Góc Của Chan

CHƯƠNG 6 – END

15

Sau khi ra khỏi quán bar, Châu Thời Dư cầm điện thoại hỏi tôi

“Cái gã bạn trai cũ rác rưởi của em tên gì vậy?”

“Ừm… hình như tên là Thạch Kiên.”

Tôi đã rất ngạc nhiên khi không hiểu tại sao tự nhiên Châu Thời Dư lại hỏi tôi về tên của gã bạn trai cũ.

Châu Thời Dư có chút chán ghét cau mày, tôi nghe anh ấy nói chuyện điện thoại với ai đó

“Ừm, hắn tên là Thạch Kiên, cậu xem xem có thông tin gì không? .”

Tôi chỉ có một chữ [phục], thật sự chỉ có anh mới có thể nghĩ ra một hành động độc ác như vậy.

Thạch Kiên, loại cặn bã này ngày nào cũng trốn học đi chơi với các cô lớn tuổi, luận văn tốt nghiệp cũng không biết ăn cắp của bao nhiêu người để làm ra thành một bài, đột nhiên bây giờ mà có người điều tra hay lật quá khứ dơ bẩn của hắn ta lên, có thể sẽ khiến hắn phát điên

“Cám ơn…cảm ơn sếp.” Tôi ấp úng.

Nhưng tay tôi vẫn bị anh nắm trong lòng bàn tay, tôi cố vùng ra nhưng anh càng giữ chặt hơn.

Vòng eo tôi bị anh siết chặt, tôi đã bị anh ôm vào lòng, đối mặt với vẻ mặt có chút không hài lòng của anh, anh im lặng nhìn tôi, còn tôi thì đỏ mặt vì ánh mắt của anh.

“Em tính giận dỗi đến bao giờ??” Anh cau mày và thở dài nhẹ nhàng.

“Tôi… Tôi khi nào lại thành giận dỗi rồi” Người đàn ông này sao lại vô lý đến như vậy.

“Từ khi em rời khỏi nhà anh, em cố tình không để ý đến anh, không quan tâm anh, cho dù anh đã dùng mọi hành động để làm cho em chú ý đến.” anh nói.

“Tôi….ai không để ý đến anh chứ ” Trên mặt tôi hiện lên một dấu chấm hỏi chà bá lửa.

“Kéo quần lên liền không chịu nhận người, không phải em à”

Tôi đúng kiểu: Nói cái tào lao gì vậy, cái tên này.

“Người muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh không phải em à”

Nội tâm tôi không biết nói gì ngoài câu cảm thán: “Gì nữa vậy ba ! ! !.”

“Hai người đàn ông đó là ai?” Anh nhìn tôi với vẻ nghiêm túc hỏi.

Không đúng? Hai người đàn ông nào ? ? ?

“Ở đâu ra người đàn ông” Tôi còn có năng lực này sao?

“Vốn dĩ hôm đó anh định tỏ tình với em, kết quả khi tỉnh dậy lại phát hiện em chạy rồi, thậm chí còn lên zhihu để hỏi làm sao có thể yêu đương với ba người cũng lúc” Châu Thời Dư như đang đè nén cơn tức giận hỏi tôi.

Hôm đó…, tôi mơ thấy ông chủ ném cho tôi tấm chi phiếu 10 triệu và bảo tôi đi đi, đã thế tôi cờn mơ thấy mình có ba người tình nhỏ sau khi tỉnh dậy, nên thành ra tôi đến gặp Zhihu để hỏi cách yêu đương ba người cùng một lúc.

“Anh… anh… sao anh biết đó là acc của tôi?” Thế là anh ấy đã biết hết bí mật của tôi rồi sao ? ? ?.

“Đừng quan tâm làm sao anh biết, anh chỉ hỏi em hai người đàn ông đó là ai thôi?”

“Tôi… tôi làm gì có khả năng yêu ba người đàn ông cùng một lúc cơ chứ, lúc đó… tôi chỉ đang nghĩ…” Tôi muốn khóc nhưng không có nước mắt.

“Vậy tại sao em lại không đồng ý với anh?” Châu Thời Dư siết chặt vòng tay, tôi càng bị trói chặt hơn.

“Vậy thì để tôi nói rõ cho anh biết, tôi không thể nào chấp nhận được việc mình bị bao nuôi. Châu Thời Dư, đừng chỉ dựa vào sắc đẹp của mình mà muốn làm gì thì làm.” Tôi không kiên nhẫn, mắt đỏ hoe, đẩy mạnh anh đi thật khó khăn.

Châu Thời Dư cau mày xoa đầu tôi.

“Ai nói anh muốn bao nuôi em rồi? Lâm Thiên Thiên, em nghĩ sao anh có thể bao nuôi một người có tính tình sáng nắng chiều mưa trưa lâm râm như em chứ, chả lẽ bao nuôi em để em về làm tổ tông của anh à?”.

“Anh, ngày đó anh nói, 10.000 một tháng… đó không phải là tiền dùng cho việc làm mờ ám sao…” Tôi phản đối.

“Một tháng mười ngàn, cứ từ từ như thế rồi tăng dần lên, em nghĩ xem có ý gì!”

“Anh muốn cho tôi một khoản lương…”

Châu Thời Dư nặng nề thở dài, đưa tay nâng cằm tôi lên, bắt gặp ánh mắt mờ mịt của tôi.

“Anh nói là muốn đổi thành một thân phận khác, là thân phận của bà chủ, anh muốn mua em cả đời được không?”

Đầu óc tôi thoáng chốc chập mạch: “Tôi… sao lại là tôi?”

“Tại sao không thể là em?” anh hỏi.

“Không phải anh đã quy định rằng không được yêu đương trong công ty sao?”

“Không phải quy tắc đặt ra là để bị phá vỡ sao?”

“Tôi chưa nghĩ đến việc này”

“Vậy thì bây giờ nghĩ đi!”

……

Thôi, tôi chẳng có gì để nói cả, chuyện này nó cứ bị khó xử làm sao a.

“Châu Thời Dư, anh có thích em không?” Tôi ủ rũ hỏi anh.

“Em mù à? Anh không thích em sao anh lại đưa em về nhà, không thích em mà ngủ với em, không thích em mà cố ngăn cản em rời đi. Em nói xem anh có thích em không?”

Tôi nghĩ đi nghĩ lại thì… anh ấy nói cũng đúng, và tôi bất lực để bác bỏ điều đó.

16

“Vậy anh thích điều gì ở em?” Tôi hỏi anh.

“Anh cũng không biết điều gì ở em đã khiến anh thích em nhiều đến như vậy nữa nhưng chỉ cần nhìn thấy em là anh vui, không nhìn thấy cũng sẽ nghĩ đến em, điều này có tính không? Anh không biết mình bắt đầu thích em từ khi nào, có lẽ là sau khi thấy được bài đăng của em trên zhihu.

Đăng bởi ×month×day: Trong lúc phỏng vấn mình nói mình thành thạo Offcie nhưng có ai chỉ cho mình cách xóa trang trống cuối cùng được không?

Đăng vào ×tháng×ngày: Sếp quá đẹp trai, không làm việc thì phải làm sao?

Đăng bởi ×month×day: Hẹn hò với tổng tài độc đoán cần chú ý điều gì?

Đăng vào ×tháng×ngày: Làm sao có thể bịt miệng sếp mà không phải chịu trách nhiệm hình sự?

Đăng vào ×tháng×ngày: Tôi nên làm gì nếu sau khi uống rượu phàn nàn về sếp và dọa lật đổ ông ấy?

Đăng vào ×tháng×ngày: Làm thế nào để thoát khỏi kiếp nạn bị sếp hành cho lên bờ xuống ruộng?

Đăng bởi ×tháng×ngày: Làm thế nào để làm giàu chỉ sau một đêm?

Đăng vào ×tháng×ngày: Cách để yêu ba người cùng một lúc?

“Nhìn thấy em ngày nào cũng giả vờ nghiêm túc trong công việc rồi phàn nàn trên mạng khiến anh cảm thấy thật ngớ ngẩn. “

Tôi…ngớ ngẩn gì cơ? Anh nói tôi ngớ ngẩn cơ á?

“A a a a a a! Thì ra anh đã sớm biết rồi!!!” Tôi hét lên điên cuồng và kéo mạnh quần áo của anh .

“Còn em thì sao, em có thích anh không?” Châu Thời Dư ôm mặt tôi nghiêm túc hỏi.

“Ờ thì à… Thấy anh cũng điển trai và còn là người có tiền tài thì có tính không là thích không?” Tôi ngượng ngùng nói.

“Không còn nữa?” Chu Mặc Thạch có vẻ không hài lòng.

“Không, không còn nữa.” Tôi tránh ánh mắt của anh ấy.

“Có phải em còn quên một cái không”

“Cái gì?”

Anh ấy ghé vào tai tôi thì thầm điều gì đó, khiến tôi lập tức đỏ mặt đến tận mang tai.

“Không… anh không biết xấu hổ!”

“Vậy thì hôm đó ai dọa là sẽ đè anh, nói với bố mẹ anh rằng, muốn có con với anh, còn cầu xin anh…”

Tôi bịt miệng anh ấy lại để ngăn anh ấy nói điều gì đó không thể phát sóng được.

“Là em, là em, đều là em được chưa”

Tôi nhận thua, và tôi chấp nhận việc mình sẽ không bao giờ đánh bại được anh.

Sau đó, Châu Thời Dư lấy từ trong áo khoác ra một chiếc hộp, trong đó có một chiếc vòng tay bằng ngọc thạch anh trong suốt tinh xảo, nắm lấy tay tôi và đeo vào cổ tay tôi.

“Trước khi anh đi, mẹ anh đã đưa nó cho anh, bà ấy nói chiếc vòng này là di truyền từ tổ tiên của anh, hơn mười năm nay anh không có bị đánh nhưng nếu hôm nay anh không đem được em về, giáo sư Châu nhất định phải giết anh”

“Lâm Thiên Thiên, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”

“A??? Đăng ký???” Tôi sửng sốt, tốc độ này là…?

“Không, chúng ta đang đi quá nhanh phải không?”

“Nhưng bố anh thậm chí đã nghĩ đến tên của đứa trẻ.” Châu Thời Dư bất đắc dĩ nói.

Tất cả là do cái miệng của tôi mà ra đây mà.

“Này, để em suy nghĩ đã…” Tôi lúng túng nói.

“Sao còn miễn cưỡng như thế? Còn có gì mà em không hài lòng hả?” Châu Thời Dư cau mày nhéo nhéo hai bên má tôi, hai bên má tôi lập tức trở thành cái bánh bao.

“Anh không thấy miệng anh quá độc sao? Lần nào cũng khiến em tức muốn chết.” Tôi phẫn nộ nói ngọng.

“Vậy sau này anh sẽ đổi”

Sau đó, trước khi tôi kịp phản ứng, anh ấy đã cúi đầu và hôn tôi.

“Như vậy được không?” Châu Thời Dư thấp giọng cười nói.

Ah! Ah Ah ! !

17

Buổi tối, sau khi về đến nhà, tôi đã nghe thấy tiếng WeChat ding ding không ngừng.

Vừa mở lên để xem tin nhắn đó đến từ ai, thì tôi đã ngạc nhiên đến há hóc.

Châu bóc lột chuyển cho bạn 10.000 tệ, lưu ý: suy

Châu bóc lột chuyển cho bạn 10.000 tệ, lưu ý: nghĩ

Châu bóc lột chuyển cho bạn 10.000 tệ, lưu ý: xong

Châu bóc lột chuyển cho bạn 10.000 tệ, lưu ý: chưa

……

Tôi ngơ ngác vuốt màn hình, cho đến cuối cùng, mỗi lần chuyển khoản là 10.000 tệ, nhận xét chỉ có một chữ.

Mối liên hệ là: suy nghĩ xong chưa?

Anh… anh ta là thế này là đang cố tình khiêu khích tôi đấy à.

……

“Ai dạy anh vậy!!!” Tôi kìm nén sự phấn khích của mình.

“Trên mạng nói, em có thích không?” Châu Thời Dư đáp..

“Không thích ! ! !” Tôi trả lời ngay !”

Với chiến thuật này, ai cũng sẽ dễ dàng bị lung lay, nếu sử dụng lên các nàng tiên nhỏ khác khác thì thật sự là…..! Tôi ngay lập tức cảm thấy một cảm giác khủng hoảng đang bủa vây lấy mình.

“Anh sẽ gửi cho em số thẻ ngân hàng sau. Ngoài ra, còn có phí xử lý khi rút tiền qua WeChat.” Sau đó anh ấy nói thêm.

Trong tâm hồn yếu đuối mỏng manh của tôi cứ liên tục xuất hiện những âm thanh “ting ting” của tiếng tiền được chuyển đến. Quả thật, trái tim nhỏ bé này không thể chịu nỗi cách vung tiền của “”phú ông’’ này mà.

Châu Thời Dư làm thế này với tôi không phải là đang cố tình đưa ra một bài kiểm tra điên rồ để đánh thẳng vào điểm yếu của tôi sao?

Tôi sắp bị mê hoặc bởi sắc đẹp và tiền bạc rồi, trời ơi ! ! !.

Kết quả cuối cùng là ngày hôm sau, chỉ mới sáng ra anh đã đến tìm tôi, tôi vẫn chưa tỉnh dậy hẳn nên đã đi theo anh mà đi theo anh với đầu óc trống rỗng, sau đó chưa gì anh đã đưa cho tôi một cặp sổ đỏ nhỏ.

Khi tôi còn đang choáng váng, tôi đã bị Châu Thời Dư ném lên chiếc giường rộng hai mét của anh ấy.

“Anh…lại dám làm những chuyện đồi bại này giữa ban ngày à, có tin em gọi cảnh sát…”

“Đã hợp pháp rồi.”

Tôi và anh của bây giờ giống như anh là con dao và tôi là con cá đang nằm trên thớt, tuỳ ý cho anh muốn ch.ém muốn gi.ết.

Bây giờ tôi đang ở trên một con tàu cướp biển, và tôi chỉ có thể là một tên cướp biển hạnh phúc.

Tuy tôi thừa nhận mình có chút vui, nhưng cơn buồn ngủ đến đã làm tôi vui không nỗi nữa, tính bụng là sẽ kệ anh rồi đi ngủ tiếp, nhưng anh đã nhân cơ hôi nhéo eo tôi.

“Gọi là gì?”

“Bảo bối”

“Không đúng”

“Tôi……”

“Gọi là chồng.”

Sau khi tôi ghé vào tai anh nói cách gọi ngượng ngùng đó, Châu Thời Dư như ăn trúng gì đó, vui vẻ nhìn rồi còn đá mắt với tôi.

Tôi hối hận rồi, tên độc ác này chắn chắn muốn lừa để ăn sạch tôi, chắc chắn là vậy.

18

Khi tôi tỉnh dậy, dường như đã một thế kỷ trôi qua, tôi ngơ ngác tìm quần áo của mình nhưng không thấy.

Điện thoại trên WeChat vang lên mấy lần, tôi mở ra xem ảnh đại diện của Châu Thời Dư, rồi bấm gửi môt tin nhắn:

“Quần lót của em đâu?”

Tiếp tục bối rối và trống rỗng, tôi cứ quay đi quay lại tìm kím.

Đột nhiên điện thoại lại reo lên.

“Lâm Thiên Thiên, đây là group chat của công ty, không phải của nhà cô ! !”

“Đúng vậy đó, đã vắng không có lý do lại còn nhắn những chuyện như vậy vào nhóm?”

“Ôi Chúa ơi, tôi đã nhìn thấy gì thế này?”

Chơt thấy có gì đó sai sai, rõ rang là tôi vừa mới gửi tin nhắn cho Châu Thời Dư cơ mà.

Nhưng khoảng vài giây sau, nhìn kĩ lại thì hình như…

Tại sao tôi lại nhắn nó trong nhóm công ty vậy trời?

Tôi thậm chí còn chụp ảnh gửi cho Châu Thời Dư xem nữa chứ.

Giờ rút lui có muộn không? Ch.ết tôi rồi trời ạ.

Ngay lúc tôi đang do dự nghĩ cách giải quyết thì Châu Thời Dư đã gửi tin nhắn WeChat vào nhóm:

“Trong ngăn kéo đầu tiên của bàn cạnh giường ngủ.”

Rồi nhắn môt tin nhắn khác để trấn an tôi….

Sau hoạt động này, nhóm ngay lập tức bùng nổ:

“Ahhh, Lâm Đại Dũng cuối cùng cũng lật đổ được ông chủ.”

“Ahhh, Lâm Đại Dũng cuối cùng cũng lật đổ được ông chủ.”

“Ahhh, Lâm Đại Dũng cuối cùng cũng lật đổ được ông chủ.”

……

Không phải chứ, tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.

“Cám ơn mọi người đã quan tâm, tôi đã đuổi theo Lâm Thiên Thiên và hiện tại cô ấy là vợ của tôi.”

Châu Thời Dư đã gửi tin nhắn WeChat trong nhóm.

Ngay lập tức lại có một quả bom khác đã được thả vào trong nhóm.

Tôi xoa xoa cái đầu đần độn của mình, như thể vẫn chưa thể thoát ra khỏi cú shock lần 2 này.

Trong lúc bàng hoàng, tôi chợt nhớ ra chuyện tôi và Châu Thời Dư trong nháy mắt đã kết hôn với nhau, và chuyện lớn hơn là mẹ tôi cũng không hề biết chuyện này ! ! !

“Thôi Xong rồi, xong thật rồi, mẹ tôi nhất định sẽ giết tôi.”

Quá bối rối không biết nên làm già tiếp theo nên tôi đã goi cho Châu Thời Dư, tôi khóc và nói.

“Em …em…em, em đã quên mất việc chúng ta đã kết hôn với nhau, và chuyện em sợ hơn là mẹ em chưa biết điều đó, bây giờ em phải làm thế nào đây.”

“Em cứ yên tâm, lát anh về rồi chúng ta cùng nhau giải quyết, bảo bối của anh.”

Nghe được lời an ủi từ anh, tôi phần nào đó cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Đến khoảng trưa, tranh thủ trong công ty các nhân viên đang cùng nhau đi ăn thì Châu Thời Dư đã lái xe về nhà để xem tình hình cùng tôi, vừa trong thấy anh đứng ở ngoài cửa, tôi đã vội vàng lao đến.

“Không sao đâu, anh sẽ bị đánh cùng em, đừng quá lo lắng.” Châu Thời Dư ôm tôi vào long rồi mỉm cười xoa đầu tôi như một con mèo.

“Mẹ em thấy anh đẹp trai nên có thể không thể xuống tay đâu…” Tôi tiếp tục khóc.

“Ừm…vậy để anh đi thôi nhé” Anh để cơn bão đến dữ dội hơn.

Vì vậy, anh đã thu xếp hết công việc ở công ty, giao lại cho một nhân viên khác rồi cùng tôi về nhà thăm mẹ và quá trình này diễn ra suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên.

Dường như anh và mẹ tôi đã có một buổi trò chuyên vui vẻ cùng nhau, sau khi đã chào tạm biệt mẹ của tôi rồi bước lên xe để chở tôi về nhà, tôi không khỏi thắc mắc trong lòng về buổi trò chuyện nên nhanh chóng hỏi anh.

“Mẹ em không đánh anh à?” Tôi bối rối hỏi.

“Không có đánh anh” anh nói.

“Có mắng không?” Tôi hỏi lại.

“Không” anh nói.

Điều đó không bình thường, thật kỳ lạ và tôi không thể hiểu được.

“Tại sao?”

Anh hắng giọng ngượng ngùng và nói:

“Cái kia… anh mua giúp mẹ một chiếc xe ô tô điện ở Pinxixi.”

Mẹ nó, đến cả mẹ tôi cũng bị anh mua chuột luôn rồi cơ à……

“Anh đúng thật là thần hộ mệnh của em” tôi không khỏi cảm thán.

Tiếp theo sau đó, tổng tài đại nhân đã gửi hàng loại tin nhắn wechat, để có thể mua được chiếc xe oto đó cho mẹ tôi.

Không, tôi không nhịn được nữa rồi.

Ngay khi tôi cười Châu Thời Dư lần thứ 108,

Anh đã ném thẳng tôi xuống ghế:

“Vợ, hôm nay em muốn hát “Chinh phục” thế nào?”

(HOÀN)

error: Content is protected !!