hiếu chiến, trước đây người ta thường nói Tiểu Khả Hãn nhân từ, là minh quân tương lai. Mệnh Thư cũng ghi chép rằng khi hắn thống nhất tứ hải, phần lớn đều dùng chính sách mềm mỏng, chiêu dụ các nước khác quy thuận Bắc Địch.

Nhưng Ô Lặc Hoài của hiện tại, khi hành binh bày trận, toàn thân toát ra khí chất bạo ngược, dùng sát phạt để trấn áp dị đoan, đánh cho đối phương không có lấy một hơi thở.

Thiết kỵ của hắn san bằng mọi tấc đất, dưới lưỡi đao của hắn không một sinh linh nào được tha.

Ta không thể để Vân Sinh chết.

Ta cũng không thể trở thành nô lệ của Ô Lặc Hoài.

“Vân Sinh, ngươi có muốn cùng ta bỏ trốn không?”

Vân Sinh có nụ cười phảng phất nét buồn trên mặt: “Tiểu thư ở đâu, Vân Sinh ở đó.”

Khi đại quân của Ô Lặc Hoài công phá thành môn, chúng ta trốn vào hậu sơn.

Ta định ẩn mình trong rừng sâu núi thẳm, nương náu ở ngôi miếu của lão hòa thượng một thời gian, rồi cải trang trà trộn ra khỏi thành.

Trăng đen gió lớn, bóng cây lờ mờ như quỷ ảnh, ta kéo hắn điên cuồng chạy.

Rừng sâu tĩnh lặng một cách quỷ dị, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của ta khi chạy. Gai góc cứa rách da thịt ta, nhưng ta cũng không dám dừng lại.

Ta không thể rơi vào tay Ô Lặc Hoài.

Mệnh Thư sẽ không cho phép ta mở miệng nói ra sự thật với hắn.

Thứ còn lại cho ta chỉ là sự sỉ nhục và giày vò vô tận.

Bỗng nhiên, chân ta trẹo một cái. Vân Sinh đỡ lấy ta, hỏi ta có sao không.

Ta lắc đầu, rồi lại ngây người.

Ta thấy đằng xa có một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, còn nghe thấy tiếng gầm gừ của mãnh thú.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Vân Sinh đẩy ta ra, một con sói lao về phía hắn.

Ta ngã quỵ xuống đất. Làm sao ở đây lại có sói thảo nguyên được chứ?

Là Ô Lặc Hoài.

Hắn, đang ở gần đây.

Ta run rẩy, nhìn con sói đang cắn xé Vân Sinh, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.

Lòng ta hoảng loạn, rút con dao găm ra, lao tới, đâm mạnh vào bụng con sói.

Nó lập tức quay sang phía ta. Ngay khi nó sắp cắn vào cổ họng ta, Vân Sinh đã ghì chặt lấy cổ nó. Hắn mặt đầy máu, dốc hết sức lực để khống chế nó, khó khăn nói:

“Mau đi!”

Ta nhìn hắn thật sâu một cái, đứng dậy tiếp tục chạy.

Một tiếng “vút” vang lên, một mũi tên bay tới, găm vào thân cây phía trước ta, sâu vài tấc.

Dưới ánh trăng, ta nhìn rõ phù điêu chim ưng tượng trưng cho hoàng tộc Bắc Địch trên mũi tên, cả người gần như khuỵu xuống.

Ta lại đổi hướng bỏ chạy, nhưng chẳng bao lâu, một mũi tên khác lại găm xuống con đường phía trước ta.

Ta liên tục đổi hướng, nhưng chưa chạy được bao xa, mũi tên lại xuất hiện. Cứ như thể chúng đang nói với ta rằng ta đã không còn đường thoát, ta là một con thú bị mắc kẹt trong bẫy.

Ta hoảng loạn chọn đường, liều mạng chạy. Lần này cuối cùng không có mũi tên nào chặn ta lại.

Ta dường như thấy được hy vọng, càng không dám dừng lại.

Không biết đã qua bao lâu, ta kiệt sức hoàn toàn, chân gần như mất cảm giác.

Tiếng ve sầu xung quanh khiến ta an tâm, ta chắc là đã thoát khỏi Ô Lặc Hoài.

Bỗng nhiên, chân ta trượt một cái, ta lăn từ sườn dốc xuống.

Ta ngã mạnh, nằm rạp trên đất.

Ta cắn chặt răng, cơn đau dữ dội ập đến, không dám kêu rên.

Ta giãy giụa, định từ từ bò dậy, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, ta thấy trước mắt mình, có một đôi bốt cưỡi ngựa.

Cả người ta run lên, từ từ đưa mắt nhìn lên.

Sau đó, tim ta càng lúc càng chìm xuống, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt người đó.

Ô Lặc Hoài.

Hắn mặt không cảm xúc, đáy mắt một mảnh thờ ơ, trên mặt còn vương vãi vết máu không biết của ai.

Hắn rút tên ra, giương cung nhắm thẳng vào ta.

Ta nhớ lại kết cục của mình: “Bị Ô Lặc Hoài một mũi tên xuyên tim.”

Ta nhắm mắt lại.

Thế nhưng cơn đau buốt không xuất hiện.

Mũi tên sượt qua người ta.

Ta nghe thấy một tiếng hú dài, quay đầu lại thấy con sói đã ngã xuống đất. Nó giãy giụa nhe nanh, vẫn cố bò về phía ta, dường như muốn báo thù cho nhát dao vừa rồi.

Ta vừa thoát chết, giờ ngồi bệt xuống đất, run rẩy bần bật.

Ô Lặc Hoài cúi xuống, nhìn chằm chằm vào ta.

Ta ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên người hắn.

Đôi mắt hắn đen kịt, không còn ánh sáng như trên thảo nguyên, chỉ có sự hận thù điên cuồng và lạnh lẽo thấu xương.

Hắn cười.

“Lâu rồi không gặp, Tô Vân Khởi.”

Hắn trở nên quá đỗi xa lạ, ta lùi dần về phía sau.

Hắn liếc xuống, nhận ra sự lùi bước của ta, gương mặt lập tức lạnh băng.

Hắn túm lấy cổ tay ta, mạnh như gọng kìm sắt, sức mạnh đến mức gần như muốn vặn gãy tay ta.

Ta càng giãy giụa, hắn lại dường như càng thêm hưng phấn.

Ta bị hắn nhấc bổng lên, vác trên vai, rồi ném lên ngựa.

Dù ta có kêu đau, hắn cũng chẳng hề nương tay.

Hắn chưa bao giờ đối xử với ta như vậy.

Ta bị ném vào một căn phòng như lồng giam.

Ta ngã ngồi bệt xuống đất, váy dính đầy máu bẩn, trên mặt không phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là mồ hôi.

Hắn từng bước tiến gần về phía ta, ta lùi dần từng chút một, rất nhanh bị dồn vào góc tường.

Hắn ngồi xổm xuống, ta gần như bị che phủ hoàn toàn trong bóng tối của hắn.

Hắn bóp chặt cằm ta, buộc ta phải ngẩng đầu lên, đối mặt với hắn.

“Thái tử phi, vì muốn gặp nàng, nàng có biết ta đã giết bao nhiêu người không?”

Ta thấy trên vai trái hắn có một vết thương đang rỉ máu, thế nhưng hắn dường như chẳng cảm thấy đau đớn, trên mặt chỉ toàn vẻ khoái trá và tàn độc của sự trả thù.

“Ngươi… ngươi bị thương rồi, cần băng bó…”

Thần sắc hắn khựng lại đôi chút, rồi lại cau mày, như đang cố gắng kiềm chế cực độ.

Hắn hất tay ta ra, đứng dậy, quay lưng về phía ta:

“Đủ rồi! Giả dối. Ta sẽ không bị nàng lừa dối thêm lần nào nữa.”

Ta khó nhọc bám tường đứng dậy: “Ta không phải…”

Hắn cười khẩy một tiếng, quay lại, vẻ mặt đầy châm biếm:

“Vậy là gì? Nàng thương hại ta, một đứa con của nô lệ sao?”

“Không phải thương hại, là quan tâm.”

“Nàng quan tâm ta ư?” Hắn bước đến gần ta, ta lùi lại, “Vậy nên ngày đó mới bắn một mũi tên trúng vào ngực ta?”

Bàn chân đang bị thương của ta lại trẹo một cái, người ta nghiêng đi, nhưng một bàn tay đã đặt lên eo, đỡ lấy ta.

Ta cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn ở eo mình, nóng bỏng đến đáng sợ.

Hắn siết chặt tay, kéo ta về phía hắn, gần đến mức gần như chạm vào da thịt.

Ánh mắt hắn dịch xuống, dò xét ta, ta cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.

“Nếu Thái tử phi thực sự quan tâm ta, chi bằng… dùng hành động thay lời nói.”

Ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn bế ngang người, rồi ném lên giường.

Ta muốn chạy trốn, vừa ngồi dậy đã bị hắn đẩy ngã trở lại.

“Ta là Thái tử phi của Đại Chu, ngươi không thể đối xử với ta như vậy!” Ta hét lên.

Khuôn mặt hắn lạnh tanh, hắn cúi người xuống, một chân đè lên đôi chân đang vùng vẫy của ta, một tay nắm chặt hai tay ta.

Khoảng cách sức mạnh quá lớn khiến ta không thể nhúc nhích.

Hắn dễ dàng vuốt lên mặt ta, rồi đưa tay lên cao hơn, rút cây trâm cài tóc trên đầu ta ra, cây trâm như ý tượng trưng cho thân phận Thái tử phi.

Tóc ta xõa tung, hắn cuối cùng cũng buông ta ra, đứng dậy, ném cây trâm đi.

“Giờ thì không phải nữa rồi…”

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo, trái tim ta vừa mới thả lỏng lại thót lên. Hắn bắt đầu cởi áo trên, từng lớp từng lớp y phục rơi xuống.

Ánh mắt ta như bị bỏng, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Hắn bóp chặt cằm ta, buộc ta phải nhìn hắn.

Ta bấy giờ mới thấy rõ những vết sẹo chằng chịt trên ngực hắn, vết mới vết cũ, vết đã liền sẹo vết còn rỉ máu, thật khiến người ta rợn tóc gáy. Đặc biệt là vết sẹo ngay tim hắn, ta biết rõ, đó là do ta để lại.

Hắn buông ta ra, ném cho ta một lọ thuốc. “Bôi thuốc cho ta.”

Hắn ngồi xuống trước mặt ta, lưng quay về phía ta.

Ta chỉ có thể bôi thuốc cho hắn, nhẹ nhàng lau rửa những vết thương máu thịt lẫn lộn. Khoảnh khắc đó, ta chợt có một ảo giác, cứ như thể trước mắt ta là một con sói đầy thương tích đến tìm ta báo thù, nhưng cuối cùng nó lại không thể dùng nanh vuốt sắc nhọn kết liễu mạng sống của ta.

“Khóc gì?” Hắn bỗng lên tiếng.

Ta lúc này mới nhận ra mình đã bật khóc, nước mắt rơi xuống người hắn.

“Ta… ta chỉ buồn.”

“Buồn vì ai?”

“Vì chính ta… và vì cả ngươi nữa.”

“Tô Vân Khởi, rốt cuộc nàng muốn đùa giỡn ta bao nhiêu lần nữa đây?” Hắn quay lại, nhìn ta: “Nàng ở thảo nguyên nói sẽ mãi mãi ở bên ta, rồi lại là nàng bắn mũi tên găm vào ngực ta, rốt cuộc điều gì mới là thật?”

“A Hoài, ta thật lòng muốn ở bên ngươi, ta, ta…”

“Ta đã từng tin nàng, ta đã cho nàng cơ hội, nhưng còn nàng thì sao? Nàng nói không gả con của nô lệ. Ta đã trao trái tim mình cho nàng hết lần này đến lần khác, tại sao nàng lại xé nát và chà đạp nó? Làm sao ta biết được, bây giờ nàng có phải đang giả dối với ta không?”

Ta định phủ nhận, hắn đứng dậy, khoác áo ngoài vào, gương mặt trở lại vẻ lạnh lùng.

“Hãy chứng minh cho ta, ta sẽ tin nàng.”

Hắn nắm lấy tay ta, kéo ta đứng dậy.

Hắn đưa ta đến địa lao.

Ở đó, ta nhìn thấy Vân Sinh đang thoi thóp.

Hắn bị trói trên giá hình, cả người gần như ướt đẫm máu của chính mình.

Có vài vết thương lộ rõ xương trắng hếu, hẳn hắn phải đau đớn biết bao.

Hắn nghe thấy động tĩnh, khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy ta.

Hắn khó nhọc nặn ra một nụ cười, tựa như một khối bạch ngọc mỏng manh dễ vỡ, đã bị đập nát tan tành.

Ta không dám chạm vào hắn, cũng không dám bước đến gần.

“Đau lòng sao?” Giọng Ô Lặc Hoài không mấy dễ chịu.

“Tại sao phải làm như vậy? Hắn không đe dọa ngươi, hắn không thể làm hại bất kỳ ai.”

Vân Sinh ngay cả một con kiến cũng không nỡ giẫm chết, là linh hồn trong sạch và dịu dàng nhất mà ta từng gặp, chỉ vì ta mà bị kéo vào vòng xoáy này.

Cuộc đời hắn, vốn dĩ nên an yên nhìn mây trôi nước chảy, tĩnh lặng tốt đẹp, chứ không phải đầy rẫy máu tanh và sát khí.

Nụ cười của Ô Lặc Hoài đông cứng lại.

“Nàng thật sự quan tâm hắn sao?” Hắn rút một mũi tên ra, chậm rãi nói: “Từ khi ta quyết định công thành, hắn đã không thể sống sót. Nhưng tại sao ta lại không giết hắn?”

Hắn đưa cung tên cho ta: “Giết hắn, chứng minh sự chân thành của nàng.”

Ta kinh hãi tột độ, ngỡ ngàng nhìn hắn.

Từ sâu trong nhà lao truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, bốn phía lửa lớn bùng cháy ngùn ngụt.

Hắn nhìn chằm chằm ta, tựa như một tu la địa ngục, áp lực đến nghẹt thở.

Ta lùi lại: “Không, không thể…”

Hắn nổi giận, mạnh bẽ kéo ta lại: “Nàng không làm được sao?!”

“Hắn vô tội.”

“Vô tội?”

Hắn cười, đầy cay đắng. “Ngày đó nàng không chút do dự ra tay giết ta, giờ đây lại không nỡ làm hại hắn sao?”

Hắn thô bạo kéo ta vào lòng, xoay ta về phía Vân Sinh, rồi nắm lấy tay ta, ép ta giương cung lắp tên, nhắm thẳng vào Vân Sinh.

“Ra tay đi!”

Ta run rẩy, cắn chặt môi, không chịu buông tên.

“Không chịu giết hắn sao? Ta giúp nàng.”

Ô Lặc Hoài rút bội kiếm ra, bước nhanh về phía Vân Sinh.

Ta không kịp ngăn cản, lưỡi kiếm của hắn đã bổ mạnh xuống chân trái của Vân Sinh.

Ta kinh hãi thét lên một tiếng, vội quay mặt đi.

Máu tươi văng tung tóe, Vân Sinh đau đớn ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cắn răng không chịu rên rỉ.

“Giết hắn đi, hắn sẽ được giải thoát.” Ô Lặc Hoài vẻ mặt thờ ơ.

Mặt ta đẫm lệ, khẽ nói: “Vân Sinh, xin lỗi ngươi.”

Ta nhắm cung vào Vân Sinh, hắn dùng chút sức lực cuối cùng mỉm cười nhìn ta, khóe mắt một giọt lệ trượt xuống.

Như thể đang nói, không sao đâu.

Tay ta run rẩy không ngừng, mãi vẫn không buông dây cung.

“A Hoài, ta không làm được, buông tha hắn đi, ta cầu xin ngươi.”

Ô Lặc Hoài cười: “Nàng cầu xin ta ư?”

Nụ cười của hắn chợt tắt, hắn đặt lưỡi kiếm ngang cổ Vân Sinh:

“Được thôi, ta sẽ giết. Nàng muốn cứu hắn, thì hãy dùng mũi tên trong tay nàng, giết ta một lần nữa.”

“Ngươi điên rồi sao?!”

Hắn đang ép ta phải lựa chọn giữa hắn và Vân Sinh.

error: Content is protected !!