Góc Của Chan

NƠI GIẤC MƠ GỌI TÊN ANH- CHƯƠNG 5: END

Trong giấc mơ đêm đó, tôi và Lâm Hành Chỉ đang ngồi trong thư phòng, còn Lâm Niệm Chiêu thì nằm trên sàn chơi với những món đồ của con bé 

Bé chỉ mới ba tuổi, mặc váy công chúa, gọi chúng tôi là bố mẹ bằng giọng nhẹ nhàng, khi biết chúng tôi bận, bé sẽ tự mình lắp ráp lego chứ không quầy rầy, thật đúng là một nhóc con hiểu chuyện mà. 

Sau khi Lâm Hành Chỉ viết xong quy trình giải quyết vấn đề cho tôi, anh ấy buông Lâm Niệm Chiêu ra khỏi vòng tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi: “Tần Chiêu Chiêu, là em” 

Tôi choáng váng và nhanh chóng nhận ra ý nghĩa trong lời nói của cậu ấy. 

Cậu ấy biết trên thực tế tôi chính là Tần Chiêu Chiêu. 

Bởi vì Lâm Hành Chỉ dùng câu khẳng định nên tôi cũng không cần trả lời. 

Nhưng tôi cũng có chút đề phòng bởi cái cách gọi tên của tôi 

Chúng tôi ngồi đối diện nhau và rơi vào im lặng, cuối cùng tôi là người lên tiếng trước: “Anh phát hiện ra từ khi nào?” 

Lâm Hành Chỉ trong giấc mơ giờ đã trở lại với vẻ mặt vô cảm, nếu không phải khi cầm bút các khớp ngón tay của cậu ấy trắng bệch, tôi còn tưởng rằng cậu ấy vẫn bình tĩnh như lúc xuất hiện: 

“Anh tìm thấy cuốn sách bài tập giống như của em và có những câu hỏi này trong đó” 

“…..” 

“Và dạo gần đây em cư xử rất kỳ lạ ở ngoài đời với anh, em tránh mặt anh nhiều hơn” 

Cậu ấy hỏi tôi dồn dập, tôi bị đơ một khúc ở đấy 

“Vậy tại sao em lại ở đây?” 

Tôi không ngờ có chuyện này xảy ra, nên tôi chỉ có thể kể hết mọi chuyện, kể cả khi tôi bước vào giấc mơ của cậu ấy, bởi vì tôi biết weibo của cậu ấy, đã phát hiện ra bí mật của cậu ấy, nhưng tôi không biết tại sao mình lại mơ thấy giấc mơ này. Cũng chẳng biết vì sao bị kéo vào giấc mơ của cậu ấy. 

Lâm Hành Chỉ lông mày càng ngày càng nhíu lại khi tôi nói: “Điều đó có ảnh hưởng gì đến cơ thể của em không?” 

Cậu dừng lại và nhanh chóng nhận ra điều gì đó: “Vậy ra những dấu hôn trên người em là do anh để lại?” 

Tôi: “… Hmm” 

Hơi thở yếu ớt. 

Lâm Hành Chỉ: “Vậy là em cũng đã biết hết mọi chuyện rồi phải không, kể cả việc anh thích em?” 

Tôi chưa kịp định thần bởi câu hỏi của cậu ấy, cậu ấy lại đáp trả: 

“Vậy câu trả lời của em là gì?” 

Tôi không nói nên lời. 

Tôi không thể trả lời câu hỏi của Lâm Hành Chỉ được, vì vậy tôi chỉ có thể chọn cách im lặng. 

Tôi nghĩ lúc này tôi còn xấu hổ hơn Lâm Hành Chỉ, cực kì khó xử 

May mắn thay, lúc này đồng hồ báo thức của Lâm Hành Chỉ reo lên, hai chúng tôi đã thoát khỏi giấc mơ. 

Nhưng chẳng bao lâu, chúng tôi lại gặp nhau ở hành lang của trường. 

Lâm Hành Chỉ ngăn tôi lại và kéo tôi vào một góc. 

Vốn tưởng cậu ấy sẽ tiếp tục hỏi về giấc mơ, không ngờ lại nghe cậu ấy vẫn bình tĩnh nói: 

“Đừng lo lắng về vấn đề trong giấc mơ” 

“…..” 

“Anh biết em không thể yêu anh, nên chúng ta cứ tiếp tục như bình thường. Anh cũng sẽ tìm cách giải quyết vấn đề để em không còn bước vào giấc mơ của anh nữa” 

Tôi choáng váng tại chỗ, như có gì đó níu tôi lại, không thể cử động 

Những lời của Lâm Hành Chỉ đã cứu tôi khỏi lo lắng, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy không vui bởi lời cậu ấy nói ra  

Nhưng Lâm Hành Chỉ thực sự đã làm như những gì cậu ấy nói, ban ngày không liên lạc và ban đêm cũng không liên lạc. 

Khi tôi đang ngủ, cậu ấy cố gắng không ngủ để không kéo tôi vào giấc mơ nữa. 

Ngày và đêm bị đảo ngược, khuôn mặt của Lâm Hàng Chỉ trông hốc hác và tiều tụy đi rất nhiều 

Có một lần, Lâm Hành Chỉ cuối cùng không nhịn được nữa, ban đêm ngủ được một lát, lại rơi vào mộng

Trước khi sự việc bị phơi bày, Lâm Hành Chỉ trong mơ sẽ một tay ôm tôi, một tay ôm đứa bé, lén hôn tôi khi con bé đang ngủ 

Nhưng khi sự việc bại lộ, Lâm Hành Chỉ trong mơ chỉ xin lỗi tôi, nói rằng cậu ấy vô tình ngủ quên, nhưng cậu ấy đã đặt đồng hồ báo thức, chuông sẽ sớm reo, giấc mơ sẽ kết thúc. 

Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình: “Lâm Niệm Chiêu, còn con bé mà, chúng ta phải làm thế nào đây?” 

Lâm Hành Chỉ không trả lời. 

Ngày ngày, khi chúng tôi tiếp xúc thân thiết với nhau, thật khó để chúng tôi phải xem con bé là một nhân vật ảo, không tồn tại được 

Tôi liếc nhìn Lâm Niệm Chiêu đang chơi trong phòng của con bé, con bé dường như đã nhận ra điều gì đó, nó nhẹ nhàng cầu xin chúng tôi đừng rời đi, khuôn mặt đỏ bừng vì khóc, nhưng khi chuông báo thức vang lên, bóng dáng con bé vẫn trở nên mờ mịt. 

Vì sự việc này mà tôi cảm thấy rất chán nản. 

Tôi đã nghĩ đến việc nói chuyện và giải quyết với Lâm Hành Chỉ nhưng cậu ấy cứ tránh mặt tôi. 

Bây giờ tôi mới hiểu, chính là cậu ấy bảo tôi tránh xa cậu ấy ra nhưng rõ ràng là cậu ấy đang tránh mặt tôi. 

Hôm đó tan học, tôi thấy trong cặp có đồ ăn cho mèo nhưng lười mang về nên quyết định cho mèo ăn ở đây trước khi về. 

Tôi lại gặp chàng trai khiến Lâm Hành Chỉ ghen, là bạn học ở lớp bên 

Không biết đụng phải cậu ta, tôi có lại bị bọn mèo kia cắn không, không ngờ khi tôi đang cho mèo ăn, một bóng đen không biết từ đâu lao tới, lao về phía tôi. 

Tôi đang ngồi xổm dưới đất cho mèo ăn, cũng không kịp đứng dậy né tránh. 

Ngay khi cái bóng đen chuẩn bị lao vào tôi, một bóng người đứng chắn trước mặt tôi. 

Hình bóng này dần dần trùng lặp với người đứng trước mặt tôi khi tôi đối mặt với lũ cương thi trong giấc mơ mà tôi khóc như điên 

Đó không ai khác, chính là Lâm Hành Chỉ 

Thứ cắn vào cánh tay cậu là một con chó có vẻ ngoài hung dữ, người chủ vội vàng chạy đến, giật mạnh dây xích của con chó, cuối cùng mới kéo con chó ra khỏi Lâm Hành Chỉ 

Sau đó cậu ta nói với vẻ mặt xin lỗi rằng cậu ta đang dắt chó đi dạo nhưng không ngờ con chó đột nhiên phát điên và cậu ta đuổi theo không kịp 

Cậu ta muốn đưa Lâm Hành Chỉ đi tiêm phòng bệnh dại, nhưng vừa chạm vào Lâm Hành Chỉ, thì cậu ấy liền lăn đùng ra đất 

Tôi lập tức nghĩ đến giấc mơ về cương thi lo lắng chạy tới, người nuôi chó cũng gọi 120 rất nhanh, cùng chúng tôi đến bệnh viện và phụ trách mọi việc. 

May mắn thay, mọi thứ không có gì quá nghiêm trọng, ngất xỉu chỉ vì gần đây quá mệt mỏi và không nghỉ ngơi đầy đủ giấc mà thôi 

Sau khi được tiêm vắc xin bệnh dại và truyền nước biển, Lâm Hành Chỉ cuối cùng cũng tỉnh lại. 

Trong thời gian cậu ấy hôn mê, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. 

Vì vậy, sau khi cậu ấy tỉnh dậy, tôi đã đi tìm cậu ấy để hỏi thăm tình hình sức khỏe. Và đồng thời, cũng muốn hỏi xem, vì sao thời điểm đó cậu ấy lại xuất hiện? 

Trong giọng nói của Lâm Hành Chỉ lộ ra chút áy náy: “Lúc nhìn thấy em cùng thiếu niên kia rời đi, anh liền đi theo em…” 

Tôi bật cười, không ngờ đây chính là lý do, tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao cậu lại nghĩ tớ sẽ không ở bên cậu?” 

Lâm Hành Chỉ trầm mặc mấy giây, sau đó thanh âm đột nhiên trầm xuống: “Không phải chính em là người nói à?” 

TÔI: ?? 

Có lẽ là bởi vì không nghĩ ra, Lâm Hành Chỉ cuối cùng cho tôi một cái gợi ý: 

“Một năm trước, em nói với Tôn Điềm rằng em ghét anh, sẽ không bao giờ ở bên anh” 

TÔI: !!! 

Tôi đã nhớ lại câu nói vu vơ của tôi và nó thực sự là sự thật. 

Nhưng tại vì lúc đó tôi rất tức giận vì Lâm Hành Chỉ đã cướp đi vị trí đầu tiên của tôi! 

Không ngờ Lâm Hành Chỉ lại nhớ lâu như vậy, để ý từng chi tiết của tôi như thế 

Nhưng bây giờ không phải là lúc để tâm tới chuyện này. 

Tôi: “Tớ đã có câu trả lời rồi” 

Cậu ấy trố mắt nhìn tôi, tôi nói tiếp: 

“Chúng ta có thể ở bên nhau nhưng phải đợi đến kỳ thi đại học” 

Phía sau có tiếng bước chân dồn dập, Lâm Hành Chỉ lăn ra khỏi giường, ôm chặt lấy tôi: “Anh đang mơ à? Có phải đây lại là giấc mơ của chúng ta không vậy?” 

Đây là cái ôm thực sự đầu tiên của chúng tôi. 

Cuối cùng tôi có thể học mà không phải lo lắng gì. Cũng không còn áp lực hay tranh đấu gì với nhau nữa 

10 

Mối quan hệ của tôi với Lâm Hành Chỉ không còn căng thẳng nữa. 

Tôn Điềm còn phàn nàn rằng có phải hai chúng tôi lén lút yêu nhau mà lại không nói cho cô ấy biết không

Tôi lắc đầu: 

“Bây giờ không phải thời điểm nói về chuyện đó.” 

Tôn Điềm đăm chiêu đáp trả: “Thế sao dạo này các cậu lạ lắm, nhìn vào đều biết mâu thuẫn đã không còn, lại còn thân thiết hơn trước nữa” 

Tôi cắt lời, không cho Tôn Điềm phân tích thêm: 

“Chúng tớ đã quyết định sẽ không ở bên nhau cho đến sau kỳ thi tuyển sinh đại học rồi” 

Tôn Điềm: “Cái gì???”  

Tôi nhe răng cười trừ với Tôn Điềm 

Đồng tử của cô bạn run rẩy: “Cậu, cậu…. Hai cậu….” 

“Hì Hì” 

“Tớ đã bỏ lở những gì rồi? Chiêu Chiêu, cậu giấu tớ à” 

Tôi: “Từ từ, tớ sẽ kể cho cậu khi có cơ hội mà, tuyệt đối không giấu cậu nữa lời, nhưng chưa phải lúc” 

…. 

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Lâm Hành Chỉ và tôi chính thức quen nhau. 

Tôi đã vượt qua Lâm Hành Chỉ một điểm và trở thành thủ khoa tỉnh. 

Sự thật là tôi học ban ngày và cũng học trong giấc mơ của Lâm Hành Chỉ vào ban đêm, chỉ để vượt qua cậu ấy. Nói chính xác hơn công lớn nhất cũng là nhờ cậu ấy 

Tuy nhiên, đối thủ của tôi lại là người yêu của tôi, cậu ấy không hề có chút cảm giác nguy hiểm bị vượt mặt, ngược lại cậu ấy cảm thấy mừng cho tôi và tự hào nói: “Vậy thì anh là người yêu của thủ khoa rồi đấy nhé”. 

Thấy cậu ấy vui hơn tôi khi đoạt giải cao nhất, tôi quyết định để cậu tận hưởng thành công một lần. 

Cả hai chúng tôi đều học cùng một trường đại học, và tôi vẫn thường rơi vào giấc mơ của Lâm Hành Chỉ vào ban đêm, vì vậy chúng tôi ở bên nhau gần như hầu hết nguyên ngày 

Mãi cho đến khi chúng tôi tốt nghiệp đại học, gặp bố mẹ nhau, kết hôn và có những đứa con như Lâm Hành Chỉ mơ ước, điều kỳ lạ này cuối cùng cũng biến mất. 

Chúng tôi không còn lạc lối nữa, cũng còn chìm vào những giấc mơ của nhau nữa 

Bởi vì Lâm Niệm Chiêu đã biến từ những giấc mơ trở thành một người thật sự tồn tại ở cuộc sống của chúng tôi 

Gia đình ba người của chúng tôi cuối cùng đã được đoàn tụ. 

NGOẠI TRUYỆN : Góc nhìn của Lâm Hành Chỉ 

Vì công ty của bố mẹ chuyển đến thành phố mới nên Lâm Hành Chỉ phải chuyển trường. 

Nội dung kiến thức của trường học quá đơn giản đối với cậu, sau khi Lâm Hành Chỉ đến trường mới được vài ngày, cậu chuẩn bị tự học ở nhà, nhưng không ngờ lại gặp được Tần Chiêu Chiêu. 

Cậu biết đối phương coi cậu như đối thủ, trước đó vì thành tích xuất sắc của cậu nên rất nhiều người muốn vượt qua cậu, nhưng đều thất bại. 

Chỉ có Tần Chiêu Chiêu là bất khuất, không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu, luôn hăng hái thảo luận với bạn bè về cách vượt qua, âm mưu ầm ĩ và không nao núng. 

Lúc đầu cậu chỉ cảm thấy khó chịu với những hành động ngốc nghếch nên tỏ thái độ với đối phương cũng lạnh lùng như những người khác. 

Cậu không ngờ rằng sau này cậu lại có hứng thú và có thu hút bởi Tần Chiêu Chiêu, dần dần cậu quan sát cô, cũng không ngờ rằng qua nhiều năm tiếp xúc, cậu bắt đầu nhận ra tình cảm của mình dần cho Tần Chiêu Chiêu, không phải tình cảm theo mức độ bạn bè, mà là tình yêu 

Khi cậu ra tình cảm của mình cũng đã quá muộn 

Tần Chiêu Chiêu đã xếp cậu vào loại đối thủ cạnh tranh và bộ não học tập này luôn có thể liên kết những tiến bộ của cậu với việc học của cậu. 

Tần Chiêu Chiêu bị bệnh, nên cậu cũng muốn lấy hết can đảm đến để hỏi thăm sức khỏe của cô, nhưng Tần Chiêu Chiêu rất tỉnh táo và nói rằng tinh thần cô rất tốt, đừng lại gần cô ấy, cũng đừng nói chuyện với cô ấy, cô ấy không thích cái bộ dạng giả vờ thân thiết, lịch sự ấy của cậu

Sau đó cậu tự mình viết nhật kí lên trang weibo của chính mình 

Cứ mỗi lần xảy ra chuyện gì với cô, cậu đều mượn weibo để lưu giữ lại những kí ức

Cậu chuyển sách và tài liệu cho Tần Chiêu Chiêu, đối phương đoán rằng cậu muốn nhân cơ hội này xem cô ấy dùng những loại sách gì và thông tin như nào để có thể leo lên vị trí đầu, đạp cô ấy xuống. 

Không phải ai cũng vậy, duy chỉ là cậu, cô mới phòng vệ như thế. Chứ đổi lại là người khác, Tần Chiêu Chiêu cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận. 

Và cuối cùng cô ấy vẫn không thể chiếm vị trí đầu tiên 

Tần Chiêu Chiêu thấy cậu thi đứng đầu, thấy đối thủ của mình vẫn hơn mình, thái độ vẫn không phục 

Điều quan trọng nhất là cậu từng nghe chính miệng cô tuyên bố rằng: 

“Tần Chiêu Chiêu tớ đây, tuyệt đối không phục với điểm số và vị trí này, tớ sẽ vượt mặt được Lâm Hành Chỉ” 

Vừa nói, vừa đùa giỡn với bạn bè, nhưng rất nghiêm túc 

Lâm Hành Chỉ không bao giờ ngờ rằng lần đầu tiên yêu một người, lại rơi vào thế khó như vậy, không thể tiếp cận, không thể ở bên 

Cậu chỉ có thể viết tất cả mọi thứ trên weibo mới mở và giấu đi những gì cậu muốn làm với Tần Chiêu Chiêu trong giấc mơ. 

Ở ngoài đời, Lâm Hành Chỉ đã cứng lòng và giữ khoảng cách với Tần Chiêu Chiêu để ngăn bản thân có những hy vọng viễn vông. 

Trong giấc mơ, cậu đã chạm đáy và có thể ở bên Tần Chiêu Chiêu theo ý muốn. 

Đặc biệt sau khi xem vài bộ phim thư giãn, giấc mơ của cậu càng trở nên đa dạng hơn, trở nên phong phú hơn 

Điều khiến cậu thở phào nhẹ nhõm chính là trong giấc mơ nguy hiểm đó, Tần Chiêu Chiêu không có chuyện gì xảy ra, dù bản thân bị thương hay chết cũng không quan trọng. Chỉ cần cô ấy không sao thì như nào cũng ổn rồi 

Dù là trong thực tế hay trong mơ, cậu đều không muốn Tần Chiêu Chiêu bị thương, cũng không muốn cô ấy nhìn thấy cái chết của mình. 

Hơn nữa, trong mơ cậu và Tần Chiêu Chiêu còn có một đứa con, đối với cậu mà nói đã là may mắn và hạnh phúc lắm rồi 

Nhưng không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển quá nhanh, cô ấy lại có thể bước vào giấc mơ của cậu và nhìn thấy suy nghĩ của cậu 

May mắn thay, cuối cùng Tần Chiêu Chiêu cũng đã chấp nhận cậu. 

Kết thúc câu chuyện, cậu cuối cùng đã bên người mà cậu đã yêu bấy lâu nay 

Dù là trong thực tế hay trong mọi giấc mơ, hai người họ vẫn ở bên nhau 

(Hết)

error: Content is protected !!