Góc Của Chan

EM LÀ ĐOÁ HOA DUY NHẤT TRONG THÀNH PHỐ NÀY- CHƯƠNG 5

9

Sáng sớm thứ bảy, Hoắc Phàm đến đón tôi đi tạo kiểu.

Khi chọn váy, anh ấy cũng cố tình chọn chiếc cà vạt cùng màu với tôi, tóc được chải tỉ mỉ ra phía sau, giống như con công đang phát tán hormone khắp nơi vậy.

Vì thấy anh coi trọng cô bạn này đến vậy, nên có thể Hoắc Phàm đã bị tổn thương nặng nề về mặt tinh thần dưới tay cô ấy.

Vì vậy, tôi đã nhờ chuyên gia trang điểm trang điểm theo phong cách cô gái độc ác với đôi môi đỏ rực.

Tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ anh ấy trong tình huống này!

Đám cưới diễn ra ở một trang viên ngoại ô thành phố

Khi nhìn thấy Đồng Thái Vy và Thẩm Tinh Thần nắm tay nhau bên cạnh cô dâu chú rể, tôi đã choáng váng.

Hoắc Phàm thì thầm vào tai tôi: “A, sao họ lại ở đây? Mặc đồ đôi và thân mật quá”

Sau khi nhận ra tôi và Hoắc Phàm, Thẩm Tinh Thần bình tĩnh buông tay Đồng Thái Vi ra, nở nụ cười

Tôi cau mày và nhanh chóng tránh ánh mắt của anh ta.

Cũng may có Hoắc Phàm có mặt nên anh ta cũng không có mặt trơ tráo đi tới để chọc tưc tôi.

Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn âm thầm quan sát mối quan hệ giữa Hoắc Phàm và cô dâu, phát hiện hai người không hề quen biết nhau, cô dâu có vẻ hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Hoắc Phàm.

Và Hoắc Phàm cứ ríu rít bên tai tôi: “Ồ, Thẩm Tinh Thần bưng ly rượu cho Đồng Thải Vi, ân cần quá~”

Tôi không nói gì, chỉ nghe Hoặc Phàm phân tích nhỏ bên tai tôi hết câu này, đến câu khác

“Chậc, anh ta đã giúp đỡ Đồng Thái Vi khi cô ấy ngã xuống. Trong lòng anh ta thực sự đều hướng về cô ấy ~”

Hoắc Phàm quan sát phản ứng của tôi, nói: “Anh cũng cho rằng anh ta là một kẻ cặn bã, không nên tiếp xúc nhiều với loại người này”

Tôi luôn cảm thấy anh ta đang dùng mọi cách có thể để chứng minh cho tôi thấy Thẩm Tinh Thần là một kẻ cặn bã, mặc dù trong lòng tôi biết rất rõ sự thật này.

Tôi trợn mắt không nói nên lời.

Đến lúc ném bó hoa, Hoắc Phàm háo hức đứng dậy tham gia cùng đội giật bó hoa.

Tôi kéo vạt áo anh bảo anh đừng bốc đồng, đừng ham chơi quá
Chủ tịch tập đoàn Hòa Thái lại như một đứa trẻ, thật là mất mặt.

Hoắc Phàm sờ đầu tôi, cười khẳng định: “Yên tâm, anh hứa sẽ chụp được!”

TÔI: “……”

Cái con người này, đó có phải là điều tôi muốn nói đâu!

Có phải hôm nay anh ấy bị cướp mất hồn? Hay đây mới chính là con người thật Hoắc Phàm?

Không biết có phải vì Hoắc Phàm tham gia hay không, Thẩm Tinh Thần liếc nhìn một cái, từ chỗ ngồi đứng dậy.

Hoắc Phàm thân hình cao lớn đứng ở cuối, Thẩm Tinh Thần cố ý đứng ở bên cạnh anh

Giữa hai người có một bầu không khí u ám và u ám vô hình.
Cô dâu quay lưng lại và ném bó hoa về phía sau.

Một nhóm người nhảy lên.

Sau đó… chỉ thấy Hoắc Phàm vươn tay nắm lấy bó hoa trên không, đồng thời dùng sức đẩy mông, đẩy Thẩm Tinh Thần lùi lại ba mét.
Thẩm Tinh Thần nhất thời không để ý, trượt về phía sau một khoảng cách nhất định, bốn chân ngã xuống đất.

Hoắc Phàm đứng bên cạnh hét lớn với giọng điều giả vờ bất ngờ pha chút đùa cợt: “Anh Thẩm! Anh có sao không? Mau đưa tôi xem răng của anh còn đó không? Có cần tôi giúp không?”

Thẩm Tinh Thần ngẩng đầu, trán và thái dương giật giật: “Tôi…”

Anh còn chưa nói xong, Hoắc Phàm đã trực tiếp ngắt lời: “Anh không sao là được rồi, đừng nằm trên nền đất như thế, không tốt đâu, lạnh lắm đấy. Tôi phải đi tìm Di Di của tôi đây, anh cẩn thận nhé!”

Hoắc Phàm tự hào đưa hoa cho tôi

Tôi nuốt nước bọt trong im lặng.

Hoắc Phàm lạnh lùng ngày xưa chắc chắn là giả. 

error: Content is protected !!