Góc Của Chan

ANH LÀ AI TRONG CUỘC ĐỜI EM- CHƯƠNG 5

13

Từ Xương đưa tôi về nhà.

Mọi thứ dường như lại trở về như trước kia.

Nhưng cũng có gì đó… đã thay đổi.

Anh ta trước giờ chưa từng để ai sống trong căn hộ ở trung tâm thành phố.

Vậy mà hôm đó, anh ta lại ôm tôi vào lòng, nói rằng, đó sẽ là ngôi nhà của tôi, từ nay về sau sẽ như vậy.

Tôi cũng gặp lại Lâm Mạn Chỉ lần cuối cùng.

Cô gái ấy, khi cười trông thật ngây thơ, thuần khiết, nhưng khi thấy tôi, gương mặt cô ta bỗng nhiên méo mó, vặn vẹo.

Cô ta bị người ta giữ chặt, nhưng ánh mắt vẫn dán vào tôi không rời, khóc lóc, gào thét, chửi rủa không ngừng,
mồm hét lên rằng tôi là cảnh sát nằm vùng.

“Từ Xương! Anh nghĩ cô ta là người tốt sao?”

“Cô ta chắc chắn là nội gián! Là cảnh sát! Là cảnh sát nằm vùng!”

“Anh không thể không biết! Từ Xương…!!!”

Và ngay khoảnh khắc nghe thấy hai chữ “nằm vùng”, gương mặt anh ta lập tức biến sắc.

Rồi anh ta cầm chiếc ấm trà quý giá vô ngần trên bàn, ném thẳng vào mặt cô gái.

Tôi đứng ngay bên cạnh, toàn thân chợt run lên bần bật.

Anh ta lập tức quay lại, ôm chặt lấy tôi, dịu dàng dỗ dành:
“Thanh Thanh? Em sợ à?”

“Không sao đâu… Đừng sợ.”

Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống vai và cổ tôi, anh ta nhìn tôi, bằng ánh mắt gần như tuyệt vọng.

“Em không phải… đúng không?”

Tôi không trả lời.

Nhưng anh ta vẫn ôm tôi, ôm rất lâu, rất lâu.

14

Từ Xương đối với tôi rất tốt, tốt đến mức không ai từng thấy anh ta như vậy bao giờ.

Nhưng tất cả các phương thức liên lạc của tôi… vẫn bị cắt đứt.

Phạm vi hoạt động của tôi, chỉ vỏn vẹn gói gọn trong căn hộ nhỏ ấy.

Tôi từng xin anh ta cho tôi một chiếc điện thoại.

Còn anh ta… chỉ cúi xuống hôn tôi thay cho câu trả lời.

Tôi hỏi anh ta vì sao lại nhốt tôi lại, anh ta chỉ ôm lấy tôi, tay vuốt ve vòng eo, cằm tựa vào tôi rồi mỉm cười.

Quả nhiên, anh ta vẫn tỉnh táo.

Việc không tin tôi là nội gián, rõ ràng chỉ là vì anh ta tin chắc tôi không đứng về phe anh ta mà thôi.

Đêm đó, anh ta về nhà lúc nửa đêm hai giờ.

Chỉ thế mà đứng dựa vào cửa ra vào, nhìn tôi.

Bóng dáng anh ta hòa vào màn đêm đặc quánh, nghiêng đầu hỏi sao tôi vẫn chưa ngủ.

Tôi bảo anh ta rằng tôi không ngủ được.

Tôi mất ngủ lâu rồi.

Chỉ cần nhắm mắt lại là toàn bộ bàn tay tôi nhuốm máu, và cả những linh hồn của những người đã khuất kia.

Anh ta bước đến ôm lấy tôi, nhưng mùi khói thuốc súng vẫn tràn vào mũi, mùi quen thuộc mà tôi từng ngửi khi đi làm nhiệm vụ.

Mùi súng đạn và thuốc súng.

Anh ta ôm tôi rất lâu, rồi đưa tay vuốt mái tóc tôi.

“Thanh Thanh, không sao rồi.”

“Mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.”

“……”

Ngày hôm sau, tôi nhìn thấy trên bản tin thời sự.

Nhà máy dược phẩm trong thành phố đã xảy ra hỏa hoạn vào đêm qua, bốn người tử vong do không kịp cứu chữa.

Trong số đó có đại diện pháp luật của nhà máy, người tên Cống, trên thân thể nạn nhân xuất hiện nhiều vết đạn, xác định là do người cố ý phóng hỏa, hiện vụ việc đang được điều tra.

Người tên Cống này, chính là Nhị Mãng, kẻ đã từng bắt cóc tôi…

Tôi cúi mặt, ánh mắt dán chặt vào màn hình tivi.

Từ Xương thật sự điên mất rồi.

Còn tôi, cũng sắp bị đẩy đến bờ vực điên loạn.

Bao lần tôi từng nghĩ sẽ cùng kẻ quỷ dữ này chết chung một chỗ.

Nhưng tôi không muốn anh ta chết.

Tôi muốn gửi anh ta đến Tòa án Nhân dân Tối cao, chỉ có bắt được anh ta, đưa ra xét xử, mới có thể nhổ tận gốc những thế lực đen tối đứng sau.

Di nguyện của sư phụ tôi, chính là trả lại cho thành phố Khúc Bắc một bầu trời trong xanh.

Từ Xương không biết, người đầu tiên tôi nổ súng bắn là sư phụ tôi.

Một người đã ngoài năm mươi tuổi, vẫn kiên trì chiến đấu ở tuyến đầu, và những ngày nghỉ thường hay mua kẹo mút cho tôi.

Sư phụ trực tiếp nắm lấy tay tôi, rồi bắn viên đạn vào chính trán mình.

Bởi vì ông biết, để tôi không bị lộ, chỉ có cách này là duy nhất.

Bởi vì ông biết, hoặc tôi chết, hoặc là ông chết.

Ông nói, để cho ông, người già này, đi trước một bước.

Từ Xương chỉ bắt đầu dần buông lỏng cảnh giác với tôi khi nhìn thấy tôi bắn chết cảnh sát.

Cũng từ ngày đó, tôi biết mình chỉ có thể sống sót, phải sống sót, phải sống để chứng kiến Hứa Xương bước vào phòng xử tử.

Nếu không, đến địa ngục cũng chẳng thể nào yên lòng.

15

Sau một mùa đông trôi qua, vào một ngày đầu xuân, Từ Xương đột nhiên về nhà rất sớm.

Anh ta nói, muốn đưa tôi đến một nơi nào đó.

Rất hiếm khi anh ta không mang theo vệ sĩ, trước đây mỗi lần anh ta ngồi vào xe, đều phải kiểm tra thiết bị nghe lén một lượt.

Đặc biệt là bây giờ, anh ta thật sự đã là người dính máu trên tay.

Thế nhưng, anh ta chỉ đưa tôi lên một chiếc xe.

“Thanh Thanh, em có biết không?”

“Hôm nay hình như là sinh nhật tôi.”

Chiếc xe chạy trên con đường cao tốc trải dài vô tận, tôi không biết anh ta định đưa tôi đến đâu.

“Đó là ngày sinh trên chứng minh nhân dân của tôi, nhưng thật ra tôi cũng không chắc.”

“Đó là lời bịa đặt mà tôi đã nói linh tinh khi ở trại giáo dưỡng.”

Chặng đường này dường như rất xa, tôi nhìn chằm chằm vào mặt trời lặn đằng sau dãy núi hùng vĩ, những đàn chim bay qua những đám mây nối tiếp nhau.

“Tuổi thơ của tôi lớn lên trong trại giáo dưỡng, bởi vì lúc tôi 11 tuổi đã giết người.”

“Người tôi giết chính là cha ruột của mình.”

“Bởi vì ông ta đã bóp nát mắt mẹ tôi.”

“…”

Chiếc xe vẫn chạy đều đều, giọng anh ta vẫn rất bình thản.

“Rất kỳ lạ, rất phi lý đúng không?”

“Trước khi tôi 11 tuổi, tôi luôn nung nấu ý định giết người cha tàn ác như súc vật đó.
Mẹ tôi là sinh viên đại học thành phố, bà ấy là do ông ta tôi mua về.”

“Mẹ tôi bị bọn buôn người lừa đưa vào sâu trong núi.”

“Đêm 11 tuổi, bố tôi về nhà say rượu, đè mẹ tôi, người đã mù một mắt, lên tường đánh đập.”

“Tôi vung rìu treo trên tường chém vào lưng ông ta 19 nhát, ông ta tắt thở, còn tôi thì bị đưa vào trại giáo dưỡng.”

Bầu trời dường như đã buông tối, Từ Xương bật đèn xe, vẫn thong thả kể tiếp.

“Ra khỏi trại giáo dưỡng, không thân thích, không họ hàng, chỉ có xã hội đen chấp nhận tôi.”

“Chỉ có những thứ bẩn thỉu mới tiếp nhận tôi.”

“Cũng từ lúc đó tôi nhận ra, có lẽ mình đã thừa hưởng… dòng máu quỷ dữ của bố tôi.”

“Có người từng làm bài kiểm tra tâm lý cho tôi, nói tôi mang chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội.”

“Tôi đã xóa sạch tất cả hồ sơ đó.”

Cuối cùng, chiếc xe cũng đến đích, một khu vui chơi bỏ hoang đã lâu.



Trong ký ức của tôi, nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu.

Nhưng không hiểu sao, lúc này bảng đèn lại sáng rực lên, như một thành phố sầm uất đầy đèn neon.



Chỉ là không có ai ở đó.

“Tôi đã thuê lại nơi này, rồi cải tạo lại.”
Anh ta tựa người lên vô lăng, nghiêng đầu, mỉm cười nhìn tôi.

“Tôi chưa từng đến công viên giải trí bao giờ.”

“Ở lại chơi với tôi một lúc nhé, Thanh Thanh.”

error: Content is protected !!