Góc Của Chan

SAU KHI THẤT TÌNH TÔI Ở TRONG MỘNG GIÁO BÁ KHÓC- CHƯƠNG 5

14

Tôi đang nghĩ tôi nên xin lỗi các chị em của tôi như thế nào

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến

Trương Duyệt Duyệt gọi điện thoại cho tôi.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói lớn của cô ấy nghe rất hưng phấn:

“Nơi đó ở đâu vậy Sở Huỳnh? Chúng tớ không tìm ra địa chỉ cậu đang đứng”

Đặc điểm của bốn người trong ký túc xá của chúng tôi là giống nhau – Là những kẻ mù đường

Tôi tình nguyện ra ngoài đón họ, chứ để thêm thời gian nữa có khi họ lại lạc mất

Bị giáo bá túm lấy: “Anh sẽ đi cùng em.”

Âm thanh ồn ào của ba người phía sau vang lên

Thẩm Kỳ Đình ném một quả cầu khăn giấy về phía 3 người đối diện đang trêu chọc chúng tôi

Sau đó, anh quay đầu trấn an tôi:

“Mặc kệ bọn họ, bọn họ chỉ đang nói đùa thôi. Tính họ là như vậy đó”

Tôi ngước lên và mỉm cười nói: “Không sao đâu, tuy trông hơi không nghiêm túc nhưng mọi người cũng khá tốt tính”

Thẩm Kỳ Đình lập tức trịnh trọng, nghiêm túc nói:

“Quả thật, chỉ có anh là người duy nhất nghiêm túc”

Thật không? Em tin anh mới là lạ đấy

Nhóm của Trương Duyệt Duyệt nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi

Cô ấy vẫy tay hào hứng với chúng tôi. Thế là vội vàng nhanh chân, nhanh tay chạy tới, mở miệng nói:

“Cậu biết chuyện gì chưa?”

Tôi ngơ ngác nhìn cô ra vẻ “Chuyện gì cơ?”

“Cố Thụy và Liễu Linh Linh chia tay rồi!”

“Nghe nói Cố Thụy rất tức giận khi nhìn thấy ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trên diễn đàn, hình như lúc đó anh ta đang nhắn tin với Liễu Linh Linh hay sao ấy!”

“Nếu chúng tớ nhớ không nhầm thì không phải bọn họ chỉ mới yêu nhau được hai tuần sao?”

Mấy ngày nay, mỗi ngày đều có dưa ăn nha

Nhưng ai mà không thích ăn dưa

Tôi nắm tay Dương Duyệt Nguyệt dẫn đường:

“Đừng gấp, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Một bàn tám người, nhưng đã có sáu người trong số họ là lần đầu tiên gặp nhau,

Nhưng cuộc trò chuyện vẫn diễn ra sôi nổi, thậm chí như bạn bè lâu ngày chưa gặp mặt, nói chuyện không hết

Trương Duyệt Duyệt và những người khác thậm chí còn thêm số wechat cho nhau ngay tại chỗ.

Tôi cũng bị kéo một nhóm tên [Nhóm chia sẻ thông tin]

Tôi không nói nên lời: “…”

Ai mà không thích buôn chuyện chứ!

Khi bầu không khí sôi nổi nhất thì đột nhiên Trương Duyệt Duyệt đập bàn, đứng dậy, giơ ly rượu chứa Coca lên:

“Chúng ta hãy cùng chúc cho Cố Thụy có một mái tóc hói và đầy sự hôi thối dính trên người cậu ta nào!”

Tôi: “…”

Chơi đến nửa đêm, tám người chúng tôi vội vã trở lại trường,

Tất cả các chàng trai đều vỗ ngực và nói rằng họ sẽ đưa các cô gái chúng tôi trở lại trước.

Và sau đó, chúng tôi ở dưới lầu trong ký túc xá nữ.

Nhìn thấy Cố Thụy với khuôn mặt hốc hác đang đứng chặn ngay lối vào của kí túc xá nữ

15

Trương Duyệt Duyệt ghé vào tai tôi thì thầm:

“Hình như anh ta uống rượu, không phải sẽ vì say mà đến cầu xin cậu quay lại đó chứ?”

Tôi tôi nghiến răng thì thầm bên tai của Trương Duyệt Duyệt:

“Chị hai của tôi ơi, giọng nói và tiếng thì thầm của chị cũng đủ để người cách ba con phố nghe rõ đấy, cẩn thận cái miệng của cậu vào”

Đột nhiên nhìn lên, thì có đám học sinh đi ngang qua bỗng nhiên trong mắt chợt lóe lên

Giống như những con sói khi trăng tròn.

Cố Thụy lảo đảo đi tới trước mặt chúng tôi.

Cứ như thế anh ta được bao quanh bởi tám người.

Tôi thấy cô phụ trách ký túc xá cách đó không xa trông có vẻ lo lắng, trên tay hình như đang cầm điện thoại di động và có thể gọi bất cứ lúc nào

Chắc dì ấy nghĩ rằng đây là cảnh bắt nạt học đường rồi, nơi một cuộc đánh nhau có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Tài năng này của Cố Thụy cũng coi như một loại thiên phú đi

Ngay cả khi có vẻ như anh ta đến đây để xin lỗi, cũng có thể làm như mọi người đều bội bạc, làm như chúng tôi là người có lỗi với anh ta vậy.

Thật lãng phí khi nam chính của Quỳnh Dao không mời anh ta

Thật ra, tôi hơi tự hào, có chút tự mãn

Cố Thụy ơi, Cố Thụy à!

Hóa ra anh cũng có ngày hôm nay!

Tôi liếc nhìn giáo bá, và anh dường như ngay lập tức hiểu tôi đang nghĩ gì.

Anh mỉm cười nói: “Không sao, anh đều có thể.”

Sáu người bên cạnh đồng loạt phát ra một tiếng thở

Các anh em của giáo bá không hẹn mà cùng giơ ngón tay cái lên, ra ý là hiểu vấn đề:

“Không hổ là đại ca của chúng ta, đầu óc này, vóc dáng này, chính là nhất!”

Tôi không thể không nhìn vào ngực của anh

Chà, nó thực sự lớn.

Tôi thật hài lòng.

Ngay cả Trương Duyệt Duyệt và các chị em cũng nắm lấy tay tôi:

“Sở Huỳnh, phúc khí của cậu vẫn còn ở phía sau đấy!”

Tôi trố mắt, nhìn chị em của mình, khuôn mặt lộ đầy sự khó hiểu:

Trương Duyệt Duyệt thở dài, chậc chậc lưỡi: “Đức hạnh của đàn ông chứ sao, đại tỷ à, chưa gì cậu đã trở thành một người đối với giáo bá không ai được đụng vào rồi, very good.”

Tôi cười khờ, chỉ nhìn bọn họ trầm trồ nói luyên thuyên đủ thứ chuyện

“Nếu giáo bá có một người anh em giống như vậy, hãy nhớ giới thiệu với chúng tớ đấy.”

Ba anh em bên cạnh kẻ bắt nạt học đường ngay lập tức ngừng làm trò khi họ nghe thấy điều này.

Lồng ngực của mỗi người họ đều đập rất mạnh

Thể hiện bản thân như một con công mở màn hết chiếc “áo khoác” của mình

“Bên này, bên này, chúng tôi cũng không tệ! Các câụ thấy sao?”

Khuôn mặt vốn đã khó coi của Cố Thụy rồi, sau khi một bị vài người trong chúng tôi ngắt lời, không ai để ý đến sự tồn tại của Cố Thụy. 

Nhìn ta lúc này thật sự rất thảm. Nó thậm chí đã xấu xí, bây giờ còn xấu thảm hại hơn

Tôi vội vàng an ủi:

“Cố Thụy đừng lo lắng, anh chỉ có khuôn mặt này thôi à, nếu anh nóng nảy, anh với bộ dạng này, với sắc mặt của anh sẽ rất xấu xí”

Những lời này xuất phát từ tận đáy lòng tôi và đều là những lời nói rất chân thành.

Hiển nhiên, Cố Thụy không nghĩ như vậy.

Anh ta cười gượng gạo nói: “Anh biết em hận anh, muốn trả thù anh thôi”

Thấy tôi im im, anh ta liền nói tiếp: “Là em làm đúng không?”

Mắt tôi mở to, nhìn với dáng vẻ không hiểu, với thái độ bất lực

error: Content is protected !!