Góc Của Chan

ANH LÀ NAM CHÍNH CỦA EM- CHƯƠNG 5


9

“Thẩm Thư Cẩn, nhà họ Thẩm tuyệt đối không cho phép anh cưới một người khiếm khuyết như cô ta đâu.”

Tôi ngồi trên sofa, nhìn xuống sàn, không nói một lời.

Phòng bên cạnh đóng cửa, bên trong vọng ra tiếng hét gào của Hứa Nghiên Triều.

Có lẽ họ không biết, lỗ thông gió điều hòa bị hỏng, tôi nghe rõ từng câu từng chữ.

Thẩm Thư Cẩn nói với giọng lạnh lùng:
“Cưới cô ấy là chuyện của tôi, không liên quan đến nhà họ Thẩm, càng không liên quan đến cô.”

“Dù cho lúc đó anh suýt mất mạng sao?”

“Anh học hành sa sút, trở về nhà họ Thẩm, còn suýt bị ba anh đánh chết, những khổ cực mà anh phải chịu đựng mấy năm qua, đều không có giá trị sao?”

“Vậy thì sao?Cô muốn nói điều gì?” Anh hỏi.

Hứa Nghiên Triều im lặng chốc lát, rồi bất ngờ mang theo tiếng nghẹn ngào:
“Thẩm Thư Cẩn, chẳng lẽ bất kể cô ta làm gì, anh cũng cho là đúng sao?”

“Đúng thì sao?”

Ngay sau đó, Hứa Nghiên Triều giận dữ đá tung cửa, lao ra ngoài.

Đêm đã khuya, mọi người dần tản đi.

Thẩm Thư Cẩn đi tới trước mặt tôi.

Tôi nói: “Xin lỗi, đã gây phiền phức cho anh. Giấy ly hôn tôi sẽ sớm ký, nhưng tiền… có lẽ phải từ từ mới trả được.
Hứa Diễm Triều hại tôi ra thế này, còn khiến mẹ tôi bị thương. Món nợ này, tôi nhất định phải đòi lại từng chút một.”

Anh hỏi: “Chuyện đó xảy ra khi nào?”

“Chuyện gì cơ?”

“Tai của em.”

Tôi quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng: “Lúc tốt nghiệp, tôi bị chặn trong con hẻm, bị đánh đến mức này.”

Tay Thẩm Thư Cẩn khẽ run lên, anh cố nén giọng, hỏi, “Lúc đó… vì sao không nói cho tôi biết?”

“Tôi không biết nhà anh giàu,nhà họ Hứa thì có thế lực, họ muốn đuổi mẹ con tôi đi, chúng tôi thật sự không có cách nào khác.”

“Khi đó, điều duy nhất tôi nghĩ tới là, đừng để anh bị liên lụy. Nếu họ bắt nạt cả anh thì sao? Chẳng lẽ vì tôi mà anh phải đánh đổi cả tương lai sao?”

Bất chợt, anh ôm chặt lấy tôi.

Vùi đầu vào tóc tôi, nơi cổ bỗng trở nên ướt đẫm.

Anh đang khóc.

Tôi bị anh siết chặt trong vòng tay, hồi lâu cũng không thốt nên lời.

“Nhược Sơ, xin lỗi.”

“Anh là một thằng khốn.”

Tôi chớp đôi mắt cay xè, khẽ nói:
“Lúc viết tiểu thuyết, tôi không định để anh biết… Anh nói cốt truyện tôi viết vụng về…”

“Là anh nói bừa.”

Thẩm Thư Cẩn siết tôi chặt hơn, giọng khản đặc:
“Anh luôn hy vọng, mọi chuyện trong truyện đều là thật. Rõ ràng trong tiểu thuyết, chúng ta ở bên nhau… vậy mà em chưa từng liên lạc lại với anh.”

“Nên anh đã không nhịn được. Dù em chỉ yêu tiền của anh, anh cũng chấp nhận.”

“Chỉ cần em chịu kết hôn với anh.”

Tôi khẽ nói, giọng gần như thì thầm:
“Em là người khiếm thính, họ sẽ cười nhạo anh.”

Thẩm Thư Cẩn khẽ đáp, không chút do dự:
“Em rất tốt, còn tốt hơn tất cả bọn họ. Em mới là người bình thường thực sự.”

Tôi bỗng bật khóc.

“Nhưng trên áo sơ mi của anh… có dấu son.”

Tất cả những tủi thân, uất nghẹn mấy ngày qua, cuối cùng cũng bật ra thành tiếng:
“Rõ ràng là anh đã kết hôn với em rồi, vậy mà vẫn đi dây dưa với người phụ nữ khác.”

Thẩm Thư Cẩn siết chặt lấy tay tôi, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp.

Vừa như hối hận, lại vừa như trút được gánh nặng.
“Anh tưởng em không quan tâm.”

Tôi ngẩn người.

“Anh lừa em?”

Anh nói rất nghiêm túc:
“Anh nào dám lăng nhăng. Cái áo đó là mượn của người khác.”

Tôi lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, rồi đột ngột giơ chân, đá mạnh vào đầu gối Thẩm Thư Cẩn.

Trong tiếng anh rên lên vì đau, tôi hậm hực quay đầu bỏ đi.

10

Tôi vừa dọn về căn phòng trọ cũ, đem giấy đăng ký kết hôn nhét vào ngăn kéo rồi khóa lại.

Bạn cùng phòng hỏi, “Cậu đang chiến tranh lạnh với Thẩm Thư Cẩn à?”

Tôi gật đầu, “Ừ.”

“Anh ta lừa cậu, cậu giận là đúng rồi. Ai nói không được chứ!”

“Chính xác!”

Lúc đang thu dọn đồ đạc, tôi phát hiện tên Thẩm Thư Cẩn lên hot search.

Từ khóa: “Cái tát lật mặt nhanh nhất.”

Tôi nhấn vào xem, là đoạn phỏng vấn anh trước ống kính.

Phóng viên hỏi:
“Thẩm tổng, cách đây chưa đầy một tháng, anh còn nói cuốn tiểu thuyết này có tình tiết kém cỏi. Giờ sao lại thích rồi?”

Thẩm Thư Cẩn nhìn thẳng vào ống kính, nghiêm túc trả lời:
“Tôi vẫn luôn thích.”

“Thích truyện hay là thích người sáng tác?”

“Cả hai.”

Phóng viên nghẹn họng, cười hỏi:
“Vậy… mặt anh không đau à?”

(Ý nói anh tự vả mình quá nhanh.)

Tôi đăng nhập tài khoản phụ, vào phần bình luận dưới bài phỏng vấn của Thẩm Thư Cẩn, để lại một câu:
“Anh ta đáng đời.”

Không lâu sau, có người phản hồi lại tôi:
“???”

Tôi còn chưa kịp trả lời, thì Thẩm Thư Cẩn đã xuất hiện ngay dưới bình luận của tôi:
“Tôi đúng là đáng đời.”

Cả bình luận lập tức im bặt.

Sau đó là hàng loạt dấu chấm than “!!!” nối đuôi nhau.

“Đây chẳng phải là tác giả thật sao?”

“Thẩm tổng thật đấy à?!”

“Hóa ra là vợ chồng thật hả?!”

Thẩm Thư Cẩn nhắn thêm một câu:
“Là vợ tôi.”

Ngay lập tức, một hot search mới xuất hiện:
“Truyện thành thật, nam chính cưới tác giả rồi!”

Thẩm Thư Cẩn còn gửi tin nhắn riêng:
“Em có thể kết bạn với anh được không?”

Tôi không những không trả lời, mà còn… chặn luôn cả tài khoản mạng xã hội của anh.

Tối hôm đó, tôi chạy ra gặp bạn thân để bàn kế hoạch tiếp theo, cô ấy hỏi, “Chuyện tai của cậu thế nào rồi?”

Tôi thở dài:

“Đi khám rồi, bác sĩ nói phương án này không phù hợp, chẳng còn cách nào khác.”

Cô ấy vỗ vai an ủi:

“Không phải lo cho mẹ cậu đâu, mẹ cậu dạo này khá hơn nhiều rồi, có mình chăm sóc, cậu cứ yên tâm. Còn chueyenj của cậu, có nên nói thật với mẹ không?”

Tôi lắc đầu:

“Không cần. Chỉ nói là… mình sống rất tốt.”

Tay ôm nỗi lòng, tôi uống say lúc nào không biết.

Khoảng hơn 10 giờ đêm, lượng người trên phố càng lúc càng đông.

Tôi dựa đầu trên bàn, nhìn thấy một người đàn ông cao và điển trai, sờn mệt bước vào quán.

Tôi nắm tay bạn:

“Nhìn người đó kìa, giống chồng mình quá.”

Cô bạn nhẹ ho:

“Phải đấy, là chồng cậu mà.”

Vừa nói xong, tôi bị Thẩm Thư Cẩn kéo vào lòng của anh.

“Em uống bao nhiêu thế? Sao say thành thế này rồi?”

Tôi kéo mạnh cà vạt anh, nhón chân để nhìn kỹ hơn.

“Nhìn anh còn đẹp trai hơn chồng tôi nữa đấy, thế này nhé, anh lấy tôi làm vợ hai được không?”

Thẩm Thư Cẩn cười khẩy, kéo áo khoác khoác lên tôi rồi ôm tôi ra khỏi quán bar.

Lên xe, tôi bắt đầu khóc.

“Chỗ nào không thoải mái sao?”

Anh kiên nhẫn hỏi.

Tôi đặt tay lên ngực mình, “Ở đây, cảm giác nghẹn nghẹn khó chịu. Tôi thấy rất mệt.”

“Tôi vốn có thể khỏe mạnh mà…”

“Ấy thế mà lại bị Hứa Nghiên Triều hủy hoại mất rồi.”

Thẩm Thư Cẩn ôm tôi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Về nhà nằm xuống rồi sẽ đỡ hơn thôi.”

“Tôi không về nhà.”

“Vậy đi đâu?”

Tôi nheo mắt, kéo mặt anh lại: “Anh về nhà với tôi đi.”

Anh hít một hơi sâu, “Rõ ràng em biết tôi là ai mà?”

“Tôi biết, Thẩm Thư Cẩn… người thay thế của anh. Anh cho người khác hại tôi, vậy tôi không được quyền cho người khác hại anh sao?”

Anh ấy cười gượng: “Được, rất công bằng.”

Tôi gượng cười, vòng tay ôm cổ anh: “Vậy thì tốt rồi, anh về nhà với tôi nằm nghỉ một chút.”

Vừa dứt lời, tôi bị người ta ôm ngang eo, đặt ngồi lên đùi anh.

Chớp mắt, một vòng tay vững chắc kìm giữ tôi trong không gian chật hẹp.

Hơi thở của người đàn ông đầy sự xâm chiếm.

“Anh, anh đang làm gì vậy?”

“Không phải nói về nhà nằm với em sao?”

Ánh mắt anh lóe lên ngọn lửa, vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.

Tôi thở dồn dập hơn: “Không được đâu, tôi chỉ đang giận anh thôi, chúng ta không thể…”

“Không có chuyện không thể.”

Anh cúi đầu, giọng thì thầm bên tai tôi: “Rất kích thích đó, thử không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào cục yết hầu của anh, toàn thân như bị thiêu đốt.

“Không được.”

“Thẩm Thư Cẩn mà cũng không được sao?”

“Ừ?” Đầu tôi hơi choáng, cố gắng phân tích kỹ lời anh nói.

“Thẩm Thư Cẩn, vậy, có thể—”

Lời chưa kịp nói hết, anh đã hôn lên môi tôi.

Khát khao bùng nổ trong bóng tối, cuốn trôi lý trí.

“Bé ngoan, còn nhận ra người sao?” Anh thì thầm, “Thư giãn đi, thời gian còn dài mà.”

CÒN PHẦN GÓC NHÌN CỦA NAM 9 NỮA, MÌNH SẼ CỐ GẮNG HOÀN HÀNH TRONG NGÀY MAI NHA <3

error: Content is protected !!