Góc Của Chan

ANH LÀ AI TRONG CUỘC ĐỜI EM- CHƯƠNG 7

19

Ngày 4 tháng 2, một nguồn tin mật tại huyện Lỗ Vi, thành phố Khu Bắc đã phát hiện được tung tích của Từ Xương.

Sở cảnh sát thành phố lập tức điều người đến tiến hành chiến dịch bắt giữ.

Tôi xin tham gia, nhưng bị trưởng phòng từ chối.

“Tôi nói với cô, hãy nghỉ ngơi cho khỏe được không?”

“Cánh tay tôi đã khá hơn rồi, ông xem, cái nẹp đã tháo ra rồi đây.”

Tôi vung cánh tay trước mặt ông ấy, khiến ông già suýt chút nữa phải đỡ lấy tôi.

“Cô ở lại bệnh viện cho tốt, chúng tôi đâu cần một đồng nghiệp băng bó chạy đầu đội xung kích.”

Trưởng phòng nghiêm nghị từ chối, tôi đành nằm lại giường bệnh.

Nghĩ đến sư phụ, nếu ông còn đây chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để giúp tôi đạt được mong muốn.

Haizzz, Sư phụ…..

“Thanh sơn khắp chốn chôn cốt trung, tại sao người tốt lại chẳng sống lâu, còn kẻ xấu thì tồn tại ngàn năm?”

Có lẽ con đường lý tưởng trong lòng quá gian nan và dài đằng đẵng.

Nửa đêm mười hai giờ, tôi lẻn vào phòng làm việc của trưởng phòng.

Ánh đèn vàng nhạt vẫn sáng, rõ ràng giờ này sở đã tan làm, nhưng ông ấy vẫn cúi đầu chăm chú viết giấy tờ.

Ông thấy tôi, giật mình đến nỗi suýt rơi bút.

“C-cô, cô không ở bệnh viện sao? Sao lại đến đây?”

“Tôi khỏe lắm.”

“Xin hãy cho tôi tham gia vào chiến dịch bắt giữ Từ Xương!”

Tôi đứng thẳng người, chào ông nghiêm trang.

Ông ngồi trên ghế, đơ người mấy giây rồi thở dài:
“Cô… cô cứng đầu giống y như sư phụ cô vậy.”

Khi nhắc đến cái tên đó, cả hai chúng tôi đều chìm vào im lặng.

Tôi cúi đầu, nhẹ giọng nói:
“Tôi hiểu rõ về Từ Xương nhất. Không biết khi bắt giữ sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tôi chắc chắn có thể giúp được.”

“Và hơn nữa…”

“Tôi muốn tự tay khoá còng lên anh ta, cũng thay cho… phần của sư phụ.”

Bóng đêm tĩnh lặng bao trùm, ánh trăng lướt nhẹ theo làn gió đêm.

Lâu lắm, ông trưởng phòng đứng dậy, vỗ vai tôi.

“Còng số tám chắc chắn không để cô đeo được đâu.”

“Khi ra nhiệm vụ, nhớ đứng hàng sau nhé.”

20

Nơi ẩn náu của Từ Xương rất tinh vi, những ngày này lại đúng vào dịp lễ hội.

Đó lại là một khu chợ.

Để không làm động tĩnh, chúng tôi không giải tán người dân.

Cũng vì thế, môi trường thực thi nhiệm vụ càng trở nên khó khăn hơn.

Lúc 3 giờ 15 phút chiều, xạ thủ cuối cùng phát hiện bóng dáng hắn ló đầu ở ngã tư Đông phố.

Nhìn trời sắp tối, lần ló đầu tiếp theo chắc chắn sẽ là lúc bắt giữ bắt đầu.

Sau một thời gian dài chờ đợi, phía trước truyền về tín hiệu.

Bắt giữ bắt đầu.

Một mặt là cảnh sát ngụy trang trà trộn trong đám đông bao vây, mặt khác là xạ thủ liên tục báo vị trí.

Tiếng người náo nhiệt vang lên rộn rã, chẳng ai nhìn thấy dòng chảy ngầm bên trong.

Từ Xương có vẻ ra ngoài để mua một số vật dụng cần thiết, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang.

Cảnh sát ngụy trang nhanh chóng áp sát, nhưng ngay khi chuẩn bị túm lấy áo anh ta thì…

Đội múa lân bỗng nhiên nổi trống rầm rập.

Từ Xương quay đầu chạy mất.

Trong chốc lát mọi thứ trở nên hỗn loạn như một mớ bòng bong.

Các quầy hàng bị xô đổ, người nhảy qua mái nhà, đám đông xô đẩy la hét.

Một nhóm người đuổi theo một kẻ trong đám đông.

Tôi chỉ có thể nhìn qua xe tín hiệu.

Dù nhiều lần muốn nhảy ra nhưng bị trưởng phòng bên cạnh giữ lại.

May mắn là việc bắt giữ diễn ra khá suôn sẻ.

Tín hiệu từ phía trước truyền về: nghi phạm đã bị đè xuống đất.

Ngay khi mọi người thở phào nhẹ nhõm, hình ảnh trên màn hình đột nhiên phóng to —
Người bị bắt hoàn toàn không phải Từ Xương!

Bắt nhầm người rồi.

Tôi đứng chết trân vài giây, rồi phản ứng lại, nắm lấy vai trưởng phòng:
“Ngay lập tức giải tán đám đông!”

Nhưng đã quá muộn.

Vụ nổ đầu tiên xảy ra ngay tại ngã tư chợ Đông.

Tiếng nổ vang rền, lửa bùng lên cao vài mét, đám đông lập tức hỗn loạn như một nồi cháo sánh đặc.

Tôi mở cửa xe, không nghe lời khuyên của trưởng phòng, nhảy xuống xe.

Dòng người cuồng loạn đổ xô ra ngoài, cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì một bức tranh địa ngục.

Nhưng tôi lại đi ngược dòng người vào trong.

Vết thương ở cánh tay trái vì bị ép lại nên có chút đau âm ỉ, tôi lấy tay che lại, bắt bản thân không ngừng suy nghĩ.

Theo dõi Từ Xương lâu như vậy, tôi rất hiểu anh ta.

Lúc này, Từ Xương sẽ ở đâu?

Một nơi vừa kín đáo lại có thể quan sát được cảnh tượng hỗn loạn này.

Và giờ phút này, anh ta chẳng còn coi trọng mạng sống của mình nữa.

Ánh mắt tôi hướng về trung tâm đám cháy, toà nhà trà lâu đang chao đảo như sắp sụp đổ.

Càng tiến gần đó, nồng độ oxy càng giảm.

Tôi ôm lấy một cậu bé đang khóc, giao cho đồng nghiệp đang có mặt để cậu bé được đưa ra ngoài.

Sau đó tôi bước vào bên trong toà trà lâu.

Tôi tiện tay vặn mở chai nước khoáng trên quầy, đổ lên chiếc khăn tay, lấy che miệng mũi rồi đi lên tầng trên.

Trà lâu đã hoạt động lâu năm, mọi thứ đều đang lung lay, đổ nát.

Lúc này, vết thương ở tay tôi vẫn âm ỉ đau.

Bên cạnh, một mảng lớn đống đổ nát bất ngờ rơi xuống, tôi lập tức áp sát vào tường để tránh.

Cảm giác bỏng rát dữ dội suýt khiến da tôi bị tróc từng mảng.

Trong lúc né tránh, tôi bất ngờ rơi vào vòng tay của một người.

Giọng nói trầm khàn mà quen thuộc thì thầm sát bên cổ vai tôi:
“Lâu rồi không gặp.”

Tôi quay người lại, đột ngột đánh vào hông phải của anh ta.

Thật ra cũng không lâu lắm, chỉ hơn mười ngày, nhưng giữa chúng tôi như ngăn cách bởi ngàn ngọn núi.

Sàn nhà rung lên từng hồi, chúng tôi nhìn nhau rồi lao vào đánh nhau.

“A Thanh, hóa ra em đánh nhau giỏi vậy à.”

“Không thì sao giúp anh xử lý đám tay chân không nghe lời được.”

Tôi lắc tay, mu bàn tay hơi đau vì lực mạnh, tận dụng sức mình đè anh ta xuống đất.

Anh ta nằm đó, nhìn tôi cười.

Tôi chạm tay ra sau lưng tìm chiếc còng số 8, nhưng bất cẩn bị anh ta quật ngã, lại bị đè xuống đất lần nữa.

Rồi chúng tôi lại vật lộn với nhau một lần nữa.

Anh ta thật không biết đang lãng phí tình cảm vào chuyện gì.

Đến tận lúc này rồi mà vẫn còn để ý đến vết thương ở tay tôi.

Nếu không, chắc đã xử lý tôi từ lâu rồi.

“A Thanh, em có hận tôi không?”

Chúng tôi đều mệt rã rời, tôi tựa vào một mặt bàn đá cẩm thạch, chẳng thể đứng dậy nổi.

Anh ta lảo đảo đứng lên rồi lùi lại phía sau.

“Năm đó, khi tôi ra khỏi trại quản lý thiếu niên, tôi quen được một người anh em, tôi thật lòng xem hắn là bạn.”

“Kết quả thì sao? Một đêm nọ hắn lái xe kéo tôi ngoài đường tận hai cây số.”

“Kể từ đó, người tôi ghét nhất chính là kẻ đã lừa dối lòng tôi.”

“Còn em, em đã moi tim tôi ra rồi đạp nát tan tành dưới chân.”

“Em cũng biết, tôi là người rất thù dai mà.”

Anh ta chậm rãi rút khẩu súng từ trong túi ra.

Theo phân tích của cảnh sát, trong đó vẫn còn viên đạn cuối cùng.

Giờ đây, nòng súng hướng thẳng vào tôi.

“A Thanh, ở thiên đường… hẹn gặp lại em.”

Tay anh ta chưa bóp cò, tôi lại hét lớn trước:
“Cẩn thận!!!”

Tầng trên đầu đổ sập xuống, mặt đất dưới chân anh ta bất ngờ nứt vỡ.

Cơ thể tôi vội vã lao tới kéo lấy anh ta.

Nhưng làm sao tôi có đủ sức cơ chứ?

Tôi ôm chặt phiến đá, giữ chặt cổ tay anh ta.

Anh ta bị tôi níu giữ, lơ lửng giữa không trung.

Kéo theo cả tôi, chậm rãi trượt xuống phía dưới.

“Em đang làm gì vậy???”

“Em không muốn sống nữa sao???”

“Mau buông tay ra!!!”

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong mắt người đàn ông này ánh mắt đầy sự không thể tin nổi.

“Tại sao em lại cứu tôi? Tại sao???

“Mau buông tay đi được không? Nếu cứ thế này, em cũng sẽ chết mất.”

“Vừa nãy tôi còn muốn giết em, tại sao? Tại sao em còn muốn cứu tôi?”

Tôi nắm chặt anh ta, dùng hết sức lực còn lại trong cơ thể.

Có lẽ vết thương đã rách ra, máu đỏ tươi chảy ướt ống tay áo tôi, hòa vào cánh tay anh ta.

Giọng anh ta dần trở nên van xin:

“Xin em, buông tôi ra được không?

“Nếu cứ thế này, em cũng sẽ chết…Thanh Thanh.”

“Tại sao…”

Tại sao vậy?

Có lẽ, chỉ khi cứu người, tôi mới có thể nhớ tới thân phận cảnh sát của mình.

Có lẽ chỉ khi cứu sống mạng người khác, tôi mới quên đi biển máu kia.

“Phải sống… sống để đối mặt với những sai lầm của anh…”

Tôi dùng hết sức lực cuối cùng cố kéo anh ta lên, nhưng thất bại.

Cấu trúc dưới chân tôi cũng không vững, những mảng gạch vụn vụn như sụp đổ.

Tôi rơi xuống cùng anh ta.

Không biết đã bao lâu trôi qua.

Tôi bắt đầu tỉnh lại.

Có vẻ mình chưa chết, chiếc giường và ghế sofa bên dưới như đệm giúp chúng tôi giảm lực va đập.

Nhưng tứ chi tôi chẳng thể cử động, còn anh ta bên cạnh, lại từ từ ngồi dậy được.

… Sao kẻ xấu lại chịu đòn giỏi vậy nhỉ…

Anh ta lau đi vết máu rồi với tay vào thắt lưng tôi, không biết đang làm gì.

Tôi hoàn toàn bất động, đầu óc còn có thể suy nghĩ đã là một phép màu, chỉ biết mở mắt nhìn anh ta mà thôi.

Và sau đó, tôi nhìn thấy anh ta lấy ra còng tay của tôi.

Anh ta khoá tay tôi với tay anh ta lại với nhau.

Kéo tôi đi ra ngoài.

Rõ ràng anh ta cũng bị thương không nhẹ, đi không vững, chẳng khác nào vừa què vừa khập khiễng.

Ngọn lửa vẫn cháy dữ dội, anh ta kéo tôi như thế, bò ra ngoài.

Ý thức tôi dần mờ nhạt, nhưng đến cuối cùng, tôi vẫn cố mở miệng hỏi anh ta:

“Từ…

Anh sẽ nhận tội chứ?”

“Ừ, sẽ nhận.”

Đó là câu trả lời của anh ta, tôi an tâm nhắm mắt lại.

Nhưng vẫn cảm nhận được anh ta nắm tay tôi, như muốn lau sạch vết máu trên tay tôi.

Nhưng tôi biết, dù có lau đến đâu, cũng không thể sạch hết được rồi.

Anh ta dường như đã khóc.

“Thanh Thanh, giá mà trên tay em không dính máu thì tốt biết bao.”

Tôi không còn cảm nhận được hơi ấm rực cháy nữa.

Cũng không thể nói nên lời.

May mắn thay, tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát xa xa vang lên.

Tiếng còi cảnh sát, luôn khiến người ta cảm thấy an tâm đến lạ.

error: Content is protected !!