Góc Của Chan

ÁNH TRĂNG SÁNG NƠI ÁNH HỒ SÂU- CHƯƠNG 6: END

26

Cuối năm, Quốc Yến Hoàng Thành đến đúng hẹn.

Tiêu Tịch Ngọc đã là tướng quân, có phủ đệ riêng.

Mấy ngày trước, hắn đã hẹn với tôi, tuy không đi cùng một xe ngựa, nhưng sẽ cùng nhau tiến vào Hoàng Thành.

Tôi mở khóa chiếc hộp trang điểm bằng gỗ lim, lấy chiếc trâm cài tóc đàn hương ra, cài lên tóc.

Tôi ngồi trong xe ngựa, nghiêng người tựa vào cửa sổ, lặng lẽ chờ đợi.

Trăng sáng đã treo cao, nhưng vẫn chưa thấy xe ngựa của Tướng quân phủ đi qua.

Sau vài nén hương, tiếng vó ngựa dần đến gần.

Tôi vô thức vén rèm cửa sổ nhìn ra, lại thấy một nam tử xa lạ dừng lại bên xe ngựa.

Hắn lật mình xuống ngựa, quỳ một gối hành lễ với tôi, đưa ra một tấm lệnh bài của Tướng quân phủ, rồi đứng dậy đến trước xe, qua tấm rèm đưa vào một phong thư.

Trên phong thư, nét chữ phóng khoáng tuấn tú, viết: Thẩm Nam Giao thân khải.

Chỉ vỏn vẹn năm chữ, lại khiến lòng tôi hoảng loạn.

Đầu ngón tay tôi khẽ run rẩy, nhận lấy phong thư.

“Quốc Yến sắp bắt đầu, Tướng quân dặn thuộc hạ phải đưa quận chúa đến Hoàng Thành an toàn.”

Nam tử điều khiển xe ngựa, từ từ đi về phía Hoàng Thành.

Tôi mở phong thư, vuốt phẳng lá thư.

“Giao Giao, gặp chữ như gặp mặt.

Bình Châu đột nhiên xảy ra bạo loạn, trong cung có mật chỉ, lệnh ta dẫn một vạn binh mã đi dẹp.

Giao Giao, ta yêu nàng, chờ ta trở về cưới nàng.

Nếu không thể trở về, kiếp này kiếp sau, cũng đừng quên ta.”

Bình Châu, bạo loạn.

Nhưng tại sao chỉ phái duy nhất một đại tướng là ngươi đi? Một vạn binh mã, sao có thể đủ để trấn áp cả một Bình Châu?

Tôi nhắm mắt, không ngừng hít thở sâu, nhưng vẫn không thể kìm nén được cảm giác chua xót nơi cổ họng.

Đêm nay, Kim Lăng Thành đặc biệt náo nhiệt, ngàn vạn đèn lồng rực sáng, khách du hồ hởi không ngớt, đâu đâu cũng pháo hoa rực rỡ, sáng rực như ban ngày.

Vài hơi sau, tôi mở mắt, lấy vật được đặt trong phong thư ra.

Là một chiếc trâm cài tóc ngọc trắng lưu vân. Kiểu dáng gần như y hệt chiếc đang cài trên tóc tôi.

Cảm xúc đã bị đè nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ, mười đầu ngón tay tôi như mất hết sức lực, run rẩy không ngừng.

Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống tay, nóng bỏng.

“Quận chúa, đã đến Hoàng Thành.”

Bên tai vang lên tiếng tơ trúc du dương, trong hơi thở là hương thơm ngọt ngào của những món cao lương mỹ vị trong Quốc Yến.

Tôi cố nén tiếng nấc, khẽ đáp một tiếng “Được”.

28

Bình Châu, cỏ dại bị chiến hỏa thiêu thành màu đen, mặt đất đầy rẫy những thi thể không toàn vẹn, mùi máu tanh nồng nặc.

Tiếng chém giết, la hét không ngớt.

Giữa ánh đao kiếm vung lên, máu tươi văng tung tóe, nở rộ như những đóa hồng mai trên nền tuyết trắng.

Tiêu Tịch Ngọc khoác trên mình bộ giáp huyền sắc, trên mặt dính đầy máu, không phân biệt được là của kẻ địch hay của chính hắn.

Hắn không ngừng vung vẩy thanh kiếm bạc trong tay, như thể không biết mệt mỏi.

Một mũi tên sượt qua má hắn, để lại một vết máu dài.

Tiêu Tịch Ngọc ngước đôi mắt đỏ ngầu vì máu, ánh mắt sắc lạnh và kiên định, tụ lại một tia chấp niệm khó tả.

Hắn giơ tay, nhấc cao thanh kiếm bạc.

Mũi kiếm nhỏ từng giọt máu tươi.

Hắn đã chịu rất nhiều vết thương, nhưng vẫn hết lần này đến lần khác vung kiếm cắt cổ họng kẻ thù giữa trung tâm chiến trường.

Đột nhiên, hai mũi tên xé gió bay tới. Một mũi trúng vào đùi, mũi còn lại găm thẳng vào ngực của hắn.

Hắn loạng choạng vài bước, rồi quỳ nửa gối xuống đất, cắm kiếm bạc vào để chống đỡ thân thể tan nát.

Đêm dài sắp qua, một vệt sáng màu vàng nhạt xé toạc bóng tối từ đằng xa.

Thì ra đã đến buổi sáng.

Giữa những thi thể nằm la liệt khắp nơi, hắn khẽ khép đôi mắt, dường như cuối cùng cũng đã biết mệt mỏi.

Hắn từ từ nhắm mắt lại, hơi thở dần ngừng.

Một quả pháo hiệu nổ tung trên bầu trời chưa sáng hẳn, báo hiệu chiến thắng ở Bình Châu, và sự thất bại của Hoàng Thành.

Một thanh niên cầm dao cong bước đến bên Tiêu Tịch Ngọc, lưỡi dao vung lên ánh lên tia hàn quang, như muốn lấy đi thủ cấp của hắn.

Tôi bỗng tỉnh giấc, bật dậy ngồi thẳng, thở hổn hển.

Trước mắt dường như vẫn còn vương lại cảnh tượng chân thực đến rợn người trong giấc mơ. Lúc này, trời mờ mịt một màu trắng đục, trên trán tôi lấm tấm những hạt mồ hôi.

“Trân Châu,” Tôi khàn giọng gọi.

Trân Châu ở phòng bên thắp đèn, bưng một ly nước đưa cho tôi: “Quận chúa gặp ác mộng sao?”

Tôi gật đầu, nhận lấy chén nước.

Chuỗi Phật châu bạch ngọc trên cổ tay phát ra tiếng va chạm trong trẻo.

Tôi nhìn chuỗi hạt có khắc kinh văn này, trấn tĩnh lại tinh thần.

“Đến Đại Tương Quốc Tự.”

29

Gió lạnh gào thét, tuyết phong tỏa núi, xe ngựa không thể tiến thêm.

Tôi xuống xe, bước lên lớp tuyết dày.

Trân Châu phía sau lo lắng vô cùng.

“Quận chúa, hay là chúng ta đợi tuyết tan rồi đến, được không?”

“Không thể đợi.”

Tôi dặn Trân Châu quay về phủ, rồi lại bước lên đường núi.

Thế là từ sương sớm tinh mơ đến hoàng hôn buông xuống, tôi cuối cùng cũng quỳ trên bồ đoàn trước tượng Phật.

Tượng Phật rũ mắt nhìn xuống, gương mặt đầy đặn, thần thái từ bi mà mỉm cười.

Tôi thắp một bó hương, thành kính quỳ lạy trước Phật.

“Nguyện Phật từ bi tiếp độ, nguyện người con yêu được bình an thuận lợi, khải hoàn trở về.”

Trong lư hương tỏa ra hương thơm lẩn quẩn.

Bên ngoài, tiếng chuông chùa vang lên trong trẻo, ngân nga.

Tôi siết chặt chuỗi Phật châu trong tay, không biết từ lúc nào đã đứt dây.

Từng hạt Phật châu lăn xuống, rơi vãi trên mặt đất.

Lòng tôi lại bắt đầu hoảng loạn.

Tôi cúi người, nhặt từng hạt Phật châu tản mát.

Đúng lúc định nhặt hạt cuối cùng, một đôi giày gấm ướt sũng vì tuyết đã dừng lại trước mắt tôi.

“Giao Giao.”

Giọng nói quen thuộc vang lên, mắt tôi đỏ hoe, nhưng không dám ngẩng đầu.

Thiếu niên khẽ cười, đưa tay đỡ tôi dậy, ôm chặt vào lòng.

Hắn mặc bộ áo giáp huyền sắc còn vương vết máu chưa khô hẳn, dưới con mắt phải dài và đẹp có một vết máu đã kết vảy.

“Ngươi đã trở về.” Tôi nghẹn ngào, “Ta biết mà, ngươi có thể trở về.”

Hắn ôm tôi vào lòng, giọng trầm thấp khẽ thì thầm bên tai: “Thần linh của ta phù hộ ta bình an, vậy nên ta xông pha, bách chiến bách thắng.”

30

Sơn hải có ngày gặp lại, phong vũ có ngày tương phùng.

Thế là năm này qua năm khác.

Ta cầu nguyện trước thần linh,

Nguyện bình an, nguyện thuận lợi, nguyện người con yêu được vô bệnh vô tai.

(HOÀN)

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!