Góc Của Chan

ANH LÀ NAM CHÍNH CỦA EM- CHƯƠNG 7

12

Tin tôi và Thẩm Thư Cẩn kết hôn nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Chỉ sau một đêm, điện thoại tôi nhận được vô số tin nhắn từ những người bạn học cũ.

“Cứ tưởng anh ta sẽ cưới Hứa Nghiên Triều chứ, không ngờ cậu lại lội ngược dòng thành công.”

“À đúng rồi, nghe nói tai cậu có vấn đề? Không còn nghe thấy gì nữa thật à?”

Những câu hỏi kiểu đó cứ tới dồn dập.

Ban đầu tôi còn kiên nhẫn trả lời vài tin.

Nhưng sau đó, tôi dừng lại.

Vì rõ ràng, có những lời lẽ không phải quan tâm, mà là cố tình ác ý.

Hôm đó, sau khi buổi họp kịch bản kết thúc, tôi đi tìm Thẩm Thư Cẩn.

Chưa kịp bước vào văn phòng, đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và thư ký.

“Bà Chu có chút tức giận, bảo anh về nhà ăn cơm.”

“Vì tôi từ chối hôn sự với nhà họ Hứa sao?”

“Vâng.”

Lúc đó tôi mới chợt nhận ra, “Bà Chu” mà thư ký nhắc đến… chính là mẹ của Thẩm Thư Cẩn.

Tôi từng gặp bà.

Hồi còn đi học, bà từng dựng một quầy chè nhỏ ở đầu hẻm, giống hệt mẹ tôi.

Cũng vì thế, tôi mới sợ đến thế khi nghĩ đến việc nói ra sự thật với Thẩm Thư Cẩn, sợ rằng anh và mẹ anh sẽ bị tổn thương vì chuyện đó.

Giọng Thẩm Thư Cẩn bình thản:
“Bận, không rảnh.”

“Tổng giám đốc, bà Chu nói nếu anh không về, bà sẽ mời cô Lâm đến.”

“Nhược Sơ cũng sẽ không đi.”

Giữa lúc đang nói chuyện, anh chợt nhìn thấy tôi đứng ngoài cửa.

Đầu bút khựng lại, anh đóng nắp cây bút máy.

“Tan làm.”

Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của cô thư ký, anh bước tới nắm lấy tay tôi.

“Sao hôm nay không đeo máy trợ thính?”
Anh khẽ véo nhẹ tai tôi, như một cái vuốt ve dịu dàng.

Tôi cứ chăm chú nhìn khuôn mặt anh, sợ bỏ lỡ bất kỳ lời nào anh nói.

“Chẳng phải lát nữa phải gặp mẹ anh sao? Em sợ mình ăn mặc không hợp hoàn cảnh.”

Sắc mặt Thẩm Thư Cẩn khựng lại, cứng đờ:
“Không cần gặp.”

Tôi còn nhớ, trước đây anh và mẹ vẫn khá thân thiết.

Nhưng không rõ những năm qua đã xảy ra chuyện gì, khiến mối quan hệ giữa họ trở nên căng thẳng đến vậy.

Tôi lắc nhẹ tay anh:
“Đừng như vậy. Dì ấy luôn muốn anh đến với Hứa Nghiên Triều, em rất để tâm chuyện đó.”

“Hả?” Thẩm Thư Cẩn ngẩn người vài giây.

“Em muốn gặp dì ấy để nói rõ mọi chuyện.”

Thẩm Thư Cẩn siết chặt tay tôi, gật đầu:
“Được.”

Tối hôm đó, ba mẹ của Hứa Nghiên Triều cũng đến.

Ngoài ra còn có vài người tôi không quen, chắc là người trong giới của họ.

Vừa bước vào cửa, Hứa Nghiên Triều đã hồ hởi tiến lại gần:
“Anh Thư Cẩn, lâu rồi chúng ta chưa cùng ăn cơm, mau lại đây đi.”

Thẩm Thư Cẩn khéo léo tránh khỏi cái chạm tay của cô ta, kéo tôi đứng chắn trước mặt mình:
“Mẹ, đây là vợ con, Lâm Nhược Sơ.”

Mọi ánh mắt trong phòng đồng loạt đổ dồn về phía tôi, đầy tò mò.

Bà Chu lạnh mặt nói:
“Chuyện lớn như kết hôn mà lại giấu mẹ, đúng là quá đáng.”

“Đúng đó, lại còn đi cưới một người…Khiếm khuyết.”

Hứa Nghiên Triều nhanh miệng chen vào, cười như không có gì.

Thẩm Thư Cẩn dừng lại ở cửa ra vào, lạnh lùng nhìn về phía ba mẹ cô ta:
“Bác trai, bác gái, xin hỏi… đây là cách dạy dỗ con gái của nhà bác sao?”

Bầu không khí trong phòng chợt trở nên kỳ lạ và nặng nề.

Hứa Nghiên Triều cứng đờ người tại chỗ.

Những người xung quanh nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ xem kịch vui.

Dù sao từ nhỏ đến lớn, Hứa Nghiên Triều luôn được nuông chiều, không ai từng nặng lời với cô ta.

Sắc mặt ba mẹ của Hứa Nghiên Triều trông khó coi thấy rõ:
“Nó chỉ là lỡ lời thôi…”

“Cô ấy năm nay 25 tuổi rồi. Ở nhà người ta mà dám gọi chủ nhà là ‘đồ điếc’, nếu bác vẫn gọi đó là ‘lỡ lời’ thì… Tôi chẳng còn gì để nói nữa.”

Lời vừa dứt, tiếng thì thầm bàn tán vang lên khắp phòng.

Hứa Nghiên Triều bắt đầu hoảng loạn:
“Anh Thư Cẩn, anh đừng như vậy—”

“Khuyên cô nên tránh xa tôi và vợ tôi ra một chút.”

Thẩm Thư Cẩn nở một nụ cười lạnh:
“Thật sự, cô rất đáng ghét.”

Đây là lần đầu tiên, trước mặt bao người, Thẩm Thư Cẩn thẳng thắn bày tỏ rõ ràng sự yêu ghét của mình.

Phần còn lại của câu chuyện, không ai còn dám lấy tôi ra làm trò đùa nữa.

Kết thúc bữa tối thì trời bên ngoài bắt đầu mưa như trút nước.

Bà Chu cố giữ mọi người lại trong biệt thự.

Khi tôi vào phòng làm việc mang hoa quả cho Thẩm Thư Cẩn, bỗng nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và bà Chu.

“Mày làm vậy, mọi cố gắng bấy lâu đều đổ sông đổ biển! Mày mới vừa ngồi vững được vị trí, mày không sợ bị người khác cướp mất sao?”

Giọng Thẩm Thư Cẩn lạnh lùng:
“Bà đã có được cuộc sống như thế này rồi, còn chưa hài lòng sao?”

Bà Chu khóc đến không thể kiềm chế:
“Tao thật sự không muốn sống khổ sở như trước nữa, mày kết hôn với Hứa Nghiên Triều, những cổ đông mới thật lòng theo mày, không phải mày đã từng hứa rồi, sao giờ lại không chịu nữa?”

“Tôi chưa bao giờ hứa.”

Giọng Thẩm Thư Cẩn đầy chán ghét:
“Bà bị Hứa Nghiên Triều xúi giục, dọa tự tử để ép tôi, tôi chỉ cần bà đừng làm phiền tới cuộc sống của tôi nữa mà thôi.”

“Mày thật sự không sợ mẹ sẽ tự tử sao?”

“Thích làm gì thì làm,” Thẩm Thư Cẩn mệt mỏi nhìn bà,
“Công ty lúc khó khăn nhất, tôi đã gắng gượng vượt qua rồi. Nếu đó là lựa chọn của bà, tôi chỉ có thể tôn trọng.”

“Bốp!”

Bỗng nhiên, anh nhận một cái tát tai.

Bà Chu gào lên trong cơn điên loạn:
“Đồ bất hiếu! Lẽ ra ngay từ đầu tao nên bóp cổ mày chết đi rồi! Mày không xứng đáng được sống!”

Thẩm Thư Cẩn cúi đầu, giọng thầm thì:
“Chẳng ai muốn làm con trai của một người tình.”

Tôi biết mình không nên nghe thêm nữa.

Thở dài, tôi quay người đi về.

Bỗng từ phòng bên kia vọng ra tiếng của Hứa Nghiên Triều:
“Yên tâm đi… khi anh ta hiểu rõ vị trí của mình, sẽ quay lại cầu xin tôi thôi.”

Giọng Hứa Nghiên Triều vẫn kiêu ngạo, hỗn láo như thường lệ:
“Con gái lớn nhà họ Hứa như tôi, đứa con riêng như anh ta sao lại không muốn chứ?”

Tôi dừng bước, quay lại gõ cửa phòng cô ta.

“Ồ, cô cũng dám đến tìm tôi sao?”

Hứa Nghiên Triều liếc tôi từ đầu đến chân, ánh mắt đầy khinh bỉ:
“Nói thật với cô, dù cho hai người đã kết hôn thì cuối cùng cũng phải ly dị mà thôi.”

“Tôi và Thẩm Thư Cẩn sẽ không ly hôn.”

Hứa Nghiên Triều cười lạnh:
“Cô cũng thật ngây thơ, cô nghĩ rằng…”

“Cô mới là người ngây thơ. Đây là nhà họ Thẩm, Thẩm Thư Cẩn mới là người quyết định, còn cô, ngoài việc sủa như con chó ra, cô cũng chẳng làm được gì khác.”

Hứa Nghiên Triều chết lặng, mắt cô ta mở to, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.

“Lâm Nhược Sơ, cô còn có cả mặt này sao. Tôi thật sự nên quay lại cái bộ mặt thật này của cô.”
Cô ta thở hổn hển, chắc đang rất tức giận.

Tôi mỉm cười nhẹ, giọng dịu dàng:
“Tôi đang mắng cô là con chó đấy, cô bị điếc sao?”

“Cô sủa như con chó trông thật buồn cười.”

Ngay lập tức, Hứa Nghiên Triều mất kiểm soát, mạnh mẽ đẩy tôi một cái.

Tiếng động lớn ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Thẩm Thư Cẩn lập tức lao tới, kéo tôi lại bên mình.
“Đã xảy. ra chuyện gì vậy?”

Tôi ngước lên, nhẹ nhàng trả lời:
“Em mắng cô ta là con chó.”

Ánh mắt anh thay đổi, nhìn thấy cái đĩa hoa quả rơi trên sàn rồi liếc lên camera giám sát phía trên, lập tức hiểu ra chuyện gì.

Anh ôm lấy đầu tôi, vuốt ve nhẹ nhàng, nói:
“Hứa Nghiên Triều, tôi mong cô có một lời giải thích thỏa đáng.”

Hứa Nghiên Triều tức giận chửi bới:
“Cô ta mới là người mắng em!”

“Tôi thấy cô đấy người!.”

Bố mẹ hai bên nghe tin cũng nhanh chóng chạy tới.

Họ lập tức chất vấn tôi một tràng:
“Cô Lâm, cô có nên giải thích rõ ràng chuyện này không?”

Tôi ngoảnh mặt, chỉ vào đĩa hoa quả trên sàn nói:
“Tôi định mang chút hoa quả cho cô ta, ai ngờ cô ta lại đẩy tôi.”

Một số khách mời lại bắt đầu thì thầm bàn tán.

Ánh mắt họ nhìn Hứa Nghiên Triều đầy vẻ khác thường.

Bà Chu thấy tình hình mất kiểm soát, vội vàng can thiệp để xoa dịu:
“Thôi thôi, chỉ là chuyện nhỏ, bỏ qua đi.”

Rõ ràng là bà đang thiên vị nhà họ Hứa.

Thẩm Thư Cẩn không nói gì thêm, kéo tôi trở lại phòng.

Khép cửa lại, anh chăm chú nhìn tôi mà không thốt lời.

Tôi nhỏ nhẹ nói, “Em không hề vô cơ chửi cô ta, là em nghe thấy cô ta chửi anh.”

Thẩm Thư Cẩn thở dài, “Biết trước sẽ bị làm khó dễ mà còn cố tình đi?”

“Em phải mắng cô ta. Anh giữ lại đoạn camera cho em được không?”

“Được, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Mấy chuyện nhỏ như thế này, cảnh sát chẳng thể định tội ai.”

Thẩm Thư Cẩn dường như hiểu rõ suy nghĩ của tôi, nói tiếp:
“Thực ra không chỉ Hứa Nghiên Triều, cả nhà họ Hứa, anh đều có thể đánh sập. Chúng ta cứ chờ thêm một chút, được không?”

Tôi không nói gì.

Tôi không muốn chỉ thấy Hứa Nghiên Triều ngã từ trên cao xuống, tôi còn muốn cô ta phải nhận lấy hậu quả xứng đáng.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, nơi còn hơi sưng đỏ, hỏi:
“Sao bị thế này?”

Anh thản nhiên đáp:
“Lỡ va phải.”

“Tay này thì sao?”

Đó là một vết sẹo trên cổ tay anh.

Ngoài ra, trên người anh còn nhiều vết sẹo nhỏ li ti khác.

Thẩm Thư Cẩn nói:
“Cũng là do bất cẩn va phải thôi.”

Tôi cúi đầu, cắn nhẹ lên vai anh một cái.

Thẩm Thư Cẩn cười:
“Mạnh thế nhỉ.”

“Tại vì anh lừa em, rõ ràng là bị người ta đánh mà lại nói dối.”

Lúc này, nụ cười trên mặt anh tan biến.

Anh ôm lấy tôi, vuốt ve mái tóc, nói, “Mọi chuyện đã qua hết rồi.”

“Tại sao anh còn về đây, dù nhà họ Thẩm đối xử tệ với anh như vậy?”

Anh im lặng rất lâu, rồi mới nói, “Tiền không đủ thì làm sao mà tìm được em.”

“Anh không biết em cần bao nhiêu, nhưng anh luôn nghĩ, càng nhiều càng tốt.”

“Cái thẻ đó anh đã làm lâu rồi, là để dành cho em tiêu.”

“Bên trong là toàn bộ tài sản của anh.”

Tôi ngẩng lên, hôn lên môi anh, ngăn lời anh chưa kịp nói ra.

Hơi thở Thẩm Thư Cẩn lập tức trở nên hỗn loạn, tay anh siết chặt tôi, giọng khàn khàn hỏi:
“Làm gì vậy?”

“Em không muốn anh ngủ nữa.”

Tôi thẳng thắn cởi cúc áo anh, “Chúng ta sẽ làm chuyện vui vẻ một chút.”

Hành động hơi mạnh bạo đó làm tôi dừng lời.

Anh nhẹ nhàng hỏi, “Nhược Sơ, là vì tiền phải không?”

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ vừa đủ để át đi những âm thanh xung quanh.

Tôi nói, “Không phải vì tiền, mà vì yêu anh.”

Hơi thở anh trở nên sâu hơn, tay đặt trên eo tôi siết chặt một cái, tôi bị lật người lại.

“Biết rõ anh không nghe được điều đó mà…”

Đêm đã khuya, tôi nhìn lên mặt trăng ngoài cửa sổ, đang lấp ló sau lớp mây.

Bỗng nhiên, một khe sáng vụt phá mây, rọi ra ánh sáng dịu dàng.

“Nhược Sơ, nhìn kìa, trăng đã ló rạng rồi.”

13

Ngày hôm sau khi tôi chuẩn bị ra về, bà Chu gọi tôi lại.
“Trước đây ta đã từng thấy cô, cô là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng không phù hợp với Thư Cẩn.”

Bà ta mặt đầy kiêu ngạo, rõ ràng đã quen với cuộc sống trong giới thượng lưu nhiều năm nay.

Tôi nắm chặt cánh tay Thẩm Thư Cẩn, nói:
“Chúng tôi yêu nhau thật lòng.”

Bà Chu cười khẩy, nói, “Vậy cô cứ ra giá đi.”

“Tôi sẽ không ly hôn, mọi thứ đều là của tôi.”

Câu nói này khiến mặt bà Chu tái lại, bà bắt đầu chất vấn:
“Thẩm Thư Cẩn, đây có phải là cô vợ tốt của mày không?”

Thẩm Thư Cẩn đứng bên cạnh, đến cả mí mắt cũng chẳng buồn nhướn lên.
“Là cô ấy quyết định, nếu ly hôn, tôi sẽ trắng tay ra đi.”

Thái độ như thể tôi nói gì anh cũng đồng ý.

Bà Chu tức giận đỏ mặt, “Mày… Chúng mày…”

Thẩm Thư Cẩn kéo tay tôi, nói:
“Chúng tôi đã rõ ràng. Lần sau tôi không muốn nghe những lời kiểu đó nữa.”

Bà Chu lớn tiếng: “Thẩm Thư Cẩn, tao là mẹ mày đấy!”

“Đúng, bà là mẹ tôi, nên khi bà để Hứa Nghiên Triều bắt nạt vợ tôi, tôi không cãi lại. Nhưng lần sau, sẽ không như vậy nữa.”

Thẩm Thư Cẩn chẳng thèm tranh luận, kéo tôi ra ngoài.

Tài xế đã chờ sẵn bên ngoài.

“Về nhà sao?” Anh hỏi.

Tôi lắc đầu, “Không về, em vừa ra sách mới, biên tập viên Đường có việc cần em. Phải ghé công ty trước đã.”

“À? Khi nào em ra sách mới vậy?”

Tôi đỏ nhẹ tai, “Sắp thôi…”

Nghĩ lại, tôi còn dặn thêm:
“Anh đừng có đóc đấy nhé!”

Thẩm Thư Cẩn không nhịn được cười, đáp:
“Được, không đọc.”

Nhờ cuốn sách trước được đón nhận nhiệt tình, tôi trở thành tác giả được công ty truyện mạng chú trọng đầu tư.

Biên tập viên Đường phấn khởi thông báo:
“Cô biết không, dữ liệu của truyện mới thật sự ổn đấy. Toàn nhờ chính khả năng của cô thôi, công ty chưa tốn tiền quảng bá mà.”

“Em nghĩ có lẽ vì nó dựa trên trải nghiệm thật của em, nên mới chân thực như vậy.”

Biên tập viên Đường hơi sửng sốt hỏi:
“Cô nói… chuyện bị bắt nạt ở trường cũng là trải nghiệm thật của cô sao?”

“Vâng.” Tôi đưa bản thảo cho biên tập viên Đường, nói:
“Lần này em không định cập nhật từng chút một nữa. Em sẽ nhanh chóng hoàn thành phần bị bắt nạt, để công ty chuẩn bị trước.”

Biên tập viên Đường tỏ vẻ hoang mang:
“Được đấy, nhưng sao lại làm vậy?”

“Em muốn kẻ bắt nạt phải chịu trách nhiệm.”

Trong tháng đầu tiên sau khi truyện mới ra mắt, chủ đề “bắt nạt ở trường” đã lên top tìm kiếm.

Một blogger đại diện cho đông đảo độc giả đặt câu hỏi:
“Người chưa từng bị bắt nạt làm sao viết được những chi tiết này? Không biết tác giả có từng trải qua chuyện đó không?”

Phía dưới, độc giả và người xem bắt đầu bàn tán sôi nổi về chuyện này.

Độ “hot” của câu chuyện tăng vọt một cách chóng mặt.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, một số bạn học cấp ba của tôi đã lên tiếng:
“Tôi nhớ cô ấy đúng là có một cô bạn thân tên Hứa Nghiên Triều, tình hình cũng gần giống như cô ấy nói.”

“Chết tiệt, thật á? Chuyện có thật sao?”

“Tôi còn nghe nói tác giả bị mất thính lực, chẳng lẽ cũng vì chuyện đó?”

“Có bằng chứng không? Đừng có vu oan cho người ta không có cơ sở!”

“Ở trên, đó chỉ là đoán mò của cư dân mạng thôi, mắng tác giả có bị sao không?”

Đến ngày thứ tư khi câu chuyện được đẩy lên cao trào, Hứa Nghiên Triều cuối cùng cũng không thể ngồi yên nữa, cô ta gọi điện chất vấn, “Ý cô là gì?”

“Ý gì cơ?”

“Cô muốn dùng cách này để tấn công tôi trên mạng đúng không?” Hứa Nghiên Triều nói với giọng đầy mỉa mai, “Tôi chẳng làm gì hết, Lâm Nhược Sơ, cô có gan thì cứ tiếp tục đi.”

Ngày hôm sau, nhà họ Hứa phát đi một tuyên bố.

Nói rằng Hứa Nghiên Triều và tôi chỉ là mối quan hệ không tốt, nhưng đều là nạn nhân của bắt nạt.

Còn cáo buộc tôi tâm lý bất ổn, bịa đặt sự thật.

Một gia đình quyền thế dính líu vào cuộc chiến dư luận này, càng làm cho câu chuyện thêm phần gay cấn và nóng bỏng hơn bao giờ hết.

Số lượng người theo dõi tôi bắt đầu tăng vọt, dù phần lớn là những người đến chỉ để hóng chuyện hoặc mắng tôi.

Biên tập viên Đường gọi điện hỏi:
“Cô chắc chắn làm vậy không sao chứ?”

“Em chắc chắn.”

Khi Thẩm Thư Cẩn về nhà, tôi đang cuộn mình bên bàn máy tính, ôm chú chó nhỏ gõ phím.

Số lượng fan đã tăng lên đến 600 nghìn.

Tôi mỉm cười với anh:
“Về rồi à?”

Chú chó nhỏ cũng sủa vang.

“Ừ.”

Anh tiến lại gần, đặt chú chó xuống, cúi người hôn tôi, nói, “Đừng lên mạng nữa, những bình luận tiêu cực đó, anh sẽ cho người xử lý.”

“Tức nhau thì mới vui chứ.” Tôi chống cằm, nói, “Anh nhớ hôm trước bảo hôm nay nhà họ Hứa có dự án muốn bàn phải không?”

“Ừ, đổ bể rồi.”

“Đúng rồi, làm ăn mà tiếng tăm không tốt, ai lại muốn hợp tác. Còn nhiều dự án nữa mà.”

Thẩm Thư Cẩn cười nhìn tôi, “Nhược Sơ của anh sao dữ dằn vậy?”

Tôi đẩy anh một cái, ngồi lên đùi anh rồi nghiêm túc nói, “Dạo này có lẽ em sẽ hơi kiêu ngạo một chút.”

Thẩm Thư Cẩn nhướn mày hỏi, “Kiêu ngạo kiểu gì?”

“Tức là… chẳng màng đến luật lệ, thích khoe khoang, còn tiêu hết cả đống tiền của anh nữa.”

“Ừ.”

“Anh không có ý kiến gì sao?”

“Mọi thứ đều là của em, em muốn thế nào thì em nói.”

error: Content is protected !!