Góc Của Chan

HOẠ ÁNH TRĂNG- CHƯƠNG 6

23

Bùi Cảnh sau đó đã nổi trận lôi đình, ngăn cản Tô Dĩnh.

Nhưng anh ấy không hề minh oan cho tôi.

Cũng phải thôi, bây giờ họ là một gia đình, là một thể lợi ích chung.

Nếu tôi được minh oan, chẳng phải là tát thẳng vào mặt Tô Dĩnh sao?

Người chết làm sao quan trọng bằng người sống.

Sức nóng trên mạng vẫn tiếp tục lan rộng.

Rất nhiều “tiểu tam” trở thành người hâm mộ của Tô Dĩnh. Họ ủng hộ cô ta, ngưỡng mộ sự thành công của cô ta, tiện thể thêm dầu vào lửa mà bịa đặt về tôi, thậm chí còn lấy tôi ra làm trò đùa, ghép ảnh chế giễu.

“Hy vọng vợ của người đàn ông nhà tôi sẽ là Lâm Mộ Đông tiếp theo!”

“Kẻ nào cản trở tình yêu đích thực, hãy cùng Lâm Mộ Đông đi chết đi!”

“Lâm Mộ Đông là người hiểu chuyện, hy vọng cô kia cũng học hỏi theo!”

….

Trong vở kịch quái đản này, những người tỉnh táo thì im lặng, còn những kẻ trơ trẽn thì lại cuồng hoan.

Tôi lạnh lùng nhìn từng chậu nước bẩn đổ ào ào lên người mình.

Người chết, một người chết không thể nói gì.

Làm sao địch lại được những kẻ sống với lời lẽ hoa mỹ như vậy?

24

Điều tôi không ngờ tới là, vào lúc này, vẫn còn một giọng nói kiên định bảo vệ tôi:

“Mộ Đông là một cô gái rất tốt, các người không được phép bôi nhọ con bé như vậy!”

Giọng nói ấy khàn đặc, đầy bi thương.

Là… mẹ tôi.

Tôi mơ hồ nhìn bà.

Bà trông già đi mười mấy tuổi so với lần cuối tôi gặp, trên gương mặt hốc hác, ánh mắt lại kiên định như một chiến binh.

Sau khi ông bà qua đời, bà từng đến tìm tôi, khổ sở van xin tôi về sống cùng bà, bà nói rằng bà muốn bù đắp những năm tháng vắng bóng.

Tôi không chịu tha thứ cho sự vắng mặt mười mấy năm của bà.

Huống hồ, lúc đó tôi đã có Bùi Cảnh rồi.

Tôi cứ nghĩ, mình không cần bất cứ ai nữa.

Mẹ ôm một con búp bê vải mà ngày xưa bà tặng tôi, sau này tôi lại trả lại cho bà, khóc đến không thành tiếng.

Trong những lời tự trách của bà, tôi mới hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ.

Hóa ra, từ khi tôi còn rất nhỏ, bố đã ngoại tình. Mẹ không chịu nổi cú sốc ấy, bị trầm cảm rất nặng, không kiểm soát được cảm xúc của mình, thậm chí còn xuất hiện ảo thanh, ảo giác.

Bà sợ bà sẽ làm hại tôi, nên mới gửi tôi đi, một mình chấp nhận điều trị. Không ngờ, khi tôi lớn lên lại không cần bà nữa. Càng không ngờ, tôi lại đi vào vết xe đổ của bà, đánh mất cả mạng sống.

“Mộ Đông thích Bùi Cảnh đến thế, nhắc đến cuộc sống của con bé, câu nào cũng là cậu ta, một lòng một dạ!”

“Con bé làm sao có thể là loại người như các người nói được chứ!”

“Con Tô Dĩnh kia mới là kẻ thứ ba, chính nó đã phá hoại gia đình người khác, hại chết con gái tôi!”

25

Tô Dĩnh có vẻ hơi hoảng sợ.

Cô ta gạt bỏ lời cảnh báo của Bùi Cảnh, dùng hết mọi cách để đối phó với mẹ tôi, sợ rằng dư luận sẽ thay đổi.

Cô ta bơi móc chuyện mẹ tôi ly hôn, và cả việc nhiều năm không liên lạc với tôi.

“Bao nhiêu năm không liên lạc, người vừa chết là đến ngay, chẳng phải vì già rồi không ai nuôi, nên mới nghĩ đến chuyện dùng mạng con gái để vòi tiền sao!”

“Chẳng trách không ai thèm, độc ác thật!”

“Con mụ già đó chỉ muốn hút máu con gái thôi!”

Mẹ tôi đã mấy chục tuổi rồi, làm sao đấu lại Tô Dĩnh và đám fan đứng sau cô ta trên mạng được?

Bà bất lực biện minh cho tôi.

Đấu không lại trên mạng, bà liền giương bảng ở trước cửa văn phòng luật của Bùi Cảnh, yêu cầu anh ta đứng ra minh oan cho tôi.

Nhưng Tô Dĩnh lại khóc lóc cầu xin Bùi Cảnh: “A Cảnh, bây giờ là con mụ điên đó đang tấn công em, chẳng lẽ em không thể phản công sao? Anh để người khác nhìn em thế nào, nhìn bé con thế nào!”

Nhìn đứa bé sơ sinh non nớt, Bùi Cảnh cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Anh ta mệt mỏi bước ra, nhìn thấy mẹ tôi, ánh mắt có chút né tránh.

“Dì ơi, chuyện trên mạng rồi sẽ nhanh chóng bị lãng quên thôi, thời gian này, dì đừng xem…”

“Bốp!”

Mẹ đánh anh ta một bạt tai, ngón tay run rẩy chỉ vào anh ta.

“Mộ Đông rốt cuộc có lỗi gì với cậu, cậu ngoại tình, con bé chết rồi! Cậu còn muốn đổ thêm tiếng xấu cho con bé như vậy!”

Bùi Cảnh cúi đầu, chỉ nói một câu “Xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cho dì một khoản tiền”, rồi quay người bước vào văn phòng luật.

Bảo vệ giữ chặt mẹ tôi, mặc cho tiếng khóc của bà vang vọng trước cửa.

“Mộ Đông, mẹ vô dụng, mẹ có lỗi với con… Là mẹ đã không dạy con, nên con mới nhìn người không rõ…”

Nhìn người không rõ…

Nhìn người không rõ…

Tôi lẩm bẩm, hối hận vô bờ dâng trào trong lòng.

26

Tôi hối hận rồi.

Tôi đáng lẽ đã phải hiểu ra sớm hơn.

Tôi nếu quan trọng, thì mấy tháng trời, sao Bùi Cảnh lại không thể nhận ra sự dày vò bệnh tật của tôi, cứ để mặc tôi một mình cô độc mà chết đi?

Tôi nếu không quan trọng, thì cái chết của tôi có được mấy phần nặng ký? Có thể giam hãm Bùi Cảnh được bao lâu?

Tôi quả thực hy vọng anh ta đau khổ hối hận.

Nhưng hy vọng này, tuyệt đối không nên đặt vào thứ tình cảm và lương tâm rẻ mạt của anh ta!

Tôi nên tự tay, đẩy anh ta xuống địa ngục.

Một niệm đã rõ ràng, bóng hình thiếu niên trong ký ức dần trở nên mờ nhạt, những ràng buộc đã giam cầm tôi bấy lâu nay, cũng tan biến không dấu vết.

Tôi không nên chết.

Kẻ đáng chết là bọn họ.

Ngay khoảnh khắc tôi nghĩ thông suốt điều này, trong hư không vang lên một tiếng thở dài như thể an ủi.

Ánh sáng trắng mênh mang bao trùm lấy, linh hồn tôi dần dần tiêu tan.

27

“Ung thư dạ dày giai đoạn đầu, cần phẫu thuật càng sớm càng tốt. Nếu tiên lượng tốt, có thể không cần hóa trị.”

Những lời quen thuộc vang lên, gương mặt bác sĩ trước mắt dần trở nên rõ ràng.

Tôi nhìn môi trường xung quanh, và cả tờ kết quả xét nghiệm trên tay, nhận ra.

Tôi đã được tái sinh.

Đúng vào ngày thảm hại nhất của kiếp trước, ngày tôi bắt gặp Bùi Cảnh và Tô Dĩnh.

Mọi thứ vẫn còn kịp, tôi nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Phiền bác sĩ sắp xếp phẫu thuật sớm nhất có thể, dùng phương án và thuốc tốt nhất, tôi sẽ hợp tác điều trị hết mình.”

Kiếp trước, sau khi biết bệnh tình, tôi hoảng loạn không biết làm sao, gọi điện thoại đầu tiên cho Bùi Cảnh, muốn anh ta cùng tôi đưa ra quyết định.

Nhưng bây giờ tôi đã biết, lúc này anh ta đang đi khám thai cùng Tô Dĩnh, không có thời gian để ý đến tôi.

Rời khỏi phòng chẩn đoán, tôi đi thẳng đến cửa khoa sản phụ.

Quả nhiên họ đang ở đó.

Bùi Cảnh vẫn cẩn thận như thế đỡ Tô Dĩnh ra.

Cảnh tượng kiếp trước từng khiến tôi đau lòng đến mất kiểm soát, nay nhìn lại, lòng đã chẳng chút xao động.

Tôi chụp ảnh họ, rồi quay lưng về nhà.

Người sắp phẫu thuật rồi, vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt.

error: Content is protected !!