Góc Của Chan

CHỈ VÌ KHÔNG CÒN LỰA CHỌN- CHƯƠNG 6

16

Đây được xem như là một cuộc chạm mặt đầy ngượng ngùng.

Mắt cô ta sưng đỏ, rõ ràng vừa khóc, trông yếu đuối đáng thương.

“Bùi Vọng đã tìm cô rồi đúng không?” – Cô ta hỏi.

“Đúng vậy.” – Tôi đáp.

“Tôi biết ngay anh ấy sẽ đi tìm cô, nên tôi cũng theo đến Tam Á… nhưng mà——”

Tôi đáp: “Nhưng anh ta không gặp cô.”

Hoàng Tư Na nghiến môi đầy tức tối — tôi đoán trúng.

Bùi Vọng luôn đi sau tôi, làm gì còn thời gian gặp cô ta.

“Cô đừng tưởng anh ấy quay lại níu kéo cô là vì yêu sâu đậm gì. Đợi anh ấy bình tĩnh lại, anh ấy sẽ nhận ra, người tốt với anh… vẫn là tôi.”

“Ồ.”

Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chính thái độ dửng dưng này lại khiến Hoàng Tư Na nổi điên.

“Ôi chà, cô chảnh gì chứ, không phải chỉ dựa vào nhà mình là chủ nợ sao?”

Tôi quay đầu lại, hơi ngạc nhiên: “Sao cô biết?”

Cô ta cười đắc ý: “Vì Bùi Vọng kể hết cho tôi nghe rồi mà, Ôn Viên. Quan hệ giữa tôi và anh ấy… thân thiết hơn cô tưởng nhiều lắm. Nếu không thì anh ấy đã chẳng để tôi dựa hơi để tăng độ nổi tiếng đâu.”

Tim tôi nhói lên một chút.

Nói không buồn… là nói dối.

Nhưng tôi đã quá mệt mỏi, chẳng còn sức để tranh cãi đúng sai.

Tùy họ vậy.

Trở lại trường, cuộc sống của tôi dần quay về quỹ đạo.

Tôi học hành, ăn uống bình thường, đùa giỡn cùng bạn cùng phòng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Còn Bùi Vọng thì… sống chẳng dễ dàng gì.

Vì việc tự mình công khai chuyện hôn nhân, anh ta bị một số nhãn hàng chỉ trích rồi hủy hợp đồng.

Các thương hiệu ngầm ý: Tạo couple để tăng độ hot thì được, nhưng công khai một người bình thường, không nổi bật trong giới, thì đúng là “kéo tụt giá trị hình ảnh”.

Nghe nói anh ta cãi nhau một trận lớn với nhãn hàng.

Giới giải trí bắt đầu lan truyền: “Vì một người ngoài giới, Bùi Vọng suýt đánh mất cả sự nghiệp.”

Thỉnh thoảng, trợ lý của anh ta nhắn cho tôi.

Bùi Vọng say mèm, lặp đi lặp lại gọi tên tôi trong men rượu.

Tôi không trả lời.

Anh ta thường xuyên đến trường tôi.

Ngồi ở hàng ghế cuối lớp học, hoặc đứng lặng lẽ dưới ký túc xá, không rời.

Anh ta thường đứng đó cả đêm không rời.

Mùa đông đến rất nhanh, anh ta không che ô, gió tuyết phủ đầy đầu vai.

Cho đến một ngày—

Bạn cùng phòng của tôi chợt nhớ ra từng cho tôi mượn một cuốn sách, mà tôi vẫn chưa trả.

Cuốn đó để quên ở nhà Bùi Vọng, lúc ly hôn tôi quên mang theo.

Lại là bản có chữ ký tác giả, mua lại trên mạng cũng không có.

Không còn cách nào khác, tôi đành quay lại ngôi “nhà” cũ một chuyến.

Tôi không báo trước cho Bùi Vọng.

Tôi chỉ nghĩ thử vận may, biết đâu anh ta chưa xóa vân tay mở khóa cửa?

Quả nhiên, anh ta vẫn chưa xóa.

Cửa mở ra nhẹ nhàng, bên trong phòng ngủ hắt ra một chút ánh sáng mờ cùng mùi rượu nồng nặc.

Bùi Vọng đang ở nhà.

Anh ta không nghe thấy tiếng động.

Tôi chỉ muốn lặng lẽ lấy cuốn sách rồi rời đi—tốt nhất là cả quá trình anh ta sẽ không biết tôi từng quay lại.

Nhưng khi vừa bước đến cửa phòng ngủ, tôi sững người.

Trước mắt tôi là một cảnh tượng khiến tim thắt lại—
Bùi Vọng ngã quỵ dưới sàn, người rũ xuống, say mèm bất tỉnh.

Xung quanh anh ta là một đống bản thảo giấy nhạc, trải đầy mặt đất.

Nhưng trên đó… không có lấy một nốt nhạc.

Chi chít, dày đặc… chỉ toàn là tên tôi.

Từng nét bút đều cẩn thận, lặp đi lặp lại: “Ôn Viên.”

Tựa như anh ta đang cố viết ra một bản nhạc, nhưng trong đầu, trong tim, chỉ còn lại duy nhất một thanh âm—là tôi.

17

Tôi đưa Bùi Vọng vào viện.

Anh ta không chỉ đơn giản là say rượu.

Anh ta đã uống rượu, lại còn uống thêm thuốc ngủ.

Phải rửa dạ dày khẩn cấp.

Thành ca – người quản lý của anh ta – cũng vội vã chạy tới, chúng tôi cùng ngồi ngoài phòng cấp cứu chờ đợi.

Thành ca kể, từ sau khi tôi rời đi, Bùi Vọng bắt đầu tìm đến bác sĩ tâm lý.

Tình trạng tâm lý của anh ta… thực sự rất nghiêm trọng.

Trên mạng từng nói:
“Có người dành cả đời để chữa lành tuổi thơ.”

Bùi Vọng chính là kiểu người như vậy.

Mất mẹ từ nhỏ, bố thì mải mê kiếm tiền, cả năm chẳng mấy khi về nhà.

Cho đến ngày bố của anh ta nhảy lầu, lại cố tình chọn ngay trước mặt đứa con trai bé bỏng.

Từ đó về sau, anh ta sống là để nhìn sắc mặt người khác, dè dặt, e dè mà lớn lên.

Anh ta lạnh lùng, cố chấp — không phải vì bản tính, mà vì cả đời này chưa từng được ai yêu thương đúng nghĩa.

Cũng chẳng biết làm sao để yêu một người cho trọn vẹn.

Dù bây giờ đã là ngôi sao đỉnh lưu với hàng chục triệu người hâm mộ, Bùi Vọng… vẫn cô độc như cũ.

Bác sĩ đã kê thuốc an thần, nhưng anh ta không chịu nghe theo, buông thả bản thân,
ngay cả Thành ca cũng bó tay, chẳng thể làm gì hơn.

Sau khi rửa ruột xong, Bùi Vọng nằm đó, sắc mặt trắng bệch.

Anh ta nhìn tôi, môi mấp máy, giọng khàn đặc bật ra khỏi cổ họng:

“Viên Viên.”

Tôi kéo chăn đắp lại cho anh ta:
“Nghỉ ngơi đi, sau này phải nghe lời bác sĩ. Tôi về đây.”

Ngay khoảnh khắc tôi xoay người, Bùi Vọng đột nhiên nắm lấy tay tôi —
như thể dồn hết chút sức lực cuối cùng còn sót lại:

“Viên Viên, anh yêu em.”

Tôi khựng lại.

Câu nói ấy, tôi đã đợi… rất nhiều năm.

“Xin lỗi… Anh phải mất mười năm mới dám nói ra… Có phải quá muộn rồi không?”

Nước mắt từ khoé mắt Bùi Vọng tuôn rơi, ướt đẫm cả gối.

Tôi thở dài:
“Bùi Vọng, tôi không hiểu… trước đây anh lúc nào cũng gắt gỏng với tôi, bây giờ lại nói yêu tôi, chẳng phải quá mâu thuẫn sao?”

Anh ta khàn giọng, cổ họng sưng đau khiến từng lời nói trở nên chậm rãi, khó nhọc:
“Đúng là mâu thuẫn…”

“Suốt mười năm qua, anh vẫn luôn giằng xé – nên ghét em hay nên yêu em? Anh đã không ít lần nghĩ, giá như em không phải là con gái của họ, giá như hai nhà vẫn là bạn như xưa, không có món nợ nào cả, thì tốt biết bao.
Anh xin lỗi, Viên Viên, anh phải thừa nhận – anh ghét gia đình em. Mỗi lần em nói chuyện với anh bằng cái giọng chất vấn, anh lại thấy như đang nghe mẹ em nói chuyện, trong lòng anh sợ hãi, rồi… rồi anh mất kiên nhẫn.”

Tôi cắn chặt môi:
“Thế còn Hoàng Tư Na?”

“Anh chưa từng thích cô ấy.”

“Lúc diễn kịch, anh đứng trên sân khấu nhìn cô ta đầy yêu thương.”

Bùi Vọng bất lực đáp:
“Viên Viên, kịch bản viết như vậy mà… cũng chính từ lúc đó, anh mới phát hiện ra mình có năng khiếu diễn xuất.”

“Nhưng sau kỳ thi đại học,tôi thấy ảnh cô ấy trong cuốn Hồng Lâu Mộng của anh.”

Vọng nhíu mày:
“Ảnh…?”

Anh ta trông có vẻ bối rối.

“Chính cuốn đó. Tôi mang sách tới tìm anh, anh còn nổi cáu với tôi.”

Tôi mím môi, bặm nhẹ một cái, cảm thấy vô cùng tủi thân.

Vẻ mặt của Bùi Vọng rối rít, cuống quýt xin lỗi:

“Cuốn Hồng Lâu Mộng đó… anh từng cho người khác mượn, tấm ảnh thật sự không phải anh kẹp vào.”

“Vậy tại sao lúc đó anh lại nổi cáu với tôi?”

Anh ta khựng lại, rồi thở dài, giọng khẽ khàng:

“Vì… vì anh sợ em sẽ thấy thứ khác kẹp trong sách.”

Tôi ngơ ngác:
“Thứ gì cơ?”

“Giấy vay nợ… là… là anh từng mượn tiền của Hoàng Tư Na.”

Tôi chết lặng.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!