Góc Của Chan

EM LÀ ĐOÁ HOA DUY NHẤT TRONG THÀNH PHỐ NÀY- CHƯƠNG 6

10

Trong ngày đầu tiên ra mắt, doanh thu phòng vé của “Liệu Nguyên” bất ngờ vượt 300 triệu.

Đạo diễn đã gửi tin nhắn chúc mừng trong nhóm.

Mọi người đều rất hào hứng và cho biết sẽ tận dụng cơ hội này để tiếp tục quảng bá

Blog chính thức của SHINE bất ngờ thông báo rằng họ đang tổ chức một cuộc thi thiết kế trang sức với chủ đề của bộ phim “Liệu Nguyên”

Kết quả của cuộc thi được xác định bằng cách bình chọn của khán giả trên trang web.

Tất cả các thí sinh, top 50 sẽ nhận được tiền thưởng, người về nhất sẽ nhận được tiền thưởng lên tới một trăm vạn, đồng thời có cơ hội được tuyển vào bộ phận thiết kế SHINE.

Ngay khi tin tức được tung ra, độ nổi tiếng của “Liệu Nguyên” đã trở nên vô cùng nổi tiếng.

Tôi đỏ mặt gửi tin nhắn cho Hoắc Phàm.

Hoắc Phàm: “Không cần nói cám ơn anh đâu” – Giọng điệu đắc chí 
Tôi: “Không, em chỉ muốn hỏi anh đã nhận được giấy ủy quyền bên bộ phận gửi về chưa?” 

Hoắc Phàm: “…” 

Tô nhận ra sự ấm ức từ anh, nhìn anh nói: “Nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh”

Hoắc Phàm: “Đừng cảm ơn anh, sao không nhanh chóng cưới anh đi?”

TÔI: “……”

Chín giờ tối, tôi đăng một bài quảng cáo.

Trong bài tus dài 500 từ, tôi đã chia sẻ sự biến đổi và đột phá về tâm lý của mình trong quá trình quay bộ phim, cũng như ý nghĩa to lớn của bộ phim này đối với tôi.

Sau khi đăng bài, tôi đăng xuất ra khỏi tài khoản

Tôi đã đóng phần bình luận kể từ sự cố đó hai năm trước.

Sau nhiều cân nhắc, tôi không thể không tìm kiếm tên mình trên một tài khoản kèn để xem người khác nói gì về tôi và họ nghĩ gì về “Liệu Nguyên”.

May mắn thay, lần này bộ phim đã nhận được nhiều lời khen ngợi và đánh giá tích cực từ mọi người

Tôi không thể chịu nổi khi đọc những câu như “Phim này xem hay lắm”

“Trước đây tôi đã đánh giá thấp khả năng diễn xuất của Hạ Di”

“Thật ra trong mối quan hệ tay ba giữa cô ấy, Thẩm Tinh Thần, Đồng Thái Vi, thì cô ấy khá là vô tội…” 

Nước mắt tôi tràn mi khi đọc những nhận xét như vậy

Quả nhiên, chăm chỉ làm việc là cách hiệu quả nhất để đảo ngược dư luận.

Người đại diện của tôi đã gửi cho tôi một tin nhắn hỏi tôi có một chương trình quốc gia đã mời tôi, có muốn tận dụng cơ hội này để quảng bá luôn không?

Thực tế, trong hai năm qua, người đại diện đã cố ý hay vô ý mời tôi tham gia nhiều chương trình khác nhau, nhưng tôi đều từ chối.

Tôi sợ chuyện xảy ra giữa tôi và Thẩm Tinh Thần sẽ bị lấy làm điểm sáng trong chương trình, trở thành đề tài bàn tán của người khác.

“Đừng lo lắng, trước đây tôi đã hỏi rồi. Thẩm Tinh Thần gần đây đang quay phim, không có thời gian tham gia đâu. Em yên tâm”

Tôi do dự hết lần này đến lần khác, nghĩ rằng mình không thể sống dưới cái bóng của Thẩm Tinh Thần mãi được nên gật đầu đồng ý.

11

Nhưng tôi lại nghĩ đến Thẩm Tinh Thần mà quên mất nghĩ đến sự tồn tại của Đồng Thái Vi.

Khi tôi đang nói chuyện điện thoại với Hoắc Phàm, cô ấy bước vào với vẻ mặt dè dặt và đóng cửa phòng sau lưng lại

Tôi cau mày trong tiềm thức.

Đồng Thái Vi xua tay giải thích: “Hạ Di, đừng hiểu lầm, tôi đang ở phòng thu bên cạnh đang thu âm một chương trình, nghe nói em ở đó nên tới đây chào hỏi thôi”

Cô ấy nói một cách lịch sự.

Tôi không muốn tiếp chuyện nên lặng lẽ bật màn hình lên và nhấn nút ghi âm

Tôi không thể nói mình có ác ý với Đồng Thái Vi được, nhưng tôi cũng không có ấn tượng tốt với cô ấy lắm

Mặc dù cô ấy không trực tiếp làm gì tôi nhưng trong suốt ba năm tôi hẹn hò với Thẩm Tinh Thần, cô ấy luôn đóng vai nạn nhân trước ống kính, cũng là mục đích hạ bệ tôi theo cách gián tiếp mà thôi.

Ngay cả sau trò hề hai năm trước, Đồng Thái Vi, với tư cách là bên thứ ba có liên quan, vẫn thường xuyên xuất hiện trước ống kính truyền thông.

Mỗi khi được hỏi về suy nghĩ của mình, cô đều run rẩy và bật khóc, như thể xấu hổ nhưng cô không bao giờ né tránh chiếc micro được giới truyền thông trao cho.

Trong thời gian đó, ngoài Thẩm Tinh Thần bỏ lại mớ hỗn độn để ra nước ngoài, còn tôi người đang chìm trong vòng dư luận nên người được chú ý nhất chính là Đồng Thái Vi.

Nhưng hai năm sau, không có tôi và Thẩm Tinh Thần, độ nổi tiếng của Đồng Thái Vi giảm mạnh, hơn nữa kỹ năng chuyên môn của cô ấy cũng không xuất sắc, cô ấy bị hạn chế trong việc đóng vai chính 

“Hạ Di, tôi đồng cảm với những gì em đã trải qua, nhưng em phải tin rằng tôi vô tội trong chuyện này!”

Cô ấy mở to mắt và giọng điệu vô cùng chân thành, nhìn tôi với ánh mặt nhẹ nhàng

Tôi nhìn cô ấy biểu diễn với vẻ mặt nghiêm túc.

“Thẩm Tinh Thần quả thật thường xuyên liên lạc với tôi, cũng có nói một số lời xúc phạm em trong thời gian anh ấy yêu đương với em, nhưng tôi chỉ đáp lại anh ấy vì phép lịch sự. Tôi chắc chắn rằng tôi đã rất cân nhắc và không bao giờ vượt quá giới hạn với anh ta, xin em đừng hiểu lầm”

Cô ấy nói điều đó một cách tự nhiên và ngây thơ, tự mình làm sạch, tự mình tẩy trắng

Tôi cau mày: “Anh ấy thường xuyên liên lạc với chị à?”’

Khi chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò, vì tin tưởng Thẩm Tinh Thần nên tôi chưa bao giờ kiểm tra điện thoại di động của anh ta, ở lại trường quay rất lâu, tôi không hề biết rằng anh ta vẫn còn liên lạc với Đồng Thái Vi.

Vốn cho rằng Thẩm Tinh Thần chỉ đơn phương làm chuyện đó, nhưng hóa ra Đồng Thái Vi cũng không hoàn toàn vô tội. Thì ra cũng chỉ âm thầm làm những điều lén lút sau lưng tôi

Đồng Thái Vi sửng sốt, tựa hồ không ngờ rằng tôi không biết mấy chuyện đấy

“Nhưng những phản ứng lịch sự lặp đi lặp lại của chị đã vượt quá giới hạn cho phép”

Đồng Thái Vi vẻ mặt cứng đờ, vội vàng giải thích: “Không, tôi và anh ta không phải như em nghĩ đâu…”

Tôi lạnh lùng nói: “Vậy thì là thế nào? Chị nói rõ đi, tôi sẽ nghe”

Cô sửng sốt, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, liền đổi chủ đề: “Lần trước cùng anh ta dự đám cưới, em vẫn còn giận sao? Thực xin lỗi, nhưng tôi thực sự không biết em sẽ tới dự”

Tôi trợn mắt.

Đồng Thái Vi đột nhiên hưng phấn, kích động nhìn tôi: “Nếu anh ta lại làm phiền em, em muốn báo thù anh ta, tôi còn có ghi âm trò chuyện, có thể cung cấp cho em”

Bạn gái cũ và bạn gái cũ hợp sức đánh một tên cặn bã sao?
Tôi vẫn bị ràng buộc bởi cái tên “Đồng Thái Vi” và “Thẩm Tinh Thần”, nhắc đến tên 2 con người này tôi cảm thấy rất phản cảm

Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy chán ghét, lên giọng cự tuyệt cô ấy một cách dứt khoát: “Không cần đâu, cô Đồng, chị có thể ra ngoài rồi”

Đồng Thái Vi trợn to hai mắt, giọng nói run run, tựa như bị sai lầm lớn nhưng lại kiên quyết kìm nén nước mắt: “Hạ Di, tôi rất muốn giúp em. Nếu em có cần gì thì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào”

Nói xong, cuối cùng cô cũng đi ra ngoài.

Tôi lặng lẽ nhìn cánh cửa đã đóng lại, mặt vô cảm nói: “Điên, đúng là hai tên điên mà, hết người này, đến người khác thay nhau ám tôi hả”

Lật điện thoại lại, tôi nhớ tới Hoắc Phàm vẫn đang nghe, trong lòng cảm thấy áy náy không thể giải thích được.

Đưa điện thoại sát bên tai, tôi cẩn thận hỏi: “Anh còn ở đây không?”

Hi vọng anh ấy không nghe thấy tôi chửi thề.

Tiếng thở dài của Hoắc Phàm từ bên kia truyền đến: “Di Di, hay anh tìm người chữa trị cho hai tên điên đó nhỉ”

Giọng điệu của anh ấy rất nghiêm túc.

Tôi nghiêm túc đến mức không suy nghĩ mà nói chèn thêm vào: 

“Anh cũng điên mất rồi”

error: Content is protected !!