Góc Của Chan

TẨY DUYÊN HOA – CHƯƠNG 6: KHI THÂN THỂ BỊ THƯƠNG, TRÁI TIM CŨNG TRỞ LÊN YẾU MỀM

14

Tôi máy móc quay đầu lại, thấy Trọng Dạ Lan cầm một xấp giấy, đang đứng trong bóng râm bên ngoài đình hóng gió.

Máu trong người “ầm” một tiếng dồn hết lên đỉnh đầu.

Tôi thật sự muốn thốt ra những lời thô tục.

Sống hai mươi ba năm, chưa từng tỏ tình với ai, lần đầu tiên trong đời tôi lại gặp phải tình huống lúng túng như thế này.

Quay lại đối diện với đôi mắt nửa cười nửa không của Trọng Khê Ngọ, tôi nghĩ tốt nhất mình nên đâm đầu vào cột đình này mà chết cho rồi.

Trọng Dạ Lan bước vào, ánh mắt đầy sự xáo động như vừa trải qua một trận động đất.

Mục Dao đi theo sau hắn, ánh mắt đầy vẻ châm biếm.

Với sự hiểu biết của nàng ta về Hoa Thiển, nàng ta chắc chắn sẽ nghĩ tôi biết họ đến nên cố ý nói ra những lời này.

Tôi thật sự không cố ý.

Nếu biết Trọng Dạ Lan đang nghe, tôi thà chết cũng không dám mặt dày nói ra những lời đó.

Khi yêu một người, người ta sẽ trở nên vụng về trong lời nói.

Chỉ khi không yêu, người ta mới có thể nói năng trôi chảy.

Chính vì tôi không có tình cảm với Trọng Dạ Lan, nên mới có thể nói linh tinh như vậy. Nhưng người xưa dường như không hiểu đạo lý này.

Trong mắt Trọng Dạ Lan đầy sự áy náy, chắc hắn lại nghĩ mình đã lơ là tôi kể từ khi thành thân.

Hắn ta há miệng: “Nàng…”

Tôi lập tức đứng dậy, lấy khăn che mặt, bỏ lại một câu “Thần thiếp đã nói càn, vô cùng xấu hổ,” rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Gương mặt bị che khuất kia có lẽ đã méo mó đến mức không thể nhìn được nữa.

Thật sự quá mất mặt!!! Đây không phải là điều tôi muốn.

Trọng Khê Ngọ, ngươi là nam phụ, hà cớ gì lại cứ làm khó ta, một nữ phụ cũng không dễ dàng gì đây?

Suốt mấy ngày liền, tôi không ra khỏi phòng, còn dặn nha hoàn không gặp bất kỳ ai.

Thiên Chỉ tuy không đồng ý, nhưng thấy tôi kiên quyết nên đành nghe lời, ngăn Trọng Dạ Lan ngoài cửa.

Khi không thể ngăn được nữa, tôi đành về Hoa phủ ở.

Điều này khiến Hoa phu nhân giật mình, tưởng tôi và Trọng Dạ Lan giận nhau.

Hoa Thâm thì lại rất vui, nói rằng hiếm có dịp mỗi ngày đều có thể gặp tôi.

Tôi nghĩ mình có thể chịu đựng được những lời khuyên dạy đấu đá của Hoa phu nhân, sự thăm dò bất thình lình của Hoa Tướng, và sự làm càn của Hoa Thâm.

Nhưng chỉ ở được hai ngày, tôi không thể chịu nổi nữa.

Gia đình này thật sự quá đáng sợ.

Bất đắc dĩ, tôi đành quay về Tấn Vương phủ.

Trọng Dạ Lan có lẽ biết tôi đang tránh mặt hắn, chỉ nghĩ tôi ngại ngùng, nên cũng không đến tìm tôi nữa.

Điều này cho tôi có vài ngày được thở phào.

Đêm đến, sau khi tắm rửa, tôi ngồi xuống bàn, cầm bút bắt đầu viết và vẽ.

Vì tôi trí nhớ không tốt, nên tôi luôn có thói quen viết lại những việc sắp xảy ra, rồi dần dần suy luận, để không bỏ sót điều gì.

Vừa viết xong bốn chữ “Lễ tế tổ”, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.

Tôi dừng bút, bảo Thúy Trúc, người thường nói nhiều, ra ngoài dò hỏi.

Nhưng khi nàng ấy quay lại, lại dẫn theo một người – Trọng Dạ Lan.

Mấy ngày nay tôi đã bình tâm trở lại, cũng không còn quá lúng túng, nên cũng hành lễ như thường lệ.

Trọng Dạ Lan sải bước đi vào, nhìn tôi rồi hỏi: “Viện của A Thiển có tốt không?”

Tôi ngơ ngác: “Có chuyện gì vậy?”

Chỉ thấy Trọng Dạ Lan vẻ mặt đầy vẻ hung dữ nói: “Có kẻ không biết trời cao đất rộng, lại dám lẻn vào Tấn Vương phủ giữa đêm.”

Mắt tôi sáng lên.

Có tình tiết này trong tiểu thuyết.

Kẻ lẻn vào Tấn Vương phủ giữa đêm này hẳn chính là nam phụ – Ngũ Sóc Mạc.

Hắn ta nghe tin nữ chính “bị giam cầm” trong Tấn Vương phủ, nên đến giải cứu.

Kết quả, khi nữ chính đang do dự, lại kinh động đến Trọng Dạ Lan.

Ngũ Sóc Mạc đành phải rời đi trước, và thời điểm hắn ta thực sự hành động chính là lễ tế tổ nửa tháng sau.

Rất tốt.

Thấy tiểu thuyết vẫn diễn ra đúng như kịch bản, tôi cảm thấy an tâm.

Vì thời gian trong tiểu thuyết trôi rất nhanh, còn tôi lại đang sống những ngày không có trong tiểu thuyết, như đang lấp đầy những khoảng trống. Vì vậy, tôi không thể biết sự thay đổi của mình sẽ mang lại những biến cố gì cho cốt truyện.

Nhưng hiện tại xem ra, tôi vẫn chưa ảnh hưởng đến diễn biến của câu chuyện.

Thấy tôi im lặng, Trọng Dạ Lan dịu lại sắc mặt, nói: “Vừa rồi đến đây, thấy viện của nàng có vẻ vắng vẻ. Ngày mai bảo Kế Đông cho thêm vài gia binh nữa.”

Tôi vốn định nói không cần, dù sao kẻ đột nhập đó cũng không thể đến được đây.

Nhưng nhìn thấy đám nha hoàn sau lưng Trọng Dạ Lan, ánh mắt đầy vẻ mong chờ, tôi không khỏi thấy buồn cười.

Đúng là nữ nhân mà.

“Được. Vậy ngày mai thiếp sẽ sai người đi tìm quản gia Kế,” Tôi đáp lại.

Sau khi nói xong, Trọng Dạ Lan không rời đi ngay, như còn có điều gì đó muốn nói với tôi.

Tôi vờ như không thấy, tiếp lời: “Vậy thiếp cung tiễn Vương gia.”

Trọng Dạ Lan cau mày, cuối cùng cũng gật đầu rời đi.

Hắn vừa đi, đám nha hoàn đã nhìn tôi đầy mong đợi.

Tôi không nhịn được cười thành tiếng, điều này cũng làm xua tan đi sự bất an trong lòng.

“Đi đi. Ngày mai các ngươi tìm kế quản gia, bảo ông ta cho người mà các ngươi muốn,” Tôi bất lực lắc đầu nói với họ.

Từng người họ đều vui sướng đến mức suýt nhảy cẫng lên.

Tuổi trẻ thật tốt.

Khi tôi mười lăm, mười sáu tuổi cũng từng có người mình thích, cũng mong được ngày đêm gặp hắn.

Tình yêu thời đó thật đơn thuần.

Mỗi lần vô tình gặp gỡ dường như là hạnh phúc lớn nhất.

Tiếc thay, giờ đây tôi, một người hai mươi ba tuổi, dù khoác lên mình tấm thân của một thiếu nữ mười bảy, nhưng trái tim đã già cỗi.

Đối với tôi, điều quan trọng nhất bây giờ là chuẩn bị tốt cho cục diện của lễ tế tổ.

Tôi tiếp tục cầm bút viết lại những gì mình nhớ.

Trong tiểu thuyết, nam phụ Ngũ Sóc Mạc đã dẫn người bịt mặt đến gây rối trong buổi lễ, muốn đưa nữ chính đi.

Trọng Dạ Lan không biết chuyện, đã ra sức bảo vệ nàng ta.

Lúc này, Mục Dao mới nhận ra lòng mình, nàng ta không muốn rời đi.

Hơn nữa, Trọng Dạ Lan còn đỡ cho nàng một mũi tên mà Ngũ Sóc Mạc bắn tới, từ đó mối quan hệ giữa hai người họ hoàn toàn được hé mở.

Ân cứu mạng, ai có thể kháng cự được chứ?

Vì vậy, điều này lại khiến tôi, người biết rõ mọi chuyện, lại chiếm được lợi.

Bất kể Hoa Thiển đã làm gì, tôi đều có thể dùng ân tình này để bù đắp.

Nhưng tôi không ngốc đến mức đi đỡ tên cho Trọng Dạ Lan.

Tôi nghĩ là đến lúc quan trọng, tôi ôm hắn ta lăn xuống đất, né tránh mũi tên mà nam phụ bắn tới là được.

Như vậy tôi không phải chịu khổ, lại có được cái danh ân nhân cứu mạng.

Hoa Thiển trước đây lừa gạt tuy đáng ghét, nhưng trước ân tình này, Trọng Dạ Lan dù có tức giận cũng sẽ không ra tay với tôi.

Đối với tôi, người đã nắm rõ thời gian, địa điểm, tình tiết, đây chẳng phải là một món quà tặng tận tay sao?

Tại sao lại không nhận chứ?

Bây giờ tôi cần làm là luyện tập nhiều lần, rèn luyện sự nhanh nhẹn của cơ thể.

Thân thể này quá yếu ớt, tôi cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Vậy nên, mỗi sáng sớm và chập tối, tôi bắt đầu chạy bộ trong sân.

Điều này khiến đám nha hoàn trong viện kinh ngạc, nhưng dưới sự cảnh cáo của tôi, họ không dám nói nhiều.

Chỉ có Lý bà bà, vì tuổi đã cao, thỉnh thoảng lại đau lòng lẩm bẩm vài câu.

Ánh mắt bà nhìn tôi cứ như thể tôi đã đi vào con đường lầm lạc vậy.

Dù sao trong mắt những nhũ mẫu ở các thế gia, nữ nhân nên nói năng cẩn trọng, hành xử đúng mực, hiền thục.

Tôi mỗi ngày đều chạy bộ như thế, gần như khiến bà ta lên cơn đau tim.

May mắn thay, trong viện của tôi chỉ có vài nha hoàn và nhũ mẫu.

Tiểu tư và gia binh trong phủ đều canh gác bên ngoài, không có chuyện gì cũng không dám tự ý xông vào.

Vì vậy, lâu dần Lý bà bà cũng chịu đựng được, mặc cho tôi làm loạn.

Thoáng chốc đã đến ngày lễ tế tổ.

Trời chưa sáng, tôi đã bị lôi dậy trang điểm, ăn diện.

Điều này khiến tôi, một người thích ngủ nướng, cảm thấy vô cùng khổ sở.

Nhưng nghĩ đến sau hôm nay, tôi và Trọng Dạ Lan sẽ hoàn toàn không còn nợ nần gì nữa, tôi lại lấy lại tinh thần.

Trong buổi lễ, tôi phải mặc y phục của Vương phi, những bộ áo choàng vừa dày vừa nặng.

Lại còn phải đeo một đống trang sức, trâm cài nhìn thôi đã thấy đau cổ.

Tôi thầm nhủ: Ráng chịu đựng đi, lần cuối cùng thôi.

Theo Trọng Dạ Lan đến đài tế lễ, đã có không ít quan viên đứng đợi ở đó.

Từ xa, tôi nhìn thấy Hoa Tướng và mọi người, khẽ gật đầu ra hiệu.

Đợi khoảng một khắc, Hoàng thượng và Thái hậu cùng nhau đến.

Vì chưa lập Hậu, nên Thái hậu đứng bên cạnh Hoàng thượng.

Tiếp theo, tất cả quan viên và người thân đều đứng vào vị trí của mình.

Cảnh tượng này khiến tôi nhớ đến buổi lễ chào cờ ở đại học.

Mọi người cũng đứng đúng vị trí của mình, hát quốc ca, và làm lễ chào cờ.

Vừa hay lúc đó, người chủ trì buổi lễ bắt đầu.

Một chuỗi ngôn ngữ không thể hiểu nổi như đang hát.

Tôi không nhịn được cười thành tiếng, lập tức nhận được những ánh mắt khác nhau từ những người xung quanh.

Ngay cả Trọng Dạ Lan cũng nhíu mày nhìn tôi một cái.

Tôi vội vàng cúi đầu, ngoan ngoãn đứng thẳng.

15

Cho đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, buổi lễ mới kết thúc.

Không biết có phải là ảo giác của tôi không, nhưng những người xung quanh rõ ràng đều thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra không chỉ mình tôi khó chịu.

Nhưng lúc này, tôi lại thấy tinh thần hưng phấn hẳn lên, bởi vì màn kịch hay sắp bắt đầu.

Vừa đi đến bên cạnh tùy tùng của Tấn Vương phủ, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng kêu kinh hãi trong đám đông.

Sau đó, tôi nhìn thấy một mũi tên cắm xuống đất ngay trước mặt Trọng Khê Ngọ trên đài cao.

“Hộ giá!”

Theo tiếng kêu lanh lảnh của thái giám, một nhóm binh lính nhanh chóng vây quanh Trọng Khê Ngọ.

Trọng Khê Ngọ chỉ nhíu mày, không hề lộ ra chút sợ hãi nào.

Tôi không nhịn được cong khóe miệng.

Đúng là y hệt trong tiểu thuyết.

Ngũ Sóc Mạc đã lợi dụng lúc mọi người giải tán, đám đông lộn xộn và lơ là, ra tay đánh lạc hướng.

Mục đích thực sự của hắn, đương nhiên là để cứu Mục Dao.

Sau đó, hàng chục bóng người mặc áo đen ùa vào, chém giết trong đám đông.

Họ dường như muốn tạo ra một con đường đến gần Trọng Khê Ngọ, nhưng thực ra lại dần dần tách biệt người của Tấn Vương phủ ra.

Trọng Dạ Lan cầm kiếm dài, mày mắt sắc lạnh.

Mục Dao thì lo lắng đứng sau lưng hắn.

Tôi lặng lẽ lùi về phía sau cùng.

Theo tiểu thuyết, còn phải chém giết một lúc lâu nữa.

Ngũ Sóc Mạc thấy Trọng Dạ Lan cứ cản đường, không thể tiếp cận Mục Dao, mới giương cung bắn tên.

Vậy nên tôi cứ ngoan ngoãn đứng ngoài xem kịch vậy.

Vì trong tiểu thuyết, Hoa Thiển không hề bị thương trong cuộc tấn công này, nên tôi mới có thể ung dung đứng một bên.

Những người áo đen trong đám đông ra tay không hề tàn nhẫn.

Nhìn qua là thấy họ không muốn lấy mạng người, chỉ muốn tạo ra sự hỗn loạn.

Người trong cuộc thì mê mờ, tôi là người ngoài cuộc nên nhìn thấy rất rõ.

Trong đám đông đang la hét, khóc lóc điên cuồng, tôi quả là một kẻ lập dị.

Đang lúc tôi muốn tìm xem có hạt dưa nào không, để vừa nhấm nháp vừa xem kịch, thì một người áo đen đột nhiên cầm dao lao về phía tôi.

Hắn ta sao lại không đi theo kịch bản vậy?

Vừa rồi người đông, tôi đã một mình lùi về phía sau cùng.

Nhưng hắn ta lại tấn công từ phía sau.

Bây giờ xung quanh tôi không có ai, còn Trọng Dạ Lan thì vẫn đang chiến đấu phía trước.

Tôi lập tức lạnh mặt.

Học theo khí chất sắc bén của Thái hậu và Hoàng thượng trong cung, tôi gầm lên với tên áo đen: “Dừng tay!”

Không biết là do ánh mắt tôi quá dữ hay biểu cảm quá hung dữ, tên áo đen đó thực sự dừng lại với con dao vẫn giơ cao.

Tôi giơ tay chỉ về phía Mục Dao ở phía trước.

Tên áo đen cũng theo bản năng nhìn theo.

Tôi nói: “Đó mới là mục tiêu của ngươi.”

Tên áo đen cứng đờ quay đầu lại, đôi mắt không bị che lấp lộ ra vẻ bị làm nhục.

Có lẽ hắn đã kịp phản ứng: Tại sao ta phải nghe lời ngươi?

Ngay sau đó, hắn ta lại chém xuống.

Tôi thầm than trong lòng: Ngươi có thể diễn theo đúng tiểu thuyết không?

Đang lúc tôi nhắm mắt chuẩn bị ôm đầu chạy trốn, đột nhiên nghe thấy tiếng dao kiếm va chạm, rồi là một tiếng rên khẽ.

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy sau lưng một thiếu niên cao gần bằng tôi, mặc y phục gia binh Tấn Vương phủ.

Hắn ta vững vàng chắn trước mặt tôi, hơi nghiêng đầu về phía tôi.

Tôi thấy bên má hắn có vài vết máu, lúc này mới hiểu hắn ta đang che đi cảnh tượng máu me vừa rồi khi hắn ta giết chết tên áo đen.

“Vương phi, người có sao không?” Thiếu niên mở lời.

Tôi lập tức yên tâm.

Quả nhiên, trong tiểu thuyết Hoa Thiển không bị thương, vậy thì chắc chắn là sẽ không bị thương.

Tôi tiến lên vỗ vai tên gia binh đó: “Tiền đồ rộng mở đó thiếu niên, ngươi tên là gì?”

Tôi cảm thấy thân thể dưới bàn tay mình cứng đờ.

Lại thấy môi hắn mấp máy, nhưng đám đông quá ồn ào nên tôi không nghe rõ.

Đang định cúi đầu lại gần, tôi đột nhiên nhận thấy sắc mặt Mục Dao trở nên kiên quyết.

Không ổn rồi, nữ chính sắp đỡ tên rồi.

Lập tức, tôi không màng đến việc khen thưởng tên gia binh đó nữa, ba chân bốn cẳng chạy về phía Trọng Dạ Lan.

Đến bên cạnh họ, tôi thấy từ xa, một người áo đen cầm cây cung dài, chuẩn bị giương.

Nhìn kiểu dáng quần áo khác hẳn những người áo đen khác, tôi biết hắn ta chính là nam phụ Ngũ Sóc Mạc.

Thấy Mục Dao giơ tay dường như muốn ôm lấy Trọng Dạ Lan, tôi lập tức đẩy nàng ta ra: “Để ta!”

Tôi đã tính đúng thời gian, Tính đúng hướng, Tính đúng người…

Nhưng chỉ có một điều không tính đến, đó là sự vững vàng của một người luyện võ.

Tôi dồn hết sức lao vào Trọng Dạ Lan, muốn đẩy ngã hắn ta, nhưng hắn ta vẫn đứng vững… đứng vững!!!

Tim tôi lập tức nguội lạnh.

Thực sự nguội lạnh.

Bởi vì sau khi tấn công bất thành, tôi cúi đầu và thấy đầu mũi tên lồi ra trên ngực mình.

Rất tốt, cho tôi một mũi tên xuyên tim.

Biểu cảm của Trọng Dạ Lan không còn vẻ điềm tĩnh như vừa rồi.

Ánh mắt hắn đầy vẻ kinh hoàng.

Hắn ta đưa tay về phía tôi.

Tôi há miệng muốn nói, nhưng chỉ có máu tươi tuôn ra.

Đau quá!!!

Hai mắt tôi tối sầm lại.

Không biết là vì quá đau hay quá sợ hãi mà ngất đi.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình lại nằm trên giường trong viện, mũi tên trên ngực đã không còn, thay vào đó là cơn đau xé ruột xé gan.

Chà, nam phụ và nam chính này quả nhiên không phải hạng xoàng.

Có lẽ họ thực sự có thù oán với tôi.

“Thiên…” Vừa định gọi Thiên Chỉ, tôi đã động đến vết thương trên ngực.

Cơn đau khiến tôi cảm thấy mình suýt nữa thì về chầu trời.

Thế nhưng, người đầu tiên bước vào khi nghe thấy tiếng động lại là Trọng Dạ Lan.

Tôi sững người.

Hắn ta vội vàng đi đến, giọng nói dịu dàng như muốn rỉ ra nước: “A Thiển, nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

Tôi lập tức cảm thấy vết thương đau hơn.

Đây là “lợi bất cập hại” phải không?

Không đúng, phải là “vứt cả vợ lẫn quân”.

“Thiếp…”

“Nàng đừng nói gì cả, cứ nghỉ ngơi cho tốt. Thầy thuốc nói mũi tên lệch thêm một chút nữa… Ta e rằng sẽ không thể gặp lại nàng được nữa.”

Tôi vừa nói được một chữ đã bị hắn ta ngắt lời, tiếp đó là ánh mắt đầy tình cảm nhìn tôi.



Đây là kịch bản của nữ chính được đặt lên người tôi sao?

Tôi cảm thấy không thể do dự thêm nữa, phải nhanh chóng cắt đứt mọi chuyện.

“Thiếp…”

“Có chuyện gì đợi nàng khỏe rồi nói.”

Lời của tôi lại bị hắn ta ngắt lời.

“Không được, thiếp…”

“A Thiển, nàng yên tâm, sau này… ta nhất định sẽ không phụ nàng.” Trọng Dạ Lan lại một lần nữa mở lời.

Tôi trợn trắng mắt, cảm thấy một luồng khí nghẹn lại ở ngực không lên không xuống, suýt chút nữa thì lên đường.

Cố chịu đau, tôi đưa tay nắm chặt bàn tay Trọng Dạ Lan đang đặt trên chăn.

Tôi lại mở lời: “Trọng Dạ Lan, thiếp có một chuyện phải nói với chàng ngay bây giờ.”

Trọng Dạ Lan nhìn tôi đầy nghi ngờ.

Phải rồi, phải nói lúc tôi nửa sống nửa chết thế này, hắn có tức giận cũng chẳng làm gì được tôi bây giờ.

“Đứa bé gái… năm xưa ở trong chùa cùng chàng thủ lăng… không phải là thiếp, mà là Mục Dao,” Tôi nghiến răng chịu đau nói ra.

Khuôn mặt Trọng Dạ Lan lập tức trắng bệch: “Nàng đang nói gì vậy?”

Quả nhiên, chuyện này quá quan trọng đối với hắn.

Tôi hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Vương gia còn nhớ miếng ngọc bội đã tặng cho đứa bé gái đó không? Thiếp trước đây đã nói dối rằng ca ca thiếp làm vỡ, nhưng thật ra… thiếp đã thấy nó trên người Mục Dao.”

Cảm nhận được bàn tay tôi đang nắm đột nhiên trở nên lạnh giá, vết thương của tôi dường như đau hơn nữa.

“Và nữa, giữa thiếp và Vương gia vốn dĩ trong sạch, chưa từng có tình cảm phu thê. Chuyện… ngoài ý muốn năm đó, là do thiếp đã hạ thuốc. Bởi vì thiếp nhận ra Vương gia đối với Mục Dao khác biệt, thêm vào đó thiếp lại là kẻ giả mạo, trong lúc hoảng loạn mới làm ra chuyện sai trái đó, gả vào Vương phủ.”

Tôi buông tay hắn ra.

Nước mắt vì đau mà trào ra, trông như thể tôi thực sự đang hối hận.

“Lần này đi qua cửa tử, thiếp mới biết mình đã sai lầm đến mức nào. Thiếp không cầu xin Vương gia tha thứ cho lỗi lầm của mình, chỉ cầu xin Vương gia sau này đừng liên lụy đến người nhà của thiếp.”

“Một người làm một người chịu. Nếu Vương gia muốn từ thê, thiếp cũng sẽ không oán hận. Là thiếp đã bị mờ mắt, Vương gia tức giận cũng là điều đáng…”

Một hơi nói ra nhiều như vậy, đau đến mức tôi nước mắt nhòa đi, không nhìn rõ được biểu cảm của hắn ta.

Cuối cùng, tôi lại ngất đi.

Tại sao thế giới này lại không có thuốc gây mê hiệu quả chứ?

Khi tỉnh lại, quả nhiên bên cạnh chỉ còn lại Thiên Chỉ, không còn bóng dáng của Trọng Dạ Lan.

Tôi không hề bất ngờ.

“Thiên Chỉ, lấy cho ta chút thuốc mê.” Tôi khẽ dặn dò.

Thiên Chỉ mắt đỏ hoe đưa thuốc cho tôi.

Một thời gian dài sau đó, tôi sống nhờ vào thuốc mê.

Tôi là một người rất sợ đau, nên thà chọn ngất đi, còn hơn phải tỉnh táo đối mặt với nỗi đau từ vết thương.

Cứ ngủ và mê man như vậy, những chuyện đã trải qua và những người đã gặp trong nửa năm qua cứ lần lượt xuất hiện trong giấc mơ.

Có lúc tôi không biết mình đang tỉnh hay đang mê.

Một lần nữa mở mắt, tôi thấy Trọng Khê Ngọ đang ngồi bên giường.

“Thật là ma ám mà.” Tôi lại nhắm mắt lại.

Vị tiểu Hoàng đế này sao ngay cả trong mơ cũng cứ đeo bám mãi.

“Ồ? Trẫm trông… tệ đến mức vậy sao?”

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi đột ngột mở mắt, cố gắng ngồi dậy, nhưng ngực đau nhói khiến tôi tỉnh táo ngay lập tức.

Đây… không phải mơ!!!

16

Tôi hít vào một hơi khí lạnh, không biết là vì sợ hãi hay vì vết thương đau nhói.

Tôi cố gắng gượng dậy để hành lễ, Trọng Khê Ngọ giơ tay ra hiệu không cần.

Tôi thuận theo, không hành lễ nữa, nhưng vẫn nghiến răng ngồi thẳng dậy: “Vừa rồi thần thiếp gặp ác mộng, nói lời hoang đường, mong Hoàng thượng tha tội.”

Trọng Khê Ngọ nhếch môi cười, không bận tâm: “Không sao, Tấn Vương phi không cần để bụng.”

Mấy ngày nay tôi đều trong trạng thái hôn mê.

Vừa tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ hồ, chỉ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

“Nghe nói Tấn Vương phi đã hôn mê suốt năm ngày. Mẫu hậu lo lắng, nên sai trẫm đưa Từ thái y đến xem.” Trọng Khê Ngọ giải thích.

Tôi đã ngủ lâu như vậy sao?

Mấy ngày nay mỗi lần tỉnh dậy, để giảm bớt đau đớn, tôi đều uống rất nhiều thuốc mê, nên không để ý mình đã mơ mơ màng màng lâu đến thế.

Lúc này tôi mới chú ý đến một nam nhân trung niên đứng bên cạnh Trọng Khê Ngọ, ăn mặc như thái y.

Đầu óc tôi hơi choáng váng, có lẽ vì ngủ quá lâu nên nhất thời chưa tỉnh táo.

Tôi liền nghe lời Trọng Khê Ngọ, đưa tay ra cho thái y bắt mạch.

Từ thái y tiến lên bắt mạch một lúc, sau đó đứng dậy hành lễ nói: “Bẩm Hoàng thượng, thân thể Tấn Vương phi đã không còn nguy hiểm. Chỉ là vết thương… lúc đầu khá hiểm nghèo, gần tim, e rằng sau này sẽ để lại chứng đau thắt ngực.”

Đau thắt ngực ư?

Trong đầu tôi đột nhiên hiện ra hình ảnh Lâm Đại Ngọc ôm ngực nhíu mày.

Sau này tôi sẽ giống nàng ta sao?

“Đã không còn nguy hiểm, tại sao lại hôn mê lâu như vậy?”

Trọng Khê Ngọ nhíu mày hỏi, kéo tôi trở về thực tại từ những suy nghĩ vẩn vơ.

“Bẩm Hoàng thượng, khi thần bắt mạch, nhận thấy trong người Tấn Vương phi có dư lượng thuốc mê quá nhiều.” Từ thái y chắp tay, không vội vã trả lời.

Tôi gượng cười, nói: “Là thần thiếp sợ đau, nên mới dựa vào thuốc mê để sống qua ngày.”

Trọng Khê Ngọ rõ ràng sững người, dường như không ngờ lại có câu trả lời này.

Từ thái y ở bên cạnh lại chen lời: “Xin mạn phép nói thẳng, thuốc dù tốt cũng có độc. Lạm dụng thuốc mê sẽ dẫn đến suy nhược, tổn hại trí tuệ. Vương phi xin hãy thận trọng.”

Tôi không khỏi sững sờ.

Chỉ nghĩ đến việc ngủ để tránh cơn đau, lại không ngờ thuốc mê lại ảnh hưởng đến trí tuệ.

Thảo nào mấy ngày nay đầu óc luôn mơ hồ.

Tôi là người phải sống bằng trí óc, sau này dù đau cũng phải nhịn, không dùng thuốc nữa.

Nghĩ đến đây, tôi vẻ mặt đầy vẻ áy náy đáp: “Đa tạ Từ thái y đã chỉ điểm. Sau này ta nhất định sẽ chú ý.”

Trên mặt Trọng Khê Ngọ không biết là đang buồn cười hay ngạc nhiên: “Ta chưa từng nghe nói có cách này để tránh đau đớn.”

“Là thần thiếp quá yếu ớt, không chịu được đau đớn nên mới dùng hạ sách này.”

Tôi thực sự rất sợ đau.

Từ nhỏ đến lớn, có thể uống thuốc là tôi tuyệt đối không tiêm.

Có lần sốt nặng nhất gần 39 độ, tôi cũng lén lút uống thuốc mà vượt qua, không dám nói với người nhà, chỉ sợ bị ép tiêm.

Trọng Khê Ngọ gật đầu với Từ thái y, Từ thái y liền chắp tay cáo từ.

Tôi vẫn ngơ ngác: Hắn ta không đi cùng sao?

Có lẽ biểu cảm của tôi quá rõ ràng, Trọng Khê Ngọ mở lời: “Tấn Vương phi muốn đuổi ta đi sao?”

“Thần thiếp không dám.” Tôi vội vàng nói.

Đầu óc dần tỉnh táo nhưng vẫn không hiểu hắn ta ở lại làm gì.

Xem tôi làm trò cười ư?

Trọng Khê Ngọ thong thả ngồi xuống cạnh bàn.

Thiên Chỉ vội vàng rót trà.

Hắn ta nhấp một ngụm rồi nói: “Ta có vài chuyện vẫn chưa hiểu, muốn thỉnh giáo Tấn Vương phi.”

Người này thật hèn hạ.

Rõ ràng biết đầu óc tôi đang mơ hồ, lại cố ý chọn lúc này để hỏi.

Tôi vội vàng lấy lại tinh thần.

Thấy vẻ mặt tôi như đối mặt với kẻ thù, Trọng Khê Ngọ không bận tâm, tiếp tục ôn hòa nói: “Hôm đó lễ tế tổ, thích khách đột kích, các tiểu thư nhà quan khác đều hoảng loạn, nhưng vẻ điềm tĩnh của Tấn Vương phi thật khiến người khác phải chú ý.”

Lễ tế tổ lộn xộn như vậy, tên Trọng Khê Ngọ này chú ý đến tôi làm gì?

Nhưng nghĩ lại cảnh tôi lúc đó khắp nơi tìm hạt dưa để xem kịch, quả thật là quá bình tĩnh.

“Vì có Vương gia ở bên cạnh, thần thiếp tin tưởng Vương gia nên mới không hoảng loạn,” Tôi cúi đầu, làm ra vẻ một nàng dâu nhỏ e thẹn.

Giọng điệu Trọng Khê Ngọ không thay đổi, vẫn dịu dàng hỏi tiếp: “Nhưng ta thấy Tấn Vương phi đối mặt với thích khách cũng không hề lùi bước. Khí thế đó thậm chí còn khiến thích khách phải dừng lại.”

Cảnh tôi giả vờ hung hãn dọa tên bịt mặt cũng bị hắn ta nhìn thấy sao?

Vậy hắn có… nhìn thấy hành động tôi chỉ về phía Mục Dao không?

Tôi tiếp tục “e thẹn” cười, nhưng nụ cười bỗng nhiên cứng lại.

Không đúng!

Trọng Khê Ngọ lúc này không biết mối quan hệ phức tạp giữa tôi và Mục Dao.

Vì vậy, khi tôi chỉ về phía Mục Dao, trong mắt hắn ta, có lẽ là… chỉ về phía Trọng Dạ Lan, bởi vì Trọng Dạ Lan đang đứng trước mặt Mục Dao.

Ngước mắt đối diện với ánh mắt Trọng Khê Ngọ, tôi thấy hắn cười hiền hòa, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.

Tôi thật là… Thuốc mê đúng là hại đầu óc quá.

Sau này dù đau đến mấy cũng phải cai.

Bình thường tôi đâu có chậm chạp như thế này, mãi mới nhận ra ý đồ của Trọng Khê Ngọ.

Quả nhiên, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy không đúng.

Xét về tình và lý, Trọng Khê Ngọ không nên là người đích thân dẫn thái y đến xem tôi.

Với thân phận của hai chúng tôi, hành động này thực sự quá phận.

Nhớ lại lời của Từ thái y vừa rồi, lòng tôi lạnh toát, thậm chí lấn át cả cơn đau vết thương.

Thảo nào Từ thái y lúc nãy lại nhấn mạnh vết thương của tôi quá nặng.

Thì ra Trọng Khê Ngọ nghi ngờ tôi giả vờ bệnh, nên mới đặc biệt đưa thái y đến tận nơi để đích thân xem xét vết thương của tôi có thật sự nghiêm trọng hay không.

Nếu vết thương của tôi nhẹ, e rằng hắn ta sẽ kết luận rằng thích khách có liên quan đến… Hoa phủ, và mục đích tôi cứu Trọng Dạ Lan cũng không còn đơn thuần nữa.

Nhưng ngoài dự liệu của hắn ta, tôi thực sự suýt mất mạng.

Tuy nhiên, nghe những gì hắn hỏi, điều đó vẫn không làm tan đi nghi ngờ của hắn.

Hoa Tướng vốn là gian thần, việc Trọng Khê Ngọ suy đoán như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy ấm ức đến thế?

Tôi suýt chết, tại sao lại phải chịu oan ức này?

“Thần thiếp vừa đi qua cửa Quỷ Môn Quan một lần, tinh thần vẫn chưa tỉnh táo, nên xin Hoàng thượng có gì cứ nói thẳng. Người có phải đang nghi ngờ thích khách hôm đó có liên quan đến Hoa phủ?” Giọng điệu của tôi không tốt.

Không được hưởng đãi ngộ của một người bệnh, thì cũng phải để tôi phát tiết cơn giận của một người bệnh chứ?

Khuôn mặt Trọng Khê Ngọ cứng đờ trong chốc lát, ánh mắt cũng lộ ra chút ngượng ngùng, khi đối diện với tôi, hắn ta lảng tránh, rồi nói: “Tấn Vương phi nghĩ nhiều rồi, trẫm chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Chột dạ thì dùng uy quyền của Hoàng thượng để đè tôi sao.

Tôi cố chịu đau, bước xuống giường, cảm thấy tay chân đều run rẩy.

Mỗi cử động đều khiến vết thương đau nhói.

Trọng Khê Ngọ dường như muốn đứng dậy đỡ tôi, nhưng tôi lại quỳ xuống.

Cúi đầu, tôi nói: “Hoàng thượng, thần thiếp tuy chỉ là một nữ nhân ở hậu viện, nhưng thần thiếp cũng biết mạng sống của con người chỉ có một. Ngay cả khi thần thiếp có ý đồ bất chính, cũng sẽ không lấy mạng sống của mình ra đánh cược.”

Nhớ đến chuyện này tôi lại thấy nghẹn.

Rõ ràng chỉ muốn cứu người để đổi lấy ân tình, kết quả suýt mất mạng.

Thật là xui xẻo.

Đã tính toán sai lầm khiến tôi suýt mất mạng, vậy thì phải lợi dụng thật tốt.

“Thần thiếp biết Hoàng thượng luôn có thành kiến với thần thiếp. Nhưng vừa rồi Từ thái y cũng đã nói, vết thương do mũi tên này suýt đưa thần thiếp xuống suối vàng. Thần thiếp vì sợ đau mà thà dùng thuốc mê để sống qua ngày. Chẳng lẽ Hoàng thượng lại cho rằng thần thiếp là người không sợ chết như vậy sao? Ngày hôm đó ở lễ tế tổ, trong lúc hỗn loạn, thần thiếp không biết hành động của mình có gì không phải mà khiến Hoàng thượng nghi ngờ. Nhưng thần thiếp coi sự an toàn của Vương gia còn hơn cả mạng sống của mình, chẳng lẽ vẫn chưa đủ để chứng minh tấm lòng chân thành của thần thiếp sao?”

Mê man suốt mấy ngày, tuy không soi gương, nhưng tôi cũng biết mình tiều tụy đến mức giống một con ma nữ.

Hy vọng hình ảnh này có thể xua tan chút nghi ngờ trong lòng Trọng Khê Ngọ.

Hắn ta vòng vo thăm dò, tôi lại làm ngược lại, nói thẳng ra.

Xem hắn còn mặt mũi nào bắt nạt một nữ nhân ốm yếu như tôi không.

Sắc mặt Trọng Khê Ngọ cứng đờ một lát, ánh mắt cuối cùng cũng dịu lại.

Hắn ta đưa tay đỡ tôi: “Là trẫm thất lễ rồi, Tấn Vương phi đừng…”

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thông báo của nô tài: “Bẩm Hoàng thượng, Tấn Vương phi, nha hoàn Mục Dao bên cạnh Vương gia cầu kiến.”

Trọng Khê Ngọ sững người.

Tôi cũng nhân cơ hội rút tay lại, được Thiên Chỉ đỡ đứng dậy.

Mục Dao bước vào.

Tôi thấy ánh mắt Trọng Khê Ngọ đột nhiên sáng lên, hoàn toàn khác với ánh mắt thăm dò khi nhìn tôi.

“Ngươi là nha hoàn đánh đàn hôm đó phải không? Ngươi tên là Mục Dao?” Trọng Khê Ngọ mở lời hỏi trước.

Mục Dao hành lễ một cách tự nhiên.

Sự tươi tắn của nàng ta đối lập hoàn toàn với vẻ xanh xao, tiều tụy của tôi.

Nàng ta đáp: “Bẩm Hoàng thượng, chính là nô tỳ. Vương gia nghe nói Hoàng thượng đến phủ, đặc biệt sai nô tỳ đến mời Hoàng thượng qua.”

Một câu nói của nàng ta đã truyền cho tôi hai thông tin: Một là Trọng Khê Ngọ đến đây không được mời, hoàn toàn không báo cho Trọng Dạ Lan. Hai là Trọng Dạ Lan… đã không còn muốn gặp tôi nữa.

Trọng Khê Ngọ mỉm cười gật đầu, quay lại thấy tôi vẫn đứng, ánh mắt dường như lóe lên: “Tấn Vương phi cứ nghỉ ngơi cho tốt, trẫm không quấy rầy nữa.”

Tôi dựa vào Thiên Chỉ hành lễ tiễn.

Tôi cảm thấy cơ thể run lên, làm Thiên Chỉ suýt nữa không đứng vững.

Mục Dao đi sau cùng.

Khi bước qua ngưỡng cửa, nàng ta quay đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt phức tạp không thể tả.

Cuối cùng, nàng ta vẫn quay đi.

Đột nhiên, mũi tôi cay cay.

Trọng Khê Ngọ chỉ nhìn Mục Dao một cái đã có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Tại sao tôi đã cố gắng nhiều như vậy, mà hắn ta vẫn đầy ác ý và nghi ngờ đối với tôi?

Còn Trọng Dạ Lan giờ đây cũng không muốn gặp tôi nữa.

Mục Dao có được lòng tin và sự yêu mến của người khác dễ dàng đến vậy, còn tôi…

Lần đầu tiên trong đời, tôi ghen tị với nàng ta.

Ghen tị với hào quang nữ chính bẩm sinh của nàng ta.

“Tiểu thư, có phải vết thương quá đau không? Mắt người đỏ hoe rồi,” Thiên Chỉ đỡ tôi nằm xuống giường, nhìn thấy khuôn mặt tôi rồi lo lắng hỏi.

“Ừ, đau lắm,” Tôi nhắm mắt đáp.

Thì ra, khi cơ thể bị thương, trái tim cũng trở nên yếu đuối.

17

Nghiến răng không dùng thuốc mê nữa.

Vết thương vẫn chưa lành hẳn, âm ỉ đau.

Cứ như vậy chịu đựng ba bốn ngày, tôi mới có thể xuống giường đi lại mà không ảnh hưởng đến vết thương.

Mấy ngày nay Trọng Dạ Lan không đến một lần.

Tôi không thể đoán được suy nghĩ của hắn.

Trong tiểu thuyết, sau khi Hoa Tướng thất thế, Mục Dao mới vạch trần chuyện Hoa Thiển giả mạo.

Trọng Dạ Lan lúc đó mới viết thư từ thê và đuổi người đi.

Bây giờ Hoa Tướng vẫn còn đó, lại là tôi chủ động tự thú.

Theo lý mà nói, dù là nhìn vào quyền thế của tôi hay thái độ của tôi, hắn cũng không nên giận dữ đến thế.

Tôi sai người đi tìm vài lần, nhưng chỉ nhận được câu trả lời “Ta đang bận, không có thời gian.”

Tôi không khỏi nghĩ, có phải tôi đã tự thú quá sớm không?

Đáng lẽ nên đợi đối xử tốt với Trọng Dạ Lan hơn nữa rồi mới nói.

Nhưng tôi suýt mất mạng vì hắn, vậy vẫn chưa đủ sao?

Người trong Tấn Vương phủ rất biết cách “gió chiều nào theo chiều ấy”.

Thấy tôi bị thương, Trọng Dạ Lan ngoài lần đầu đến thăm, không còn đến viện của tôi nữa.

Người hầu dần dần trở nên lơ là.

Tôi thì không sao.

Nhưng nha hoàn Thiên Chỉ, vì tính cách thẳng thắn trước đây, đã chịu không ít thiệt thòi.

Nàng ấy cũng bắt đầu trở nên điềm tĩnh hơn.

Tôi không khỏi xót xa cho nàng ấy.

Cũng coi như tôi đã liên lụy nàng, buộc nàng phải trưởng thành nhanh như vậy.

Nghe Thúy Trúc nói, Hoa phu nhân và Hoa Thâm mấy lần đến thăm đều bị chặn lại.

Ban đầu định lý lẽ, nhưng không biết Trọng Dạ Lan nói gì mà họ đành tiu nghỉu rời đi, không dám xông vào nữa.

Tôi đoán hắn ta lấy sự thật về việc tôi gả vào Tấn Vương phủ để kiềm chế họ.

Nhưng Hoa phu nhân dù sao cũng thương nữ nhi của mình.

Người không đến được, đồ vật thì vẫn được gửi vào không ngừng, các loại thuốc bổ chất thành đống.

Còn Hoa Thâm thì cứ vài ngày lại nhờ người gửi đồ đến, nhưng toàn là trang sức.

Có lẽ đối với một tên công tử bột như hắn, quà để lấy lòng nữ nhân chỉ có chừng đó. Mỗi lần tôi đều vứt sang một bên, không thèm nhìn.

Khi vết thương đã lành, tôi không thể ngồi yên được nữa.

Dù là bị từ thê hay kết quả khác, tôi cũng phải biết được phương hướng để có bước đi tiếp theo.

Nếu bị từ thê, tôi sẽ về thẳng Hoa phủ, rồi nói rằng mình muốn tu hành, rồi rời khỏi thành, đến một nơi nào đó ngoài hoàng thành để sống sung sướng với bạc.

Nếu… có kết quả khác, tôi còn phải lên kế hoạch lại đường đi của mình.

Chẳng lẽ cả đời tôi cứ phí hoài tuổi trẻ ở đây sao?

Thế là tôi đến thư phòng của Trọng Dạ Lan.

Mục Dao đang canh gác ở cửa.

Nàng ta thấy tôi thì cau mày.

18

“Ta có chuyện muốn gặp Vương gia, làm phiền tỷ thông báo một tiếng,” Tôi lễ phép mở lời.

Nữ chính lúc này không thể đắc tội được.

Mục Dao nhìn tôi, ánh mắt không còn sự hận thù khắc cốt ghi tâm như trước, nhưng vẫn không mấy thiện cảm: “Vương gia đã nói… không gặp người.”

Lời nói này thật thẳng thừng.

“Nhưng ta có chuyện nhất định phải gặp Vương gia,” Tôi không vì khó mà lùi bước.

Ánh mắt Mục Dao thoáng co lại, nhưng nàng ta cúi đầu, vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Tôi bước lại gần một bước, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Mục Dao, tôi nói: “Mục Dao, ta đã nói rồi, nhiều lựa chọn không phải xuất phát từ bản tâm của ta, nhưng ta sẽ không còn ý đồ xấu với tỷ nữa. Những gì ta nợ tỷ, ta thề sẽ từng chút một trả lại. Tỷ tin ta một lần, được không?”

Có lẽ vì những ngày bệnh tật giày vò khiến sắc mặt tôi vô cùng xanh xao. Ánh mắt Mục Dao rõ ràng lóe lên, vô cùng phức tạp.

Nàng ta cắn môi định mở lời, nhưng một giọng nói trầm thấp từ trong thư phòng đã ngăn lại.

“Ta đang xử lý công vụ, không gặp… nàng.”

Mục Dao sững sờ, liếc nhìn tôi một cái, rồi lại cúi đầu không nhìn nữa.

Tôi giơ tay ấn vào vết thương do mũi tên trên ngực, cố gắng nói lớn mà không chạm vào nó: “Thần thiếp Hoa thị, hôm nay đến đây tự xin từ thê.”

Nói xong, tôi cảm thấy vết thương dưới bàn tay lại đau nhói.

Quả nhiên vẫn chưa lành, hễ dùng sức là sẽ đau.

Mục Dao nhìn tôi đầy kinh ngạc, như thể chưa từng quen biết tôi.

Những người lính gác khác trong sân cũng cuối cùng không còn là người gỗ nữa, mà liếc mắt nhìn tôi.

Đợi rất lâu, trong thư phòng không có tiếng đáp lại, tôi lại mở lời: “Những gì thần thiếp vừa nói là kết quả của sự suy nghĩ kỹ lưỡng. Mong Vương gia xem xét kỹ lưỡng. Thần thiếp xin trở về viện chờ đợi thông báo.”

Không có tiếng trả lời, tôi xoay người bỏ đi.

Nữ chính trong phim bi thường khổ sở đứng ngoài cửa đợi nam chính mở cửa.

Tôi thì không diễn được cảnh đó.

Vả lại, tôi chỉ là nữ phụ, nên cũng không cần đợi ở đây chịu khổ.

Tôi đã nói ra những lời đó giữa chốn đông người, hắn, Trọng Dạ Lan, có giỏi thì cả đời đừng gặp tôi.

Trên đường về viện, Thiên Chỉ và Thúy Trúc đi theo sau, mắt đều đỏ hoe.

Trong lòng tôi thấy buồn cười.

Hai nha đầu ngốc này chắc nghĩ những lời tôi nói vừa rồi là do tức giận sau khi chịu ấm ức, nên mới đau lòng cho tôi.

“Hai nha đầu ngốc, ta đã có tính toán riêng. Các ngươi đừng lo lắng lung tung. Ta đường đường là nữ nhi của Tể tướng, còn có ai dám ức hiếp sao?” Tôi không nhịn được mở lời an ủi họ.

Thấy sắp đến cửa viện, tôi cố ý đổi chủ đề để đánh lạc hướng họ: “Thúy Trúc, đi tìm cho ta chút điểm tâm đi. Sáng chưa ăn gì, đi bộ cũng thấy chân run rồi.”

Nhưng tôi không nghe thấy tiếng trả lời.

Tôi quay đầu lại đầy nghi hoặc, thấy mặt Thúy Trúc ửng hồng, lén lút nhìn trộm ra ngoài cửa viện, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời tôi nói.

Tôi nhìn theo ánh mắt nàng ấy, thấy một thiếu niên mặc trang phục gia binh đang đứng gác ở cổng viện.

Trán tôi không khỏi nổi vài đường hắc tuyến.

Cứ tưởng nàng ấy đau lòng cho tôi, còn khuyên nhủ đủ đường.

Kết quả, nàng này thấy “người thương” là quên cả mẹ… không phải, là quên cả tôi.

Trong lòng tôi không khỏi tò mò.

Tôi nhìn kỹ tên gia binh đó, cũng không khỏi sững người.

Thảo nào Thúy Trúc, nha đầu này lại động lòng.

Tên gia binh này có một vẻ ngoài thật đẹp.

Gương mặt tuấn tú, tinh xảo đến mức e rằng cả nữ giới cũng phải ghen tị.

Nhưng đôi mắt màu nâu của hắn lại mang theo chút hung dữ, điều này lại tăng thêm vẻ anh tuấn nam tính cho hắn, không quá yếu đuối.

Thấy tôi đang đánh giá hắn, tên gia binh đó ngước mắt nhìn tôi một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, nhưng vành tai đã ửng đỏ.

Tôi không khỏi cảm thấy buồn cười.

Quay lại nhìn vẻ mặt ngây ngô của Thúy Trúc, tôi không nhịn được thở dài một tiếng, rồi tiếp tục bước đi.

Nhưng mơ hồ cảm thấy tên gia binh này có chút quen mắt.

Đến cửa, tôi không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn một lần nữa.

Ánh mắt tôi dừng lại ở gương mặt nghiêng của hắn.

Tôi bỗng nhận ra, đây chẳng phải là tên gia binh đã đỡ dao cho tôi trong lễ tế tổ sao?

Bước chân tôi chuyển hướng, đi đến trước mặt hắn.

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn.

Hắn ta giật mình trước hành động đột ngột của tôi, ngay cả cổ cũng đỏ lên.

“Là ngươi sao, thiếu niên. Chính là người đã cứu ta ở lễ tế tổ?” Tôi nghiêng đầu hỏi.

Hắn ta cúi đầu sâu, rồi mới mở lời.

Giọng nói có chút khàn khàn: “Bẩm… bẩm… Vương… Vương phi, là thuộc hạ.”

Chắc là đang trong giai đoạn vỡ giọng.

Trong viện này có quá nhiều người, trước đây tôi không hề để ý đến hắn.

“Hôm lễ tế tổ lộn xộn quá, ta không nghe rõ. Ngươi tên là gì?” tôi lại tò mò hỏi.

“Thuộc hạ… tên là Hoa, Nhung, Châu,” Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt màu nâu nhìn thẳng vào tôi, trả lời từng chữ một, trông vô cùng nghiêm túc.

“Vô lễ, ai cho ngươi gan, dám nhìn thẳng vào Vương phi…” Thiên Chỉ đứng bên cạnh tôi quát lên.

Tôi giơ tay ngăn cản lời quát mắng của nàng ấy.

Nhìn tên gia binh… à, Hoa Nhung Châu, nhanh chóng cúi đầu.

Tôi lại mở lời: “Vậy lần này ta nhớ rồi. Hóa ra chúng ta còn cùng họ. Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Hoa Nhung Châu lại ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi trả lời: “Thuộc hạ năm nay… mười sáu tuổi.”

Đúng là một cậu nhóc mà.

Tôi thầm nghĩ trong lòng, rồi đưa tay vỗ vai hắn.

Tôi cảm thấy cơ thể hắn run lên, có lẽ là do căng thẳng.

Tôi dịu giọng: “Vậy ta hơn ngươi bảy… à, một tuổi. Ân cứu mạng của ngươi ta vẫn ghi nhớ. Sau này hãy cố gắng thật tốt nhé.”

Suýt nữa thì tôi nói ra tuổi thật của mình.

Quên mất Hoa Thiển chỉ mới mười bảy tuổi.

“Vâng, Vương phi,” Hoa Nhung Châu trả lời vô cùng trịnh trọng, như thể tôi đã giao cho hắn một nhiệm vụ quan trọng.

Tuổi còn nhỏ đúng là dễ lừa.

Tôi bước vào trong viện.

Không biết mình còn có thể ở lại Tấn Vương phủ bao lâu nữa.

Sau này nếu tôi rời đi, sẽ cho hắn một ít bạc coi như báo đáp.

Dù sao cũng không thể vong ân bội nghĩa được.

Tối đến, sau khi để nha hoàn giúp gội đầu, tôi lên giường trong một trạng thái thoải mái.

Thế nhưng lại trằn trọc mãi không ngủ được.

Cuối cùng, tôi tự mò mẫm thắp ngọn đèn dầu trên đầu giường, khoác áo ngoài rồi ngồi dậy.

Không muốn gọi nha hoàn, tôi dưới ánh nến bắt đầu lục lọi trong hòm.

Dù sao cũng không ngủ được, chi bằng kiểm kê lại đồ đạc của mình.

Mấy ngày nay trang sức mà Hoa Thâm gửi đến hình như rất có giá trị.

Ngày mai đi bán lấy tiền rồi cất đi.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên: “Nàng đang tìm gì?”

“Dọn hành lý.” Tôi theo bản năng trả lời, nhưng đột nhiên cảm thấy không đúng.

Quay đầu lại, Trọng Dạ Lan đang đứng trong bóng tối dưới ánh nến, mặc một bộ đồ đen.

Gương mặt hắn còn đen hơn cả màn đêm.

Tay tôi run lên vì sợ hãi, ngọn nến tắt phụt theo gió.

Trong bóng tối, chỉ còn lại một sự tĩnh lặng đến đáng sợ.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!