Góc Của Chan

GIÓ MANG EM ĐẾN- CHƯƠNG 5

14

Trình Dã nắm tay tôi, rời khỏi hội trường.

Chúng tôi lại một lần nữa đến bên bờ biển, nơi mà lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

“Không giận nữa chứ?” Tôi không kiềm được hỏi.

Cậu ta thở dài, “Tôi đã tự dỗ dành được bản thân rồi.”

Đường Khinh Khinh vạt váy chạy theo, chặn chúng tôi lại.

“Trình Dã, chị tôi đang không ổn về mặt tinh thần, cậu thật sự muốn bên cạnh chị ấy sao?”

Cậu ta cau mày, không đáp.

Cô ta rưng rưng nước mắt, nói:
“Tại sao, tại sao lại không phải là tôi? Tôi có thể cùng cậu đi học, cùng cậu vào đại học, cùng cậu trải qua cả cuộc đời, còn chị ấy như quả bom nổ chậm, không biết ngày nào sẽ phát bệnh…”

“Bởi vì chị ấy là Ôn Ngôn.” Cậu ta cười nhẹ, “Là chị ấy đã nhận nuôi tôi khi tôi tuyệt vọng đến mức muốn tự sát, là chị ấy đã trả tiền viện phí khi tôi bị đánh gần chết, chị ấy hiểu mọi góc tối trong tôi, vẫn luôn đối xử tốt với tôi như trước. Những lý do đó đã đủ chưa?”

Đường Khinh Khinh đứng chết lặng, không nói nên lời.

Cậu ta không quan tâm nữa, kéo tay tôi tiếp tục tiến về phía biển sâu.

“Khóc gì vậy?” Cậu ta dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên má tôi,

“Đã cảm động chưa?”

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, những việc nhỏ bé tôi làm lại để lại ấn tượng sâu đậm đến vậy trong lòng Trình Dã.

Cậu ta đã từng chịu đựng biết bao đau khổ, chỉ cần một chút ngọt ngào thôi là đã hết lòng tận tụy.

“Thật ra tôi không định thổ lộ sớm vậy đâu.” Trình Dã dùng cằm chỉ về phía bờ biển xa,
“Tại cô ta bắt ép tôi phải nói.”

Tôi không nhịn được, cười đến nổi một bọt mũi.

Sóng biển đã phủ qua đến bắp chân chúng tôi, thủy triều lên xuống, những con mòng biển cũng dừng lại bên cạnh làm chứng.

“Thì ra ngày đó cậu đã có cảm giác như vậy.”

Ngày Trình Dã định tự tử, tôi chưa thể thấu hiểu, nhưng giờ đây tôi đã hiểu rồi.

“Muốn nhảy một lần không?”

Dù nói vậy, cậu ta vẫn nắm chặt cổ tay tôi hơn, “Tôi sẽ nhảy cùng chị.”

Giữa trời đất bao la, mọi vật đều im lặng, chỉ còn tiếng giọng trong trẻo của chàng trai.

Thế gian này, không ai yêu tôi.

Chỉ có Trình Dã.

Tôi hít một hơi, lau khô nước mắt,
“Được thôi, cùng chết chung cũng ngầu, đúng không?”

Cậu ta gật đầu, dùng hai tay làm loa, hướng về phía xa gọi lớn:
“Ôn Ngôn, chị siêu–ngầu–”

Tôi cũng bắt chước theo Trình Dã, thỏa thích trút hết cảm xúc.

Hét cho mệt, rồi ngồi bệt xuống bãi cát, mặc kệ thế gian bàn tán, chỉ trỏ.

Điên rồi, thì sao?

Trình Dã sẽ cùng tôi điên.

Bỗng dưng tôi cảm thấy, trong cuộc đời u ám của mình bỗng lóe lên một tia sáng.

Tia sáng ấy mang tên: Trình Dã.

Chỉ là cảm xúc vẫn chưa kịp nguôi ngoai, thì chúng tôi đã bị dẫn đi.

Đường Khinh Khinh gọi cảnh sát đến.

Tôi và Trình Dã ngồi trong phòng hòa giải, nhìn nhau mỉm cười.

Ba tôi và ba cậu ta đều bị gọi tới, từng người một bị la rầy.

Trước khi rời đồn cảnh sát, Đường Khinh Khinh đi qua bên tôi, nhỏ giọng nói:
“Chị đúng là một kẻ điên thật. Tôi không đấu lại được với người điên, điểm này tôi thua, nhưng tôi có ba, còn chị thì không.”

Tôi đứng im lặng, chẳng biết nói gì.

Cô ta đúng là… một “đứa con gái” tuyệt vời của ba tôi thật.

Đến cả cách giết người trong lòng cũng học được một trăm phần trăm.

Trình Dã đứng chắn giữa hai chúng tôi, nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay tôi.

“Cô ta có gì mà đáng để chị phải quan tâm đâu, chỉ cần có tôi là đủ rồi.”

15

Cách đó chừng năm mét, ba tôi đứng tựa vào xe, cau mày nhìn tôi.

“Mày rốt cuộc muốn thế nào nữa?”

“Chẳng phải tao đã nói rồi sao, đừng đến đây nữa?”

Trong mắt ông ta, hai chữ khinh miệt viết rõ rành rành.

Tôi khẽ cười lạnh:
“Là cô ta mời tôi đến, cũng là cô ta—chọc vào trước.”

Đường Khinh Khinh bị tôi điểm tên, mặt tái mét:
“Ba ơi, chị ấy uống nhiều rồi…”

Thấy chưa? Cứ phải giả vờ làm đóa hoa trắng ngây thơ, tiếc là diễn chưa tới.

Tôi phẩy tay một cách dứt khoát.

Xem như chào tạm biệt quá khứ.

Không xa, ba của Trình Dã vừa bước ra từ đồn cảnh sát, phun một ngụm nước bọt về phía cậu ta.

“Muốn chết thì đi chết ở chỗ khác, đừng lôi tao theo.”

Tôi vội chạy đến, bịt tai Trình Dã lại.

Tôi không muốn cậu ta phải nghe những lời đó.

Mãi đến khi người kia đã đi xa, tôi mới buông tay xuống.

Trình Dã xoa đầu tôi, cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Có vẻ như từ giờ, chúng ta sẽ phải dựa vào nhau mà sống rồi.”

Cậu ta nắm lấy tay tôi, siết chặt, lại siết chặt thêm nữa, như thể sợ tôi sẽ bỏ chạy.

Mặt trời lặng lẽ khuất sau đường chân trời, chúng tôi sóng vai đi cùng nhau.

Giống như… hai con chó nhỏ lạc lõng giữa thế gian.

Tôi vốn không phải kiểu người hay rơi nước mắt, nhưng những lời Trình Dã nói với tôi lại dịu dàng đến thế.

“Sau này nhé.”

“Khi chị giận, khi chị ghen, khi chị thấy không vui…”

“Phải nói với tôi.”

“Không được đẩy tôi ra xa, càng không được nói ‘Tôi không sao’.”

“Biết chưa, nhóc Ôn Ngôn?”

Tôi biết rồi.

Tôi thầm nói trong lòng mình.

Ngày sinh nhật lần thứ hai mươi lăm, tôi đã ước một điều:
Chúc cho bản thân, mỗi năm mỗi tuổi, đều có thể tỉnh táo mà sống tiếp.

Thổi nến xong, vừa mở mắt ra, tôi liền bắt gặp ánh mắt Trình Dã đang nhìn tôi, trong đó là nụ cười dịu nhẹ như gió xuân.

Trình Dã cắt bánh kem, đưa cho tôi, còn cưng chiều khẽ cọ nhẹ mũi tôi một cái.

Thật ra… đã từ rất lâu rồi, tôi không còn tổ chức sinh nhật nữa.

Ánh nến ấm áp lấp lánh, rọi vào nơi cằn cỗi trong tim tôi.

“Bộ dạng của chị khi ước nguyện dễ thương thật đấy, tôi muốn hôn quá.”

Cậu ta từ từ tiến lại gần, nghiêm túc hỏi:
“Được không? Cô chủ sinh nhật?”

Ánh sáng lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách của cậu ta, ánh lên bóng dáng tôi trong đó —
Trong thế giới nhỏ bé ấy, trong mắt Trình Dã, chỉ có mình tôi.

Tôi bị tình yêu của cậu ta làm cho mê mẩn, khẽ gật đầu đồng ý.

Cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, cậu ta buông ra một câu chửi thô tục, rồi miễn cưỡng đi mở cửa.

Ba tôi đứng ngoài cửa, cúi mắt nhìn chiếc bánh kem trước mặt tôi, thần sắc có phần trống rỗng và tiếc nuối.

Trình Dã đứng chắn trước cửa, tựa người vào khung, không có ý định để ông ta bước vào.

Vài ngày không gặp, người đàn ông trung niên ấy dường như già đi rất nhanh.

“Chúc mừng sinh nhật.”
Ông ta mỉm cười với tôi, đặt món quà trước cửa.

“Chuyện lần trước… là ba hiểu lầm con.”

Tôi nhìn bóng lưng ông ta, bình thản nói:
“Cầm về đi, tôi không muốn nhìn thấy ông nữa.”

Món quà bị Trình Dã ném xuống lầu, lăn lông lốc trên bậc thang.

Tay chân của búp bê Barbie bị gãy nát.

Bỗng chốc, một ký ức xưa cũ ùa về.

Năm tôi năm tuổi, từng quấn lấy ông đòi mua một con búp bê.

Khi đó, ông chỉ cau mày, bực bội lườm tôi một cái.

Tôi đã nghĩ, mình sẽ chẳng bao giờ có được nữa.

Món quà này, muộn đến hai mươi năm.

Nhưng tôi thì, đã chẳng còn là đứa trẻ thích búp bê từ lâu rồi.

Không hiểu vì sao, tôi lại cúi xuống nhặt những mảnh vụn ấy lên.

Cố gắng ghép lại hình dạng ban đầu của nó.

Tôi gắn mãi, thật lâu, dùng hết lọ keo này đến lọ keo khác.

Nhưng vẫn chẳng thể nào ghép lại được nguyên vẹn.

Khi những giọt nước mắt rơi xuống, tôi mới nhận ra —

Thứ tôi đang cố gắng hàn gắn.

Không phải là một con búp bê.

Thứ tôi đang cố gắng hàn gắn.

Là tình cha đã vắng mặt hơn hai mươi năm trời.

Cho đến khi Trình Dã đưa điện thoại cho tôi.

Đầu dây bên kia là giọng của Cố Dữ.

Chỉ mấy câu đơn giản.

Tay tôi run lên.

Búp bê trên tay vỡ nát hoàn toàn.

error: Content is protected !!