📚 Danh sách chương

CHƯƠNG 4 – END

12

Khi tôi tỉnh lại lần nửa, tôi nhận thấy mình hình như đang ở trong một tòa nhà còn xây dở.

Cả tay chân của tôi đều bị tên người lạ đó trói lại, không những vậy miệng còn đang bị dán chặt toàn là băng keo. 

Trước mặt tôi bây giờ là hình ảnh của một người đàn ông ăn mặt kín mít chỉ lộ ra một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Nhưng trong nháy mắt, tôi vẫn có thể nhận ra rằng hắn chính là Kiều Triết.

“Mày đã nói gì với Bạch Kỷ Nhiễm?” Hắn hỏi lớn vào mặt tôi.

Thấy miệng tôi vẫn còn đang bị bịt kín bằng băng keo, hắn khựng lại, từ trong túi quần rút ra một con dao nhọn hoắt: “Mày còn dám la tao sẽ đ.âm chết mày ngay”

Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, nó to đến nỗi tôi dù có cố gắng kêu gào hết cỡ cũng không thể nào có thể thu hút bất kì ai đến để có thể cứu tôi ra khỏi đây. 

Nói xong, hắn xé băng keo trên miệng tôi ra, một tay bóp chặt phần cằm của tôi, tay còn lại dùng con dao cứ đưa qua đưa lại trên cổ tôi.

“Anh đang ám chỉ điều gì?” Tôi thắc mắc cố tìm động cơ của hắn.

“Có phải mày nói xấu Kiều Triết với cô ấy đúng không?”

Khi con dao sắc bén chạm từ từ vào da thịt, cơn ác mộng bị đ.âm chết kiếp trước chợt ập đến, tôi khó thở vô cùng, hai mắt đỏ hoe, run rẩy liều mạng lắc đầu xin hắn có thể tha cho tôi rời khỏi đây.

“Vậy tại sao cô ấy lại đột nhiên xa lánh tao? Gần đây chỉ có một mình mày cứ nhìn chằm chằm vào tao. Nói! Có phải mày đã phát hiện điều gì rồi nói cho cô ấy biết không?”

Trong nháy mắt tôi đã nghĩ ra một biện pháp nói dối để đối phó với hắn.

“Tôi không thể nói xấu anh với Bạch Kỷ Nhiễm bởi vì chàng trai tôi thích thích cô ấy! Nếu cô ấy ở bên anh, tôi càng có thể ở bên chàng trai đó. Anh có thể đi hỏi, những gì tôi nói đều là sự thật, chàng trai tôi thích tên là Tống Vĩnh Khang, anh ấy là thanh mai trúc mã của tôi, tôi thích anh ấy nhiều năm rồi”

Sợ anh ta không tin lời tôi nói, nên tôi đã cố hết sức để giải thích

Khi nghe được những lời nói này, anh ta dần bình tĩnh trở lại.

“Tao biết Tống Vĩnh Khang…” Anh ta lẩm bẩm, “Đó là người cô ấy thích nhất”

“Cho nên anh cũng hiểu cho tôi chứ, chúng ta là người cùng chiến tuyến, nếu như Tống Vĩnh Khang với tôi yêu nhau, thì anh cũng có thể yêu nhau với Bạch Kỷ Nhiễm đúng không?”

Sau cơn hoảng loạn tột độ, tôi lại bình tĩnh đến lạ lùng, từng chút từng chút dùng những lời lẽ để thuyết phục anh ta: “Bây giờ anh thả tôi ra, rồi chúng ta đường ai nấy đi”

Những lời này dường như đánh trúng dây thần kinh của Kiều Triết.

Anh ta đột ngột đứng dậy và chạy ra ngoài nhưng cũng không chịu thả tôi ra, để lại tôi một mình ở nơi hoang vắng đó cùng với những tiếng gió thổi xì xào nghe đến thôi mà nổi hết cả gai óc.

Tôi sững người trong hai giây, cố gắng gỡ dây trói tay và chân.

Tuy anh ta đã rời đi nhưng tôi không dám la lên vì sợ anh ta chưa đi xa và có khi sẽ còn quay trở lại.

Nhưng cách buộc dây này rất đặc biệt, một mình tôi không thể tự tháo nó ra dù đã dùng hết mọi cách.

Ngay sau đó, tôi nghe được có tiếng bước chân tiến gần rồi có ai đó chạm vào phía sau tôi.

Tôi sợ hãi đến nỗi la hét toáng lên vùng vằng cố đẩy tên biến thái nào nó đằng sau lưng đi, sau khi đã thấm mệt, tôi mới hoàn hồn rồi bình tĩnh trở lại xem rốt cuộc khuôn mặt đó là của ai.

Ôi trời ơi, khi tôi vừa quay qua thì hóa ra đó là Giang Tầm Dã.

Trái tim đang treo lơ lửng của tôi trong chốc lát được hạ xuống, cứ tưởng chừng sinh mệnh sắp hết thì cuối cùng cũng đã tìm thấy được ánh sáng, hốc mắt của tôi có chút cay cay rồi nóng lên.

“Sao anh tìm được chỗ này?” Tôi cố gắng kìm nén nước mắt sắp tuôn ra mà hỏi anh.

”Chuyện này nói sau đi” Anh cúi đầu giúp tôi cởi dây trói.

Mà lúc này, bên ngoài lại truyền đến thêm một tiếng bước chân khác.

Tôi và Giang Tầm Dã nhìn nhau, anh trốn sau lưng khung cửa trước mặt tôi.

Tôi lập tức hiểu ý của anh, anh vội lấy sợi dây vừa được cởi ra cố tình quấn lại xung quanh tay chân của tôi giống y hệt như cũ.

Khi Kiều Triết vừa đi đến, anh nói sẽ trực tiếp nắm lấy hắn và ném xuống từ phía sau.

Nhưng người tính không bằng trời tính, lần này Kiều Triết đứng ở ngoài cửa không có đi vào.

Chẳng lẽ hắn đã phát hiện cái gì?

Ngay khi não tôi chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì hắn đã lên tiếng:

”Xin lỗi, tao không thể để mày đi”

”Nếu như trước kia mày nói sớm thì có lẽ tao đã không bắt mày như thế này rồi, tao và mày có thể bình tĩnh mà nói chuyện, trở thành liên minh. Nhưng bây giờ, tao bắt mày hơn nữa mày đã biết bí mật của tao, có lẽ sau khi ra ngoài mày sẽ đi báo cảnh sát, vì vậy tao không thể để mày đi được”

Vừa nói, anh ta vừa cầm con dao nhọn trên tay, từng bước từng bước tiến lại gần về phía tôi.

Tôi kinh hoàng nhìn anh ta và lắc đầu nguầy nguậy tỏ ra vô cùng đáng thương.

Mục đích của việc là này của tôi là đang cố gắng thu hút mọi sự chú ý của anh ta vào trên người mình, ngay khi bước vào khung cửa, Giang Tầm Dã từ phía sau lao ra, ấn mạnh anh ta xuống đất.

Dựa vào lợi thế về thể hình của mình, Giang Tầm Dã đè Kiều Triết xuống dưới, cố gắng hết sức giật lấy con dao trên tay của anh ta.

Và vào lúc này, Kiều Triết bất ngờ giãy giụa dựt lại con dao đang nằm trong tay Giang Tầm Dã.

“Cẩn thận!” Tôi hét lên.

Con dao sắc bén cắt ngang mu bàn tay của Giang tầm Dã và trượt ra xa tầm mười mét.

Lợi dụng lúc anh bị thương, Kiều Triết đã vùng ra khỏi vòng tay của anh và rồi bỏ chạy.

Lúc này, Giang Tầm Dã nhỏ giọng chửi rủa, mặc kệ bàn tay đang chảy máu, anh nhặt con dao lên và cắt sợi dây để cởi trói cho tôi.

Thấy tay anh chảy máu không ngừng chảy, tôi vội xé một mảnh quần áo để băng vết thương cho anh ấy rồi rời khỏi đó cùng anh và lập tức gọi báo tình hình cho cảnh sát.

Bây giờ, ngay cả khi không có bằng chứng trong vụ án gây thương tích trước đó nhưng Kiều Triết vẫn sẽ bị bắt vì tội bắt cóc tôi.

13

Sau khi bước khỏi ngôi nhà đang xây dở, tôi hỏi: “Làm sao anh tìm được chỗ này?”

”Em nói anh đợi em mười phút, nhưng anh đợi mười lăm phút thấy em vẫn chưa đến nơi nên đã đi tìm em, trên đường đi thì phát hiện chiếc điện thoại di động của em đang nằm trên đất, nên anh nghĩ có lẽ em đã bị ai đó bắt cóc, và hung thủ có thể là Kiều Triết, vì ngoài anh ta cũng không có ai khả nghi. Hắn ta lại không có nhà cửa, cũng không có phương tiện di chuyển, muốn bắt cóc người khác thì chỉ còn cách là lôi vào một căn nhà đang xây dở gần đó nên anh đã lần theo đến đây”

Vừa nghe anh nói tôi không khỏi cảm thán, qủa thật, lời đồn trong học viện cảnh sát của mọi người về tính tỉ mỉ và phân tích rất kĩ càng của anh quả là không sai, anh đúng thật xứng đáng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự.

“Kiều Triết đã bỏ trốn rồi, hắn sẽ không đi làm hại người khác nữa chứ?” Tôi vừa đi vừa hỏi anh.

”Anh đã liên lạc với cảnh sát trước khi đến, nên có lẽ anh ta đã bị bắt rồi”

Tuy nhiên, khi chúng tôi đến bệnh viện gần trường để băng bó vết thương thì lại nghe tin là có người sắp nhảy lầu t.ự t..ử.

Dự cảm có điềm không lành sắp sửa đến, chúng tôi nhìn nhau và chạy thật nhanh đến chỗ mà mọi người đang tụ tập đông

Tầng dưới của tòa nhà dạy học đã được bao quanh bởi rất nhiều sinh viên, ai ai cũng cùng nhau bàn tán sôi nổi bên dưới, bọn tôi từ ở dưới lầu nhìn lên trên thì thấy quả thật đúng là tên Kiều Triết đang đứng trên sân thượng.

Lúc này đây, hắn như kẻ đang ở đường cùng, nên việc nghĩ ra biện pháp nhảy lầu cũng là chuyện dễ hiểu.

Cái tên xấu xa đó, có vẻ như hắn không muốn một mình chết đi mà vẫn còn kéo theo một người đang run rẩy đứng trên sân thượng để đi cùng hắn.

Tôi nhìn lại kĩ hơn, hóa ra người mà tên Kiều Triết đó kéo theo là Bạch Kỷ Nhiễm.

Kiều Triết không ngừng la hét lên điều gì đó, chú ý lắng nghe thì có vẻ như hắn muốn Bạch Kỷ Nhiễm chết cùng với tình yêu của anh ta.

Khoảng chừng mười phút sau, cảnh sát cũng đã đi tới nơi và bao vây xung quanh khuôn viên trường, một trong số người đi theo trong đó còn có cả Tống Vĩnh Khang.

Sau khi tôi giải thích tình hình với lực lượng cảnh sát, họ bắt đầu thảo luận về các biện pháp để đối phó tên điên Kiều Triết, toàn bộ lực lượng sẽ được chia thành hai đội, trong đó một đội sẽ tiếp cận từ phía trước, ổn định tinh thần của hắn, đội còn lại sẽ phối hợp với lính cứu hỏa để tìm cơ hội để giải cứu con tin từ phía sau.

Nhưng Kiều Triết dường như đã cảm nhận được ý định của cảnh sát, nên khi cảnh sát đến gần, hắn đã rút ra một con dao và kề sát vào cổ của Bạch Kỷ Nhiễm.

Cả tôi và mọi người đều không ngờ rằng hắn ta còn chuẩn bị thêm cả một con dao khác bên người.

Lập tức, mọi kế hoạch ban đầu được đội cảnh sát lập ra đã phải thay đổi.

“Gọi Tống Vĩnh Khang qua đây” Kiều Triết hét lên.

Không còn cách nào khác, đội cảnh sát đành phải gọi Tống Vĩnh Khang qua để hợp tác với mình.

Tuy nhiên, anh ta rõ ràng không đồng ý, đã đứng rất xa để giữ an toàn cho bản thân.

“Tống Vĩnh Khang” Kiều Triết nói, “Mày không phải rất yêu cô ấy sao? Hiện tại tao sẽ cho mày một cơ hội, nếu mày qua làm con tin của tao, tao sẽ thả cô ấy ra”

”Vĩnh Khang, cứu em…” 

Bạch Kỷ Nhiễm không ngừng khóc nói những lời yếu ớt nhằm cầu cứu Tống Vĩnh Khang, nhưng Tống Vĩnh Khang vẫn không di chuyển như thể anh ta không nghe thấy gì, anh ta bây giờ không có gì ngoài nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt.

Con dao trên cổ bạch Kỷ Nhiễm cứa sâu hơn một chút vào da thịt, dường như có thể thấy được vết máu nhưng Tống Vĩnh Khang cũng không có chút động đậy gì.

Một số người ở phía dưới đã không chịu đựng được nữa, hét lớn lên nỗi bức xúc của mình đối với tên Tống Vĩnh Khang.

“Anh ta không phải là sinh viên của trường cảnh sát sao sao lại không có tí dũng khí nào vậy?”

”Tính mạng của bạn gái mình đang gặp nguy hiểm, tại sao bạn trai lại đứng nhìn?”

Cảnh sát ra hiệu cho đám đông giữ im lặng để tránh Kiều Triết kích động làm điều tồi tệ hơn với Bạch Kỷ Nhiễm.

Mọi người bên dưới lúc này ai ai vẫn còn đang rất phẫn nộ với hành động vô sỉ của Tống Vĩnh Khang. 

Kiều Triết lúc bấy giờ rõ ràng đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, hắn ta kéo Bạch Kỷ Nhiễm đến gần Tống Vĩnh Khang.

Cảnh sát ra hiệu cho Tống Vĩnh Khang cố gắng ổn định tinh thần của Kiều Triết trước, sau đó hãy giải cứu con tin ra.

Nhưng bạch Kỷ Nhiễm rõ ràng là không thể chịu đựng được nữa.

Cô ta khóc lóc thảm thiết: “Vĩnh Khang, anh không yêu em sao? Tại sao lại làm ngơ trước sống chết của em như vậy? Ngay cả một câu an ủi em anh cũng không nói?”

Tống Vĩnh Khang vẫn im lặng nhìn cô ta và Kiều Triết mà không nói bất cứ lời nào.

Lúc này, một chuyện không ai ngờ tới đã xảy ra.

Bạch Kỷ Nhiễm bất ngờ thoát khỏi Kiều Triết và nhảy khỏi sân thượng trước sự ngỡ ngàng của biết bao người ở đó.

Nhìn thấy nữ thần của mình nhảy xuống, Kiều Triết như bị điên lên, cầm con dao lao thẳng về phía Tống Vĩnh Khang.

Những tiếng thét chói tai nối tiếp nhau vang lên khắp bầu trời.

Giang Tầm Dã lấy tay che mắt tôi lại.

14

May mắn thay, Bạch Kỷ Nhiễm không chết do có phao cứu hộ đỡ được cô ấy.

Nhưng cú nhảy từ trên cao xuống này đã khiến cô ta tổn thương đến tủy sống, và cô ta chỉ có thể dành phần đời còn lại của mình ở trên chiếc xe lăn.

Tuy nhiên, Tống Vĩnh Khang đã bị đâm nhiều nhát và dẫn đến t.ử v/ong ngay sau đó.

Khi nghe tin anh ta mất, tôi cảm thấy không chân thật tí nào như đây chỉ là một giấc mơ vậy.

Kiếp trước khi nhìn thấy anh ta phản bội tôi, tôi đã ước hắn mau ch/ết đi, nhưng bây giờ chuyện đã thật sự xảy ra tôi lại không cảm thấy sung sướng như tưởng tượng

Còn tên Kiều Triết bị buộc tội, gi//ết người, cướp của, bắt cóc và các tội danh khác, trong phiên tòa xét xử anh ta sẽ bị kết án tử hình với loạt tội danh này.

Sau ngày hôm đó, vết thương trên mu bàn tay của Giang tầm Dã gần như đã lành, và hôm nay chính là ngày tôi cùng anh đi đến bệnh viện để cắt chỉ.

Ngồi ở sảnh đợi, ánh nắng từ của sổ xuyên qua chiếu vào khuôn mặt của anh, lạnh lùng nhưng khá điển trai, trong chốc lát tôi như trở về khoảng thời gian kiếp trước cùng anh trò chuyện trong bệnh viện.

Khi đó, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc bỏ lỡ người đàn ông trước mặt này sẽ là điều hối tiếc nhất trong cuộc đời của tôi.

Vì vậy, tôi vô thức nói: “Giang Tầm Dã”

Anh quay đầu lại nhìn tôi, khuôn mặt phản chiếu dưới ánh mặt trời trùng khớp với kí ức kiếp trước: “Hả”

”Anh có còn nhớ những gì em đã nói với anh khi chúng ta lần đầu gặp nhau không?”

Anh chỉ im lặng nhìn chăm chú nghe tôi nói.

Ngay khi tôi định lập lại, anh ấy đột nhiên nói: “Em đến đây để tỏ tình với anh”

Tôi cười và nói: “Đúng vậy”

”Không, đây không phải là lặp lại lời em nói, mà đây là lời mà anh nói với em”

Anh nhấn mạnh từng chữ: “Tô Niệm, anh đến để tỏ tình với em”

Tôi đột nhiên không nói được lời nào, hai má tôi nóng bừng lên khi chạm trúng đôi mắt long lanh của anh đang nhìn tôi.

Tôi không ngờ rằng người đàn ông luôn nghiêm túc và cứng nhắc này lại có thể nói ra những lời như vậy.

Ngay sau khi tôi đang lúng túng, anh ấy từ từ tiến lại gần và cười, vẻ kiên quyết trên khuôn mặt anh ấy dần trở nên dịu đi.

“Em sẽ đồng ý lời tỏ tình của anh chứ?”

”Em… , em đồng ý”

Anh đột nhiên giơ tay kéo tôi sát vào lòng, đôi môi áp vào tai tôi, hạ giọng nói: “Hôm đó em hỏi anh có phải là chưa từng hôn hay không…”

Tự nhiên được nghe những lời nói này từ chính miệng của anh, tai tôi như bị tê dại, hai má nóng bừng đến mức sắp nổ tung ra.

Anh lại cố ý thở dài ra: “Đáp án là đúng vậy, em có muốn cùng anh thử một lần…”

Tôi không thể chịu đựng được nữa, vùi mình vào vòng tay của anh, liền đánh mạnh vào ngực anh một cái.

Anh mỉm cười, nắm lấy đôi bàn tay của tôi.

“Được rồi, anh không trêu em nữa, sau này nhất định sẽ có nhiều cơ hội để thử…”

Sau khi tháo chỉ xong, chúng tôi bước ra khỏi bệnh viện, tôi và Giang Tầm Dã nhìn về hướng mặt trời lặn và bước đi từng bước cùng nhau.

Anh đi bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy tôi rồi bất chợt hỏi: “Hôm đó sau em lại trèo vào trường anh?”

”Em đến tìm anh tỏ tình đó”

”Tình cờ gặp được anh à?”

”Ừ trùng hợp”

Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười rồi không nói thêm điều gì.

Dưới ánh chiều tà ấy, chúng tôi đã trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy.

Đời này, cuối cùng tôi cũng đã đạt được điều mà mình mong muốn.

(HOÀN)

error: Content is protected !!