Góc Của Chan

CHẠY ĐẾN SƯỞI ẤM CHO ANH – CHƯƠNG 5

09

Mục Bạch đi bên trái tôi, đầu rũ xuống, toàn thân giống như một quả cà tím bị héo.

Tôi nín thở:
“Cậu không nhận được tin nhắn wechat à? Sao không gọi điện cho chị?”
“Chị uống rượu đấy à”

Vì thế…. Vấn đề bây giờ là gì đây?

”Chị, chị về nghỉ ngơi trước đi” 
Giọng nói của Mục Bạch ngày càng yếu ớt: “Khuya rồi, bên ngoài lạnh lắm”
“Giờ cấm chẳng phải 9 giờ sao? Cậu làm sao trở về?”

Mục Bạch lại không nói nữa. 

Tôi giận cậu thật trẻ con, cũng chẳng thèm nói chuyện với cậu nữa mà đi nhanh về phía trước

“Chị… Chị!”
Mục bạch ở phía sau gọi tôi hai lần, nhưng tôi không đáp lại, sau đo Mục Bạch cũng không gọi nữa mà lẳng lặng đi sau lưng tôi. Cuối cùng tôi dừng lại ở khách sạn gần trường, quay đầu nhìn Mục Bạch nhướng mày: 
”Dám không?”

Mục Bạch đỏ mặt “Ầm” một tiếng, không nói nên lời, vẻ mặt này của cậu cũng đã xua tan đi nỗi u ám của tôi: “Đi thôi, chúng ta ở khách sạn”

Giống như một người lão làng, bước vào khách sạn, đập chứng minh thư của mình lên quầy lễ tân: “Một phòng giường đôi”
”Thật xin lỗi, hôm nay chỉ còn phòng tiêu chuẩn”

Tôi đóng băng.

Đi thôi, hình như tôi có chút nhát gan, cũng không phải là một chút nữa

Mục Bạch đứng sau lưng tôi, thò đầu ra: “Không sao đâu”

???

Cậu không sao nhưng tôi có sao, được chưa??

Cuối cùng, chúng tôi cũng quyết định đặt phòng vì đã quá muộn
“Mau ngủ đi, mai còn dậy sớm”

Rốt cuộc, người đàn ông cô đơn cùng với một người phụ nữ không tắm rửa đã nằm cùng trên một chiếc giường.

Mục Bạch ngoan ngoãn nằm ở mép giường bên cạnh, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu ấy luôn dán chặt vào tôi.

“Chị” Mục Bạch nói, tôi làm bộ không nghe thấy.

Một lúc sau, xung quanh im lặng, tôi mở mắt ra nhìn, Mục Bạch đang nhìn chằm chằm tôi ở khoảng cách chưa đầy một bàn tay.

“Cậu làm gì thế?”
”Người đàn ông hôm nay đưa chị về nhà là bạn trai của chị sao?”

Tôi suy nghĩ một lúc lâu trước khi nhận ra người cậu ấy nói là Thi Vũ
“Không”
“Vậy sao chị lại bỏ mặc em mà đi với anh ta?”
”Chị không bỏ mặc cậu, chị đã gửi tin nhắn cho cậu rồi”
”Chị còn cùng anh ta uống rượu nữa”

Tôi chưa kịp trả lời thì Mục Bạch đã thở dài: “Em chưa uống qua rượu bao giờ”

Tôi nghĩ đến quy tắc vận động viên không được uống rượu: 
“Thật ra là không tốt”
“Em không tin” 

Mục Bạch chớp mắt: “Em muốn thử xem”
”Thôi, xin người! Cậu không thể đâu em trai à…”

Lời chưa dứt, môi cậu bé đã chạm vào môi tôi, tôi mở to mắt nhìn Mục Bạch đang nhắm chặt mắt, lông mi run run vì hồi hộp, đột nhiên tôi nghĩ đến câu nói của Lý Thiến và các bạn học.

[Mục Bạch là vận động viên chạy nước rút, nhìn cái mông nhỏ này nhất định rất khỏe]

[Đùi của Mục Bạch rất khỏe, có thể trực tiếp đỡ cậu]

Những câu nói ấy đã khiến tôi mất tập trung, tôi vô thức đặt tay lên lưng Mục bạch, cảm nhận được sự đáp lại từ tôi, Mục Bạch dùng tay trái bế tôi lên, trực tiếp đẩy tôi vào tường.

Tôi mơ màng không biết tôi là ai và tôi đang ở đâu?

Tôi hôn Mục Bạch. Tôi thật sự đang hôn cậu ấy sao?

Đây là suy nghĩ đầu tiền của tôi khi tỉnh lại.

Tôi vội vàng đẩy Mục Bạch ra, toàn thân nóng bừng, trong lòng vô cùng bối rối.

Mọi thứ bắt đầu đi chệch hướng.

Tôi không phủ nhận tôi có ấn tượng tốt với Mục Bạch nhưng vẫn không biết ấn tượng tốt này có đủ để ủng hộ tôi tiếp nhận tình yêu của Mục Bạch hay không.

“Thật ra, em nhận được tin nhắn”
Giọng nói của Mục Bạch truyền đến, ánh mắt tôi lọt vào người cậu bé qua ánh sáng hắt ra từ tấm rèm.

“Hôm nay em đợi chị là vì muốn ní cho chị biết ngày mai em sẽ lên trại huấn luyện ở thành phố, có lẽ sẽ tầm một tuần”
”Chuyện vừa rồi, thật xin lỗi nhưng chị, em thích chị, thật sự rất thích chị. Mục Bạch em, em muốn theo đuổi chị… em, em…”

Giọng nói của Mục Bạch có chút rối loạn, còn lại một câu đều không nói hết. Chỉ có tiếng hít thở trong bóng tối.

Thật lâu sau, mới nghe tiếng quần áo sột soạt: “Chị, em phải đi rồi. 4 giờ chúng em sẽ phải tập hợp để lên xe”

Mục Bạch mở cửa khách sạn, quay đầu ngược ánh đèn:
“Chị, chị có thể cho em một cơ hội không? Ít nhất một cơ hội cùng người đàn ông kia cạnh tranh công bằng”

10

Sau khi Mục Bạch rời đi, tôi thức cả đêm, những câu nói của Mục Bạch cứ quanh quẩn trong đầu tôi.

Khi tôi trờ về kí túc xá và chuẩn bị ngủ bù, thì Lý Thiến đã trực tiếp kéo tôi lại:
“Thành thật nói cho tớ biết, đêm qua cậu đi đâu mà không trở về? Cậu thực sực ở cùng Thi Vũ à?”
”Không có, lúc tớ về đã quá muộn, ký túc xá đóng cửa nê tớ ở bên ngoài”

Lý Thiến nghe thấy những lời này đã lo lắng: “Hôm qua khi tớ trở về, tớ thấy Mục Bạch đang đứng đợi cậu ở dưới lầu, tớ đã bảo cậu hôm nay cậu ra ngoài ăn tối để cậu ấy trở về nhưng cậu ấy lại kiên quyết ở dưới lầu đợi cậu. Tớ khuyên mãi không được, cậu cả đêm không trở về, cậu nhóc kia nhất định đã đợi cậu cả đêm”
”Không có, cậu ấy ở cùng với tớ”

Lý Thiến lập tức thay đổi ánh mắt, không chút cân nhắc nói: “Cậu không phải đã…”

Ôi má ơi, bà cố của tôi ơi, xin cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, được không?

“Đương nhiên không phải, tớ giống loại người này sao?”
Tôi không thèm để ý đến cô ây, nghiên người đi ra ngoài, Lý Thiến kéo lấy tôi: “Tớ nói thật đấy, cậu nghĩ gì vậy?”
”Cậu nghĩ sao?”
”Mục Bạch là sinh viên thể thao đấy”

Tôi sững người, không hiểu ẩn ý đằng sau câu nói này.

Lý Thiến thở dài:
“Mặc dù cá nhân tớ rất thích Mục Bạch, yêu đương cũng không sao nhưng nếu cậu muốn phát triển hơn nữa, tớ khuyên cậu nên bình tĩnh. Công bằng mà nói, Thi Vũ là một nhà ngoại giao có tương lai tương sáng, anh ấy tốt hơn Mục bạch về điều kiện. Nói thẳng ra, mục tiêu của Mục Bạch là đội tuyển tỉnh, sau đó thì sao? Tớ không cần phải nói nhiều nữa, cậu nghiêm túc suy nghĩ đi”

Những gì Lý Thiến nói, tôi đã đã suy nghĩ về nó từ lâu.

Chỉ là tôi không thích nghe những phân tích trần trụi như vậy. Tôi mơ hồ nói: 
“Tớ biết rồi, biết rồi, bà cố ạ”
Tôi bước đi ra ngoài, nhưng vừa ra ngoài thì tôi gặp Thi Vũ.

“Đến thư viện à? Anh cũng muốn đến đó tìm một vài quyển sách, đi cùng nhau chứ?”

Tôi nhìn người trước mặt và bất giác nhíu mày

Thi Vũ đứng bên cạnh tôi: 
“Em chuẩn bị thi rồi, nếu có gì không hiểu thì có thể hỏi anh, có lẽ sẽ có thể giúp được em”

Tôi đứng lặng người, đầu óc rối bời.

Không biết vì sao Thi Vũ lại đột nhiên trở về, hôm qua lại muốn mời tôi đi dự tiệc, hôm nay lại cùng tôi đi thư viện.
”Học trưởng, anh không cần làm như vậy” 

Tôi nhìn chằm chằm Thi Vũ:
“Em còn chưa nghĩ đến”
”Anh biết, anh có chút gấp gáp”

Thi Vũ nhìn tôi với nụ cười trên mặt: “Nhưng Tích Tích, khi nghe nói rằng em có bạn trai, anh đã rất hoảng sợ”

11

Mục Bạch đến trại huấn luyện ba ngày, trong ba ngày này chúng tôi căn bản không có liên lạc. Tin nhắn wechat vẫn còn kẹt lại ở câu nói tôi đã nói ngày hôm đó 

[Hôm nay chị có việc nên không đến cuộc hẹn được]. 

Tôi đã xem lại các tin nhắn của chúng tôi trước đó, cậu nhóc ấy luôn thích sử dụng nhiều biểu tượng cảm xúc khác nhau, nào là lời chào vào buổi sáng, lại đổi mới cách chào vào buổi trưa, đến tối cậu nhóc ấy cũng như vậy

Những ngày qua, tôi vẫn đi đến thư viện rồi trở về kí túc xá như thường ngày nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.

Lúc này tôi cũng đã cảm nhận được sức mạnh của thói quen, Mục bạch chỉ ở bên cạnh tôi một thời gian ngắn nhưng tôi lại quen với cuộc sống có mặt của cậu ấy.

Cảm xúc khá phức tạp, thật sự không biết diễn tả như thế nào

Khi Mục bạch rời đi, lúc đầu tôi thở phào nhẹ nhõm, đến giữa chừng thì cảm thấy có gì đó thiếu thiếu, có chút chua xót, như thể mất mát vì một thứ gì đó, đại loại một thứ rất quan trọng. Bây giờ, thì lại bực bội vì Mục Bạch không liên lạc vớ tôi, dần dần tôi nhận ra mọi chuyện đã bắt đầu mất kiểm soát.

Nếu Mục Bạch tìm đến tôi là vì muốn nước ấm nấu ếch, vậy thì cậu ấy đã thành công rồi, thật sự thành công
.
Cuối cùng tôi đã đầu hàng, tôi thua rồi, có lẽ cảm xúc của tôi thật sự có tồn tại hình bóng của cậu ấy

Tôi đã hỏi Lý Vũ về nơi mà Mục Bạch đang đào tạo và tôi đã làm một điều nực cười nhất trong cuộc đời mình.

Tôi đã đi đến thành phố lân cận chỉ để gặp một người

Suốt quãng đường đến cổng sân tập của họ, tôi không biết mục đích đến đây của mình là gì.

Liệu tôi có muốn ở bên Mục Bạch hay chỉ đơn giản là muốn biết tại sao sau khi cậu ấy hôn tôi thì lại không liên lạc với tôi.
Khi đang loay hoay, tôi nhìn thấy Mục Bạch trên sân qua hàng rào. 

Cậu bé và một nhóm người đang chạy vòng quanh sân huấn luyện, áo sơ mi cậu ướt đẫm mồ hôi, nghĩ đến hàng ngàn tiếng hò hét trên sân, mỗi trận đấu đều mang theo kết quả của hàng ngàn ngày tập luyện. 

Ai bảo chỉ học văn hóa mới có tương lai?

Những người hoạt động trong các lĩnh vực khác nhau vì ước mơ của họ đều đáng được tôn trọng như nhau. 

Tôi đột nhiên muốn ôm cậu ấy, ôm cậu bé này. Cậu ấy đã vất vả nhiều rồi

Buổi huấn luyện kết thúc, các thành viên trong đội bắt đầu tự do di chuyển đi uống nước, tôi chưa kịp thốt ra từ Mục trong từ Mục Bạch thì đã có một cô gái chạy đến bên cậy ấy và đưa cho cậu ấy một chai nước, ôm lấy tay cậu.

???

À, hiểu rồi! Thì ra là vậy!

Hóa ra đàn ông trên thế giới đề giống nhau…..

Vài ngày trước, em còn thổ lộ tình cảm với tôi sau đó lại quay ra cặp kè với những cô gái khác. 

Đúng là nực cười mà, tôi như trò hề cho em ấy vậy

Thảo nào em ấy mấy ngày nay em lại không liên lạc với tôi.

Cô gái ấy cũng tập thể thao, nên có một màu da màu lúa mì tự nhiên, cao ráo và khá xinh xắn, còn năng động và hoạt bát nữa chứ

Mấy cậu nam sinh đi đến bên cạnh hai người, không niết nói gì mà lại bị cô gái ấy đá vào không trung mấy cái, liền có một tràn cười sảng khoái vang lên.

Tôi cảm thấy, nếu đã đến đây thì nên hỏi rõ ràng, năm lấy hàng rào sắt: “Mục Bạch”

Giọng tôi không lớn, nhưng tôi thấy cậu ấy đứng sững lại và nhanh chong quay đầu nhìn xung quanh.

Bốn mắt chạm nhau, trong lòng đột nhiên có chút gì đó khó chịu, bứt rứt không diễn tả thành lời. 

Ngay lập tức Mục Bạch chạy như bay về phía tôi, các cậu bạn vừa mới nói chuyện với cậu ấy đều giật mình và cùng nhau nhìn tôi.

“Chị! Sao chị lại ở đây?”
Hai mắt Mục Bạch sáng ngời, cả người lộ ra vẻ vui mừng, như một chú cún nhỏ lâu ngày mới gặp được người chủ của mình vậy

Vẻ u ám vừa rồi đã được nụ cười của cậu bé ấy chữa lành: 
“Đến đây xem cậu có nghiêm túc tập luyện không ấy mà”

Khuôn mặt Mục Bạch bị ánh nắng chiếu đến ửng đỏ, thấp giọng nói: 
“Nhớ em sao?”
”A, nghe không rõ” 

Mục Bạch lắc đầu, cười tinh quái hiểu ý, không ghẹo tôi nữa
“Không có gì, bên ngoài nóng quá, bên trong có cây, chị có muốn vào trong nhìn một chút không?”
”Nó có ảnh hưởng đến việc em huấn luyện không?”
”Không không không! Tất nhiên là không rồi!”

Mục Bạch cất balo vào thành lan can cho tôi, rồi vào trong gọi bảo vệ ra mở cổng.
“Mục Bạch!”

Tôi chợt nhận ra câu nói mà tôi nghe không rõ.

Mục Bạch xoay người, tôi ngoắc cậu lại nói nhỏ vào tai cậu: “Chị rất nhớ em, thật sư là nhớ tên tiểu tử này rồi!”

error: Content is protected !!