Góc Của Chan

CHƯƠNG 5 – END

9

May mắn thay, anh ấy vẫn còn đi khá vững vàng, anh ngoan ngoãn theo đi lẽo đẽo sau lưng tôi mà không cần sự hỗ trợ của tôi.

Tôi nhìn anh lúng túng cởi giày mà loạng choạng vấp chân này vào chân kia với nhau, thì cuối cùng một lát sau mới cởi để được giày lên kệ rồi bước vào nhà tôi.

Tôi thở dài để anh ngồi trên sô pha, đi xuống bếp nấu canh giải rượu cho anh, rồi tìm thêm hộp thuốc dạ dày cho anh.

“Không muốn uống!”

Anh rất không chịu uống thuốc, cau mày không muốn đụng vào chỗ thuốc tôi đưa cho.

“Ngoan, nếu không em đuổi anh ra ngoài, trước khi em còn nhẹ nhàng với anh thì hãy uống hết chỗ thuốc này cho em ngay.” Dù sao đây cũng đã là cuối ngày, nên tôi thật sự vô cùng rất mệt mỏi, cả từng lời nói phát ra cũng mang ngữ khí có chút mệt mỏi cùng cáu kỉnh với anh.

Nhưng có vẻ như anh ấy đã hiểu được sự bực bội trong người tôi thành ra anh bình tĩnh lại một cách đáng ngạc nhiên và ngoan ngoãn uống thuốc.

Nghĩ đến trước đây anh ấy ngủ một mình luôn bất an, ôm gối ôm lấy tôi ngủ một cách đáng thương, tôi liền từ bỏ ý định để anh ấy ngủ trên sô pha, bắt anh ấy ngủ trong phòng ngủ.

“Chị… em rất thích chị, haha.”

Anh ôm eo tôi, dùng đôi môi của mình hôn lên trán tôi, nói những lời nửa bối rối nửa nghiêm túc, lời nói của anh như hòn đá ném xuống biển, khiến lòng tôi liên tục gợn sóng, đỏ mặt tía tai.

Rất nhanh anh nắm chặt tay tôi kéo tôi lên gường, tiếng thở đều đều của anh truyền đến bên tai tôi, anh nằm nghiêng ngủ đối diện với tôi, trán áp vào vai tôi, vô thức cọ cọ hai lần như một đứa bé đang dụi vào lòng chờ được người mẹ ôm ấp.

Ngày hôm sau, khi Tạ Dịch Bạch tỉnh dậy, anh ấy hình như rất đau đầu, ấn ấn huyệt thái dương mấy lần, nhưng có vẻ vẫn chưa tỉnh hẳn, khi nhìn thấy tôi bận rộn ở bàn làm việc, trong mắt anh ấy hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Sau đó anh vén chăn lên nhìn khắp cả người mình, chắc là do thấy mình vẫn còn quần áo chỉnh tề hoặc chưa được thay quần áo mới nên có chút thất vọng. Vẻ mặt còn biểu hiện thái độ ’Anh không đủ hấp dẫn sao’?

Tôi vẫn đang lây hoay công việc nhưng vẫn quay sang hỏi thăm anh.

“Dậy rồi à?”

“Ừm, chào buổi sáng, Hoắc tiền bối.”

“Chào buổi sáng, anh đi tắm đi tắm.”

“À cái đó….Hoắc tiền bối… đêm qua chúng ta… ngủ cùng nhau sao?”

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng sẽ nói gì với anh ấy, tôi quyết định giải thích cặn kẽ với Tạ Dịch Bạch để hiểu rõ mối quan hệ giữa chúng. Dù sao đi nữa thì đúng là tối đêm qua bọn tôi thật sự ngủ chung giường với nhau, nên tôi phải đưa ra lời giải thích rõ ràng cho anh ấy.

“Ừm.”

“Vậy bây giờ chúng ta…?”

“Anh nghĩ sao?”

“Là một đôi!”

“Trả lời đúng rồi, thưởng cho anh một bát cháo, trên bàn ăn trong phòng khách nếu trễ hơn nữa sẽ nguội mất.”

Tôi nhìn vào kịch bản và nói mà không quay sang nhìn lại.

Anh ngạc nhiên thích thú, hôn một cái vào má tôi với cái miệng chưa đánh răng, rồi vui vẻ đi rửa mặt.

Tôi lau chỗ anh hôn, có chút chán ghét ra mặt, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy ngọt ngào, anh thật đáng yêu quá đi mất

Lúc ra ngoài, tôi nhìn thấy Tạ Dịch Bạch một tay cầm bàn chải đánh răng, tay kia gõ điện thoại di động.

“Đánh đàng hoàng đi, nhanh còn đi ra.”

Anh đặt điện thoại xuống và cực kỳ nghe lời.

Nhưng anh ấy sẽ không đồng ý về về việc tôi nói về mối quan hệ của chúng tôi, anh ấy không muốn che giấu mối quan hệ này.

Anh ấy nói thế này: “Anh đã làm việc rất chăm chỉ cho nhiều chương trình như thế, anh làm thế không phải vì muốn nổi tiếng! Nếu không phải lúc học đại học em không chịu công khai, để mọi người không biết, thì anh đã không phải tốn nhiều công sức như vậy!”

Nghĩ lại thì thấy cũng có lí, khi còn học đại học, đúng thât là tôi không muốn bị người khác hỏi chuyện này chuyện kia làm phiền, còn cho rằng hẹn hò là chuyện của riêng hai người, không cần thiết phải để người khác biết, nhưng bây giờ xem ra Tạ Dịch Bạch lại không nghĩ như vậy.

10

Vài tuần sau, đạo diễn tung ra một bức ảnh quảng cáo, Tạ Dịch Bạch và tôi cũng đưa ra thông báo chính thức để đáp lại làn sóng nhiệt tình này.

@Hoắc Khát Khả Khả: [Quanh đi quẫn lại mà vẫn về với nhau chính là một bắt đầu lãng mạn nhất~@Tạ Dịch Bạch. ? ]

@Tạ Dịch Bạch: [Dù cho là hôm nay, hôm sau hay mai sau đi nữa anh cũng sẽ không do dự mà chạy đến bên em @Hoắc Khát Khả Khả]

Internet bùng nổ một thời gian khiến cho tôi, chính chủ, cũng không thể chen vào.

[Wuuuuu Bạch Bạch cuối cùng cũng có danh phận xứng với anh ấy rồi, quả là không uổng công bấy lâu nay theo đuổi lại chị Khát.]

[Tôi biết họ là thật mà woo woo woo! ! !]

[Cuối cùng cũng quay lại rồi! ]

[ Ôi quả là OTP của tôi có khác, keo lì quá đi, hahahahah.]

Bạn bè cũng lần lượt gửi lời chúc phúc, ngay cả Vu Trạch vốn không thân thiết mấy cũng gửi lời chúc phúc đến trong làn sóng rộn ràng trên internet của tôi.

[Chúng ta giống như đang đón tết vậy! ! ! Cái couple tôi ship thật sự là thật! ]

[ Tổ chức hôn lễ liền đi hai anh chị, chứ cứ tung hết mảng đường này đến mảng đường khác là em chịu không nỗi nữa.]

[ Đúng rồi, về chung một nhà đi, hahaha….]

[ Về một nhà, về một nhà, hú hú hú hú hú (vỗ tay) (vỗ tay) (vỗ tay).]

[Tôi đã nghĩ xong tên con của hai người đó rồi]

[Con của Hoắc Khát và Tạ Dịch Bạch? ! Bất kể lớn lên trông như thế nào thì cũng là một kiệt tác tuyệt vời nhất ! ! ]

[ Gen của ba mẹ trội thế này, dù sinh ra con trai hay con gái chắc hẳn đều làm đại nam nhân và đại mỹ nhân cho mà xem.]

Thực ra tôi luôn cho rằng cư dân mạng chỉ ship một chút vì mối quan hệ khi của chúng tôi khi còn học đại học, vì nếu chúng tôi thực sự ở bên nhau thì vẫn sẽ có rất nhiều người chỉ trích, dù sao thì tôi cũng gần 30 rồi.

Không ngờ fan của Tạ Dịch Bạch lại phản ứng tốt như vậy, nhưng cũng một số fan only của tôi vẫn có chút ý kiến nhỏ, sau khi chính thức lên tiếng, họ cũng không phản đối quá kịch liệt mà bắt đầu quay sang ủng hộ cho tình yêu của chúng tôi.

“Chị, sao chị cau mày? Không lẽ chị hối hận rồi?!” Anh cao giọng, lộ ra vẻ tức giận cùng ủy khuất nói với tôi.

“Hối hận cũng không sao! Dù gì cũng chính thức công bố rồi!”

“Từ bây giờ, chị đừng hòng chạy trốn khỏi tay em một lần nào nữa.”

Tôi nhìn anh ấy hờn dỗi một mình, Tạ Dịch Bạch – người ngày thường ít nói và khá yên tĩnh nay lại ngày càng trở nên năng động và tỏa nắng hơn, làm cho tôi cứ ngỡ rằng mình đã được trở lại cái khoảng thời gian khi còn học đại học cùng anh ấy vậy.

Hóa ra hạnh phúc thực sự có thể khiến người ta sống trẻ hơn với số tuổi thật.

Ít lâu sau khi công bố, chúng tôi đã thực hiện một cuộc phỏng vấn hai người.

“Xin hỏi hai người đã nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?”

“Mối quan hệ mà không hướng đến hôn nhân thì cũng giống như là chơi trò lưu manh vậy, trừ phi hai người chỉ là chơi đùa thôi.” Tạ Dịch Bạch trả lời.

“Cho tôi hỏi cuộc sống của bạn trước và sau khi yêu nhau thay đổi như thế nào?”

“Tôi giờ đây không phải tự nấu ăn và ăn một mình như trước nữa.” Tôi trả lời

“Cũng không phải tự cởi quần áo.” Tất nhiên câu này tôi chỉ thầm nói trong lòng mà thôi.

Ngồi phỏng vấn khá lâu làm cho tôi cảm thấy hơi đau nên đổi tay cầm micro, tay kia vẫn đang nắm tay Tạ Dịch Bạch nên đành buông tay của anh ra để thay đôi tay khác vào, tuy mắt anh tối lại, nhưng cũng may anh không đổi chỗ sang bên tay vừa đổi của tôi chứ nếu không thì tôi sẽ ngại chết mất.

“Hai người muốn con mình giống ai?”

Khi phóng viên hỏi về điều này, tôi nhận ra rằng mình đã bỏ qua một vấn đề rất quan trọng, tôi đã nghĩ về việc không muốn sinh con, nhưng tôi chưa bao giờ nói với Tạ Dịch Bạch về điều đó cả.

Vì vậy, tôi im lặng và quay sang nhìn Tạ Dịch Bạch. Trong mắt Tạ Dịch Bạch không có cảm xúc gì đặc biệt, anh ấy quay đầu nhìn tôi, ra hiệu cho tôi nói, xem tôi nói gì thì nói nấy, anh ấy có thể tiếp nhận tất cả.

“Chúng tôi…không định có con.” Tôi cười nhẹ nhìn nhìn chị phóng viên.

“Ừm, sinh con quá đau, tôi không muốn Hoắc Khát chịu khổ, một mình bọn tôi ở bên nhau thế là đủ rồi, còn con của chúng tôi có hay không cũng không quá quan trọng.” Tạ Dịch Bạch phụ họa.

Phóng viên tiếp tục hỏi.

“Vậy hai người có nghĩ rằng nếu chia tay mà quay lại với nhau thì quan hệ sẽ khác không?”

“Ừ.” Tạ Dịch Bạch trả lời dứt khoát, “Điều đó sẽ củng cố quyết tâm ở bên cô ấy của tôi nên sẽ không có chuyện tình cảm sẽ thay đổi hay giảm bớt đi một tí nào.”

Phóng viên mỉm cười: “Kế tiếp là phần đặt câu hỏi của fan.”

Người đầu tiên là một cô gái: “Bà xã… không, Khát Khát, xin hỏi chị và Tạ ảnh đế chính đều là minh tinh hàng đầu, công việc rất bận rộn, đặc biệt là Tạ ảnh đế xuất sắc như thế, vậy làm thế nào để duy trì mối quan hệ của mình để không bị phai nhạt?”

Tôi cũng đã từng nghĩ về nó trước đây khi tôi quyết định quay lại với anh ấy.

“Chúng tôi sẽ không để vấn đề công việc hay chuyện cá nhân sẽ ảnh hưởng bất kì điều gì đến đối phương cả, tuy Dịch Bạch thực sự khá bận rộn, nhưng cũng không có gì là quá bận để không thể trả lời một tin nhắn hay một cuộc gọi hỏi hang của tôi. Dù bận đến thế nào đi nữa anh ấy cũng sẽ gửi tin nhắn cho tôi dù chỉ là một câu duy nhất. Hơn thế nữa, bạn biết đấy, anh ấy cũng là một người… khá đeo bám. Về cơ bản, anh ấy sẽ báo cáo tất cả mọi thứ xảy ra trong ngày cho tôi biết, dù là cuộc gọi hoặc video bất cứ khi nào anh ấy rảnh, vì vậy cảm xúc của anh ấy sẽ không bao giờ phai nhạt hay lạnh nhạt gì đối với tôi.”

Người thứ hai vẫn là một cô gái: “Nếu như phát hiện là nửa kia đang lừa dối bạn, bạn sẽ làm gì?”

” À, đối với tôi thì tôi lực chọn tin tưởng tuyệt đối rằng nửa kia của tôi sẽ không bao giờ lừa dối. Nếu bạn nói như thế, lúc trở về anh ấy sẽ cảm thấy ủy khuất đó.” Tôi cười nói với cô gái.

Nói tóm lại, cuộc phỏng vấn này chủ yếu chỉ là để thổi phồng lên tin đồn về sự hẹn hò trở lại của chúng tôi, tuy thật nhàm chán, nhưng nó cũng không quá ảnh hưởng gì đến chúng tôi, chẳng qua là vấn đề của việc tôi không sinh con được một số cư dân mạng bàn tán còn lại thì mọi chuyện vẫn xảy ra trong dự liệu của tôi cả.

Quan điểm của họ là tôi và Tạ Dịch Bạch đều là con một, nếu không có con thì cả hai chúng tôi đều sẽ không có người nối tiếp. Nhưng quan điểm của mỗi gia đình sẽ có sự khác nhau, vậy nên tôi không nghĩ việc của gia đình chúng tôi cần phải lắng nghe ý kiến của bọn họ.

“Chị… Năm nay chị hai mươi chín rồi đúng không?”

Một đêm nọ, anh ôm eo tôi hỏi.

“Ừm, làm sao thế?” Tôi không nghĩ anh ấy quan tâm đến tuổi tác của tôi như vậy.

“Một người bạn của anh đã kết hôn ngay sau khi đủ tuổi.”

Anh ấy nhìn tôi và ám chỉ điều mà anh ấp ủ, nhưng hình như là không không, đây không phải là ám chỉ mà giống như anh ấy đang trực tiếp nói rõ chuyện này với tôi.

Tôi có chút ậm ừ chuyện anh đề cập nhưng vẫn đáp lại lời đề nghị của anh.

“Ừm, được thôi, đợi em không còn bận như lúc này nữa.”

Ngay sao khi nghe câu trả lời từ tôi, Tạ Dịch Bạch còn kích động hơn cả tôi, anh ôm tôi thật lâu, hơi thở càng lúc càng nặng nề…

“Tạ Dịch Bạch, đừng! Ngày mai em còn phải đi làm!”

“Anh xin nghỉ phép giúp chị…”

Trong giây tiếp theo, môi của tôi bị môi anh chặn một cách mềm mại.

“ưmmm……”

Vài ngày sau thì cũng là ngày sinh nhật của tôi, anh ấy đã tạo cho tôi một bất ngờ khá lớn khi anh đã chọn bí mật cầu hôn tôi vào hôm đó,tuy không có 99 bông hồng tươi, nhưng đổi lại anh ấy đã cầm 99 bông hoa hồng được xếp bằng tiền một cách tỉ mỉ và quỳ một gối xuống, rất khúm núm.

“Hoắc Khát, em có đồng ý làm Tạ phu nhân của anh không?”

“…Em…đồng ý.”

Cứ tưởng khi anh cầu hôn, tôi sẽ bình thản như đã hứa hẹn hò với anh, nhưng không thể phủ nhận rằng nhìn ánh mắt khao khát của anh, lòng tôi không khỏi có chút bồi hồi xao xuyến.

Hôn lễ của chúng tôi được tổ chức trên một hòn đảo, cũng không quá lộng lẫy lắm, không có quá đông mọi người tham dự nhưng thật sự là một cái hôn lễ vô cùng ấm cúng, tôi với chiếc váy cưới trắng tinh kiểu nàng tiên cá ôm hông, tuy khá đơn giản như thật sự rất đẹp.

Người chủ trì buổi lễ là một người bạn tốt của Tạ Dịch Bạch, một rapper khá nổi tiếng trong làng rap tên là Kinh Sinh, sau khi trò chuyện với anh ấy, tôi hơi lo lắng rằng anh ấy sẽ bắt đầu hát sau khi đọc xong lời tuyên thệ.

“Chị dâu yên tâm đi! Em tuyệt đối đáng tin cậy! Cứ tinh tưởng giao chuyện này cho em”

Như anh ấy đã nói, thực sự anh rất đáng tin cậy và có vẻ như một người chủ hôn đã làm việc hơn mười năm.

“Cô Hoắc Khát, cô có nguyện ý lấy ông Tạ Dịch Bạch không? Dù khỏe mạnh hay ốm đau, dù giàu có hay khó khăn, cô vẫn sẽ bên cạnh chăm sóc và yêu thương cậu ấy chứ?”

“Tôi nguyện ý.”

“Anh Tạ Dịch Bạch, anh có nguyện ý cưới cô Hoắc Khát làm vợ không? Dù giàu có hay khó khăn, anh vẫn sẽ bên cạnh chăm sóc và yêu thương cô ấy chứ??”

“Tôi nguyện ý!”

“…Bây giờ, chú rể, anh có thể hôn cô dâu của mình!”

Chú rể Tạ Dịch Bạch của tôi thì vẫn đang loay hoay vừa lo lắng vừa kích động, bình thường anh là người rất chủ động hôn, nhưng bây giờ không biết nên để tay ở đâu, tôi nắm tay anh đặt lên eo mình, hôn anh.

Đối với đám cưới này, chỉ có một số người thân và bạn bè đã được mời, nhưng không có công khai.

@Hoắc Khát Khả Khả: [ Anh ấy đã phá vỡ kế hoạch chết một mình của tôi. (hình ảnh)]

@Tạ Dịch Bạch. ? : [Là vợ tôi, vợ của tôi. (hình ảnh)]

Tạ Dịch Bạch chỉ hài lòng sau khi đăng bên Weibo và cả Tiểu Hồng Thư

“Chị… chị sẽ ở bên em cả đời rồii.”

“Ừm, cùng anh ở bên nhau cả đời.”

(HOÀN CHÍNH VĂN)

NGOẠI TRUYỆN CỦA TẠ DỊCH BẠCH

Vào năm thứ hai của đai học, tôi đã bị chính cô gái tôi yêu thương bỏ rơi.

Lý do chia tay của chị ấy thật nực cười, nói rằng chị ấy nhóm máu B, tôi cũng nhóm máu B, yêu nhau sẽ sinh ra một đứa 2B.

Ngày hôm đó, dù tôi có cố gắng thuyết phục chị ấy ở lại như thế nào, tôi đã cố gắng hết sức để cầu xin chị có thể ở lại, nhưng chị ấy không bao giờ nhìn lại. Có lẽ đã chơi chán tôi rồi.

Rốt cuộc… chúng tôi có thể ở bên nhau chỉ là nhờ những thủ đoạn đê hèn của tôi, dựa vào một trò chơi để bắt chị ấy phải trở thành người yêu của mình. Bây giờ đây, cô ấy không còn muốn chơi trò chơi đó nữa. Nhưng tôi vẫn không cam lòng mà từ bỏ đi mối tình này giữa chúng tôi cả.

Tôi không muốn tin rằng Hoắc Khát, người đã từng yêu tôi rất nhiều, giờ đây lại không còn yêu tôi nữa.

Tôi đã âm thầm theo dõi chị ấy trong ngần ấy năm để từ khi chị rời đi. Khi chị ấy bước chân vào làng giải trí, và tôi trở thành người hâm mộ số một của chị ấy, tôi thống kê số liệu cho chị ấy mỗi ngày, nhìn chị ấy ngày càng nổi tiếng và càng trở nên xinh đẹp hơn.

Tôi và chị ấy không cùng chuyên ngành nên đã cắt đứt mong muốn được đồng hành cùng với chị ấy. Nhưng hình như, có lẽ chính cả ông trời cũng muốn chúng tôi tiếp tục ở bên nhau. Thế là một ngày nọ, khi tôi đang ngồi trong quán cà phê để đăng ký Siêu thoại, một người tìm kiếm tài năng đã vô tình tìm thấy tôi nên đã lại trò chuyện và giới thiệu công ty của anh ấy cho tôi biết.

Gần như không chút do dự với lời đề nghị hợp tác, tôi đã đồng ý, gia nhập Tập đoàn Hạ Ly và trở thành một nghệ sĩ để thực hiện mong ước rằng một ngày nào không xa có thể gặp lại chị một lần nữa.

Qủa thật, tôi phải cảm ơn ông trời đã quan tâm mà không bỏ rơi tôi thay vào đó lại còn ban cho tôi khuôn mặt xinh đẹp như vậy, để tôi có thể thu hút chị ấy, thu hút rất nhiều khán giả và người hâm mộ.

Tôi đã nghĩ rằng sau khi vào làng giải trí, tôi sẽ thường xuyên gặp chị ấy, cho dù tôi có nhìn thoáng qua từ xa.

Tuy nhiên, tôi đã không đạt được những điều mình muốn, khi diễn xuất của tôi không mấy tiến bộ, tôi không có đủ tài nguyên và tôi không thể có được kịch bản giống như Hoắc Khát.

Tôi nghĩ, mình phải đứng cao hơn, kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì mới đủ tư cách đứng về phía cô ấy và thu hồi vốn.

Và cho đến khi tôi giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cô ấy đã là đàn chị của tôi và đang ở trong tình trạng bán nghỉ hưu, vì vậy tôi càng cố gắng tập trung hơn nữa vào sự nghiệp của mình, nghĩ rằng một ngày nào đó, cô ấy khi nhìn thấy tôi sẽ bị tôi thu hút trên màn ảnh.

Tưởng chừng như cô ấy sẽ mãi luôn trong tình trạng nghỉ hưu như thế, nhưng tôi đã rất ngạc nhiên và không khỏi vui mừng khi thấy cô ấy dần trở lại, trong cuộc phỏng vấn, cô gái 28 tuổi tinh nghịch trả lời: “Vì còn trẻ nên tôi nghĩ mình vẫn cần kiếm nhiều tiền hơn, có thế mới không phụ lòng những khán giả đang mong mỏi chờ đợi sự trở lại của tôi chứ”.

Thật khó khăn để cô ấy quay trở lại và tôi biết cô ấy cần nhiệt. Ừ thì tôi thừa nhận mình vẫn còn ích kỷ muốn quay lại với nhau, trong buổi phỏng vấn tôi đã cố tình tiết lộ chuyện tình cảm thời đại học.

Nhưng việc lót đường cho vợ lại bị một tiểu hoa đang nổi chiếm mất, vì bận thống kê dữ liệu cho vợ nên nói việc rõ đã hơi muộn nhưng cũng không sao, may là mọi chuyện đã trở lại đúng kế hoạch của tôi.

Cũng nhờ độ hot của buổi phỏng vấn đó mà show của tôi đã tăng lên chóng mặt, một trong số đó có những dự án mời tôi còn có sự tham gia của cô ấy ở trong đó, không một do dự suy nghĩ tôi liền bảo với người quản lí của mình sẽ đồng ý tham gia gameshow! ! Và rồi, tôi đã nhìn thấy vợ tôi! Nhưng tôi cũng phải kìm lại, vì không biết thái độ của vợ đối với mình bây giờ ra sao nên tôi rất tự nhiên vào chào.

May mắn thay, chị ấy rõ ràng đã không từ chối tôi.

Trong chương trình không chỉ có tôi mà còn có một anh chàng tên là Vu Trạch, tôi biết khá rõ về anh ta, anh ta và vợ tôi từng đóng vai người yêu của nhau trong một bộ phim truyền hình! Trong khi tôi còn chưa bao giờ được đóng cảnh vợ chồng với vợ…

KHÔNG! Tôi cũng muốn diễn cảnh vợ chồng với vợ! Thế là viết mục tiêu đó vào một cuốn sổ tay!

Không ngờ ngay ngày đầu tiên, tôi đã phát hiện ra âm mưu của Vu Trạch này! ! Không biết từ đâu, anh ấy nói một cách vụng về rằng vợ của tôi lại là định mệnh dành cho anh ấy! Tôi rất tức giận đến mức muốn dấm cho anh ta tỉnh ra!

Tuy nhiên, chị ấy lại thực sự đã mỉm cười với anh ta và nói rằng cô ấy sẽ ăn tối với anh ấy khi có thời gian trong tương lai!

Thực ra…thì.. Thực ra tôi cũng có thể ăn đồ cay với chị mình!

Tôi đã phải cố gắng chứng tỏ bản thân trước mặt chị ấy, bằng cách tôi đã ăn rất nhiều tôm càng, tôi muốn nói với chị tôi rằng tôi có thể làm được, ngay cả khi vị cay kích thích vị giác của tôi, tôi đã thực sự không chịu nổi và muốn lập tức nhả ra

Nhưng cô ấy dường như không để ý đến tôi, vì vậy tôi hơi tức giận và tiếp tục bóc tôm, bóc thật nhiều thật nhiều chỉ mong đổi lại được sự chú ý từ chị ấy.

Cuối cùng, không uổn công gây sự chú ý của tôi, cô ấy cuối cùng cũng đã để ý đến tôi, nhưng cô ấy tức giận và lo lắng.

“Nhổ nó ra!” Tôi nghe cô ấy nói.

Hai bàn tay mềm mại của cô ấy véo vào mặt tôi, buộc tôi phải há miệng ra để nhổ con tôm ra.

Cô ấy… đã rất hung dữ với tôi… thực sự cô ấy đã quát khá to vào mặt của tôi

Tôi không kìm được, mũi hơi đau, suýt nữa rơi nước mắt, nhưng may mắn là tôi đã cố gắng khống chế lại được cảm xúc đang sắp dân trào.

Cô ấy đã đến rót cho tôi một ly nước, và tôi biết cô ấy vẫn quan tâm đến tôi.

Miễn là làm bất cứ cái gì để cô ấy chú ý đến tôi, tôi đã xem hẳn “Thói quen trà xanh 100 kiểu” do Kinh Sinh gửi

[Anh Dịch Bạch, đừng lo lắng, nó hoàn toàn đáng tin cậy! ]

Sự thật đã chứng minh rằng cuốn sách này thực sự hữu ích! ! Chị tôi ngày càng quan tâm và chiều chuộng tôi hơn! ! !

Thật là xứng đáng với tất cả công sức ngồi đọc suốt bao đêm của tôi.

Nhưng vẫn còn một vấn đề khác, tôi có thể cảm thấy tên hề Vu Trạch luôn nhìn tôi và chị ấy với khuôn mặt xanh mét, thấy thế nên tôi không nhận thua, mà tôi thầm mắng anh ta, ngoài mặt nhìn anh ta khiêu khích, anh ta càng tức giận hơn.

Nhờ thế, mà tôi ngày càng trở nên táo bạo hơn, cởi mở hơn, nắm tay chị ấy và tán tỉnh.

Lúc mà tôi và chị ấy được chung một đội với nhau, tôi thật sự vô cùng vui mừng, dù cho là tôi sợ ma, nhưng tôi vẫn khăng khăng muốn đến nhà ma, bởi vì loại sợ hãi thực sự này có thể khiến cô ấy bảo vệ tôi, và khiến cho tôi với cô ấy có thể gần gần thu hẹp lại khoảng cách.

Quả nhiên, quả nhiên tôi đã lừa được chị ấy ôm tôi thành công, vòng tay chị ấy rất ấm áp dễ chịu, chị vẫn nhẹ nhàng dỗ dành và vỗ nhẹ vào lưng tôi, khiến tôi có cảm giác an toàn mà đã rất lâu rồi tôi không thể cảm nhận lại được nó.

Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của cuốn sách do Kinh Sinh giới thiệu, tôi đã cùng chị ấy lấy được giấy chứng nhận kết hôn thành công!

Sau khi kết hôn, tôi thấy mình càng không thể sống thiếu chị và chỉ muốn cùng chị ở nhà quay quần bên nhau thôi.

Trong đêm tân hôn, tôi đã hỏi chị ấy một câu hỏi đã làm cho tôi trăn trở bao nhiêu lâu nay mà chưa bao giờ dám nói.

“Chị… Tại sao chị lại chia tay với em?”

Cô ấy nói rằng lúc đó tôi mới 19 tuổi và cô ấy nghĩ tôi còn quá trẻ, sở dĩ tôi ở cùng với tôi là vì một trò chơi giữa các bạn cùng lớp nên cô ấy nghĩ tôi chỉ yêu đương với tâm lý trêu chọc cô ấy chứ không thực sự là yêu chị ấy thật lòng.

Chị ấy cảm thấy tôi chưa đủ trưởng thành nên yêu đương với chị chỉ là đang cần tìm một người để có thể quan tâm, dỗ dành, chăm sóc chứ không hẳn là tình yêu giống như những người trưởng với nhau, thành nên chị không muốn chời đợi khi tôi lớn và chín chắn hơn.

Nhưng rồi, thời gian cho sự cố gắng của tôi cuối cùng cũng được đền đáp đúng như mong ước khi tôi nhận được sự khẳng định cho những nỗ lực bấy lâu của mình từ chính lời nói của chị.

“Vậy tại sao bây giờ chị lại ở cùng em?”

“Bởi vì… em yêu anh, em thật sự vô cùng yêu anh.”

(HOÀN TOÀN VĂN)

error: Content is protected !!