Góc Của Chan

CHƯƠNG 5

14

Không biết anh ấy có ngủ được không, nhưng dù sao thì tôi cũng không ngủ được.

Cánh tay của Tống Thần ấn vào ngực tôi, tôi không dám cử động.

Sợ…kiềm không được mà đè anh ấy.

Tôi không dám buông tay, sợ anh sẽ lặng lẽ rời đi.

Không ngủ được, tôi nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh.

Lông mi thật dài, làn da trắng nõn, không biết tại sao lại đẹp như thế

Không biết qua bao lâu, có vài âm thanh ngắt quãng vang lên từ phòng bên cạnh.

Tôi chợt nhận ra đó là gì, má tôi chợt đỏ bừng, co rúm người trong chăn.

Chiếc giường đơn quá hẹp và không thể tránh khỏi chạm vào da thịt anh.

Tôi vội vàng rút chân lại, sợ làm anh lạnh

Mùa đông đến, tay chân tôi sẽ lạnh ngắt, tối nay tôi không ngâm chân, đến bây giờ chân tôi vẫn lạnh.

Chỉ trong chốc lát, tôi thấy anh ấy mở mắt ra.

Tống Thần rút tay anh ra, xoay người lại, chân tôi bị ép chặt vào bắp chân anh.

Thật ấm áp…như tôi đã tưởng tượng

Anh ấy cảm nhận được sự lạnh lẽo của chân tôi

Tôi cố gắng thoát ra một cách vội vàng, nhưng không thể cử động được.

“Đừng cử động.” Giọng anh có chút khàn khàn.

Tôi không dám nhìn anh mà vùi mình vào gối từng chút một.

Bầu không khí trở nên kỳ quái, tôi cảm thấy có chút xấu hổ, lén nhìn Tống Thần.

Nhưng thấy anh bất động, nhìn lên trần nhà trong trạng thái xuất thần.

Hóa ra tôi không phải là người duy nhất xấu hổ…

Màn đêm dần trở nên yên tĩnh, tôi chợt có những suy nghĩ khác.

Tôi ghé sát vào tai anh và hỏi: “Anh có biết sự khác nhau của hôn không?”

Tống Thần tựa hồ cũng biết, cũng không có trả lời, anh dịch chuyển ra phía ngoài, bình tĩnh cách xa tôi một khoảng.

Làm sao tôi có thể để anh đi được, tôi vòng tay qua vai anh đe dọa: “Nếu anh cử động nữa, em sẽ ngã vào người anh.”

Tống Thần gần như vì tôi mà mất bình tĩnh, dùng ánh mắt nhẫn nhịn nhìn tôi: “Em muốn làm gì?”

Một câu trả lời rất không phù hợp ngay lập tức hiện lên trong đầu tôi.

Tôi sốc vì sự vô liêm sỉ của mình đến mức áp trán vào vai anh mà cười không ngừng.

Cười vừa đủ, tôi nghiêm túc ngẩng đầu lên nói: “Em không nghĩ gì cả, em chỉ muốn hỏi anh, anh có biết sự khác nhau của hôn không?”

Tống Thần không nói gì.

Gió nổi lên ngoài cửa sổ và bóng cây đung đưa.

Tôi chậm rãi tiến lại gần anh: “Anh không nói thì em coi như anh không biết, em dạy anh…”

Cúi đầu hôn lên khóe môi anh.

Anh ấy đột nhiên mở to mắt và nhìn tôi bằng đôi mắt hắc thạch đó.
Gò má hơi đỏ lên, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Đừng nhìn chằm chằm vào em, em là đang dạy kiến thức cho anh.”

Chống khuỷu tay lên, nhắm mắt lại, cho bản thân thêm chút dũng khí

Nhưng Tống Thần không hợp tác.

Tôi hôn anh một cách bừa bãi, tôi toát mồ hôi nhưng vẫn không tìm được phương pháp

Tôi tức giận mở mắt trừng mắt nhìn anh: “Sao anh lại như thế”

Tôi nghe thấy anh ấy cười.

Giây tiếp theo, thế giới quay cuồng.

Đôi mắt của tôi hoàn toàn bị anh chiếm giữ, đôi mắt đen láy ấy như những cơn lốc hút đi lý trí của tôi.

Tôi như muốn chết chìm trong đôi mắt ấy.

Tống Thần cúi xuống, không sốt sắng mà hướng dẫn tôi một cách chậm rãi và kiên nhẫn.

Hóa ra cứ thế này chân tôi lại yếu ớt.

Cuối cùng anh ấy cũng buông tôi ra, tôi gần như kiệt sức, ôm lấy cánh tay anh ấy và thở hổn hển.

Tống Thần đưa tay nhẹ nhàng chạm vào tóc tôi như một con mèo con.

Sau đó anh cúi đầu hôn lên trán tôi rồi nói: “Ngủ đi.”

15

Ngày cuối cùng của chuyến đi, Tống Thần nói anh ấy nói cần phải đi đến một nới, bảo tôi đợi anh ấy.

Như thể lo lắng, anh ấy dặn tôi nếu ra ngoài đi dạo, phải chú ý an toàn

Suốt chặng đường này tôi như hình với bóng với anh ấy, đột nhiên phải tách ra, tôi có chút không nỡ

Tôi túm lấy vạt áo anh, nhỏ giọng nói đi nói lại: “Nơi đó là nơi nào thế? Anh có thể đưa em đi cùng được không?”

Anh quay người lại và không nói gì trong giây lát.

Tôi nói thêm: “Em sẽ chỉ đứng ở cửa và không làm phiền anh, được không? Em muốn ở bên anh.”

Tống Thần mím môi, cuối cùng nói: “Được.”

Khi xe buýt dừng lại, anh nắm tay tôi đi về phía trước, xe dừng lại ở một cửa hàng cung cấp đồ tang lễ.

Trước cửa cửa hàng có những bông hoa cúc vàng và trắng, một số thật và một số giả.

Những biệt thự giấy, ô tô giấy và quần áo giấy đều có nhiều màu sắc sặc sỡ, không hề ma. quái mà giống những tác phẩm nghệ thuật hơn.

Tống Thần nhanh chóng bước ra, mang theo một túi tiền âm phủ và nhang, không nói lời nào dẫn tôi về phía trước.

Tôi chợt nhận ra hôm nay anh ấy mặc đồ đen.

Khi xuống xe lần nữa, chúng tôi đã đến cổng Nghĩa trang Liệt sĩ.

Vị trí của nghĩa trang rất bí mật và phải làm nhiều thủ tục để vào.

Sau khi Tống Thần làm xong thủ tục, người bảo vệ mở cửa ra hiệu cho chúng tôi vào.

Tôi đại khái nhận ra Tống Thần đang dẫn mình đi đâu, nhìn chằm chằm vào đôi bốt da màu đỏ của mình, có chút do dự.

Màu sắc…tươi sáng quá.

Tống Thần tiến lên vài bước, hơi nhướng mày khi thấy tôi không đi theo.

Đó là một cái nhìn đầy thắc mắc.

Tôi nói: “Anh có thể đợi em một chút được không? Em cởi giày ra.”

Anh khó hiểu, cau mày: “Em sẽ lạnh. Hơn nữa bên trong có con đường lát đá cuội, sẽ khiến em bị thương.”

Tôi nhanh chóng cởi đôi bốt da nhét vào cặp, cười khúc khích: “Không lạnh đâu, đi thôi.”

Lính canh cười trước: “Em gái, những người nằm bên trong đều là liệt sĩ, bọn họ không quan tâm đến chuyện này.”

Lúc này Tống Thần mới ý thức được, ánh mắt mờ mịt không rõ ràng.

Anh đặt chiếc túi trên tay xuống và bước tới.

“Em đến, họ đã rất vui rồi,” anh nói.

Sau đó, anh ấy mở khóa kéo cặp của tôi, lấy giày của tôi ra, nắm lấy mắt cá chân tôi đặt lên đầu gối anh ấy rồi lại mang giày vào cho tôi

Anh ấy làm việc gì cũng rất nghiêm túc

Người gác cửa mỉm cười đứng sang một bên không nói gì.

Nhưng mặt tôi lại đỏ bừng.

Nhìn những ngón tay mảnh khảnh của anh, tôi chợt mất tập trung.

Tôi nhớ lần đầu gặp nhau, anh ấy cũng như thế này, nắm lấy mắt cá chân tôi, nhẹ nhàng xoa xung quanh

Sợi dây cuối cùng cũng được buộc chặt.

Tống Thần kéo tôi dậy, nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu tôi.

16

Bước qua những tảng đá cuội, đi ngang qua những cây thông và cây bách, chúng tôi đến một tấm bia mộ.

Đó là ngôi mộ chung của cha mẹ Tống Thần

Họ đã chết cách đây hơn mười năm khi Tống Thần mới sáu tuổi.

Trên tấm bia mộ, chỗ đáng lẽ phải ghi tên con cháu lại trống rỗng.

Không có tên của Tống Thần trên đó.

Có thể thấy, các nhân viên của nghĩa trang đã dọn dẹp cẩn thận, rất sạch sẽ, không có lá khô

Tống Thần lấy khăn giấy trong túi ra, nhẹ nhàng lau bức ảnh trên bia mộ.

Hai người trong ảnh cười rạng rỡ, mơ hồ có thể nhìn thấy một đường nét của Tống Thần giữa lông mày của họ.

Tống Thần đứng thẳng người, thắp vài nén hương và đưa cho tôi.

Tôi nhanh chóng nhận lấy và cúi lạy nhiều lần.

Cầu nguyện xong, tôi cầm nén hương trong tay chờ đợi Tống Thần.

Anh vẫn tiếp tục cúi xuống và cúi lạy.

Anh ấy đã không di chuyển trong một thời gian dài, có lẽ anh ấy đang nói chuyện với bố mẹ trong đầu.

Ánh mắt tôi vô thức lại hướng về tấm ảnh bia mộ.

Tống Thần cắm hương, tôi cũng làm theo.

Tro hương tích tụ quá lâu, chỉ cần dùng một lực nhẹ, chúng rơi ra và rơi xuống mu bàn tay tôi.

nóng–

Tống Thần phản ứng nhanh hơn tôi, anh nắm lấy cổ tay tôi, mở nắp chai, đổ nước lên mu bàn tay.

Trên thực tế, đó chỉ là cơn đau nhất thời và sẽ sớm khỏi

Tôi đã làm ầm ĩ lên và cảm thấy hơi xấu hổ.

Và anh ấy có vẻ hơi mất tập trung.

Tôi nhẹ nhàng gọi anh: “Tống Thần? Anh đang nghĩ gì vậy?”

Anh mỉm cười nói: “Hồi nhỏ, tay anh cũng bị bỏng giống như em. Mẹ anh lúc ấy cũng giống anh bây giờ, nhanh chóng mở nắp chai và đổ nước vào”.

Anh chỉ kể về quá khứ một cách bình thường nhưng tôi chợt muốn ôm anh.

Nếu đã có thể ghi nhớ sâu sắc ngay cả những điều nhỏ nhặt như vậy trong trái tim

Vậy bao nhiêu năm qua anh đã phải nhớ lại những kí ức đó bao nhiêu lần cơ chứ

error: Content is protected !!