Góc Của Chan

NGƯỜI TRONG TIM ANH KHÔNG PHẢI EM- CHƯƠNG 6: NGƯỜI ANH GỌI MÃI MÃI KHÔNG QUAY VỀ NỮA

24

“Bạch tổng, hợp tác vui vẻ nhé.”
Trước cửa khách sạn Tây Đình, không khí về đêm dần tĩnh lặng.

Những bàn tiệc đã vơi dần, người ra kẻ vào, ai cũng diện vest lịch lãm, thoảng mùi rượu nồng nàn.

“Giám đốc Cố, say thế mà vẫn nhớ tới việc hợp tác nhỉ?” Một người trung niên vịn lấy một chàng trai trẻ, người thanh niên khẽ buông mi, môi hé nở nụ cười mơ hồ.

“Làm sao mà quên được ạ, chú Lý, cảm ơn chú nhiều, nếu không có chú, việc hợp tác làm sao mà thành… ừm, không có ly rượu tôi còn muốn mời chú thêm một chén nữa!” Cố An nheo mắt, cũng không biết làm sao để giữ nét mặt, cố gắng cười cho vui vẻ dễ chịu.

“Được rồi, cậu về bằng gì? Bắt xe hay sao?”

“Nhà cậu ở đâu?”
Người trung niên vừa đỡ Cố An đứng lên, vừa hỏi vừa ra hiệu gọi taxi.

“Nhà sao…” Giọng anh bỗng trở nên trầm xuống.

Người đàn ông trung niên nhìn anh, chỉ thấy cơ thể anh như buông lỏng cả xuống, khóe miệng cũng trễ xuống rõ rệt.

“Hả, cậu ở đâu? Tôi gọi xe cho.”

“Làm sao tôi dám về trước chứ, chú Lý cứ đi trước đi ạ. Nhà tôi gần lắm, đi bộ cũng được.” Anh nói xong thì lại nở nụ cười, tuy cả người nồng nặc mùi rượu, nhưng lúc nhét chú Lý vào xe taxi vẫn không quên đưa tay che đầu cho ông.

Chú Lý bất giác động lòng, nghĩ thầm: thằng nhóc này cẩn thận đến từng li từng tí, sống cũng cực nhọc quá rồi.

Thế là ông thuận miệng hỏi: “Nhà ở đâu vậy, nếu tiện đường thì đi cùng luôn cho rồi.”

“Ây, thật sự không cần đâu ạ——”

“Giám đốc Cố, hay là để tài xế của tôi đưa anh về nhé?” Một giọng nữ trong trẻo bất chợt xen vào, rõ ràng, dứt khoát.

Là Bạch Tố Y.

Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài bó sát, đường cắt may ôm trọn dáng người uyển chuyển.

Cô ta hơi cúi xuống, vài sợi tóc lòa xòa rủ bên má, mang theo chút quyến rũ vô tình.

Cô ta luôn biết rõ, góc độ nào, tư thế nào là khiến đàn ông khó lòng từ chối nhất.

Cố An hơi nheo mắt lại, không nói gì.

“Ồ, thế thì tốt quá rồi, vậy tôi đi trước nhé.” Chú Lý nhanh chóng bắt nhịp, cười cười, rồi “rầm” một tiếng đóng cửa xe.

Chiếc taxi lao vút đi trong bụi đường.

Gió lạnh thổi qua, anh đứng yên tại chỗ, men rượu dâng lên, bỗng thấy gió mùa đông táp vào cổ, rát buốt như cắt.

“Cố An, rốt cuộc anh có say thật hay không?” Bạch Tố Y lên tiếng bên cạnh, giọng nói như một nhát cắt trong đêm đông lạnh buốt.

“Hả… Không say, mới uống mấy ly thôi, sao mà say được.”

“Vậy đi, lên xe với em, em đưa anh về.”

“Thôi, Bạch tổng, sao dám để cô tự mình đưa tôi về chứ, tôi tự đi là được rồi, cô cứ lo chuyện hợp tác là ổn rồi.”

“Cố An, anh có thể đừng nói mấy lời giả vờ khách sáo đó nữa được không!”
Bạch Tố Y đột ngột nâng cao giọng.

Hai người đứng trên đường, Cố An cúi đầu, chẳng ai nhìn rõ được vẻ mặt anh lúc ấy.

“Em biết anh và Lâm Nhiễm đã ly hôn, cô ta căn bản không xứng với anh. Em cũng không tin là anh không nhận ra rằng em có tình cảm với anh.”

“Bây giờ chúng ta đều độc thân. Nếu anh có được sản nghiệp nhà của nhà em, anh biết không, anh có thể dễ dàng lật đổ thằng em trai cùng cha khác mẹ kia của anh đó.”

“Tổng giám đốc Bạch hiểu rõ mọi thứ thật đấy.” Giọng Cố An chẳng có chút dao động nào, chìm trong bóng đêm, mờ mờ tối tối, nghe không rõ là mỉa mai hay thản nhiên.

“Đừng gọi là Tổng giám đốc Bạch nữa… Anh có thể gọi em là Tố Y.”

Bạch Tố Y bước lên một bước, đầu ngón tay trắng muốt của cô khẽ lướt qua cổ áo anh.

Cố An không nhúc nhích, chỉ cụp mắt xuống, chẳng ai biết anh đang nghĩ gì.

Không khí bắt đầu trở nên căng thẳng và mơ hồ, Bạch Tố Y mạnh dạn hơn, nhón chân lên, khoảng cách giữa hai người dần trở nên mập mờ.

Cố An bất ngờ đẩy cô ta ra.

Lực tay mạnh đến mức khiến cô loạng choạng lùi lại vài bước.

“Thôi đi, Tổng giám đốc Bạch, đêm nay uống rượu mà giờ cô nói mấy câu này, tôi muốn nôn luôn rồi.”

Thật ra đầu óc Cố An lúc này hơi mơ màng vì cồn, nhưng khi Bạch Tố Y tiến lại gần, trong đầu anh bỗng hiện lên một người khác.

25

Lâm Nhiễm, cô ấy chưa từng chủ động đòi anh một nụ hôn nào.

Anh cảm thấy bây giờ bản thân gần như phát điên, chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng có thể khiến anh liên tưởng đến cô.

“Cố An!” Bạch Tố Y tức tối gọi tên anh.

“Tôi có điểm nào không bằng Lâm Nhiễm chứ? Hồi cấp ba rõ ràng hai chúng ta đã rất tốt mà!”

“Cấp ba à… Chuyện đã qua nhiều năm rồi, ai còn nhớ nổi nữa.”

Anh nghĩ, có lẽ điều anh nhớ là cái đường viền mờ nhòe của ngọn núi lúc hoàng hôn, là một người đã cố gắng cõng anh từ trường về tận nhà.

Chỉ nghĩ đến thôi, tim anh đã đau thắt lại.

“Bạch Tố Y, cô còn nhớ không, hồi cấp ba chúng ta đã làm gì với Lâm Nhiễm… Bây giờ có một cái tên cho chuyện đó, gọi là bạo lực học đường.”

Anh theo thói quen thò tay vào túi tìm thuốc, rồi mới nhớ ra, mình đã bỏ thuốc được một thời gian rồi.

Đại khái là từ khi… kết hôn với Lâm Nhiễm.

Anh nhíu mày, nhưng trong đầu vẫn cứ mơ hồ hiện lên hình bóng của cô.

“Không biết cô có hối hận không… Dù sao thì tôi…”

“…Tôi là hối hận rồi.”

“Hối hận đến chết mất.”

Anh đút tay vào túi áo khoác, liếc nhìn Bạch Tố Y một cái, ánh mắt ấy lạnh lẽo đến mức khiến cô ta theo phản xạ lùi lại một bước.

26

Cố An thì chẳng ngoảnh đầu lại, cứ thế bước thẳng vào màn đêm.

Khi kim đồng hồ chỉ qua mười hai giờ đêm, trên đường gần như không còn bóng người, các cửa hàng đều đóng kín, chỉ thỉnh thoảng có ánh đèn xe lướt qua, kéo thành một dải sáng trắng nhợt nhạt.

Cố An cứ bước đi vô định, bước chân không mục đích.

Trong đầu anh chỉ nghĩ đến Lâm Nhiễm, giờ này cô đang làm gì nhỉ?

Trước kia, bất kể anh về nhà muộn đến đâu, hình như cô vẫn luôn đợi anh.

Cô ngủ rồi, nhưng lúc nào cũng chừa lại một ngọn đèn ở đầu giường cho anh.

Còn bây giờ thì sao?

Giờ cô có ngủ sớm hơn không?

Dù sao thì đêm nào đêm nấy, anh cũng nghĩ về cô đến mất ngủ.

Thói quen, quả thật là một thứ đáng sợ.

Anh đi ngang một tiệm trang sức, lướt mắt nhìn vào tủ trưng bày, rồi bỗng dừng chân.

Cửa hàng đã đóng, nhưng đèn trong tủ kính vẫn còn sáng.

Anh chưa bao giờ thấy mấy thứ này có gì đặc biệt, đẹp thì cũng chỉ đẹp giống nhau.

Mấy đồng nghiệp nữ ở công ty thỉnh thoảng cũng đeo, mà anh thì chẳng thấy có gì khác biệt giữa đeo hay không đeo.

Anh chợt nhớ lại lúc mình và Lâm Nhiễm đi thử váy cưới.

Khi đó anh ngồi trên ghế sofa bên ngoài, nhìn cô từng lần một bước ra trong những chiếc váy trắng tinh khôi.

Lúc cô búi tóc lên, chiếc cổ lộ ra trắng ngần, thon dài.

Khi đó, nhân viên cửa hàng có hỏi anh có muốn đặt riêng một bộ trang sức không.

Anh đã trả lời thế nào nhỉ?

Anh không nhớ rõ nữa, chắc là trả lời rằng… không cần đâu.

Sau này Lâm Nhiễm cũng không nhắc lại chuyện đó.

Nhưng lúc ấy… có phải cô đã mong chờ không?

Có phải cô hy vọng anh sẽ tặng cô một bộ trang sức chỉ thuộc về riêng cô?

Anh nhíu mày lại.

Suy nghĩ này bất chợt khiến lòng anh rối loạn.

Có lẽ khi đó cô đã thực sự rất mong đợi.

Mà anh… lại không để tâm.

Thật sự không để tâm.

27

Anh bỗng rút điện thoại ra, gọi cho cô.

Cuộc gọi bị từ chối, chỉ còn tiếng bận vang lên liên hồi, từng nhịp như từng nhát cắt xé nát trái tim anh.

“Nhiễm Nhiễm……” Anh nắm chặt điện thoại, giọng nói gần như tan vào trong gió.

Anh biết rõ đầu dây bên kia đã cúp máy, nhưng vẫn bất chấp mà tiếp tục nói.

“Anh vừa nhìn thấy một cửa hàng trang sức… có một chiếc vòng cổ… anh thấy nó rất hợp với em.”

Tiếng “tút tút” lạnh lùng vẫn vang vọng, đầu óc anh sớm đã bị rượu làm cho mơ hồ, rối loạn.

“Em quay về đi… Nhiễm Nhiễm, về với anh được không?”

Nhưng không ai nghe anh nói.

Chỉ còn tiếng gió rít qua, lạnh buốt, thổi tan mọi âm thanh.

Cố An cau mày, gọi tên cô hết lần này đến lần khác.

Thế nhưng bóng đêm đã nhuộm tràn cả bầu trời…

Còn người anh gọi, thì mãi mãi không quay về nữa.

error: Content is protected !!