Góc Của Chan

BÊN ANH ĐẾN TẬN CÙNG THẾ GIỚI – CHƯƠNG 5

17

Tôi mua rất, rất nhiều thức ăn cho mèo.

Rồi đến thăm một chú mèo hoang mà tôi đã nuôi dưỡng suốt một thời gian dài.

“Meo…”

Tôi ngạc nhiên nhìn con mèo nhỏ đang cọ cọ vào ống quần mình.

Nó vốn rất lạnh lùng, xưa giờ chẳng bao giờ để ý đến ai.

Chỉ là… không biết có phải nó cảm nhận được sắp phải chia xa, lần đầu tiên, nó chủ động lại gần tôi.

Nó nhẹ nhàng cọ lên tay tôi.

Như thể đang nói:
“Chị… có thể đừng đi được không?”

“Ăn đi, ăn nhiều vào nhé.”

Tôi vuốt ve đầu nó, “Có lẽ từ nay sẽ không còn gặp lại nhau nữa.”

“Đống thức ăn này đủ cho em ăn lâu lắm rồi.”

Chú mèo này từng được một gia đình nhận nuôi, họ đối xử rất tốt với nó, nhưng chỉ sau vài ngày, nó lại tự chạy ra ngoài, chọn cuộc sống lang thang.

Nó không muốn bị giam giữ.

Trước khi rời đi, tôi bật một điếu thuốc, cúi nhìn nó.

Tạm biệt, mèo nhỏ.

Chúc em luôn được tự do.

18

Trên đường về nhà, tôi nghe tiếng ai gọi:
“Đường Tranh!”

Tôi nhìn lại, ngay lập tức nhận ra người đó:
“Dương Lâm?”

Là người bạn cũ lâu ngày không gặp.

Ngày còn đi học, cả lớp đều biết cậu ấy thầm thích tôi, nhưng cậu ấy chưa bao giờ thổ lộ, còn tôi thì giả vờ như không biết.

“Cậu còn nhớ tôi sao?”

Cậu ấy trông rất vui vẻ.

Tôi vén lại mái tóc ngắn, “Cậu chẳng thay đổi mấy. Còn cậu, lại còn nhận ra được tô sao.”

“Đương nhiên rồi,” Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt sáng rỡ, “Cậu vẫn như hồi đi học, chẳng thay đổi chút nào.”

“Vậy sao?” Tôi cười, nhưng nụ cười đượm buồn, “Có lúc nhìn chính mình, tôi cũng thấy xa lạ.”

Con đường đi lên cùng Thẩm Trụ thật khó khăn.

Mấy năm qua, tôi buộc mình từng chút một phải hòa nhập với họ, đến mức không còn nhận ra chính mình.

Còn Dương Lâm dường như chẳng thay đổi gì.

Khi cậu ấy cười, vẫn chân thành, ấm áp, một người đàn ông ngoài ba mươi mà vẫn giữ được vẻ trẻ trung hiếm có.

Cậu ấy nhìn tôi nghiêm túc, “Sao lại không nhận ra? Nhìn một người là phải nhìn vào mắt, chứ đâu phải nhìn quần áo hay kiểu tóc.”

“Đường Tranh, cậu không thay đổi, cậu chỉ đổi kiểu tóc mới thôi, nó rất hợp với cậu.”

Chỉ hai câu ngắn ngủi ấy, mà tôi đứng sững lại.

Tôi không thay đổi.

Tôi chỉ đổi kiểu tóc mới thôi.

“Cảm ơn cậu.”

Trước khi chia tay, cậu ấy nói sẽ gặp lại sau.

Tôi gật đầu đồng ý.

Thực ra là đang nói dối.

Tốt hơn là đừng gặp lại nữa.

Lần tới gặp nhau, có khi tôi đã thành…Một ma nữ rồi, không hay cho lắm.

19

Hành lý đã được thu dọn từ lâu.

Những món quà Thẩm Trụ tặng, rẻ tiền thì vứt đi, đắt tiền thì mang lên chợ đồ cũ bán rẻ.

Không còn tình nghĩa, những món quà ấy với tôi chẳng có giá trị gì nữa.

Đồ đạc của tôi không nhiều, thậm chí chẳng đủ đầy một vali.

Phần còn lại, tôi đốt hết.

Dù sao người chết cũng phải đốt đồ cũ, sớm hay muộn rồi cũng phải như vậy.

Khi trời bắt đầu tối, tôi kéo theo chiếc vali, không ngoảnh đầu lại, rời khỏi căn nhà từng được tôi xem là “mái ấm.”

Tối hôm đó, Thẩm Trụ ở khách sạn chuẩn bị cho ngày đón dâu mai, nửa đêm còn nhắn tin cho tôi:
“Ngày mai gặp nhé.”

“Bao năm qua, cuối cùng cũng cưới được em rồi.”

Tôi không trả lời tin nhắn.

Lúc này, tôi đã ngồi trong phòng chờ ở sân bay, cùng với Tần Viên.

Tôi cũng vừa xem được video cuối cùng của Tống Trinh.

Nam chính Thẩm Trụ cuối cùng cũng lộ diện, anh ta cùng cô ấy trồng một cái cây, rồi cùng viết một chiếc bình ước nguyện.

Trong bình là những ước vọng của họ.

Camera zoom cận, dòng chữ anh ấy viết: “Cô gái nhỏ, cả đời bình an.”

Còn Tống Trinh thì viết: mong tôi và Thẩm Trụ đừng rời xa nhau.

【Theo dõi bao lâu mà cuối cùng lại kết cục đau lòng, tôi khóc nức nở.】

【Thật sự không thể bên nhau sao?】

【Không biết cô dâu kia là ai, nếu còn chút lương tâm thì hãy buông tay đi, để họ được hạnh phúc được không?】

【M* mẹ mày, đã chặn hết rồi mà sao vẫn thấy? Để tôi chửi thêm một câu, đôi cẩu nam nữ! (chửi tôi lại bị phản đòn)】

Tôi thoát khỏi video.

Rút sim điện thoại vứt vào thùng rác.

Cùng lúc đó, tiếng loa thông báo chuyến bay vang lên.

Tôi và Tần Viên bước sát bên nhau tiến về cửa lên máy bay.

Không ngoảnh đầu lại.

20

Vân Nam là một nơi rất đẹp.

Tôi và Tần Viên dìu nhau leo lên núi tuyết Ngọc Long.

Thật ra chỉ leo được chưa tới nửa chặng.

Hai kẻ mang bệnh, leo được đến đó cũng đã là sức cùng lực kiệt.

Nhưng chúng tôi vẫn nhìn thấy phong cảnh rất tuyệt vời.

Chúng tôi đi ăn lẩu nấm.

Rất tươi, rất ngon.

Nhưng tôi chỉ ăn được hai miếng đã nôn hết ra—rất lãng phí.

Tần Viên ăn rất nhiều, chị ấy nói sẽ ăn thay phần của tôi.

Chúng tôi còn đi cưỡi voi.

Rồi đến ngắm Nhĩ Hải.

Nhĩ Hải đẹp lắm—đẹp đến mức khiến tôi và Tần Viên bốc đồng muốn cùng nhau nhảy xuống hồ tự vẫn.

Chỉ là, kế hoạch còn chưa kịp thực hiện, đã bị một cô dì nhiệt tình bên cạnh chạy tới ngăn lại rồi.

“Các cháu làm cái gì đấy hả?”

Một cô bác nói giọng Đông Bắc đặc sệt, hốt hoảng chạy đến kéo tụi tôi lại:
“Hai đứa con gái xinh xắn thế này, đời còn dài, có chuyện gì mà không qua được cơ chứ?”

“Nghe lời bác một câu: sống cho tử tế vào. Sống mới là chuyện quan trọng nhất, còn lại đều là vớ vẩn cả.”

“Bác mang theo kẹo đây, ngọt lắm. Ngoan nào, ăn một viên cho vui lên chút, đừng nghĩ dại nữa.
Bố mẹ tụi cháu mà biết, họ đau lòng biết chừng nào.”

Bác thật sự rất tốt bụng.

Tôi và Tần Viên ngoan ngoãn nhận lấy kẹo, ăn hết, liên tục cam đoan sẽ không dại dột nữa,
bác mới chịu rời đi, nhưng vẫn vừa đi vừa ngoái đầu lại ba lần như sợ tụi tôi đổi ý.

Kẹo rất ngọt.

Ngọt đến mức… tụi tôi bỗng không còn can đảm để chết nữa.

Bọn tôi quyết định—nghe lời bác.

Cố sống cho tử tế.

Sống thêm được một ngày là lời một ngày.

Không lỗ.

error: Content is protected !!