Góc Của Chan

HỒI ĐÁP- CHƯƠNG 4: END

08

Tin tức về việc Lâm Miểu Y trở về Trung Quốc đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Hầu hết họ đều đoán rằng cô ấy quay lại là để theo đuổi Tống Vũ Trúc.

Lớp trưởng tiểu Trương trong nhóm nói: “Đừng nói nhảm, anh Trúc và Tinh Bội đã kết hôn.”

Một số người không nghĩ rằng đó không phải là một vấn đề gì lớn.

“Kết hôn rồi không phải vẫn có thể ly hôn sao?”

Người bạn thân Lý Miểu Miểu của tôi đã không thể chịu được khi đọc những dòng tin nhắn đó.

“Các người đều là tay sai của Lâm Miểu Y à?”

”Bội Bội và Tống Vũ Trúc ly hôn là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra.”

Cảnh đánh nhau gay gắt quá, xem được vài tin là tôi bỏ luôn.

Lý Miểu Miểu đã gọi điện thoại cho tôi.

Điện thoại vừa kết nối, liền truyền đến một giọng nói lo lắng: “Bội Bội, cậu không sao chứ? Bọn họ nói Lâm Miểu Y đã quay về”

Tôi bình tĩnh nói: “Tớ biết rồi, thứ tư tớ sẽ đến cục dân chính.”

Lý Miểu Miểu rống to: “Đi cục dân chính ly hôn à?”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng.

Sau đó là giọng nói điên cuồng của Lý Miểu Miểu phát ra từ điện thoại.

“Tại sao cậu lại thiếu tự tin như vậy. Tại sao cậu lại phải ly hôn? Tại sao cậu lại nhát gan như thế…”

Tốc độ nói quá nhanh và số lượng từ quá lớn khiến tôi trực tiếp choáng váng.

Tôi ngồi trên sô pha, ngây người nhìn trần nhà, nghe Lý Miểu Miểu phát điên.

Sau một khoảng thời gian không xác định, cô ấy cứ mắng tôi mãi cho đến khi không còn gì để nói.

Cuối cùng, tôi bỏ lại một câu: “Miểu Miểu, cậu đừng lo lắng, tớ không sao đâu”

Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn thấy tin nhắn của Lâm Miểu Y.

“Tinh Bội, đã lâu không gặp, chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa không?”

Cô ấy không thể chịu đựng chuyện tôi ở bên Tống Vũ Trúc đến thế à, liền gấp gáp mời tôi ăn cơm như vậy.

Tôi tắt điện thoại và mặc kệ nó.

Tôi quyết định đi dịch bản thảo nhưng không hiểu sao lại vô cùng tức giận, không ngừng xé bản thảo. 

Nhưng tờ giấy trắng đầy rẫy trên nền nhà, mặt bàn, thùng rác, như thể vừa có một trận tuyết lớn vừa rơi xuống.

Tôi không hiểu…tại sao mọi người lại nghĩ như thế khi Lâm Miểu Y quay lại.

Rõ ràng tôi mới là vợ của Tống Vũ Trúc…

Mười giờ tối, tôi từ từ nhắm mắt lại trong căn phòng tối đen. 

Tiếng bước chân nhè nhẹ đi đi lại lại bên ngoài ngôi nhà. Đèn đột nhiên bật sáng, một bóng người quen thuộc đi về phía tôi.

Anh bế tôi như một nàng công chúa, đặt tôi nhẹ nhàng lên giường. Măt tôi nhắm nghiền nhưng ý thức lại rất rõ ràng.

Tôi lớn tiếng mắng: “Anh và Lâm Miểu Y sắp kết hôn, anh tìm đến em làm cái quái gì?”

Tống Vũ Trúc dừng một chút, một lúc sau lại tiếp tục giúp tôi thay đồ ngủ.

Tôi giận dữ, chống cự và không cho anh ấy chạm vào người.

“Biến đi, Tống Vũ Trúc. Em đã nhìn thấy hết mọi thứ.”

”Chúng ta sẽ ly hôn và anh sẽ được theo đuổi hạnh phúc thật sự của mình”

Anh biết tính tôi không tốt nên chỉ im lặng chịu đựng.

Tống Vũ Trúc run rẩy ôm tôi, chặt đến mức tôi không thể thở được.

09

Tôi dần bình tĩnh lại và chìm vào giấc ngủ một cách vô thức.

Tôi đã gặp một cơn ác mộng, tôi không ngừng tìm kiếm phương hướng trong làn nước biển sâu nhưng dòng nước rất dữ dội và tôi đã bị cuốn vào dòng xoáy nước. Tôi sợ hãi tỉnh dậy.

Tống Vũ Trúc ôm tôi rất chặt, anh ấy có thể cảm nhận được từng cử động của tôi.

Anh mở mắt ra và nhìn tôi.

“Bảo bối, em gặp ác mộng sao?”

Vì tôi vẫn còn giận chuyện của Lâm Miểu Y nên tôi phớt lờ anh ấy. Thậm chí, tôi đã cùng vẫy để thoát khỏi vòng tay anh nhưng sức mạnh của anh quá lớn, tôi có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

“Đing ting ting, ting ting”

Điện thoại của Tống Vũ Trúc reo lên.

Ngay khi anh lấy điện thoại ra tôi đã nhìn thấy cái tên Lâm Miểu Y.

Anh ấy nhìn tôi và ngập ngừng cúp máy, tôi đẩy anh ra một cách tàn nhẫn.

Tại sao Lâm Miểu Y lại gọi? Chẳng lẽ sợ rằng tôi và Tống Vũ trúc sẽ không ly hôn?

“Tống Vũ Trúc, đi đi, anh đừng đến đây nữa.”

Tôi với tay lấy chìa khóa.

Anh ấy lại không đưa cho tôi.

Tống Vũ Trúc rất bình tĩnh, anh ấy nói với tôi bằng một giọng điệu rất bình thản: “Em làm mất giấy đăng kí kết hôn rồi, làm sao ly hôn được?”

Tôi chợt nhớ ra hồi mới lấy nhau, tôi đã vứt giấy kết hôn đi.

Quả nhiên, tuổi trẻ phù phiếm, bây giờ ngay cả ly hôn cũng không được.

Tôi đi tra baidu làm thế nào để ly hôn khi không có giấy đăng kí kết hôn, khi câu trả lời sắp hiện ra Tống Vũ Trúc lại giật lấy điện thoại của tôi.

“Anh nói cho em biết, ly hôn là việc không thể”

Tôi không hiểu tại sao Tống Vũ Trúc không chịu ly hôn, chẳng phải anh ấy sẽ tốt hơn khi ly hôn với tôi ư?

”Tại sao? Việc đó không phải tạo cơ hội tốt cho anh kết hôn với Lâm Miểu Y à?”

Tống Vũ Trúc hít một hơi thật sâu, ôm tôi

“Lúc trước không phải anh đã nói anh không thích Lâm Miểu Y sao”

Vào ngày họp lớp, Lý Miểu Miểu quả thực đã hỏi anh ấy ràng anh có thích Lâm Miểu Y không và câu trả lời của anh ấy quả thực là không.

Tôi gật đầu.

Tống Vũ Trúc véo mặt tôi và tiếp tục.

“Em không thể nghĩ là anh thích em à?”

Với một tiếng “vút” đầu óc tôi trống rỗng.

Anh ấy làm sao có thể thích tôi? Tôi không tin.

“Nhưng mấy ngày trước ở trường học, em nghe đươc Lâm Miểu Y nói chuyện với anh…”

Tống Vũ Trúc dường như đã hiểu tại sao tôi lại tức giân, anh ấy kiên nhẫn giải thích.

“Cô ấy muốn anh giúp công ty của cô ấy nhưng anh đã từ chối.”

Vì vậy, những gì tôi nghe được vào thời điểm đó là Lâm Miểu Y đang cầu xin Tống Vũ Trúc giúp đỡ chứ không phải là muốn anh quay lại…

Nhưng anh và Lâm Miểu Y luôn bị những người trong lớp đồn đại.

“Trước kia anh…”

“Từ đầu đến cuối, anh chưa từng yêu nhau với cô ấy, và cũng chưa từng thích cô ấy…”

Tôi không thể tin được Tống Vũ Trúc lại đột nhiên nói như thế. 

Tống Vũ Trúc chân thành nhìn vào mắt tôi.

“Trần Tinh Bội, anh thích em”

Trong giây tiếp theo, môi anh đã kề sát môi tôi.

Trong lòng tôi thầm nghĩ mình đúng là kẻ đáng chết vì đã không chịu nghe anh ấy giải thích mà đã đòi ly hôn.

Nhưng anh ấy thích tôi từ khi nào?

Có rất nhiều, rất nhiều câu hỏi tôi muốn hỏi rõ ràng.

Anh ấy không chịu buông tôi ra cho đến khi ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào mắt anh ấy mới dừng lại. Tôi tận dụng khoảng trống này, đi đến tủ và lấy ra hai chai bia lạnh.

Tôi quyết định phải nói chuyện rõ ràng với anh ấy.

Tống Vũ Trúc đang ngồi trên thảm trong phòng ngủ, đầu tóc bù xù phối với áo sơ mi đơn giản sạch sẽ, phảng phất giống như đã quay về thời cấp 3.

Anh ấy vẫn dịu dàng, lịch lãm, tỏa nắng và đẹp tra như thế, điều đó đã chạm thẳng vào trái tim tôi.

Tôi đưa cho anh lon bia và ngồi xuống cạnh anh với vẻ mặt điềm tĩnh, tôi nói một cách chậm rãi:

“Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”

“Đầu tiên nói cho em biết anh thích em từ khi nào? Tại sao anh không trả lời thư em viết? Còn em và Lâm Miểu Y…”

Có quá nhiều câu hỏi tôi muốn hỏi, nhiều câu hỏi trong số đó được tuôn ra ngay lập tức.

Anh mở nắp lon và nhấp một ngụm.

Đôi má dần ửng hồng.

“Lâm Miểu Y chỉ hỏi anh về một bài toán, anh đã nói với cô ây rất nhiều lần là đừng chạm vào anh.”

“Anh thích em, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em ở cửa hàng sữa hai da hầm ở phía sau trường, mỗi lần em đến gặp anh, mọi người đều nói em là chó theo đuôi của anh, anh luôn bác bỏ nó, nhưng dường như không ai nghe cả. “

“Thư? Anh chưa bao giờ nhận được…”

Tôi ngạc nhiên tại sao anh ấy không bao giờ nhận được bất kỳ lá thư nào tôi gửi, mặc dù tôi đã đặt chúng trên bàn của anh ấy.

“Em đặt nó trên bàn của anh …”

Tống Vũ Trúc suy nghĩ một lúc rồi bực mình nói.

“ Anh nhận được quá nhiều thư tỏ tình, lần nào bạn cùng bàn cũng chủ động giải quyết giúp anh…”

Tôi tức giận vỗ vai anh, nghiến chặt răng, chẳng trách lần nào tôi cũng nhìn thấy mảnh vụn trong thùng rác, ước gì có thể giết chết cậu bạn cùng bàn của anh ngay lập tức.

“Vậy tại sao sau khi tốt nghiệp đại học anh không chủ động tìm em?”

Tống Vũ Trúc nhấp thêm một ngụm và nhìn về phía tôi.

“Em không phải nói muốn học Giang Thành sau thi đại học sao? Anh đăng ký, nhưng em lại đi Bắc Kinh, anh phải học lại một năm! Năm thứ hai, anh cuối cùng thi vào trường ở thủ đô!”

Tôi chống tay lên hông và tự tin vặn lại:

“Rõ ràng là anh muốn học ở Bắc Kinh! Em mới đăng kí vào trường ở đó!”

Tống Vũ Trúc nói với tôi rằng anh ấy đã nghe được tin tức đó từ Lý Miểu Miểu. Và hình như tôi thực sự đã đề cập đến trường học ở Giang Thành vào thời điểm đó.
Tôi chỉ nói đùa thôi và cũng đã tình cờ nhìn thấy tờ điền nguyện vọng của anh trên bàn
Nhưng…Lý Miểu Miểu đã nói với tôi anh ấy được nhận vào một trường ở Bắc Kinh.

Thủ phạm hóa ra lại là bạn thân của mình!

Tôi tiếp tục tìm lỗi và nói:

“Anh đã học lại nhưng lại chẳng bao giờ liên lạc với em!”

Nói đến đây, anh oán hận nhìn tôi.

Trong khoảnh khắc đó tôi cảm thấy mình hình như đã làm ra một việc không thể tha thứ được.

“Sau khi được nhận vào trường ở Bắc Kinh, anh vui vẻ đi đến cổng trường của em và tận mắt nhìn thấy em cùng một nam sinh đi vào ký túc xá nam. Sau đó anh rời đi và không một ai biết anh đã đi đâu, cho đến khi anh nghe tin em vẫn còn độc thân.”

11

Tôi uống bia và cười.

Trường đại học nào trong nước có thể cho phép nữ sinh vào ký túc xá nam?

Chỉ có một khả năng duy nhất là đến ký túc xá nam, chính là ngày định hướng.

Lúc khác nếu đi vào sẽ bị dì ký túc xá chặn lại, nếu nghiêm trọng thậm chí còn bị ghi nhận kỷ luật nặng và bị đuổi học.

Vào đầu năm thứ hai, tôi được chọn là học sinh cuối cấp trong buổi tiếp nhận tân sinh viên.

Tôi đã chạy đi chạy lại ký túc xá nam và nữ không biết bao nhiêu lần vào ngày hôm đó, và tôi cũng chuyển rất nhiều hành lý.

Buổi tối mệt đến nằm vật ra, ước gì được nằm ra quán massage, spa ngay.

Thật không ngờ, cô lại bị coi là một người phụ nữ phù phiếm khi theo bạn trai về ký túc xá.

“Tống Vũ Trúc, tưởng tượng của anh thật phong phú a! Đó là công tác định hướng!”

Anh cúi đầu xuống, giọng điệu ngày càng trở nên táo bạo hơn.

“Anh không biết…”

Tôi tức đến mức vừa muốn khóc vừa muốn cười, có nằm mơ cũng không ngờ vì tình cờ thấy tôi đi vào kí túc xá nam mà anh lại đi đến nơi khác

Nếu tôi biết là vì điều này, tôi sẽ không đi chào đón những người mới đến.

Không có lương cũng, lại kiệt sức, còn bị Tống Vũ Trúc hiểu lầm.

“Vậy tại sao sau khi kết hôn lại biến mất lâu như vậy?”

Câu hỏi này đã ở trong tâm trí của tôi trong một thời gian dài.

“Thật không thể tin được rằng anh đã kết hôn với em, cho nên đã đi uống rượu suốt một tuần, cho đến khi nhận ra đó là sự thật mới dám tới gặp em… Mà đêm đó anh cũng không chạm qua em… mặc dù đêm đó anh trần truồng, nhưng anh thật sự không làm gì khác.”

Thảo nào sáng hôm sau thức dậy tôi không thấy khó chịu gì, cũng không thấy chất lỏng màu đỏ nào.

Tống Vũ Trúc rất tôn trọng tôi…

“Cho nên lúc bạn học nói em độc thân anh mới cố ý đến buổi họp lớp để tìm em đúng không?”

Tống Vũ Trúc nghiêm túc gật đầu.

Không ngờ, mục đích đến họp lớp của tôi và anh ấy lại giống nhau.

Tôi nâng lon bia lên và va vào lon của anh ấy.

“Vậy chúc chúng ta tân hôn vui vẻ!”

“Là đôi chồng già rồi! Bội Bội, anh gọi em là vợ được không?”

“Được chứ!”

“Vợ! vợ! “

Tôi vòng tay qua cổ anh và nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ dám nói ra hết tình yêu thương của tôi dành cho với anh nhưng bây giờ thì có thể rồi…

Tống Vũ Trúc và tôi đều thích nhau! Tôi không phải là yêu đơn phương!

Vì tức giận, tôi đã gọi điện và mắng mỏ Lý Miểu Miểu.

Người bạn thân này luôn có thể mắc sai lầm khi nói đến những vấn đề quan trọng, cô ấy thậm chí còn nói với tôi về sự khác biệt giữa tôi và Tống Vũ Trúc!

May mắn thay, cô ấy nói đã với tôi rằng Tống Vũ Trúc sẽ đến buổi họp lớp, nếu không tôi đã bỏ lỡ anh ấy rồi. 

Và thật may mắn khi chúng tôi chỉ bỏ lỡ nhau năm năm chứ không phải cả đời.

Tống Vũ Trúc trở nên dính và cứ bám lấy tôi.

“Em yêu! Anh đưa em về ra mắt bố mẹ nhé!”

“Em yêu! Anh muốn tổ chức cho em một đám cưới hoành tráng!”

“Vợ ơi! Vợ à! Đời này ly hôn là không thể nào!”

Tôi nắm lấy tay anh và đáp lại nhiệt tình.

“Được rồi! Kẻ dối trá trở thành cún con!”

Tình yêu được hồi đáp luôn là việc rất nồng nhiệt và hạnh phúc, và… việc theo đuổi tình yêu của chính mình là một điều dũng cảm và cao đẹp.

Người bạn thích có lẽ cũng đang thích bạn.

Mạnh dạn lên, chắc hẳn anh ấy cũng đang đợi bạn đấy.

(HOÀN) 

error: Content is protected !!