Góc Của Chan

CHẠY ĐẾN SƯỞI ẤM CHO ANH – CHƯƠNG 6: END

12

Bạn đã bao giờ nhìn thấy chú cún con chạy nhảy vui vẻ khi lâu ngày mới gặp lại chủ nhân của chính mình chưa?

Đúng, chính là Mục Bạch, hiện tại cậu ấy là như vậy.

Tôi vừa mới nói với cậu ấy rằng tôi nhớ cậu ấy, chỉ là mới nói một câu tưởng chừng như bình thường thôi mà. Sau đó, Mục Bạch bắt đầu chạy nhảy khắp sân trường, thật sự cảm thấy rất xầu hổ nên tôi đã đứng dưới bóng râm che mặt đợi người “nhóc con to xác” vui vẻ này trở lại.

“Chị, ý chị là sao, em có thể hiểu là chị cũng có chút thích em không?” 

Mục Bạch cuối cùng cũng dừng lại, thở hổn hển chạy đến bên cạnh tôi, thân trọng hỏi.

“Ừ” – tôi vẫn quyết định thành thật với chính mình “Bằng không, cậu nghĩ sao chị phải đi tàu cao tốc hai tiếng, thêm một tiếng ngồi tàu điện ngầm nữa chỉ để đến đây nhìn cậu phơi nắng cơ chứ? Cậu không thấy như thế rách việc à!”

Lời nói của tôi lại khiến cậu nhóc ấy phát điên lên giống như một quả pháo vừa được châm lửa chuẩn bị phóng đi nhưng lại bị tôi nắm lấy: 
“Nghỉ ngơi đi, chị thấy cậu mệt rồi” – Tôi nói với ánh mặt nhẹ nhàng có chút nheo lại vì ánh nắng

Mục Bạch ngồi bên cạnh tôi, sắc mặt thay đổi, lại không biết nên nói cái gì. 

Tôi nhìn cô gái vẫn đang nhìn chúng tôi cách đó không xa, hỏi: “Cô ấy là ai thế?”

“Hả? Ai? À..!” Mục Bạch sửng sốt một chút mới ý thức được người tôi nói đến là ai, cậu ấy đáp thản nhiên lắm: “Là một vận động viên nữ chạy nước rút”
”Ồ”

Trầm mặc vài giây sau, khóe miệng Mục Bạch nhếch lên: “Chị, chị ghen à?”
”Đúng vậy”

Tôi nói xong, Mục Bạch hoàn toàn ngây người
”Chị, hôm nay chị khác quá” Mục Bạch ôm ngực, bắt đầu cau mày, trêu tôi: “Chị cứ như vậy, em lại muốn chạy, tim em đập nhanh quá à!!”

Huấn luyện viên bên kia vừa mới thổi còi, tôi vỗ vai Mục Bạch: “Gọi cậu kìa, đi đi”

Mục Bạch đúng dậy “Còn 1 tiếng nữa thôi, chị chờ em nhé”

”Ừm, biết rồi”

Tôi phát hiện Mục Bạch bây giờ đang rất hoang mang nhưng tâm trạng lại rất phấn khích.

Vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng hét: “Tôi sắp có bạn gáii rồi”

Ngốc nghếch, đồ ngốc, tiểu tử này chỉ có cái xác lớn

Còn hai ngày nữa là trại huấn luyện của Mục Bạch kết thúc, tôi cần phải về trường sớm vì vẫn còn khóa học.

“Tô Tích, chị hứa với em là khoảng thời gian này không ở cùng với người đàn ông kia một mình được không? Nếu không không phải là cạnh tranh công bằng”

Tôi cố ý trêu chọc cậu ấy: “Hai ngày nay chị không ở cùng cậu sao?”
”Không giống nhau!” Mục Bạch cau mày “Em an toàn hơn anh ta chứ, sao chị sao sánh thế được”
”An toàn? Hình như lần trước cậu hôn chị thì phải… “

Mặt Mục Bạch đỏ lên, tôi phát hiện thời điểm Mục Bạch can đảm nhất là vào ban đêm
“Dù sao, dù sao cũng không công bằng, anh ta tốt như thế lại còn làm trong bộ ngoại giao“
”Cậu cũng rất xuất sắc mà, quán quân”

Giọng Mục Bạch trầm xuống, gần như đuối lí, trong bộ dạng ngây thơ, luống cuống biện hộ cho bản thân làm tôi thật buồn cười. Không biết nên tiểu tử này nghĩ gì mà lại đáp tiếp: 
“Em chỉ là một học sinh cá biết, học không giỏi, ngoại trừ chạy nhanh ra cũng chằng còn ưu điểm gì”

Câu này nghe quen quen, hình như có người nói gì đó trước mặt Mục Bạch.

Mục Bạch rất nhanh liền thay đổi, lạnh lùng nói: “Hứa với em, chờ em trở về”
”Được, chị hứa với em, trước khi em trở về chị sẽ không gặp Thi Vũ”

Trên đường đi, tôi nghĩ đến sự trở lại đột ngột của Thi Vũ lần này và những lời Mục Bạch nói hôm nay, tôi đột nhiên cảm thấy hơi tức giận, cũng có chút bất an, nhưng không biết vì sao lại thế!

Có rất nhiều chi tiết mà trước đây tôi không để ý nhưng hiện tại đang dần trở nên rõ ràng.

Thi Vũ ở nước ngoài quanh năm, anh ấy cũng tốt nghiệp được hai năm rồi, làm sao có thể biết được về những “tai tiếng” của tôi ở trường? Mà Mục Bạch hôm đó còn chờ tôi đến khuya, nửa đêm còn hôn tôi nhưng lại đột nhiên không liên lạc với tôi tận mấy ngày, quan trọng là cậu ấy cũng không biết thân phận của Thi Vũ. Vậy ai là người đã nói điều gì đó trước mặt Mục Bạch và người đó chắc chắn biết tôi, Thi Vũ và Mục Bạch.

Tôi nghĩ đến những người tôi quen biết và cuối cùng đã dừng lại ở Lý Thiến. 

Nhưng tôi đã phủ nhận ý nghĩ này vì Lý Thiến là bạn thân nhất của tôi, cậu ấy sẽ không bao giờ nói những điều như vậy.

13

Trở lại Bắc Thành, tôi gặp Thi Vũ ngay sau khi xuống tàu cao tốc. Thi Vũ đi đến cầm hành lý của tôi
“Sao anh lại ở đây?”
”Đến đón em”

Sự xuất hiện của Thi Vũ hiện tại đã xác nhận suy đoán của tôi.

Lý Thiến là người duy nhất biết hôm nay tôi sẽ trở về
“Học trưởng, em với Mục Bạch ở bên nhau rồi, thấy anh biết rõ chuyện của chúng em như vậy, chắc hẳn biết Mục Bạch là ai mà, phải không?”

”Em và cậu ấy không phù hợp” Thi Vũ không vì lời nói của tôi mà để lộ ra thêm bất kì cảm xúc nào, “Có lẽ lời anh nói sẽ khiến em có chút khó chịu nhưng đáng tiếc em và cậu ấy không giống nhau. Cậu ấy có tương lai của cậu ấy, em có tương lai của em. Em và cậu ấy sẽ không có bất kì điểm chung nào trong cuộc sống, vì chưa đi làm nên em không biết xã hội này tàn khốc như thế nào, tìm thấy một người có cùng sở thích và chung chí hướng sẽ là một lựa chọn tuyệt vời để có thể giúp đỡ cho sự nghiệp và cuộc sống của em. Nếu tìm một người tương đồng tam quan thì không phải phù hợp hơn sao?”

”Em sẽ có tương lai với ai? Với anh sao?”

Tôi đứng thẳng người: “Học trưởng, không phải em không đợi anh, anh nói đúng chúng ta đều có quỹ đạo và sinh mệnh khác nhau, có lẽ tương lai chúng ta sẽ gặp lại nhau nhưng cũng chỉ là ở nơi làm việc, chỉ là một người cộng sự mà thôi”

Nói xong, tôi kéo hành lý đến bên cạnh: “Học trưởng, chúc anh công việc thuận lợi”

Thi Vũ không đuổi theo tôi, toàn bộ những cảnh tôi và Thi Vũ trong quá khứ vụt qua trong đầu, nhưng nếu tôi đã bỏ lỡ nó thì thật sự đã bỏ lỡ rồi, tôi biết rất rõ rằng đang có một chàng trai đợi tôi ở tương lai

Sau khi trở về, Lý Thiến cười híp mắt đi đến: “Lần này đi tìm em trai thế nào?”

”Cậu liên lạc với Thi Vũ nói với anh ấy hôm nay tớ trở về?”

Lý Thiến chớp mắt: “Làm sao có thể chứ?”

”Sau này đừng liên lạc với anh ấy nữa, tớ và anh ấy không thể tiến xa hơn nữa đâu”

Lý Thiến trầm mặt trong chốc lát: “Cậu quyết định rồi?”
”Ò, biết rồi”
”Nhưng Mục Bạch…”
”Lý Thiến tớ không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta, hi vọng cậu có thể tôn trọng quyết định của tớ”

Lý Thiến: “Ừm” rồi nói: “Tớ xin lỗi, xin lỗi”

14

Mấy ngày sau, Mục Bạch huấn luyện xong liền trở về Bắc Thanh.

Trong khoảng thời gian này tối nào chúng tôi cũng gặp nhau, khi nhìn thấy tôi cậu liền ôm lấy tôi như một đứa trẻ: “Nhớ em không?”
”Em có cần ngày nào cũng hỏi câu đó vậy không?”
”Vậy có nhớ em, không?”
”Nhớ, có nhớ, khổ lắm cơ”

Mục Bạch cười, mắt híp thành một đường, biến thành chú cún nhảy nhót vui vẻ.

Lý Vũ đi đến:
“Chị dâu à, em nói chị nghe cái này! Chị biết không, mấy hôm trước Mục Bạch giống như một tên đại ngốc, huấn luyện xong liền ôm điện thoại mở nhạc”
”Cút cút cút” Mục Bạch đẩy Lý Vũ ra, rồi đáp: “Chị à, cuối tuần sau chị có đến xem em thi đấu không? Đến đi, em lấy huy chương vàng về cho chị”

Tôi hỏi thời gian cụ thể và ngập ngừng:

“Hôm đó chị có một cuộc phỏng vấn quan trọng”

Trên mặt Mục Bạch hiện lên một tia thất vọng nhưng vẫn cười toe toét như cũ: 

“Không sao, phỏng vấn mới quan trọng, em thi đấu rất nhiều, sau này sẽ có cơ hội nữa mà”

Tôi nói “Hmm” 

Nhưng vẫn tự hỏi liệu sau khi kết thúc phỏng vấn thì có đến kịp không….

Cuối cùng, sau khi kết thúc phỏng vẫn ngày hôm đó, tôi đã chạy như bay đến tàu điện ngầm, đột nhiên một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh tôi

Cửa sổ hạ xuống, thì ra là Thi Vũ: “Lên xe đi, anh chở em đến đó”

”Không cần đâu, em đi tàu điện ngầm là được”

”Em không phải đến xem Mục Bạch thi đấu sao? Đi tàu điện ngầm có lẽ không đến kịp đâu. Lên xe đi”

Tôi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn lên xe vì không muốn đến trễ.

”Buổi phỏng vấn hôm nay thế nào?”

”Cũng ổn…”

”Anh biết em sẽ làm được”

Sau khi Thi Vũ nói xong, chiếc xe lại trở nên im lặng, không khí có chút trầm tư, khiến tôi có chút khó xử…

Xe chạy một đường, cuối cùng dừng lại ở cổng sân vận động, tôi mở cửa nói “Cảm ơn” rồi chạy xuống, đinhj phóng vào trong thì Thi Vũ gọi tôi dừng lại: “Tô Tích”

”A? Sao vậy học trưởng”

Thời Vũ ngập ngừng, cuối cùng nói: “Không có việc gì đâu, em đi đi. Vào nhanh, khéo muộn đấy”

Tôi không biết Thi Vũ muốn nói gì nhưng có lẽ nó cũng không còn quan trọng nữa.

“Nhanh lên!” Lý Thiến đang đợi tôi ở cửa, thấy tôi vội vàng chạy tới liền kéo tôi chạy 
“Sắp bắt đầu rồi, Mục Bạch của cậu sắp thi đấu rồi kìa”
”Cậu lại gọi Thi Vũ đến à?”
“Là tớ, là tớ, là tớ!” 

Lý Thiến trợn trắng mắt: “Tớ cung cấp tin tức cho anh ấy lâu như thế, tìm anh ấy cho cậu đi nhờ một chuyến thì làm sao.”

Tôi nhìn Lý Thiến mỉm cười, xoa đầu cô ấy: “Thôi, cô nương ơi. Xin người đấy! Mai mốt đừng làm vậy nữa, cũng đừng bắt nạt Mục Bạch đấy”
”Không dám! È” – Lý Thiến vừa đáp vừa lè lưỡi trêu tôi

Cuộc thi thể thao của sinh viên cấp tỉnh sắp bắt đầu, lần thi đấu này sẽ quyết định tương lai của nhóm cầu thủ trẻ này

Đây không phải là một trận đấu dễ dàng, Mục bạch ở vạch xuất phát, không chỉ có học sinh trong đội tuyển trường mà còn nhiều tỉnh có học sinh xuất sắc hơn, học chạy nhanh hơn và được huấn luyện chuyên nghiệp hơn rất nhiều. Đối với Mục Bạch chính là ngang sức ngang tài

Tôi đứng ở vạch đích nhìn Mục Bạch trên đường chạy thứ tư, dùng sức vấy tay: 
“Mục Bạch!”

Cậu nhóc ngước lên, tôi thấy khóe miệng cậu nhếch lên.

Mục Bạch lại giơ ngón trỏ về phía tôi giống như lần đầu tiên tôi xem cậu ấy thi đấu vậy. 

Đúng, chính là chiến thắng, cậu ấy nói sẽ giành chiến thắng về cho tôi!

Tiếng coi vang lên, cậu ấy lao ra khỏi đường đua, ánh mặt trời chiếu rọi trên người cậu ấy tôi nhìn Mục Bạch chằm chằm, tiếng la hét và huyên náo xung quanh dần biết mất, chỉ còn tiếng gió hoán bên tai.

“Vượt qua vạch, Mục Bạch của đại học Bách Thành vượt qua vạch đầu tiên! 10 giây 28, 10 giây 30”

Tất cả những người có mặt đều rất phấn khích, tiếng hét ngày càng to hơn, vang vọng cả khán đài

”Tô Tích, bạn trai của cậu thật đẹp trai”

Lý Thiến đứng cạnh tôi và hét lên như điên.

Tôi đưa tay lên sờ má, chợt nhận ra nước mắt đã tuôn rơi từ lúc này.

Lễ trao thưởng được tổ chức sau đó, Mục Bạch đứng trên bục cầm micro nói: 
“Tôi đã đem lòng thích một cô gái. Cô ấy vừa chăm chỉ, vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang. Tôi thích cô ấy đã lâu, thật sự, thật sự rất lâu. Nhưng chưa bao giờ dám đến gần. Tôi sợ, tôi sợ, bản thân không phù hợp với cô ấy… Nhưng mà…”

Mục Bạch nhìn tôi, giơ huy chương lên: “Tôi tự nói với mình, nếu hôm nay tôi giành được huy chương, tôi sẽ tỏ tình với cô ấy. Hôm nay, tôi giành được chức quán quân rồi, tôi cũng hi vọng có được can đảm để tỏ tình với cô ấy”

Khó trách tên tiểu tử này biết tôi không thể đến xem lại buồn bực đến vậy. 

Lý Thiến đang hú hét bên cạnh tôi, tôi nhìn Mục Bạch, tim đập như trống

“Em không giỏi bằng chị, điểm cũng không bằng chị, không xuất sắc như chị. Nhưng… Nhưng, nhưng em sẵn sẵn cố gắng để có thể tỏa sáng trong lĩnh vực của mình như chị. Vậy chị, chị có bằng lòng cho em một cơ hội không? Đồng ý ở bên em không? Em sẽ cố gắng. Chúng ta cùng đi đến hạnh phúc nhé?”

Không khí trên sân khấu như bùng nổ, tôi không nhận ra rằng mặt mình nóng bừng cho đến khi Mục Bạch bước xuống sân khấu và đứng trước mặt tôi

Ánh mắt Mục Bạch lấp lánh nhìn chằm chằm tôi: “Chị…”

Tôi cầm huy chương vàng của cậu ấy, cúi đầu năm chặt: “Mục Bạch, bây giờ anh có thể hôn bạn gái của mình rồi”.

(HOÀN) 

error: Content is protected !!