Góc Của Chan

CHỒNG CŨ MẤT TRÍ NHỚ- CHƯƠNG 5: END

10

Tôi và Lăng Tiêu vẫn chưa ly hôn.

Vì có quá nhiều người đang để mắt đến tôi và muốn thay thế vị trí của tôi. Vì thế tôi cần sức mạnh của Lăng gia.

Tôi đến nhà của Lăng gia một lần nữa, mẹ chồng tôi nói đúng, trong phòng làm việc treo đầy ảnh chụp của tôi.

Về phần Lăng Tiêu…

Anh ấy bắt đầu theo đuổi tôi.

Dở khóc dở cười, tôi thản nhiên nói: “Lăng Tiêu, bây giờ chúng ta không ly hôn, còn ở cùng với nhau, anh không cảm thấy việc này là không cần thiết sao?”

”Làm sao có thể?” Lăng Tiêu nghiêm túc giải thích với tôi: “Chúng ta gọi đây là cưới trước yêu sau”

Anh ấy không chỉ nấu ăn cho tôi mà còn làm tất cả việc nhà. Dường như biến thành con người khác. Nói đúng hơn, có khi anh ấy là người như vậy, chỉ là lúc đấy chưa bộc lộ hoặc do tôi quá vô tâm

Bởi vì, trước đây Lăng Tiêu rất bận rộn, nhưng bây giờ anh ấy sẵn sàng dành thời gian để đi cùng tôi, thậm chí còn nói: “Không gì quan trọng hơn Lâm Lâm, chỉ lần là Lâm Lâm thì những thứ khác không còn quan trọng”
”…”

Điện thoại di động của tôi vang lên lúc này, là bố tôi gọi.

“Hôm qua mấy lão già kia lại làm khó dễ cho con sao?”

”Làm sao có thể? Con gái của bố sao có thể dễ đụng thế được” – Tôi giả vờ giả giọng trêu đùa

Tôi đứng dậy đi tới bên cửa sổ: “Bố à! Không sao đâu! Nhiều nhất chỉ là làm khó một chút, cũng không có làm gì quá cả, họ không dám làm gì vượt quá giới hạn đâu”

”Kết hôn với Lăng Tiêu có vẻ là đúng đắn nhỉ?” Bố tôi nói
“…..”

Ông lại hỏi: “Dạo này con và cậu ấy thế nào?”

Tôi quay sang nhìn anh.

Anh ấy nhìn tôi và mỉm cười, nụ cười anh hiện lên vẻ ấm áp

Tôi quay đi chỗ khác: “Không sao đâu, bố đừng lo”

”Được rồi” Bố tôi cúp máy.

Nhưng làm gì lại yên bình dễ dàng như vậy được

Tôi đã thấy Trần Vân Như đăng video ngày hôm đó ở quán cà phê lên internet, đúng là rách chuyện

Tại cuộc họp hội đồng thường niên, tất cả mọi người đều chỉ tay vào tôi
“Vậy cô là tình nhân sao?”

”Cháu gái à, con bối rối rồi”

“Cô có biết cô khiến cho công ty bị ảnh hưởng xấu như thế nào không?”

Nhìn biểu hiện muốn đuổi tôi ra khỏi công ty ngay lập tức của họ, tôi chỉ thấy buồn cười.

Họ càng muốn làm, tôi càng không cho họ làm

Tôi gọi thư kí đến và nói: “Đem cô ta vào đây”

Chẳng mấy chốc, người tôi muốn đã được đưa đến.

Các cổ đông ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Vân Như

Nhưng họ đã phản ứng lại rất nhanh chóng. Thậm chí còn có người nói với cô ta: 

“Cô Trần, cô đừng sợ, bây giờ là xã hội, pháp luật công bằng, tôi là người không muốn thấy kẻ yếu bị ức hiếp, cô đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cô”

Tôi lạnh lùng thu hồi ánh mắt và nhìn Trần Vân Như: “Nói đi” 

Thư kí của tôi đã nói rõ với Trần Vân Như về vấn đề này
Nếu thông mình, cô ta sẽ không lựa chọn tin những lão già không liên quan gì đến mà lại chân thành giúp đỡ cô ta.

Nhưng hóa ra, Trần Vân Như không thông minh. Tôi cũng đánh giá quá cao cô ta rồi. Cô ta bắt đầu dỡ cái giọng điệu mè nheo:

“Tôi xin ông làm chủ cho tôi!” Cô ta đi vừa khóc: “Xuất thân của tôi không tốt nên không đấu lại được với cô ta. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta cướp người yêu của tôi” 

Cô ta nên đi theo con đường diễn xuất chứ nhỉ?

Tôi nhướng mày: “Cô Trần, cô có biết cô là người như thế nào không?”

Trần Vân Như hơi dừng lại: “Cái gì?”

“Đừng sợ” – Một vị cổ đông đứng lên: “Này cháu gái, cháu đừng quá kiêu ngạo, tôi không cho loại chuyện này phát sinh ở công ty, cũng không cho phép người có nhân cách không tốt lãnh đạo toàn bộ công ty”

Tôi cười lạnh: “Vậy cô Trần, ý cô là sao, tôi chia rẽ cô và Lăng Tiêu? Cô có thể nói rõ ra được không?”

Trần Vân Như nhìn tôi, vẻ mặt trở nên kiên định: “Phải! Chính cô đã chen ngang giữa tôi và Lăng Tiêu”

”À! Được!” – Tôi gật đầu, nói với thư kí: “Gửi video giám sát cho luật sư, báo cảnh sát”

”Vâng” – Thư kí gật đầu đi ra ngoài

“Cái gì?” Trần Vân Như sửng sốt. Trố mắt nhìn tôi

Giọng thư kí đột nhiên từ bên ngoài cửa truyền đến: “Lăng tổng?”

Tôi quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Lăng Tiêu

Anh ấy chậm rãi đi vào, mỉm cười với tôi rồi lại liếc nhìn xung quanh: “Hiện tại, tôi cũng được tính là cổ đông của công ty đúng không? Có cuộc họp quan trọng như thế này sao lại không báo với tôi nhỉ? Mấy người không xem tôi ra gì rồi à?”

Anh bước đến, nhẹ nhàng ôm eo tôi: “Vợ, anh đến muộn”

Trần Vân Như như vớ được vào, mắt sáng lên, nhìn thấy cứu tinh chạy tới: “Tiêu Tiêu, giúp em với, cô ấy muốn gọi cảnh sát, còn muốn kiện em nữa, em sợ lắm!.”

?????

Tôi còn chưa định làm gì cô ta?

Lăng Tiêu nhìn tôi với dáng vẻ dò hỏi

Tôi nhún vai: “Không còn cách nào khác, cô ta bảo em là trà xanh chen ngang giữa anh với cô ấy, đây là vu khống, em đương nhiên phải gọi cảnh sát rồi”

Lăng Tiêu siết chặt eo tôi, ôm tôi sát vào người anh ấy!

11

Anh ấy lạnh lùng nhìn Trần Vân Như: “Tôi đã hứa với anh trai cô là sẽ chăm sóc cô, nhưng cô đã vượt quá giới hạn rồi đấy, chuẩn bị tinh thần đợi thư của luật sư đi”

Nói xong, Lăng Tiêu lại hỏi các cổ đông: “Các vị còn muốn nói gì không? Nếu không còn thì cuộc họp kết thúc tại đây đi!”

Anh ấy tiếp tục nói: “À, nhân tiện vợ chồng tôi cũng đang chuẩn bị cho đám cưới, rất mong mọi người đến tham dự”

Đám cưới?? Lăng Tiêu nói cái gì vậy?

Dứt lời, Lăng Tiêu kéo tôi ra ngoài.

Trong thang máy, tôi đẩy anh ra
“Em nói gả cho anh lúc nào? Sao lại có vụ đám cưới ở đây?”

Lăng Tiêu thở dài, giống như giả vờ mất trí nhớ: “Vợ à, em có muốn anh quỳ xuống không?”

Tôi bất lực, không nói nữa

Phịch một tiếng, Lăng Tiêu quỳ xuống.

Anh bị bệnh à?

Cửa thang máy lúc này mở ra, có mấy người đang đứng bên ngoài.

Nhìn hình ảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như bây giờ
“Đứng dậy! Đứng dậy nhanh” – Miệng thì thầm với chất giọng nhỏ nhưng có chút thái độ

Lăng Tiêu lập tức đứng lên, cười nói: “Tối nay anh về nhà quỳ tiếp, anh còn mua sầu riêng cho em ăn, còn anh quỳ”
”…”

Thang máy dừng ở tầng một.

Anh nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra ngoài.

Lên xe, anh ấy dẫn tôi đến một vườn hoa, mùa này hoa dã quỳ đã nở rộ.

Rất đẹp!

“Lâm Lâm” Anh ấy nhìn tôi và mỉm cười: “Anh biết anh nợ em rất nhiều, nhưng nói nhiều cũng vô ít, nhưng anh xin lỗi. Anh biết, khoảng thời gian qua có quá nhiều rắc rối, vẫn chưa lựa được thời điểm thích hợp để nói xin lỗi em”

Tôi khựng lại bởi lời nói của anh

Anh quay lại nhìn tôi, tay vẫn nắm chặt:
“Anh vốn là một kẻ đểu cán. Anh thật sự xin lỗi vì đã nói nhiều lời tổn thương em như vậy. Vì vậy, em làm bất cứ điều gì với anh, anh cũng chấp nhận! Hay là giờ anh cho em mắng anh, chửi anh, thậm chí là đánh cũng được, miễn là em thấy thoải mái là được rồi” Đôi mắt anh ươn ướt, nhưng vẫn trìu mến nhìn tôi

Tôi vẫn im lặng, anh nhận ra dáng vẻ của tôi, càng ngày càng rối hơn

“Nhưng mà…” Giọng anh nghẹn ngào nức nở: “Cho anh thêm một cơ hội, được không? Cho anh cơ hội yêu em, cơ hồi bù đắp cho em…”

Tôi nhìn quanh: “Đây là đâu?” – Tôi đánh qua câu chuyện khác, phớt lờ câu nói của anh

”Là nhà của chúng ta” anh nhìn tôi chằm chằm: “Anh muốn cùng em xây tổ ấm của riêng mình tại nơi đây. Bọn mình sẽ làm lại từ đầu”

Tôi nhìn về căn biệt thự màu trắng cách đó không xa

“Dẫn em đi xem” – Tôi lên tiếng

Đó là nhà của Lăng Tiêu và tôi, tôi muốn đến xem nó.

Dù đã trải qua nhiều chuyện nhưng tôi luôn có thể cảm nhận được rằng trái tim của chúng tôi ngày càng gần nhau hơn

“Anh muốn cho em một lời cầu hôn chính thức. Lâm Lâm, em sẽ lấy anh chứ?”

Anh lấy ra chiếc nhẫn kim cương mà đã chuẩn bị từ trước rồi quỳ một chân xuống trước mặt tôi

Đó là những điều trước nay tôi luôn tưởng tượng

Bây giờ tất cả đang hiện diện trước mặt tôi…..

Tôi tin rằng Lăng Tiêu yêu tôi nhưng tôi vẫn cố chấp
“Em sẽ suy nghĩ lại….
“…….”

Kể từ đó, Lăng Tiêu thật sự đã ở bên cạnh, chăm sóc tôi.

Anh không cho phép tôi làm những việc nặng nhọc, chỉ cần bâng bê mấy thứ linh tinh, anh ấy cũng trách tôi, sao lại không nghe lời anh.

Anh ấy thường đến đón tôi về nhà.

Nhìn thấy chúng tôi như vậy, bố mẹ tôi lại rất vui: “Xem ra bố không chọn nhầm người rồi”

Lăng Tiêu nắm tay tôi, ôm thật chặt:
“Đương nhiên rồi, bố sao lại chọn nhầm người được chứ?” – Anh vừa nói, vừa nở một nụ cười tươi

Anh thường đưa tôi về Lăng gia để bầu bạn với mẹ, mẹ chồng tôi thường kể cho tôi về anh ấy lúc còn nhỏ

Lăng Tiêu vô cớ đỏ mặt: “Mẹ, sao mẹ lại nói mấy chuyện này chứ.”

Tôi vừa phát hiện ra, thì ra từ trước đến nay tôi không thật sự hiểu rõ anh, nói đúng hơn là tôi không biết cái gì về anh cả

Bây giờ thành thật mà nói, chúng tôi đã hiểu nhau hơn rất nhiều….

“Vợ, anh sẽ luôn ở bên em, thật đấy!”

Lăng Tiêu nắm chặt tay tôi với ánh mắt kiên quyết

Vâng, thật may mắn là anh ấy sẽ luôn ở bên tôi, thật tốt khi anh ấy vẫn ở đây!

(HOÀN) 

error: Content is protected !!