Góc Của Chan

ÁC MỘNG – CHƯƠNG 5

18

Sáng hôm sau tỉnh dậy.

Mở mắt ra, những bông hoa trên bệ cửa sổ đã được thay bằng sao nhóc.

Tôi lập tức tỉnh ngủ.

Hắn lại đến nữa sao?

Rốt cuộc là ai?

Tôi vội đăng nhập vào QQ, và thấy “hắn” đã cập nhật một dòng trạng thái: “Đừng yêu người khác nữa, yêu một mình tôi có được không?”

Tên thần kinh.

Tôi thoát tài khoản.

Vệ sinh cá nhân xong, Lục Hàng đến.

Hắn tự tay làm bữa sáng cho tôi, đưa tôi đi học, đi ăn ở nhà ăn.

Hắn đã nổi tiếng khắp trường, ai cũng sợ hắn.

Không ai dám nói gì nữa.

“Cậu không có việc của mình sao? Ngày nào cũng đi theo tôi.” Nhìn thấy hắn ngày nào cũng ở bên tôi, tôi cảm thấy rất bất an.

“Tôi cãi nhau với anh trai rồi, không đi theo cô thì không có cơm ăn.”

Hắn lại giả vờ đáng thương.

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng.

Vì tôi, hắn đã đối xử với Trương Thiến như vậy.

Nếu không cãi nhau với Lục Phong mới là lạ.

“Vậy buổi tối thì sao, anh trai cậu có cho cậu về nhà không?”

“Ngủ trong xe.”

“Ngủ trong xe?” Tôi cạn lời, vậy là mấy ngày nay hắn đều ngủ trong xe sao?

Thảo nào mấy ngày nay chiếc xe của hắn vẫn đậu ở khu chung cư của tôi mà không di chuyển.

“Trong xe không cứng sao?” Tôi không hiểu sao một người lại có thể chịu đựng ngủ trong xe mấy ngày trời.

Hắn nhìn tôi, vẻ mặt trầm tư, “… Khá là… cứng.”

“Cậu không nên xen vào chuyện này. Ngủ trong xe cũng không phải là cách hay.” Tôi có chút bực bội.

Tôi luôn cảm thấy mình đã hại hắn.

“Vậy ngủ ở đâu? Ngủ chỗ cô à?” Hắn cười hỏi tôi.

“Chắc chắn là không được.”

Mối quan hệ của tôi và hắn là gì, ngay cả bản thân tôi cũng không rõ.

“Cũng phải. Không cho tôi danh phận, tôi sẽ không chịu thiệt đâu.”

Tôi: …

“Cậu về nói chuyện tử tế với Lục Phong đi. Nếu không thì tôi sẽ đi tìm anh ta. Rốt cuộc mọi chuyện đều bắt đầu từ tôi.”

“Cô còn đi tìm anh ta? Cô vẫn thích anh ta à?” Hắn lập tức tức giận.

“Tôi thích anh ta làm gì?” Tôi cạn lời.

Trước đây tôi từng thích anh ta, nhưng sau khi trở về lần này, tôi đã chết tâm với anh ta từ lâu rồi.

Tôi chỉ là không muốn liên lụy bất kỳ ai.

“Thật ra có một cách.” Hắn nói.

“Cách gì?”

“Tôi làm bạn trai trên danh nghĩa của cô, như vậy anh trai tôi sẽ dứt lòng, cũng bịt miệng Trương Thiến lại được không?” Hắn tỏ vẻ chân thành, “Và tôi cũng không cần phải ngủ trong xe nữa.”

Tôi sững sờ.

Hắn nói nghe có vẻ rất hợp lý.

Nhưng làm sao tôi có thể ở bên hắn?

Tôi điên rồi sao?

“Tôi cho cô 5 giây để suy nghĩ.” Hắn cười nói, “Bắt đầu tính giờ…”

“… Đã hết giờ, cô đồng ý rồi.”

Tôi: ?

“5 giây không phải là 4 sao?Cậu đếm kiểu gì vậy?” Tôi thật sự muốn đánh hắn.

“Tôi không chờ được nữa.” Hắn cười xoa đầu tôi, “Chào buổi chiều, bạn gái.”

“Không phải nói là trên danh nghĩa thôi sao?”

“Giả vờ thì cũng phải ra dáng chứ?” Hắn vừa nói vừa cúi đầu, nghiêm túc nhìn tôi.

Tim tôi đập rất nhanh, tôi né tránh ánh mắt của hắn, không dám nhìn.

Sau đó, hắn càng ngang nhiên hơn, đi cùng tôi đến lớp, đi ăn, về ký túc xá.

Dường như cách này đã có hiệu quả, Trương Thiến và Lục Phong cuối cùng cũng chịu im lặng.

Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ tôi chỉ có một mục tiêu, là hoàn thành tốt việc học, tìm một công việc ổn định, tự nuôi sống bản thân, thế là đủ rồi.

Chưa được hai ngày, mẹ tôi đến trường tìm tôi xin lỗi.

“Tại sao không nghe điện thoại của mẹ, cũng không nhắn tin gì? Con thật sự vì chuyện nhỏ này mà không cần mẹ nữa sao?” Mẹ tôi vừa khóc vừa than thở với tôi.

“Chẳng phải mẹ không cần con nữa sao?” Tôi bình tĩnh hỏi bà.

Trở về lâu như vậy, bà có ở lại với tôi một đêm nào không? Có đi mua sắm với tôi một lần nào không? Có đi gặp bác sĩ tâm lý cùng tôi một lần nào không?

Không hề.

Lúc nào bà cũng nói em trai còn nhỏ, không thể rời đi.

Bà đã tìm được một chỗ dựa tình cảm khác, bây giờ lại đến hỏi tại sao tôi không quan tâm bà?

“Mẹ mang nặng đẻ đau con suốt mười tháng, làm sao có thể không cần con? Con có còn lương tâm không? Con có biết ba năm đó mẹ đã vất vả thế nào không?”

“Thế này đi, con dọn về đây, sống cùng mẹ và chú ấy.”

“Một cô gái sống một mình ở nhà, coi sao được?”

Tôi nhìn bà, bỗng nhiên bật cười, “Không cần đâu.”

“Tại sao?”

“Con không còn là trẻ con nữa. Mẹ cứ chăm sóc em đi.”

Tôi cũng không phải nhất định phải có mẹ.

Điều tôi cần không phải là sống cùng ai, mà là sự thiên vị vô điều kiện của bố mẹ, là sự ủng hộ vô điều kiện của họ, là nơi nương tựa cuối cùng khi tôi sợ hãi và hoảng loạn… tiếc là bà ấy không hề hiểu.

Nhưng tôi vẫn làm hòa với mẹ.

Tôi an ủi bà rất lâu, bảo bà đừng suy nghĩ lung tung, em trai cần bà, và tôi sẽ đến thăm bà khi rảnh.

Cuối cùng bà mới ngậm ngùi tạm biệt tôi.

“Em trai dạo này đi học mầm non, mẹ thật sự rất bận, khi nào rảnh con về nhà ăn cơm nhé.”

Tôi nhìn người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi này.

Bà không còn ăn diện tinh xảo như xưa, ra ngoài còn mang theo một chiếc túi vải to, bên trong đựng đầy đồ dùng cần thiết của em trai.

Bà từng ngày nào cũng đi giày cao gót, giờ đây lại chọn những đôi giày bệt thoải mái nhất.

Nhưng trên gương mặt bà, lại rạng ngời một nụ cười mà trước đây tôi chưa từng thấy.

Khoảnh khắc đó, tôi chợt hiểu ra ý nghĩa của việc bà ly hôn với bố tôi.

Ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc.

“Vâng.” Tôi vừa nói vừa quay người bước vào một cửa hàng, mua đại một món đồ chơi nhỏ, “Mẹ mang về cho em ấy đi.”

“Được, mẹ sẽ nói với nó là chị gái tặng.” Mẹ tôi nghẹn ngào gọi một chiếc taxi rồi đi.

Buổi tối, Lục Hàng kéo tôi đi dạo ven hồ.

Hắn nắm tay tôi, lấy ra một điếu thuốc.

Tôi ý tứ buông tay.

Tôi nhìn chằm chằm hắn châm thuốc.

Hắn nghiêng đầu, tay trái cầm bật lửa.

Trước khi bật lửa, hắn xoay chiếc bật lửa trong tay một vòng.

Chỉ một động tác nhỏ đó thôi, khiến tôi chết lặng.

Lộc Thành cũng châm thuốc bằng tay trái, và trước khi châm cũng có thói quen xoay chiếc bật lửa một vòng.

Hắn vừa định châm, thấy tôi đang nhìn mình, hắn dừng lại, cuối cùng không châm thuốc nữa.

“Sao vậy?” Tôi bình tĩnh hỏi hắn.

“Không hút nữa, bỏ rồi.” Nói xong, hắn đi đến phía trước, ném cả bật lửa và thuốc vào thùng rác.

Xong xuôi, hắn lại đến nắm tay tôi.

Suốt đoạn đường, suy nghĩ của tôi rất rối bời.

Tôi nghi ngờ, nhưng lại không thể lý giải được.

Vừa đến một ngã tư, con đường phía trước đột nhiên bị một đám người vạm vỡ, xăm trổ đầy mình chặn lại.

“Đại ca, ra ngoài rồi sao không đến tìm bọn em?” Người đàn ông dẫn đầu có gương mặt hung dữ tột cùng.

Những kẻ như vậy tôi đã thấy rất nhiều ở Miến Bắc.

Nhưng lúc này, khi nhìn thấy họ, tôi không khỏi hoảng sợ.

Vì tôi không chắc người trước mặt tôi là Lộc Thành, hay chỉ là người đàn ông thư sinh giống Lộc Thành.

Nếu là Lục Hàng, tôi đoán hôm nay cả hai chúng tôi đều sẽ phải chết ở đây.

“Chạy đi.” Tôi khẽ khuyên hắn.

Hắn nắm tay tôi chặt hơn, quay đầu lại nhìn, phía sau cũng có một đám người khác kéo đến.

Với thế trận này, rõ ràng là chúng đã theo dõi hắn từ lâu, tuyệt đối không đơn giản chỉ là tình cờ gặp.

Lục Hàng liếc nhìn xung quanh, rồi bóp nhẹ lòng bàn tay tôi để trấn an.

“Chỉ dựa vào mấy người các người, có thể làm nên trò trống gì?” Lục Hàng cười khẩy.

Rõ ràng, hắn không có ý định lùi bước, mà còn muốn đối đầu trực diện.

Hắn móc ra một con dao nhỏ, kéo tôi đến chiếc xe trong ngõ, dùng dao mở cửa xe trong 5 giây, rồi đẩy tôi vào.

“Lục Hàng, tôi gọi cảnh sát nhé.” Khi hắn chuẩn bị đi, tôi kéo tay hắn lại.

“Đừng báo cảnh sát, trốn ở trong này, dùng ô chặn cửa xe.” Hắn lùi lại, cúi người xuống, hôn lên trán tôi một cái, rồi đưa tay xoa đầu tôi, “Đừng sợ.”

“Tôi là Lộc Thành.”

Câu nói đó khiến đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

Lộc Thành không chết.

Kẻ sát nhân tàn bạo ở Miến Bắc, hắn đã trở về.

Khoảnh khắc này, tôi không biết nên cảm thấy vui mừng hay tuyệt vọng nữa.

Và sau đó, hắn một mình đối phó với hơn hai mươi người.

Tôi không dám nhìn, nhưng lại không thể không nhìn.

Tất cả những kẻ muốn đến mở cửa xe đều bị hắn đánh gục xuống đất.

Khi hắn cẩn thận bế tôi ra khỏi xe, nhìn thấy máu trên người hắn, tôi như lạc vào một thế giới khác.

Tôi như trở lại cái làng nhỏ ở Miến Bắc, bị hắn giam cầm bên cạnh, phải chịu đựng sự khát máu của hắn.

Còn những người nằm trên đất vẫn đang rên rỉ.

“Về nhà cô nhé? Hửm?”

“Lộc Thành, tôi sai rồi, anh đừng động đến gia đình tôi.” Tôi run rẩy cầu xin hắn.

Tôi không biết hắn đến đây làm gì.

Hắn trước nay vẫn ở Miến Bắc, nơi này hoàn toàn không phải là địa bàn của hắn.

“Về nhà trước đã.”

Hắn ôm tôi, gọi một chiếc taxi, về nhà tôi.

Tôi không dám báo cảnh sát, hắn có cả ngàn cách để trừng phạt tôi.

Về đến nhà, tôi mới phát hiện hắn bị thương rất nặng, bị đâm mấy nhát vào eo và lưng.

Hắn không nói một lời, tự mình vào phòng tắm xử lý.

“Tôi đi mua băng gạc và thuốc cho anh nhé?” Thật ra tôi muốn gọi điện cho bố mẹ, nhắc họ trốn đi.

“Đừng đi.” Hắn nắm tay tôi lại, “Bọn họ có lẽ còn người khác.”

“Nhưng, vết thương của anh…”

“Không chết được.” Hắn rửa sạch vết thương, rồi lấy dao hơ nóng trên bếp để cầm máu.

Tôi đứng bên cạnh mà tim đập thình thịch.

Hắn thực sự là Lộc Thành.

Ngoài hắn ra, tôi chưa từng thấy ai đối xử tàn nhẫn với người khác, mà còn tàn nhẫn hơn với chính mình.

“Nhìn gì, nhìn rồi lại sợ.” Hắn đuổi tôi ra ngoài, “Kéo rèm lại, đừng bật đèn.” Hắn dặn dò.

“Được.”

Tôi không dám không nghe lời.

Tôi đã chứng kiến kẻ thù của hắn độc ác đến mức nào.

Đợi nửa tiếng, hắn để trần nửa thân trên đi ra.

Những vết thương trên người càng thêm chói mắt.

“Có quần áo không?”

“Quần áo của bố tôi có được không?” Tôi vào phòng bố tìm quần áo cho hắn.

“Tôi không quen mặc đồ của người khác.”

Đúng vậy, hắn là một người rất sạch sẽ, không bao giờ mặc đồ của người khác.

Hắn nói bất kỳ ai bên cạnh hắn cũng có thể chết dưới tay hắn, hắn cảm thấy không may mắn.

“Vậy quần áo của tôi anh cũng không mặc vừa.”

“Thế này không được sao?” Hắn hỏi tôi.

“Được.”

Trước mặt hắn, tôi luôn tuân theo mọi mệnh lệnh.

“Thôi, lát nữa lại dọa cô. Đi lấy bộ đồ ngủ rộng của cô cho tôi.”

“Hả?”

Năm phút sau, hắn mặc bộ đồ ngủ dâu tây của tôi, đứng trong bếp mài dao.

Ai không biết còn tưởng hắn đang chuẩn bị thái rau.

“Tôi không chết, cô thất vọng lắm sao?” Hắn ngước mắt nhìn tôi.

Tôi đứng đó không nói gì.

“Là tôi quá chiều cô, không ngờ lại ngã vào tay cô.” Hắn cười tự giễu.

“Xin lỗi anh, tôi có thể làm bất cứ điều gì, anh có thể đừng động đến bố mẹ tôi không?” Tôi đi tới ôm hắn, cầu xin.

Tôi thực sự rất sợ hãi.

Một mình tôi ở Miến Bắc, có chết thì cũng chết, ít nhất sẽ không liên lụy đến bố mẹ.

Giờ đây một nhân vật nguy hiểm như hắn lại đến đây, tôi vô cùng hối hận về những gì mình đã làm.

“Bất cứ điều gì?” Hắn cười, bóp cằm tôi, “Về Miến Bắc với tôi cũng đồng ý?”

Tôi sững người.

Trở lại nơi địa ngục đó ư?

Từ đó về sau, lại là những ngày tội ác và tra tấn tăm tối? Vừa nghĩ đến, cả cơ thể tôi đã phản kháng.

Nhưng tôi lại gật đầu.

“Đồng ý.”

“Bây giờ đi luôn được không?” Tôi cầu xin hắn.

“Đi đâu?” Hắn cúi đầu nhìn tôi.

“Miến Bắc.” Tôi có thể đi với hắn, đi càng nhanh càng tốt, như vậy hắn sẽ không có thời gian động đến bố mẹ tôi.

Hắn nhìn tôi rồi đột nhiên bật cười, đưa tay xoa đầu tôi, “Cô có biết không, mỗi lần cô dỗ dành tôi như vậy, tôi đều cảm thấy đó là từ tận đáy lòng?”

“Rõ ràng não tôi đã đưa ra phán đoán đúng đắn, nhưng trái tim tôi vẫn cố chấp muốn sửa lại suy nghĩ của não, muốn tin rằng lời cô nói là thật.”

“Xin lỗi.” Tôi đứng sững sờ.

“Cô không cần xin lỗi. Dỗ dành tôi thêm vài câu nữa đi, tôi thích nghe.” Hắn thu lại ánh mắt, tiếp tục mài dao.

Buổi tối, tôi chủ động mời hắn vào phòng tôi.

Hắn không từ chối, cũng sẽ không từ chối.

Hắn là người có dục vọng cao nhưng lại cực kỳ kiềm chế, không bao giờ dồn hết sức lực vào một người phụ nữ nào. Nhưng ngoài điều này ra, tôi dường như không còn cách nào khác để làm hài lòng hắn.

Trong đêm.

“Đau không?” Tôi thấy hắn ôm tôi mà cau mày, nên hỏi.

“Cô thử bị đâm hai nhát xem sao.” Hắn đau đến nhắm nửa mắt, không muốn nói chuyện.

“Vậy làm thế nào? Chỗ tôi không có thuốc giảm đau.” Tôi định đứng dậy tìm thuốc cho hắn.

Hắn lại kéo tôi về, “Cứ để tôi ôm một lát.”

Hắn vùi đầu vào cổ tôi, vẻ mặt đáng thương, như một chú chó lớn.

Nhưng chỉ có tôi biết, hắn là một con sói.

“Thế này có tốt hơn không?” Tôi đánh bạo, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Hắn sững lại, rồi đột nhiên cười, “Tốt hơn nhiều rồi.”

Thế là tôi bắt đầu hôn hắn một cách tỉ mỉ, để hắn cảm thấy dễ chịu hơn.

Có lẽ vì tôi chưa bao giờ chủ động như vậy, hắn im lặng nhìn tôi, rất hài lòng.

Nhưng đến cuối cùng, hắn lại đẩy tôi ra.

“Đừng hôn nữa.” Hắn ngắt lời tôi.

“Tại sao? Tôi làm gì sai sao?” Tôi ngơ ngác nhìn hắn.

Rõ ràng những điều này đều là hắn thích.

“Tôi thấy cô không phải muốn làm tôi hết đau, mà là muốn làm tôi đau hơn.” Hắn khẽ mắng bên tai tôi, “Đừng quyến rũ tôi nữa.”

“Ồ.” Tôi ngoan ngoãn đáp.

“Không vui?” Hắn bóp má tôi một cái.

“Không.”

“Không vui thì sao lại xa tôi thế?” Hắn kéo tôi lại.

“Sợ chạm vào vết thương của anh.”

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, thở dài một hơi, cuối cùng ôm tôi vào lòng, “Cô muốn gì, ông đây lần nào mà không chiều cô?”

Hắn khẽ mắng tôi, rồi cuối cùng kéo tôi vào vực thẳm vô tận.

Tôi không thể từ chối, hắn ghét bị từ chối.

Tôi như một con cá trong tay hắn, vùng vẫy vài cái, cuối cùng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, và đành nằm đó.

Sau đó, hắn vào phòng tắm, rồi quay lại ôm tôi, dùng ngón tay thon dài véo mặt tôi, in một nụ hôn lên đó.

“Xà phòng của cô thơm thật.”

Tôi ngượng ngùng hất tay hắn ra, dùng chăn che kín đầu.

Cuối cùng, hắn ôm tôi, chìm vào giấc ngủ say.

19

Sáng hôm sau, Lộc Thành bị sốt.

Vết thương bị nhiễm trùng.

Tôi ở nhà chăm sóc hắn, hạ sốt cho hắn, nấu cháo cho hắn, chăm sóc hắn tận tình.

Mặt hắn trắng bệch, nắm chặt tay tôi, “Có phải cô sợ hãi nên mới đối xử tốt với tôi không?”

“Đương nhiên không phải.”

“Vậy là vì thích tôi sao?” Hắn gượng cười hỏi tôi.

“Ừ.” Tôi lau mặt cho hắn, rồi lau mồ hôi trên người, “Đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Vậy cô nói thêm chút nữa đi. Dù là lời nói dối, tôi cũng thích nghe.” Hắn sau khi bị bệnh, cứ như một đứa trẻ, bám lấy tôi.

Không ai biết rằng một người trông vô hại như vậy, trên tay lại có rất nhiều mạng người.

“Được, tôi sẽ ở bên anh.”

Tôi thực sự không biết nói gì, đành lấy một cuốn tiểu thuyết kinh điển ra đọc cho hắn nghe.

Hắn nhắm mắt, nghe đến mức tôi tưởng hắn đã ngủ rồi.

Nhưng hễ tôi dừng lại, hắn lại mở mắt ra, bảo tôi tiếp tục.

“Nghe người khác đọc truyện là cảm giác thế này à?” Hắn cười hỏi tôi.

“Hồi nhỏ, mẹ anh không đọc truyện cho anh nghe sao?” Vừa nói xong tôi đã hối hận.

“Không có.” Ánh mắt hắn lập tức trở nên u buồn.

Tôi đành an ủi, đưa tay vuốt tóc, vuốt mặt hắn, cuối cùng in một nụ hôn sâu lên môi hắn, “Vậy sau này tôi sẽ đọc truyện cho anh nghe có được không?”

Hắn đột ngột quay mặt đi.

Tôi nhìn thấy trong gương, khóe mắt hắn đỏ hoe.

Sự bàng hoàng đó khiến tôi không thể nào quên được.

“Tôi làm sai sao?” Tôi lo lắng nhìn hắn.

“Không có. Sau này đừng bày tỏ tình cảm sâu sắc như vậy, tôi sợ mình sẽ hối hận.” Hắn quay lưng đi, không thèm để ý đến tôi nữa.

Tôi đã ở trong nhà chăm sóc hắn ba ngày ba đêm.

Cuối cùng hắn cũng hạ sốt, và có thể ăn uống được.

Tôi nhìn hắn lại bắt đầu đi lại trong nhà tôi, nhận đủ các cuộc điện thoại, và thở dài một hơi.

Tôi rất hoang mang, tôi không biết mình có nên cứu hắn hay không.

Thật ra, hắn đã thành ra như vậy, tôi muốn hắn chết cũng không phải là không có cơ hội.

Nhưng tại sao tôi lại do dự, ngay cả bản thân tôi cũng không biết.

Có lẽ là vì sự yếu đuối mà hắn thể hiện ra, một điều mà tôi chưa bao giờ thấy, nên tôi đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất.

Cũng có thể, tôi biết rõ rằng, dù hắn có như thế, bóp chết tôi vẫn dễ hơn bóp chết một con kiến.

Đang nghĩ ngợi, bỗng có tiếng mở khóa ở cửa.

“Nhiễm Nhiễm, con có ở nhà không?”

Là bố tôi.

Dây thần kinh trong não tôi lập tức căng cứng.

Tôi không muốn ông ấy vào, tôi sợ Lộc Thành sẽ làm gì đó với ông.

Nhưng không kịp rồi, Lộc Thành đã nghe thấy, hắn bước ra ngoài.

“Không mở cửa?” Hắn nhìn cánh cửa hỏi tôi.

Tôi biết không thể trốn tránh, đành cứng rắn ra mở cửa.

Bố tôi đầu tiên nhìn tôi, hỏi tại sao tôi không nghe điện thoại, cũng không đi học.

Tôi còn chưa kịp mở lời, ông đã thấy Lộc Thành đang dựa ở cửa phòng.

Hắn vừa tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Mặt bố tôi lập tức xanh mét.

Cuối cùng ông vẫn không nói gì, chỉ im lặng bước vào.

Lộc Thành như đang xem kịch, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của tôi, có vẻ còn hơi đắc ý.

Tôi giục hắn vào phòng thay đồ.

“Sao căng thẳng thế, người ngoài không biết lại tưởng hai chúng ta đang lén lút.”

“Đừng nói nữa, mau thay đồ đi.”

“Có cần tôi diễn tốt một chút không?” Hắn cười trêu.

“Anh có thể ôn hòa một chút được không? Tôi không muốn bố tôi lo lắng.”

“Tôi có ôn hòa đến mấy, bố cô biết chúng ta đã… ông ấy còn không nổi giận với tôi sao?” Hắn cười hỏi.

“Vậy phải làm sao?” Tôi thật sự căng thẳng muốn chết.

Căng thẳng đến mức khó thở.

“Thưởng một chút đi, tôi sẽ cố gắng.” Hắn ôm eo tôi, cúi đầu đòi “phần thưởng”.

Tôi không còn cách nào, kiễng chân, nhẹ nhàng hôn hắn một cái.

Mặt tôi đỏ bừng, hắn mới chịu tha cho tôi, ngoan ngoãn thay đồ rồi đi ra.

Khi ra ngoài, bố tôi đang cặm cụi nấu ăn trong bếp.

Lộc Thành lười biếng nói muốn vào giúp.

Tôi hoảng hồn.

Hắn giúp cái gì chứ?

Nhưng hắn lại nhìn tôi với ánh mắt trấn an, kiên quyết đi vào bếp.

Lần đầu tiên, tôi giả vờ vào lấy bát, thấy hắn đang rửa rau cho bố tôi.

Lần thứ hai, tôi giả vờ vào lấy cốc, hắn đang giúp bố tôi thái rau.

Lần thứ ba, tôi giả vờ rửa hoa quả, hắn thuận tay lấy rửa luôn, gọt vỏ, bỏ hạt, bảo tôi ngoan ngoãn ra ngoài xem TV trước.

“Khó chịu, ra ngoài chờ đi.” Hắn xoa đầu tôi.

Bố tôi nhìn cả hai chúng tôi một cái, tôi nghi ngờ mình nhìn nhầm, vì bố tôi trông có vẻ còn khá hài lòng?

Khi ăn cơm, bố tôi mở bia, Lộc Thành uống cùng ông.

Hai người vừa trò chuyện, khung cảnh lại hài hòa một cách lạ thường.

“Tôi không cần cậu phải cho con gái tôi cái gì, hay phải đối xử với gia đình tôi ra sao. Cậu đã quyết định ở bên con bé, thì hy vọng cậu sẽ dành thời gian cho nó, yêu thương nó cả đời, che chở, bao dung cho nó, đừng bận công việc quá.” Bố tôi lại uống một ngụm bia, “Tôi là một ví dụ thất bại.”

Nghe ông nói công việc đừng quá bận rộn, tôi đột nhiên thấy chua xót.

Ông cũng biết công việc của mình bận rộn cơ mà.

“Tại sao biết lý do mẹ chia tay bố, bố vẫn không thay đổi? Công việc thực sự quan trọng hơn gia đình sao?” Tôi không nhịn được mà chất vấn ông, “Sau khi con mất tích, bố vẫn đi làm bình thường, đó chính là giọt nước tràn ly đối với mẹ.”

Ông sững sờ nhìn tôi, rồi đột nhiên mắt đỏ hoe, “Bởi vì lúc đó lớp bố chủ nhiệm chỉ còn một tháng nữa là thi đại học. Con có biết một tháng đó ý nghĩa gì không? Một tháng đó quyết định bước ngoặt cuộc đời của các em.”

“Bố không thể vì lý do cá nhân mà hủy hoại cả cuộc đời của những đứa trẻ khác.”

“Không thể hủy hoại cuộc đời của người khác, thì hủy hoại cuộc đời con à?” Tôi không kìm được khóc nức nở.

“Bố sai rồi.” Ông cúi đầu khóc không thành tiếng.

Thế là cả buổi chiều hôm đó, Lộc Thành im lặng nhìn bố tôi và tôi khóc như hai kẻ ngốc.

Trước khi đi, bố tôi đặc biệt dặn dò Lộc Thành: “Là một người đàn ông, phải bảo vệ người mình yêu, đừng làm những điều tổn thương cô ấy.”

Đưa bố đi xong, Lộc Thành ôm tôi.

“Thôi nào, đừng khóc nữa.” Tính khí hắn có chút nóng nảy.

Nhưng tôi lại không hiểu tại sao hắn lại tức giận.

“Khóc cũng không được, anh giết tôi đi.” Tôi buông xuôi.

“Cô cứ ngày nào cũng dùng câu này để uy hiếp tôi, không thể đổi câu khác sao?” Hắn cúi đầu nhìn tôi. “Nói đi, làm sao mới không khóc?”

“Không nói?”

Đột nhiên cơ thể tôi nhẹ bẫng, hắn vác tôi vào phòng, khóa cửa lại.

“Lộc Thành, đồ khốn.” Tôi đánh hắn.

Hắn lại không chống trả, “Không phải cô mới biết hôm nay.”

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!