Góc Của Chan

ANH LÀ NAM CHÍNH CỦA EM- CHƯƠNG 6: THẨM THƯ CẨN

11

GÓC NHÌN CỦA THẨM THƯ CẨN.

Đêm đã khuya.

Thẩm Thư Cẩn khoác chiếc áo choàng tắm, lặng lẽ đứng tựa vào lan can ngoài ban công.

Mùi khói thuốc vẫn còn vương vất trong phòng khách.

Từ ngày chuyển sang kinh doanh, anh bắt đầu có thói quen hút thuốc.

Nhược Sơ mãi mới chợp mắt được, mà giấc ngủ cũng chẳng yên.

Anh không muốn làm cô thức giấc.

Vậy nên dứt khoát ra ngồi ở phòng khách.

Bóng tối nuốt lấy anh, vây quanh như một lớp bóng mờ không tan.

Nicotine len lỏi vào tận đáy phổi, rồi từ từ phả ra theo từng hơi thở nặng nề, chỉ có thế, mới tạm nén lại được cơn phiền muộn trong lòng.

Anh gọi một cuộc điện thoại.
“Giờ này còn chưa ngủ, gọi cho em làm gì đấy?”

Thẩm Thư Cẩn đáp:
“Năm xưa nhà họ Hứa đã ra tay với Nhược Sơ.”

Câu này, anh đã kìm nén suốt bao ngày qua.

Nếu không phải còn đang bận rước Nhược Sơ trở về, anh đã sớm muốn dốc cơn giận, san bằng nhà họ Hứa rồi.

“Không thể nào… Thảo nào chúng ta tra hoài không ra. Em đã tìm đủ mọi cách, cuối cùng chỉ thấy tin của chị dâu đã ra nước ngoài kết hôn. Hóa ra tất cả hồ sơ đều là giả… Nếu không phải tiểu thuyết của chị dâu nổi lên, chúng ta còn chẳng biết gì.”

Thẩm Thư Cẩn ngậm điếu thuốc, không nói một lời.

“Vậy….Anh định làm gì?”

“Đánh sập nhà họ Hứa.”

“Khoan đã, đại ca, anh có biết làm vậy công ty sẽ thiệt hại bao nhiêu không?”

Thẩm Thư Cẩn im lặng hồi lâu, rồi mới đáp:
“Bao nhiêu cũng được. Nếu không phải vì bọn họ… Nhược Sơ đã không thành ra thế này.”

Chỉ có trời mới biết, khoảnh khắc cô nhìn chằm chằm vào môi anh, cố gắng đọc khẩu hình để hiểu anh đang nói gì, anh đau lòng và bất lực đến mức nào.

Mấy ngày qua, anh không ngừng nhớ lại.

Lần đầu tiên sau bao năm xa cách, gặp lại cô tại buổi họp báo.

Khi cái thùng suýt nữa rơi trúng cô, anh mới nhận ra, cô không nghe thấy gì.

Tính cách trầm lặng, ít nói, hóa ra cũng bởi vì cô gặp khó khăn trong giao tiếp.

Những lúc không ai nói chuyện cùng, Nhược Sơ luôn lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Lặng lẽ, ngoan ngoãn như một làn gió nhẹ, khiến người ta vừa xót xa vừa yêu thương.

Cô gái từng hoạt bát, tươi sáng là thế… cuối cùng lại trở nên như bây giờ.

Trái tim Thẩm Thư Cẩn như bị dao cắt, anh đưa tay ôm mặt, giọng nghẹn lại.

“Mỗi lần nghĩ đến việc suốt những năm qua cô ấy đã sống như thế nào… Tôi chỉ muốn…”

“…Tôi không nên đối xử với cô ấy như vậy.”

Đầu dây bên kia thở dài:
“Đại ca, đừng tự dằn vặt nữa. Những năm qua, anh cũng chẳng dễ dàng gì.”

“Nếu phải trách, thì hãy trách Hứa Nghiên Triều. Cả nhà bọn họ… đều là lũ quái vật.”

Đột nhiên, cánh cửa phòng ngủ mở ra.

Một giọng nói ngái ngủ, mơ màng vang lên từ bên trong:
“Thẩm Thư Cẩn, anh vẫn chưa ngủ sao?”

Đầu dây bên kia khựng lại, rồi cười khẽ:
“Là chị dâu tỉnh rồi à?”

“Ừ.”

“Vậy anh đi dỗ chị ấy trước đi. Chuyện vừa rồi, để em lo.”

Thẩm Thư Cẩn ngắt máy, dụi tắt điếu thuốc, rồi mở cửa sổ.

Cơn đau âm ỉ trong lồng ngực dường như cũng dịu đi đôi chút.

Lâm Nhược Sơ mặc váy ngủ màu trắng, tay chân trần, lặng lẽ đứng giữa phòng khách.

Ngoan ngoãn như một đứa trẻ, khiến người ta chỉ muốn ôm chặt lấy mà che chở.

“Sao lại tỉnh giấc rồi?” Giọng anh rất khẽ, như sợ làm cô giật mình.

Lâm Nhược Sơ nhìn chiếc gạt tàn đầy những mẩu thuốc lá, nhẹ nhàng hỏi:
“Anh không ngủ được à?”

Cô bước tới, vòng tay ôm lấy anh, vỗ vỗ nhẹ lên lưng anh như dỗ dành.

Thẩm Thư Cẩn thấy tóc cô rối tung vì mới ngủ dậy, dáng vẻ ngơ ngác, như vẫn chưa tỉnh hẳn, lòng bỗng mềm nhũn, không kìm được mà dịu giọng dỗ dành:
“Ngoan nào, ngủ thêm một lát đi. Cả người anh đầy mùi thuốc, đừng để ám vào em.”

“Thế còn anh?”

“Anh vào sau ngay thôi.”

“Vâng.”

Lâm Nhược Sơ như bóng hồn lạc lối, lặng lẽ rót một ly nước, rồi quay về phòng ngủ.

Thẩm Thư Cẩn ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài kia, sáng trong, dịu dàng, thuần khiết.

Giống như cô vậy.

Anh đi tắm, đợi cơ thể ấm lên rồi trở lại phòng, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Khung cảnh từng xuất hiện trong vô số giấc mơ… Cuối cùng, anh cũng thực sự có được.

Anh siết chặt cô vào lòng, khẽ nói:
“Chúng ta mãi mãi đừng rời xa nhau… có được không?”

Trong mơ, Nhược Sơ khẽ thốt lên một tiếng mơ hồ, chẳng rõ là “Được”, hay “Không được”.

error: Content is protected !!