Góc Của Chan

TRÌ VŨ- CHƯƠNG 6

10

Sau một khoảng thời gian, tôi cuối cùng đã làm tốt trong kỳ thi Olympic đầu tiên của mình.

Nó thậm chí còn vượt quá mong đợi của giáo viên đối với tôi, tôi đã đạt được tư cách đứng đầu và được giới thiệu vào một trường đại học 985. Đó có lẽ là lần đầu tiên tôi cảm thấy ngây ngất trong vài tháng qua.

Lần đầu tiên tôi biết tin này, tất nhiên tôi muốn chia sẻ tin này với ai đó.

Vừa trở về căn nhà nhỏ, khi tôi bước vào sân nhỏ yên tĩnh và tinh tế, tôi chỉ thấy một bà lão ngồi một mình trên chiếc ghế bập bênh.

Thực ra, trước đó, linh cảm không lành trong lòng tôi đã ngày càng lớn

“Bà ơi, anh đi đâu rồi?”

Tôi đứng trước mặt bà mà thấy giọng mình run run.

“Anh của con tựa hồ nói muốn đi xa, đã lâu không có trở về, bà có chút nhớ nó.”

Bà lão đang quạt quạt, đôi mắt đục ngầu nhìn xa xăm, lời nói của bà mơ hồ, cỏ trong sân mọc um tùm.

Tôi bước vào phòng và chợt cảm thấy năm tháng ấy như một giấc mơ.

Nơi Châu Trì Vũ ở cực kỳ sạch sẽ, hình như anh có thói quen không để lại dấu vết trong nhà.

Hiện tại, chiếc giường đã trống không, chỉ có một chậu xương rồng nhỏ tôi tặng anh ở góc bàn .

Ngồi trên gường nhớ lại hình ảnh người bán hoa ngày ấy bán trước cổng trường, khi đó tôi đột nhiên muốn mua cho anh

Thế là khi anh nhận được nó, anh nhướng mày và xoay nó trong tay.

“Có một ngày anh sẽ chết.”

“Anh vẫn có thể nuôi cây xương rồng đến chết đi chứ?”

「……」

Nhưng bây giờ, xương rồng không chết mà người muốn nuôi cũng không thấy đâu.

Tôi đã tìm kiếm mọi nơi trong phòng, nhưng không có dấu hiệu nào của anh.

Chiếc cốc đánh răng của chúng tôi từng được đặt cạnh nhau trên bồn rửa, nhưng bây giờ, chỉ có một chú gấu hồng đơn độc nhìn tôi ngây thơ.

Tôi mệt mỏi, nằm trên giường, nhắm mắt lại nghe tiếng gió hiu hiu ngoài cửa sổ, rõ ràng là mùa xuân rồi.

Bà lão từng bước đi tới cửa, giọng nói của bà cuối cùng cũng xen lẫn sự hoảng sợ.

“Nhớ rồi, nhớ rồi…”

“Anh của con, bị người xấu bắt đi. . .”

“Ngày hôm đó, bọn họ cứ như vậy xông vào nhà của bà…”

“Đem nó đi…”

Bà dường như bất lực, dường như đang tự trách mình.

Thực ra tôi cũng hiểu.

Bà cụ đang khóc thút thít, tôi xuống giường đỡ bà, một cơn gió mạnh đã làm lũ chim đậu trên thân cây giật mình.

Tôi biết.

Anh ấy sẽ trở lại nơi anh ấy thuộc về.

Cậu bé cô độc từng từ bỏ cái gọi là “tương lai” vĩ đại của mình và tuyệt vọng lang thang cuối cùng đã bị bắt bởi kẻ đã giam cậu vào lồng.

Anh ấy nói với tôi trước khi rời đi rằng anh ấy muốn tôi tiếp tục.

Anh để lại cho tôi vầng trăng mùa thu, nối với vì sao sáng nhất trên trời.

Kỷ niệm khó quên nhất trong cuộc đời tôi là anh đã nhẹ nhàng động viên tôi trước sóng biển dâng trào.

Cũng chính anh đã dùng lời chia tay dứt khoát nhất để dập tắt ánh đèn soi đường cho tôi đi, bỏ tôi lại trong bóng tối vô tận.

11

Chúng ta luôn cảm thấy rằng cuộc sống của chúng ta luôn phải trải qua giai đoạn thấp kém nhất của cuộc đời.

Nhưng anh ấy luôn nói với tôi rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Sau khi trở lại trường, tôi đã nhận được lời khen ngợi từ lãnh đạo nhà trường trong buổi lễ chào cờ vào thứ hai.

Vì tôi là học sinh đầu tiên đạt thành tích cao như vậy trong kỳ thi Olympic kể từ khi thành lập trường.

Hôm đó tôi nhìn tấm thảm đỏ mộc mạc trải dài trước mặt, vừa tiến lên ôm những đóa hoa to trước ngực vừa đứng giữa sân khấu nhìn xuống mọi người.

Một nhóm người đông đúc đứng dưới sân khấu chỉ nói chuyện riêng không chú ý đến người lãnh đạo đang phát biểu trên sân khấu

Tôi dường như lại nghe thấy những lời thì thầm và những lời chỉ trích, người thì nói rằng điểm số của tôi là giả, người thì nói tôi có mối quan hệ không rõ ràng với những tên côn đồ.

Quan hệ không rõ ràng? Người đó sớm đã không còn ở đây rồi

Tôi với vẻ mặt nhăn nhó, nhìn xuống.

Hôm đó khi tôi về nhà, tôi khá bất ngờ khi cha tôi thực sự đã nấu một bàn ăn cho tôi.

Nói ngoài miệng là “làm”, nhưng thật ra hình như chỉ là những món mua ở ven đường.

Nhìn chiếc đèn treo trên bàn ăn tối mờ đến nỗi tôi cảm thấy những con cá trên bàn đang nguội lạnh dần.

Nói thật, cha tôi không có gì ngoài khuôn mặt đẹp, ông dường như sẽ không mỉm cười ngoại trừ lúc nịnh hót và tâng bốc, ông ấy đã quen với những việc này khi tiếp xúc với người phụ nữ khác, và dường như có lẽ ông cũng nghĩ rằng có thể lấy được thứ gì đó rẻ tiền từ tôi.

“Tiểu Ngư, nghe nói con thi được điểm cao? Cái kia. . . Đây là thi đấu kiểu gì?”

Tôi ngước nhìn ông, đôi đũa trên bàn dài ngắn khác nhau.

“Cái đó… có vẻ rất tốt, con được xếp hạng mấy?”

“Cha thật sự rất mừng cho con!”

Ông ấy bỏ một miếng gan lợn vào bát của tôi mà dường như ônh ấy không biết rằng đó là món tôi ghét nhất.

“Con này, con xem xem có thể thi lại 1 lần nữa không?”

Tôi sững người và nhìn ông ta với vẻ hoài nghi.

“Cái gì… thi lại?”

Ông xoa tay, những sợi râu lấp lánh mờ dưới ánh đèn.

“Thật ra thì… có người kêu bố bán lại thứ hạng của con, con nói xem thứ này cũng có thể mua à? Hắn đưa ra giá cũng không thấp.”

“Bố gần đây xui xẻo nợ một ít tiền, chờ bố đánh bạc trở về, bố sẽ trả cho con gấp đôi!”

“Gần đây ông lại đánh bạc à?!”

Tôi đột ngột đứng dậy và nhìn ông ấy với vẻ hoài nghi.

Ông ấy dường như đã đoán trước được phản ứng của tôi, khuôn mặt tươi cười của ông ấy lập tức biến mất, ông ấy nhìn tôi với đôi mắt nghiêm túc.

“Lần này con đem thứ hạng đưa cho bố đổi lấy tiền, dù sao con thông minh như vậy, lần sau thi lại có thể lấy trở về.”

“Làm sao con thi ….”

Trong một tích tắc, tôi thấy đầu óc mình chẳng nghĩ được gì cả.

Người trước mặt dần dần biến thành quái vật có ba đầu sáu tay, con quái vật ấy càng ngày càng bòn rút, hút hết máu của tôi.

“Ông nói với tôi… ông sẽ bán nó?”

“Lâm Trung Hải, ông còn là người sao?”

“Tên đầy đủ của tao, mày cũng có thể gọi?!”

Một tiếng động lớn bất ngờ đập vào bàn làm tôi giật mình, chiếc đèn chùm trên bàn rung chuyển, người đàn ông trung niên chỉ vào mũi tôi và chửi rủa như thể ông ta hoàn toàn tức giận.

“Đồ thứ con bất hiếu ! Mày thi lại thì sao chứ?”

“Mày biết tao bây giờ khó khăn như thế nào sao? Tao nuôi mày lớn lên bảo mày giúp tao một chút thì sao?”

“Ông nói ông nuôi tôi sao”

Tôi với khuôn mặt như tức tối

“ Thật nực cười”

“ Tao nuôi mày hay không thì đã sao, dù thế nào thì tao cũng là người góp phần sinh ra mày, không có tao thì chắc gì có mày ở đây mà còn đôi co với cha mày”

” Ừ, cũng phải rồi đáng tiếc mẹ mày không cần mày, tao vất vả nuôi mày, hiện tại cha mày cần tiền tiền, mà mày lại một xu không cho.”

Khi những tiếng gầm và những lời lẽ thô tục tuôn ra từ miệng người đàn ông.

Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hung dữ như ác quỷ của ông ấy, lúc đó, có lẽ tôi đã nghĩ đến việc rời khỏi thế giới này, từng suy nghĩ tiêu cực cứ liên tục liên tục chạy qua trong tâm trí tôi.

Làm sao có thể có người như vậy?

Làm sao lại có số phận như vậy?

Đôi mắt tôi run rẩy, dường như tôi đang trách mắng ông ấy, giọng nói của tôi dường như khàn đi, đôi mắt tôi gần như đã đẫm lệ.

“Hừ, tao quyết định rồi, lần này chỉ là cho mày biết, tao đã cho mày mặt mũi rồi nhưng là do mày không chịu nhận lấy.”

Tiếng đóng cửa lớn vang lên báo hiệu cuộc cãi vã đã kết thúc.

Tôi chậm rãi dựa vào tường, ngẩng đầu lên, ngọn đèn kết nối sơ sài cuối cùng cũng chập chờn vài cái rồi vụt tắt.

Cả người chìm trong bóng tối, tôi ôm gối, nước mắt chảy dài trên mặt.

Tôi lúc này thật sự rất ghét mọi thứ hiện tại, ghét mùa xuân này, ghét ngôi nhà này và càng ghét bản thân khi phải sinh ra trong gia đình này.

Mùa hè vừa đến gần, mặt trời dường như không bao giờ lặn, và ánh sáng dường như không bao giờ tắt.

“Giúp tôi.”

Bất giác, tôi chợt nhẹ nhàng nói.

“Làm ơn, bất luận là ai, xin hãy giúp tôi.”

Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình, khàn khàn và đứt quãng.

Tâm hồn tôi như đang tìm kiếm một người khác, dường như tôi thực sự muốn có thể thoát ra khỏi cánh cửa này và rẽ vào con hẻm yên tĩnh thân quen ngày trước.

Sau đó bước tới ngôi nhà nơi xuất hiện hình bóng của Châu Trì Vũ rồi va vào vòng tay của anh ấy giống như trước đây, lúc mà mỗi khi tôi tâm trạng không tốt hay không vui vẻ.

Càng suy nghĩ đến, nước mắt có chút cay cay của tôi cứ rơi ra từ khóe mắt rồi lăn xuống má.

Tôi lấy điện thoại ra, nước mắt lẫn vào bàn phím, gọi vào số của anh, có hai tiếng bíp, cho biết đầu dây bên kia đã tắt máy.

“Châu Trì Vũ.”

“Châu Trì Vũ… .”

Tôi gọi tên anh, như thể nó sẽ cho tôi một sự an ủi nào đó.

Điện thoại vẫn im lặng mà không có lấy một lời phản hồi nào cả, vừa nhìn vào màn hình tối đen, tôi chỉ biết khóc, khóc cho đến đi có thể nhận được lời hồi âm nào từ anh. Bởi những ánh sao tản mác đang nhìn tôi ở ngoài kia, từ lúc anh rời đi, nó không còn đến được nơi tôi muốn đến, anh đi rồi, hạnh phúc của tôi cũng không còn, tôi không biết phải sống làm sao, phải đối mặt với mọi thứ làm sao đây nữa.

Chính Châu Trì Vũ đã trở thành ngôi sao sáng xuyên qua màn đêm vô tận của tôi, nhưng anh ấy quá sáng, quá sáng.

Làm cho tôi nghĩ rằng, mặt trời cuối cùng cũng đã đến bên tôi.

error: Content is protected !!