Góc Của Chan

CHƯƠNG 5

12

Nhưng ai có thể nói cho tôi biết, tại sao khoảng cách của hiện thực so với

tiểu thuyết lại cách xa nhau một trời một vực đến như vậy cơ chứ.

Khi tôi đứng trong văn phòng của Châu Thời Dư, tôi đã nói với anh ấy:

“Sếp, anh cứ việc yên tâm, tôi nhất định sẽ câm miệng, sau đó là cầm tiền và biến khỏi mắt anh ngay.”

Anh có vẻ ngơ ngác nhìn vào tôi: “Tiền gì?”

Tôi đúng kiểu đứng hình mất vài giây trước sự hoài nghi của anh, thái độ khó hiểu của anh ta thế này là sao?

“Thì ý của tôi đang nói đây là tấm chi phiếu á, mười triệu tệ thì nhiều quá, một triệu tệ cũng được, năm mươi ngàn tệ tôi cũng không chê, mọi chuyện đều có thể thương lượng từ từ cũng được…”

“Anh cứ việc yên tâm, chuyện này của chúng ta, đến chết cũng không có người thứ 3 biết, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, anh đừng lo”

Tôi long trọng tuyên thệ trước mặt của Châu Thời Dư.

“Này Lâm Thiên Thiên, hôm đó là cô cầu xin tôi, tôi chỉ nghe lời cô mà làm, bây giờ tại sao tôi lại phải đưa cô tiền?”

Anh nói dỏng dạc nói với khuôn mặt không có một tí gì là đỏ hay ngại ngùng, tim không đập, và nói mà không thở hổn hển.

Còn tôi thì đứng ngây ra đó, không biết nên nói gì tiếp theo với anh ta nữa đây……

Nhìn xem, đây có còn là con người không cơ chứ ? ? ?

Nhưng nghĩ lại với một loạt biểu hiện thản nhiên như chưa hề có chuyện gì của anh ta, tôi quên mất, anh ta là Châu bóc lột hám tiền mà.

Nhưng không thể để như thế này được, đã tới lúc tôi nên phản công lại với cái tên tư bản xấu xa đó, tôi quyết không thể để vụ này chìm, nếu anh ta cứ như thế này với tôi thì chẳng khác nào anh ta là cái thể loại tra nam ăn bánh không trả tiền cơ chứ.

Tôi tức chết đi được, chuyện này không thể nào bỏ qua như thế được.

Phải phản công…phản công…

Cơn giận của tôi đã thật sự bùng nổ vì tên đáng ghét đó…

Tôi lấy trong ví ra hai trăm tệ tiền mặt, bước vào văn phòng của Châu Thời Dư và ném vào mặt anh:

“Lão tử đây không chơi chùa giống như mấy người, nhưng trình độ của anh thật sự là bình thường, kỹ năng thì còn kém quá, tôi cho anh hai trăm, không cần tìm tôi nữa!”

[Đã], chỉ một từ thôi,…tôi thực sự đã chửi thẳng vào mặt tên sếp tra nam.

“Còn nữa, khi nào thì thư ký mới được tuyển dụng sẽ đến?”

Châu Thời Dư sắc mặt tái nhợt, bình tĩnh nói: “Sắp tới rồi.”

Kết quả là “sắp” của anh ta đã làm cho tôi vui giống như nhận 0,01 đồng vàng của pinxixi để nhận thưởng lớn vậy.

Tôi đã để đơn nghỉ lâu như vậy rồi mà vẫn không có ai đến, chuyến này dù không ai đến thay thế tôi đi nữa, tôi cũng sẽ tự đi, chuyện còn lại tôi mặc kệ anh ta.

Để chuẩn bị cho một ngày mưa gió và cụ thể hơn là cơn bão thịnh nộ sắp đến từ tên sếp xấu xa vô lương tâm của tôi, tôi quyết định sẽ lén lút làm sơ yếu lý lịch và in ra một ít phòng hơn cho ngày mà tôi sắp nghỉ việc, đến lúc đó nếu tôi cứ phải làm hồ sơ rồi in nhiều bộ ra thì sẽ phí tiền lắm, nên thành ra tôi làm sao có thể bỏ qua được việc có thể sử dụng tài nguyên miễn phí của công ty cơ khi vẫn còn ở đây cơ chứ.

Suy nghĩ đến là phải làm liền tay, trước tiên hãy chọn in 10 bản và nhấp vào OK.

Một lúc sau, có người đứng trước máy in rồi hét lên:

“Ai đang in cái gì đó? Còn chưa in xong nữa à? Máy in cũng đã bốc khói rồi!”

Tôi vội vội vàng vàng chạy đến, chết tôi rồi, tôi bình tĩnh mở file trên máy tính, tự nhủ rằng mọi việc sẽ ổn thôi.

Nhưng cuộc đời này làm gì cho tôi ăn một bữa miễn phí một cách dễ dàng như vậy được, với cái sự ngáo ngơ của mình, tôi vô tình đã thêm một số không vào chỗ chọn số trang in, và thế là từ 10 bộ hồ sơ sơ yếu lý lịch, giờ đây tôi sắp có hẳn cả 100 bộ để dành sài tới suốt đời.

Với đôi tai siêu thính và cặp mắt tinh tường còn sắc bén hơn cả mấy bà hàng xóm nhà tôi mỗi lần đi hóng tin, Châu Thời Dư đã gọi tôi vào phòng, cầm sấp hồ sơ của tôi trên tay, anh ta đọc sơ yếu lý lịch của tôi với vẻ khinh thường.

“Có kinh nghiệm dẫn dắt đội nhóm nhiều lần?”

“Tôi là trưởng nhóm của một số nhóm WeChat??…”

“Tham gia tài trợ dự án trị giá hàng trăm triệu?”

“Tôi đã chi vài nghìn tệ cho dự án….”

“Có được sự tin tưởng và chấp thuận của sếp trong suốt nhiệm kỳ?”

Thì đúng là tôi có hơi khai gian một tí thôi, nhưng anh ta có nên phải ứng thái quá thế không trời.

Bóc phét và bị bắt gặp là cảm giác như thế nào? Thật sự là xấu hổ nói không nên lời.

“Hôm nay ở lại tăng ca.” Châu Thời Dư nói.

“Tôi không!”

“Lâm Thiên Thiên, chúng ta nói chuyện vui vẻ đi.” Châu Thời Dư thở dài.

“Không có gì để nói cả!” Tôi không kiên nhẫn quay người bỏ đi.

Sau khi tan làm, tôi nhanh chóng rời khỏi công ty, thì Châu Thời Dư bất ngờ đi theo tôi.

Tôi liếc nhìn thấy anh ta và phớt lờ anh.

Khi tôi đứng đợi xe đến ở trạm dừng, anh đứng cạnh tôi không nói một lời.

Xe buýt đến, tôi chen vào xe cùng với đám đông, không ngờ anh ấy cũng theo tôi lên xe.

Trên xe do quá đông nên không có chỗ ngồi, do quán tính mà tôi bị phanh gấp, ngã vào vòng tay anh.

Châu Thời Dư vòng tay quanh eo tôi.

Tôi trừng mắt nhìn anh: “Buông ra!”

Anh nhướng mày: “Không buông.”

“Tôi la lên đó” Tôi đe dọa anh ta.

“La đi.” Anh cười khúc khích.

Tôi: Thật cạn lời……

Tôi tức đến mức lập tức nói to: “Anh rể, anh đừng làm vậy ~”

Một nụ cười đắc ý hiện lên trên mặt tôi.

Ai bảo anh mỗi ngày áp bức tôi, để tôi xem anh làm sao giải quyết chuyện này với cả đám người xung quanh đây.

Những ánh mắt trong xe lập tức đổ dồn về phía chúng tôi và có rất nhiều lời bàn tán:

“Những người trẻ tuổi này bây giờ, ôi ôi, thực sự là đang xuống dốc quá.”

Châu Thời Dư bỗng nhiên dùng lực siết chặt eo tôi, nói:

“Nếu đã muốn chơi như thế thì anh chơi với em”

Tôi: Anh ta thật sự bị điên rồi, hoá điên thật rồi hả trời……

Đến trạm dừng, tôi nhìn thấy trong mắt những người trên xe, họ đã viết cho chúng tôi không dưới mười kịch bản, tôi không thể chịu đựng được nữa nên đã kéo Châu Thời Dư xuống xe trước, tránh ánh mắt dò xét của mọi người trên xe.

Tức quá… sao lần nào tôi cũng không thắng được anh ta.

“Đừng đi theo tôi, tôi đi ăn đây.” Tôi tức giận mắng anh.

“Tôi cũng đi ăn đây,” anh nói.

“Được, tôi đãi anh ăn.” Tôi không tin lần này anh ta còn dám bám theo tôi nữa.

Tôi đến thẳng quán bún ốc vì tôi biết anh ta ghét nhất là món này, vừa vào tôi đã gọi ngay tô bún ốc đặc biệt vừa thơm vừa cay.

“Nào! Ăn đi!”

Châu Thời Dư cau mày, khó nhọc cầm đũa lên nhấp một ngụm:

“Ừm, mùi thơm quá, gọi thêm một phần nữa nhé.”

Mẹ nó, tôi đã làm đến thế rồi mà anh ta còn không chịu buôn tha tôi hả trời, anh ta chèn ép tôi quá nên giờ đâm ra hoá điên rồi cơ à.

13

Tức, tức, thực sự là tức chết tôi rồi.

Lên zhihu hỏi “Làm sao để có thể nhanh chóng bị sếp đuổi.”

Câu trả lời phổ biến: “Sếp nâng ly mời bạn, bạn không uống, sếp đang hát trước măt mọi người và bạn ngắt nhạc, sếp lấy đồ ăn và bạn lật bàn”.

Được, nghe có lí đấy, triển!!!

Đừng chỉ nhìn vào sự tức giận của tôi, tôi còn có thể khiến mọi người tức giận cùng và nhất là cái tên tư bản xấu xa đó.

Sau một vài ngày im lặng không nói gì, Châu Thời Dư cuối cùng cũng lên tiếng:

“Muốn nghỉ việc à?”

“Phải!”

Tôi thậm chí còn không muốn đến cái công ty đó dù chỉ một ngày!

Ban đầu, tôi tìm kiếm một số mẫu thư từ chức trên Internet và tất cả đều “cảm ơn ban lãnh đạo đã đào tạo và tin tưởng”.

Ai muốn cảm ơn hắn chứ, tên chó này.

Tôi trực tiếp viết bốn chữ lớn “cánh tôi cứng rồi”.

Châu Thời Dư lần này không chần chừ nữa, trực tiếp ký tên phê duyệt đơn từ chức của tôi.

“Đến phòng tài chính bàn giao.”

Giám đốc tài chính nhìn chằm chằm vào máy tính và liên tục lắc đầu ngao ngán.

“Thiên Thiên, cô vẫn chưa trả tiền cho tài sản bị thiệt hại của công ty à?”

Không phải chứ? Tôi có làm hư hại tài sản của công ty?

“Một chiếc cốc sứ màu xanh, trắng.”

Ồ, là chuyện này, trước đây tôi có làm vỡ một chiếc cốc của Châu Thời Dư.

“Tôi mua trả lại rồi” Tôi đã mua nó ở Pinxixi với giá 9,9 tệ để trả cho anh ta.

“Chiếc cốc này là từ thời nhà Thanh.” Giám đốc tài chính nói.

Thôi rồi…không ổn rồi…

Tôi có chút không ổn rồi đó…

Thời nhà Thanh…

Cái ly trong tầm thường đó mà là đồ thời nhà Thanh thật sao?

“Ồ ~ Giá của chiếc cốc này cũng hơi cao.” Giám đốc tài chính nheo mắt, điều chỉnh chiếc kính 8 độ của mình.

Đợi chút…huyết áp của tôi cũng hơi cao… và chân tay thì bắt đầu lạnh toát…

Tôi lần lượt nhìn vào các số 0 trên bảng giá thẩm định cốc, làm sao có thể gọi là hơi cao chứ. Quên đi, tiền tôi làm ra từ trước đến nay cũng chưa chắc gì trả hết được số tiền lớn đến như thế.

Bây giờ tiền của tôi không phải bị gió mang đi mà là bị gió thổi bay sạch cả rồi. Cái giá cho việc xin nghỉ này thật sự là “đắt xắt ra miếng” mà.

Tại sao tôi lại có cảm giác như bị Châu Thời Dư lừa vậy chứ, tôi thực sự nghi ngờ Châu Thời Dư cố ý làm vậy để trả thù tôi cho việc tôi lạnh nhạt với anh ta mấy ngày qua.

Trên đời có ai bất hạnh hơn tôi không?

Sắp nghỉ việc đã không nhận được đồng nào mà còn bị tống tiền ngược lại từ sếp nữa chứ, bất nhơn quá đi mà, tôi không biết mình bị sao quả tạ gì giáng xuống người đây nữa.

Tôi thực sự giả ngầu không quá ba giây.

Lại là văn phòng của Châu Thời Dư, với vẻ mặt bình tĩnh

“Đôi cánh còn cứng không?”

“Đôi cánh bị gãy rồi…” tôi thì thầm.

“Dù sao thì tiền lương của em cũng không đủ khả năng chi trả, tại sao em không dùng cách bồi thường khác?”

Châu Thời Dư vẻ mặt đắc thắng nhìn tôi.

“Cái… cái gì” tôi hỏi.

“Đổi thân phận để bồi thường… Anh cho em một tháng 10,000, một năm 120,000…” Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười không rõ

“Tôi không làm!!!” Tôi lập tức ngắt lời anh ấy.

Tôi biết rõ cái tên khốn này không bao giờ hứa hẹn gì cả, không yêu gì tôi, cũng không hề quan tâm tôi, không cho tôi tiền, thậm chí bây giờ lại còn lừa tôi làm người tình của anh ta nữa chứ, tôi sẽ không để anh ta đạt được như ý nguyện đâu.

Anh ta tính để tôi bên cạnh để biến tôi thành con rối của anh ta à, ban ngày thì cho tôi đống vai cô Thư ký Lâm Thiên Thiên ngây thơ ngoan ngoãn bên cạnh sếp và ban đêm thì làm người tình Lâm Thiên Thiên mặc cho anh ta muốn làm gì tôi thì làm, đi làm thì làm trò hề của người ta, tan làm thì làm trò chơi qua đường của người ta, 24 giờ 1 ngày, thật sự là đang muốn giết ch.ế.t tôi mà.

Đáng giận nhất là một tháng cho tôi mười ngàn??? Thử mà đi xung quanh hỏi xem xem, có ai mà chịu làm người tình với giá này không?

Tôi giận dữ đóng sầm cửa rồi bỏ đi, mặc kệ anh ta những lời nói gạ gẫm của anh ta.

14

Nhưng người xui xẻo, uống nước mát đều giắt răng*, vài ngày sau, Châu Thời Dư rủ tôi đi ăn tối sau giờ làm việc, tôi lấy lý do cảm thấy không khỏe để từ chối và chạy đến dự buổi họp lớp.

*Cực kì cực kì xui xẻo

Khi đang ở hành lang khách sạn, Châu Thời Dư nhìn chằm chằm vào tôi, người đang mặc bộ quần áo quyến rũ, với vẻ mặt không rõ ràng.

“Không khỏe à?”

“Ừm, đột nhiên ổn rồi…”

Tôi vụt vào trong phòng với tốc độ ánh sáng, uống rượu xong, bạn thân lén kéo tôi hỏi:

“Thiên Thiên, giữa cậu và ông chủ đáng ghét có chuyện gì xảy ra nữa không?”

Tôi cạn lời: “Chuyện dài lắm”.

“Vậy kể ngắn lại đi.” Cậu ấy nhất quyết muốn ăn hết quả dưa này trong hôm nay.

Tôi thở dài khó chịu: “Ngủ rồi.”

“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhh”

Tôi kéo người bạn thân sắp phát điên ra khỏi cửa phòng thì nghe thấy một giọng nói lạ:

“Ồ ~ Đây không phải là Lâm Thiên Thiên à.”

Đó không ai khác chính là gã bạn trai cũ cặn bã thời đại học, trên người còn đang đeo logo của thương hiệu nổi tiếng vì sợ người khác không biết mình có tiền.

“Anh là ai?” Tôi nheo mắt nhìn anh.

“Giả bộ làm gì nữa, bạn trai cũ cũng không nhớ à” Tên cặn bã trợn mắt.

“Ồ, thì ra là anh à, người có kích thước nhỏ nhất đấy à”

Tôi nói một cách mỉa mai hắn ta.

Nhiều người trong phòng riêng theo tiếng đi ra ăn dưa mà phá lên cười.

Tên cặn bã đỏ mặt giận dữ:

“Lâm Thiên Thiên, cô đừng nói nhảm nữa, tôi với cô chưa từng xảy ra chuyện gì với nhau?’’

Tôi nén cười:

“Đương nhiên không có chuyện gì xảy ra, vì dù sao tôi cũng đã ngất đi.”

Tôi liếc nhẹ hắn rồi khinh thường nói.

Mọi người buôn dưa xung quanh lại có một tràng cười vang lên.

“Mấy năm nay cũng không lớn được bao nhiêu, cũng không biết học từ ai, miệng càng ngày càng độc ác, bây giờ một tháng có thể kiếm được 10.000 tệ không?” Tên cặn bã chế nhạo tôi không chịu thua kém. .

Tôi độc miệng? Học từ ai nhỉ? Hóa ra tôi cũng bị Châu Thời Dư ảnh hưởng mà không hề hay biết.

“Tôi kiếm được bao nhiêu tiền một tháng là do trí óc của tôi, không giống như anh, tên tra nam bán sắc để kím tiền. Tôi nghe nói rằng bạn gái của anh sắp bước qua sinh nhật lần thứ 60 thì phải. Tôi xin chúc mừng trước ~”

Sau khi tốt nghiệp, tôi nghe nói tên cặn bã này nhờ dung mạo đẹp đẽ nên tìm được một cô gái giàu có, từ đó hắn sống cuộc sống ăn bám váy đàn bà.

Tên cặn bã xấu hổ tức giận, tiến tới trực tiếp đẩy tôi.

“Lâm Thiên Thiên, đừng nói nhảm nữa. Tôi nghe nói sau khi chia tay tôi đến giờ cũng không quen ai khác à? Tôi thấy cũng không có người đàn ông nào thích cô”

Tôi loạng choạng sắp ngã, chợt được ai đó đỡ dậy, không biết lúc nào Châu Thời Dư xuất hiện bên cạnh tôi.

Sau khi đỡ tôi xong, anh đi thẳng đến chỗ tên cặn bã, túm lấy cổ áo hắn, kéo vào góc tường, tên cặn bã giống như một con gà nhỏ, không có chút sức phản kháng.

“Chết tiệt! Này cũng quá man đi, đây là ai thế Thiên Thiên?” Bạn thân của tôi hỏi tôi.

“Ồ, tên sếp khốn nạn của tớ đấy…”

Tên cặn bã thở hổn hển và chửi rủa: “Mày là ai?”

“Mày không xứng biết tao là ai, tao cũng không có hứng thú quan tâm mày là cóc ở ao nào.” Châu Thời Dư lạnh lùng nhìn chằm chằm tên cặn bã.

“Nhưng hiện tại mày tốt nhất nên nhớ rõ mặt tao, vì sau này gặp phải tao thì tránh xa ra, nếu không, tao thấy mày ở đâu tao đánh mày ở đó, nghe rõ chưa thằng khốn”.

Dù miệng hay sức mạnh, tên cặn bã này cũng không chiếm được ưu thế, cuối cùng tuyệt vọng bỏ chạy khỏi chỗ phòng tôi.

Không thể không nói, lúc này Châu Thời Dư thật sự quá man.

Châu Thời Dư sải bước đến gần, nắm tay tôi và mỉm cười nói với mọi người.

“Thật ngại quá, để mọi người chê cười rồi. Mọi người đều là bạn học của Thiên Thiên, rất cảm ơn mọi người đã chăm sóc cô ấy, bữa hôm nay của mọi người cứ trừ vào tài khoản của tôi, cũng không có gì quá lớn lao, chỉ là một lời cảm ơn nho nhỏ thôi của tôi dành cho mọi người vì đã đối xử tốt với Thiên Thiên nhà chúng tôi. Đợi chúng tôi kết hôn, nhất định sẽ chiêu đãi mọi người thật tốt”

Nói xong anh dẫn tôi ra ngoài, để lại một đám đông đang ăn dưa với ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu.

error: Content is protected !!