Góc Của Chan

CHƯƠNG 4

6

Khi tôi đến Hoa phủ, từ xa đã trông thấy hai người vận y phục sang trọng, mái tóc đã điểm bạc, đang đợi ngoài cửa. Nam nhân phong thái nhã nhặn, nữ nhân dung mạo đoan trang, quý phái.

Thấy chỉ mình tôi xuống kiệu, hai người họ đều cau mày.

Chắc hẳn đây chính là Hoa Tướng cùng phu nhân của ông ta.

Trông tướng mạo, tôi thực không thấy chút nào giống vai phản diện.

“Vương gia trên đường có việc công khẩn cấp cần giải quyết, lát nữa sẽ đến sau,” Tôi mở lời giải thích.

Sắc mặt Hoa Tướng lập tức sa sầm, ông ta vung tay áo, không đợi tôi đã quay gót đi thẳng vào trong nhà.



Lão già thối tha kia, tốt nhất ông cứ tàn nhẫn hơn nữa với tôi đi.

Như vậy không cần đợi nữ chính ra tay, tôi sẽ tự mình đại nghĩa diệt thân.

Còn Hoa phu nhân thì kéo tay tôi, không ngừng luyên thuyên: “Thiển nhi, con đừng vì đã gả đi mà lơ là. Chuyện hậu viện phức tạp vô cùng, Tấn Vương gia điều kiện tốt như vậy, dù đã kết hôn, vẫn còn vô vàn ả hồ ly tinh rình rập vị trí trắc phi. Ta nói cho con hay, con phải sớm sinh hạ đích tử thì vị trí mới vững, cũng có thể giúp đỡ Hoa thị…”

Than ôi, tam quan không hợp, tôi chỉ đành lặng im lắng nghe.

Đến viện của Hoa phu nhân, tôi chẳng thấy Hoa Tướng đâu, liền mở miệng hỏi: “Phụ thân đâu rồi?”

Hoa phu nhân một tay kéo tôi vào, nói: “Phụ thân con mong các con về từ sớm. Kết quả chỉ thấy mình con, ông ấy thất vọng, chắc đang ở thư phòng mà hờn dỗi đấy.”

Tôi từ chối sự đồng hành của Hoa phu nhân, rồi ra khỏi viện.

Lúc này tôi mới ngượng ngùng nhận ra mình không biết đường.

Tôi bèn ra dáng khuê các, chẳng chút hoang mang, nói với một nha hoàn nhỏ đứng ở cổng: “Ta muốn đến thư phòng của phụ thân, ngươi dẫn đường đi.”

Tiểu nha hoàn tuy mặt mày có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn dẫn đường.

Tới thư phòng, tôi đi thẳng vào, thấy Hoa Tướng đang ngồi một mình trước bàn viết. Thấy tôi, ông ta chỉ khẽ nhướng mắt, không nói lời nào.

Tôi tự mình tìm một chiếc ghế ngồi xuống trước, rồi mới mở lời: “Hai hôm trước, con theo Vương gia vào cung, gặp biểu tỷ, phát hiện ra vài chuyện thú vị. Phụ thân có muốn biết là gì không?”

Nghe thấy “Hoa mỹ nhân,” sắc mặt Hoa Tướng mới dịu lại, chắc hẳn là tưởng tôi đến để truyền tin tức.

Ông ta hỏi: “Nàng ta đã nói gì?”

Tôi mỉm cười, mắt nhìn thẳng vào Hoa Tướng: “Nàng ta… đã sai người đẩy con xuống ngự trì.”

Hoa Tướng lập tức cau mày, theo bản năng nói: “Sao có thể?”

“Bởi vì giờ đây nữ nhi đã là Tấn Vương phi, chiếu theo lẽ thường thì vị thế cao hơn nàng ta. Nàng ta trong lòng bất mãn nên giận dỗi ra tay, muốn cho con nếm chút khổ sở,” Tôi nghiêm túc bịa chuyện.

Hoa Tướng hiển nhiên còn nghi ngờ: “Nàng ta là do ta một tay bồi dưỡng, sao có thể quay lại đối phó với con?”

“Thế nên mới nói phụ thân đã lớn tuổi rồi, nhìn người không còn sáng suốt nữa,” Tôi cười, nhưng lời nói lại chẳng chút nể nang, “Một nữ nhân chỉ biết lo cho lợi ích cá nhân, tầm nhìn thiển cận như vậy, mà phụ thân vẫn tận tâm bồi dưỡng.”

Hoa Tướng bị tôi nói đến mức mặt mày lúc âm u lúc sáng, tôi liền thừa cơ thêm dầu vào lửa: “Còn nữa, nàng ta nói là muốn nói chuyện với con, nhưng thực chất lại giăng bẫy, muốn con sơ hở. Nếu không phải con đủ cảnh giác, e là đã không phát hiện có người hoàng thất nghe trộm.”

“Cái gì?” Hoa Tướng giờ đây cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa.

“Ý con là Hoa Thiền đã dựa vào Hoàng thượng, rồi quay lại dò xét lời của con?!”

“Phụ thân có nhiều tai mắt, cứ việc điều tra. Chỉ là sau này nên bớt liên lạc với Hoa mỹ nhân thì hơn,” Tôi thản nhiên bịa ra.

Tôi không lo lắng ông ta sẽ đi tra hỏi, những lời tôi nói vốn dĩ nửa thật nửa giả.

Hoa mỹ nhân bày mưu đẩy tôi xuống nước và có người của hoàng thất nghe lén cuộc nói chuyện của chúng tôi, đều là thật.

Đại cục không sai, tôi cũng chẳng sợ chuyện mình thêm thắt.

Hoa Tướng là một đại phản diện, tính cách vốn đa nghi.

Tôi liền lợi dụng điểm này để dần dần cắt đi phe cánh của ông ta, ít nhất là để khi ông ta nhận tội, tội danh sẽ nhẹ bớt.

Hoa Tướng im lặng một hồi lâu, lại nhìn tôi một cách thăm dò: “Theo con, tiếp theo ta nên làm gì?”

Tôi không lùi bước, đón lấy ánh mắt của ông ta mà nói: “Hoàng thượng giờ đây đã chú ý đến phụ thân. Theo ý con, lúc này phụ thân nên che giấu tài năng, hành sự khiêm tốn.”

Ánh mắt cáo già của Hoa Tướng đảo qua đảo lại, không nói lời nào.

Tôi lại tiếp tục: “Ngoài ra, hôm trước nghe Hoàng thượng nói chuyện, có nhắc đến… Gia tộc Mục thị đang ở trong ngục. Ý của Hoàng thượng dường như vẫn còn coi trọng họ, có lẽ vài ngày tới sẽ tìm cớ để giảm tội cho họ. Vậy nên con nghĩ nếu phụ thân chủ động đề xuất chuyện này, cũng coi như là cho Hoàng thượng một bậc thang để xuống.”

Lần này, Hoa Tướng không biểu lộ cảm xúc nào khác trên mặt, giọng nói cực kỳ bình tĩnh: “Thiển nhi từ trước đến nay chẳng phải rất ghét gia tộc họ sao? Ta rất khó khăn mới làm được như ý con, trừ bỏ họ, giờ sao lại quay ra cầu xin cho họ?”

Đối phó với lão cáo già này, tôi không dám lơ là chút nào.

Tay tôi siết chặt trong ống tay áo, nhưng mặt lại tỏ ra vẻ bất lực, căm hận: “Hoàng thượng giờ đã nghi ngờ phụ thân kết bè kết phái rồi. Lần này con đề xuất cũng là vì tốt cho phụ thân. Nếu phụ thân đề nghị giảm tội cho họ, có lẽ sẽ xóa tan vài mối lo ngại của Hoàng thượng, khiến người nghĩ rằng phụ thân ban đầu không phải vì tư oán mới ra tay với nhà Mục gia.”

Hoa Tướng không nhìn tôi, ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, dường như đang tính toán điều gì đó.

“Thiển nhi có biết đạo lý ‘diệt cỏ phải diệt tận gốc’ không?”

Tôi nói với giọng chân thành: “Phụ thân cũng biết con vô cùng căm ghét Mục Dao. Nếu không phải tình thế bắt buộc, làm sao con lại để phụ thân cầu xin cho họ? Một vinh cùng vinh, một tổn cùng tổn. Dẫu sao thì Mục thị đã không còn đường lật lại, tha cho họ một mạng cũng không hại gì.”

Hoa Tướng im lặng.

Tôi cũng không nói gì nữa, đợi ông ta tự mình suy xét.

Nhờ có lòng căm thù sâu sắc của Hoa Thiển đối với gia đình Mục Dao trước đây, mà lời cầu xin của tôi mới khiến Hoa Tướng tin rằng tôi thực sự bất đắc dĩ, làm vậy là vì lợi ích của Hoa phủ.

Nếu Mục thị không phải vì bị Hoa Tướng hãm hại mà bị chém đầu, thì mối thù giữa tôi và Mục Dao cũng sẽ không đến mức không đội trời chung như vậy.

“Thiển nhi đã thực sự trưởng thành rồi.” Cuối cùng Hoa Tướng cười nói, ánh mắt mãn nguyện và tán thưởng nhìn tôi.

Lòng tôi khẽ buông lỏng.

Vậy là ông ta đã đồng ý.

Tôi cố kìm nén sự vui mừng tột độ.

Với quyền lực của Hoa Tướng, muốn giữ lại Mục thị ắt hẳn rất dễ.

Buông lỏng nắm tay đã siết chặt dưới ống tay áo nãy giờ, tôi phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Cuộc đấu trí này thực sự khiến tôi muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng khao khát sống sót lại buộc tôi phải ở lại đối mặt với Hoa Tướng.

Rời khỏi thư phòng, tôi theo nha hoàn đến phòng khuê các trước đây của mình.

Tôi chỉ cảm thấy mỗi bước chân đều như dẫm trên bông, bước đi chênh vênh. Khí chất của đại phản diện quả thực không phải chỉ là lời nói suông.

“Muội muội, muội muội…..”

Đột nhiên một giọng nam nhân hổn hển vang lên.

Tôi nhìn về phía có tiếng nói, thấy một tên béo trắng trẻo, mặc áo choàng màu xanh lục đậm, đang chạy về phía tôi.

Nhìn từ xa, hắn ta trông như một cái bánh chưng đã thành tinh đang lao về phía tôi.

Nghe hắn gọi, tôi liền hiểu ra.

Tên này chính là ca ca ruột của Hoa Thiển – Hoa Thâm.

Nhìn cái tên này là biết tác giả coi thường nữ phụ và ca ca của nàng ta đến mức nào.

Cái tên nghe như tùy tiện đặt bừa vậy.

Trong tiểu thuyết, Hoa Thâm là một nhân vật chẳng ra gì, ỷ thế hiếp người, hoang dâm háo sắc, cướp đoạt dân nữ, làm đủ mọi điều xấu xa… Hắn ta gom trọn mọi thói hư tật xấu của một kẻ phá gia chi tử.

Vốn dĩ tôi khá thích những người bạn mũm mĩm, vì trông họ có vẻ ngây thơ.

Nhưng nhân vật Hoa Thâm này, tôi thực sự không thể nào thích nổi.

Hắn ta thở hổn hển chạy đến bên cạnh tôi, đưa cho tôi một tấm vải rồi nói: “Đây là tơ Vân Cẩm mà ca tìm được mấy hôm trước, đúng màu trắng muội muội yêu thích. Trên đời chỉ có một tấm này thôi, ca đã bỏ ra số tiền lớn để cướp được. Nếu muội muội dùng nó may y phục, chắc chắn sẽ khiến Tấn Vương mê mẩn.”

Trong tiểu thuyết, dường như Hoa Thâm cũng không đủ thông minh, nên mới luôn tìm cách lấy lòng cô em gái đầy mưu mô của mình.

Giờ trông quả đúng là như vậy.

Một câu nói đã xúc phạm tôi hai lần.

Thứ nhất, tôi không thích màu trắng.

Thứ hai, tôi không thích Tấn Vương Trọng Dạ Lan.

Tôi không nhận, tiếp tục bước đi theo nha hoàn, bỏ lại một câu: “Muội không thích màu trắng nữa rồi. Ca ca cứ dùng cho đám thiếp trong hậu viện của mình đi.”

Hoa Thâm này, một công tử con quan, hậu viện lớn nhỏ đã nạp hơn chục thiếp.

Vì vậy đến giờ vẫn không có tiểu thư khuê các nào chịu gả cho hắn.

Hoa Tướng và Hoa phu nhân vì thấy hắn kém thông minh nên mới đặc biệt nuông chiều.

Quả nhiên, Hoa Thâm lại chẳng có chút tầm nhìn nào mà đuổi theo.

Mỡ trên mặt hắn ta chen lấn khiến mắt chỉ còn lại một khe, vậy mà vẫn cứ cố gắng tiến lại gần tôi: “Những nữ nhân kia làm sao xứng dùng thứ này, chỉ có muội muội nhan sắc hơn người, mới xứng với tấm lụa ngàn vàng này.”

Ngày xưa hai huynh muội này thích diễn trò ca tụng lẫn nhau, nhưng tôi lại nửa phần không thích cách nói dìm người khác để nâng người này lên.

Lập tức tôi lạnh mặt: “Không phải đã nói là không thích màu trắng sao? Đừng đi theo muội nữa.”

Hoa Thâm lập tức đứng khựng lại tại chỗ, không dám đuổi theo nữa.

Chiến lược bảo toàn mạng sống của nữ phụ độc ác, bước thứ ba: Tránh xa kẻ tiểu nhân, cứu vớt hiền thần.

7

Trọng Dạ Lan cuối cùng cũng đã đến Hoa phủ dùng bữa tối, còn tôi thì sau khi ăn xong liền xin phép trở về Tấn Vương phủ.

Dù sao, việc phải đối mặt với một Hoa Tướng lão cáo già, một Hoa phu nhân luôn chỉ dạy tôi bí kíp sinh con trai và chèn ép thê thiếp, cùng với một Hoa Thâm hoang dâm vô độ… cảm giác này quá đỗi khó chịu.

Thà rằng cứ để tôi ở lại Tấn Vương phủ lạnh lẽo còn hơn.

Xem ra, những người thân của nữ phụ Hoa Thiển chẳng có lấy một ai là người tốt.

Vậy thì làm sao nàng ta có thể “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” được chứ?

Trên xe ngựa trở về, sau một ngày dài suy ngẫm, tôi quyết định nhanh chóng giải quyết mọi việc.

Tôi mở lời: “Vương gia, thiếp muốn gặp Mục Dao.”

Thân thể Trọng Dạ Lan cứng đờ.

Bởi vì tôi nói “thiếp muốn gặp nàng ta” chứ không phải “hỏi nàng ta ở đâu”, điều này chứng tỏ tôi đã biết chuyện giữa hắn và Mục Dao.

“Nàng… đã biết rồi sao?” Trọng Dạ Lan trông có vẻ lo lắng.

“A Thiển, nàng hãy tin ta, ta chỉ là…”

“Vương gia không cần giải thích với thiếp. Thiếp chỉ là vì trước đây và Mục Dao… dù sao cũng là tỷ muội, có vài chuyện muốn nói với nàng ta. Tuyệt nhiên không phải dò hỏi hay nghi ngờ chàng,” Tôi giải thích, cố gắng nặn ra một nụ cười không chút bận tâm.

Thấy vẻ mặt của tôi, Trọng Dạ Lan thở phào nhẹ nhõm, đồng ý sẽ đưa tôi đến đó khi về phủ.

Cuối cùng hắn ta còn nói một lời trấn an: “A Thiển, ta cứu Mục Dao tuyệt đối không có tư tình gì. Từ khi còn bé nàng ở lại giữ lăng cùng ta, ta đã thề kiếp này chỉ có một mình nàng.”



Tôi xin cảm tạ sự an ủi của hắn.

Người ở lại giữ lăng cùng hắn hồi nhỏ đâu phải Hoa Thiển, mà là nữ chính, người theo gia đình đến kinh thành thăm họ hàng lần đầu tiên.

Có lẽ vì trong lòng hắn có chút hổ thẹn, nên đã không hỏi tôi lấy tin tức từ đâu, nhờ vậy tôi cũng không cần phải giải thích.

Đến Tấn Vương phủ, Trọng Dạ Lan dẫn tôi thẳng đến một viện nhỏ ở góc vườn.

Hắn đứng đợi bên ngoài, để chúng tôi có không gian riêng để nói chuyện.

Vào trong, tôi thấy một người đang nằm sấp trên bàn, dường như đã ngủ thiếp đi.

Đến gần vài bước, tôi mới nhìn rõ dung nhan của nàng ta.

Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi gặp nữ chính kể từ khi xuyên không.

Người phụ nữ đang nằm sấp trên bàn mày nhíu chặt.

Khác với vẻ yếu đuối, trắng trẻo của Hoa Thiển, nàng ta chắc hẳn lớn lên ở vùng biên ải, có làn da màu lúa mì khỏe khoắn. Những cú sốc gần đây khiến gương mặt nàng hơi hốc hác, nhưng vẫn không thể che giấu sự kiên cường toát ra từ đôi lông mày.

Thì ra đây chính là nữ chính.

Tôi chợt hiểu ra sự khác biệt giữa nữ chính và nữ phụ.

Hoa Thiển giống như một cây bồ công anh yếu đuối, đáng thương, còn Mục Dao lại là cây bách xanh tràn đầy sức sống. Một người sống dựa vào người khác, một người có thể sánh vai cùng với bạn.

Nhìn bờ môi mím chặt và đôi mày nhíu lại của nàng ta, tôi đột nhiên nghĩ…

Nếu nàng ta chết, có lẽ Hoa phủ sẽ không bị sụp đổ, nếu nàng ta chết, chỉ cần tôi không nói, tôi sẽ không phải lo lắng Trọng Dạ Lan biết được sự thật hồi nhỏ, nếu nàng ta chết, có phải tôi sẽ hoàn toàn tránh được cái kết bị vạn tiễn xuyên tâm không?

Dường như chỉ cần nàng ta biến mất, mọi mưu tính và lo lắng của tôi đều không còn nữa.

Tôi lặng lẽ nhìn nàng ta một lúc, rồi tát mạnh vào mặt mình một cái.

Có phải xuyên không vào thân xác nữ phụ, tôi cũng trở nên độc ác rồi không?

Hoa thị làm đủ điều ác, cớ gì vì mạng sống của mình mà bắt một người vô tội phải trả giá?

Để tự răn mình, tôi ra tay rất mạnh, đau đến nỗi nhăn nhó.

Chính vì tôi ra tay quá mạnh, tiếng tát đã đánh thức Mục Dao.

Nàng ta mở mắt, nhìn thấy tôi đang ôm mặt hít khí.

Đôi mắt trong veo của nàng ta quả thực tràn đầy sức sống, lập tức giận dữ trừng mắt nhìn tôi: “Hoa–Thiển!”

Nghe giọng nói đầy vẻ nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên lúc này nàng ta đã hận tôi thấu xương.

“Nghe nói tỷ ở Tấn Vương phủ, ta đặc biệt đến thăm tỷ,” Tôi cười gượng gạo nói.

Mục Dao cười lạnh một tiếng, mỉa mai: “Ngươi đến đây để khoe khoang chiến thắng của mình sao?”

À…

Trong tiểu thuyết, Hoa Thiển thực sự đã đến để khoe khoang, nhưng tôi thì không.

“Trước kia ta đã mù quáng, lầm tưởng rắn rết là tỷ muội, hại cả gia tộc ta phải chôn vùi. Nhưng Hoa Thiển, ngươi hãy nghe đây, sớm muộn gì ta cũng sẽ vạch trần bộ mặt rắn rết của ngươi cho thiên hạ, vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Hoa phủ các người. Thiện ác có báo ứng, Hoa phủ các người đừng hòng yên ổn cả đời!” Mục Dao đứng bên bàn, giọng nói lạnh như băng.

Ừm, tôi biết nàng có thể vạch trần sự thật, khiến người Hoa phủ bị quả báo.

Nhưng hôm nay tôi đến không phải để nghe những lời này.

Tôi không hề bực mình, nhìn nàng ta và chân thành nói: “Ta hứa với tỷ, người nhà tỷ sẽ không sao.”

Mục Dao sững sờ, rồi ánh mắt lộ vẻ châm biếm: “Ngươi lại giở trò gì nữa đây? Trên người ta còn gì để ngươi lợi dụng sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta còn tin tưởng ngươi ư?”

Tôi ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà.

“Mục Dao, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể lựa chọn, rất nhiều chuyện không phải do ý muốn của ta. Giống như ta không thể ngay lập tức lay đổ một cây đại thụ, vậy nên ta chỉ có thể từ từ tính toán. Tỷ không tin ta là chuyện bình thường, nhưng ta cam đoan, sau này những lời ta nói với tỷ đều là sự thật.”

“Người nhà ta bảy ngày nữa sẽ bị xử trảm, ngươi bảo ta lấy gì để tin ngươi đây?”

Chiếc chén trà trên tay bị nàng ta hất văng, rơi xuống đất vỡ tan tành.

Tôi thở dài, định mở lời thì bị tiếng động bên ngoài làm gián đoạn.

“Ta nghe thấy tiếng gì vỡ?” Trọng Dạ Lan cau mày bước vào.

Thấy ta, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi. “Mặt nàng… có phải nàng ta đánh không?”

Mặt ư?

Tôi chợt nhớ ra vừa nãy mình đã tự tát mình một cái.

Tôi vội vàng lên tiếng: “Không không không…”

Trọng Dạ Lan không đợi tôi ngăn cản, đã tức giận mắng Mục Dao: “Ta đã hảo tâm thu nhận ngươi, ai cho ngươi cái gan làm tổn thương A Thiển?”

Tôi…

Nhìn ánh mắt Mục Dao ngày càng chế giễu tôi, tôi chỉ muốn kêu gào lên rằng tôi bị oan!

Tôi tự tát mình đâu phải để hãm hại nàng ta!

Trọng Dạ Lan còn định nói, tôi nhanh tay bịt miệng hắn ta lại: “Vương gia hiểu lầm rồi, chuyện này không liên quan đến Mục Dao. Là thiếp tự đánh mình, bởi vì… bởi vì vừa rồi có một con muỗi đậu trên mặt.”

Nhìn ánh mắt Trọng Dạ Lan rõ ràng là không tin, tôi chân thành nói: “Vương gia thực sự đã hiểu lầm Mục Dao rồi. Tỷ ấy không hề đụng đến thiếp một sợi tóc. Đặt mình vào hoàn cảnh của tỷ ấy, nữ nhân sợ nhất là bị hàm oan. Vậy nên… Vương gia hãy xin lỗi tỷ ấy đi.”

Nói xong, tôi liền nhanh mắt lẹ chân rời đi, để lại không gian cho hai người họ bồi đắp tình cảm.

Diễn biến sau đó tôi không rõ.

Chuyện tình cảm của hai người họ, cứ để họ từ từ khám phá vậy.

Không đầy hai ngày, tôi nhận được tin tức.

Hoàng thượng niệm tình công trạng trước đây của Mục Gia, thay đổi án tử hình thành lưu đày.

Nghe được tin này, tôi mừng rỡ suýt nhảy cẫng lên.

Tốt lắm, tôi đã thay đổi được kết cục của Mục Gia.

Vậy giờ đây, giữa tôi và Mục Dao không còn mối thù giết người máu lạnh nữa.

Vậy mâu thuẫn lớn nhất còn lại chính là…

Tranh giành nam nhân.

Chuyện này dễ thôi, tìm một thời cơ thích hợp, tôi sẽ chủ động thoái vị.

Vì vậy, giờ đây tôi nên tự vạch ra một con đường lui cho mình.

Hoa Tướng là một đại phản diện, cuối cùng khó có được kết cục tốt đẹp.

Vậy nên, trong khả năng của mình, tôi phải sắp xếp một con đường lui để có thể toàn thân trở ra.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức chuẩn bị rời phủ để đi thị sát các cửa hàng hồi môn của mình.

Chiến lược bảo toàn mạng sống của nữ phụ độc ác, bước thứ tư: Tích cóp tiền bạc để chuẩn bị tẩu thoát.

8

Suốt mấy ngày liền, tôi dồn hết tâm trí vào việc lo liệu sổ sách của các cửa hàng hồi môn.

Sau khi tìm hiểu cặn kẽ, tôi bất ngờ nhận ra Hoa Thiển giàu có đến thế.

Dù sau này có rời khỏi Tấn Vương phủ, cuộc sống của tôi hẳn cũng không còn là vấn đề.

Vì vậy, việc tôi cần làm bây giờ là chuyển lợi nhuận của những cửa hàng này từ công khai sang bí mật.

Tấn Vương phủ gia thế lớn mạnh, không bận tâm đến số tiền nhỏ bé của tôi, nên việc xử lý cũng không quá khó khăn.

Cứ thế, mỗi tháng, việc cải trang đến hiệu cầm đồ gửi tiền đã trở thành niềm vui lớn nhất của tôi.

Để tránh bị lộ thân phận, tôi còn giả dạng nam nhân, ở hiệu cầm đồ tự đặt cho mình một biệt danh là “Minh Nguyệt công tử”.

Nhìn số tiền dưới tên Minh Nguyệt công tử ngày càng nhiều, không hề nói quá, tôi thật sự có thể cười tỉnh cả trong mơ.

Sau một tháng sống nhàn nhã như thế, một ngày nọ, khi tôi đang dùng bữa sáng trong phòng, bỗng thấy Trọng Dạ Lan dẫn Mục Dao bước vào.

Khoảng thời gian này, Mục Dao chắc hẳn bận rộn sắp xếp cho người nhà bị lưu đày, nên chúng tôi không gặp lại.

Giờ đây, có lẽ chuyện gia đình nàng ta đã ổn thỏa, nên lại đến trước mặt tôi diễn vở bi lụy tình thâm.

Quả nhiên, Trọng Dạ Lan ngồi xuống cạnh tôi, cố ý và giả tạo nắm lấy tay tôi, nói: “Tấn Vương phủ từ trước đến nay không nuôi người nhàn rỗi. A Thiển, ta mang một nha hoàn đến cho nàng.”

Mục Dao thấy Trọng Dạ Lan nắm tay tôi, mặt nàng ta rõ ràng trắng bệch.

Tôi thật sự… cả một căn phòng đầy người như thế này, trông có thiếu nha hoàn không cơ chứ?

Rốt cuộc tôi đã tạo nghiệp gì thế này, một kẻ độc thân như tôi lại phải nhìn hai người các ngươi phô diễn tình cảm trước mặt mình.

Chuyện chưa dừng lại ở đó, tôi lại thấy Mục Dao mắt đỏ hoe nói với Trọng Dạ Lan: “Nếu vương gia thấy nhìn ta không vừa mắt, có thể cho ta đi, hà tất phải sỉ nhục ta như vậy?”

Trọng Dạ Lan rụt tay đang nắm tay tôi lại, cứng miệng nói: “Tấn Vương phủ này là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”

Dù không thể nhìn thấy, nhưng tôi cảm thấy biểu cảm của mình lúc này giống hệt bức ảnh chế ông lão trên tàu điện ngầm đang xem điện thoại.

Thật sự… không thể xem nổi.

Nếu là Hoa Thiển thật, chắc đã tức đến phát điên rồi.

Ngay cả một người ngoài cuộc như tôi cũng không chịu nổi.

Thấy hai người họ còn muốn tiếp tục biểu diễn, tôi vội mở lời: “Trong viện của ta không thiếu nha hoàn. Lần trước đến thư phòng của Vương gia, thấy có vẻ rất lạnh lẽo, hay là để Mục Dao đến đó hầu hạ đi.”

Thế nên hai người các ngươi hãy cút đi thật xa, đừng ở trước mắt tôi mà làm tôi phiền lòng.

Hai người kia vừa nghe lời đề nghị của tôi, liền ngừng tranh cãi.

Một người cảm thấy đã giữ được đối phương, một người thấy không còn bị mất thể diện, thế là họ nhất trí rời đi ngay.

Còn bà vú và nha hoàn Thiên Chỉ trong phòng tôi thì muốn cạy đầu tôi ra, hoặc tát tôi một cái cho tỉnh.

“Vương phi sao lại hồ đồ như vậy? Mục Dao kia vừa nhìn đã thấy có ý đồ với Vương gia, đến cả lão già như tôi cũng không chịu nổi.”

“Đúng vậy, Vương phi sao không thuận theo Vương gia, mang nàng ta về làm nha hoàn, để bọn nô tỳ dạy dỗ nàng ta một trận?”

“Vương phi…”

Không nghe, không nghe, giống như ba ba tụng kinh.

Tôi mới không muốn để Mục Dao ở trong phòng mình, ngày ngày xem hai người họ diễn kịch tình cảm máu chó.

Dù bà Lý và Thiên Chỉ có khuyên nhủ, dọa nạt thế nào, tôi vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, cao thâm khó lường.

Cuối cùng, họ nói đến khô cả họng, đành tự mình bỏ cuộc.

Cứ thế, hai tháng nữa trôi qua, cuộc sống của tôi trôi đi trong những ngày tích góp tiền bạc và nghe một đám nha hoàn, bà vú lải nhải.

Có lẽ phụ nữ đang yêu thì chỉ số thông minh bằng không.

Không có sự phá đám của tôi, tình cảm của nam nữ chính thẳng tiến thăng hoa.

Mục Dao cũng không còn toàn tâm toàn ý muốn lật đổ Hoa phủ, nên tạm thời tôi không còn nguy cơ mất mạng.

Mong rằng sau này họ sẽ nhớ ơn tôi, dù sao tôi cũng đã tạo ra bao nhiêu cơ hội cho họ.

Hiện tại, vấn đề lớn nhất của tôi chỉ là giải quyết hiểu lầm hồi nhỏ, để họ có thể đến bên nhau.

Để giảm bớt cơn giận của Trọng Dạ Lan khi biết sự thật, điều tôi có thể làm là để lại nhiều ấn tượng tốt cho hắn ngay lúc này.

Nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết, tôi chợt bừng tỉnh.

Tính toán thời gian, khoảng hơn ba tháng nữa sẽ xảy ra sự kiện đó.

Tôi có thể lợi dụng nó để hóa giải mối duyên với Trọng Dạ Lan.

Vậy là chỉ ba tháng nữa, tôi không cần phải giả vờ làm một người vợ hiền dâu thảo ở Tấn Vương phủ này nữa.

Thế nhưng, niềm vui của tôi chẳng kéo dài được mấy ngày, tôi lại nghe một tin tức tồi tệ.

“Vương phi, đại công tử gây gổ với người ta ở tửu lâu rồi,” bà Lý vội vã chạy vào báo với tôi.

Đại công tử?

Cái bánh chưng béo đó sao?

“Chuyện gì thế?” Tôi cau mày hỏi.

“Vừa rồi Hoa phủ truyền tin đến, nói đại công tử ở tửu lâu… vì một nữ tử mà xảy ra xô xát, mong Vương phi đến xem xét.”

Tôi càng nhíu mày sâu hơn.

Tại sao lại phải tìm đến tôi?

“Sao người nhà lại tìm đến Tấn Vương phủ, phụ thân và mẫu thân đâu rồi?”

Bà Lý tỏ vẻ khó xử: “Tướng gia và phu nhân hôm qua đã xin nghỉ phép về thăm họ tộc, nhất thời không thể quay về. Vì vậy người nhà chỉ đành đến tìm Vương phi.”

Ngực tôi bỗng nghẹn lại.

Tôi đã bảo rồi, thì ra không có ai quản nên hắn ta lại lộng hành.

Tôi vừa mới được yên ổn vài ngày, tên ca ca phá gia chi tử đó lại gây chuyện cho tôi.

Tôi ở đây vì muốn sống sót, cố gắng xây dựng hình tượng tốt đẹp, còn hắn ta ở đó lại phá hoại danh tiếng của tôi.

Nhưng nếu cứ để hắn ta làm loạn, mất mặt vẫn là Hoa phủ, ai bảo tôi cũng mang họ Hoa chứ?

“Chuẩn bị xe ngựa, ra khỏi phủ,” Tôi bực bội dặn Thiên Chỉ.

Đến nơi, tôi xuống xe ngựa, thấy bên ngoài tửu lâu có rất nhiều người hiếu kỳ vây xem.

Có vẻ chuyện đã không còn nhỏ nữa.

Trên đường đến đây, tôi đã nghe người đưa tin kể sơ qua tình hình.

Hoa Thâm háo sắc kia khi ăn cơm trong tửu lâu, đã để ý đến một nữ tử đang gảy tỳ bà.

Nữ tử kia tính tình cương trực, thề chết không chịu.

Thế là có một người giang hồ đi ngang qua, thấy bất bình liền ra tay cứu cô gái.

Kết quả là Hoa Thâm, kẻ phá của đó không chịu tha, ỷ thế hiếp người, hai bên giằng co không dứt.

Một người tinh mắt thấy tôi, lặng lẽ nhường đường.

Vừa bước vào tửu lâu, tôi đã thấy Hoa Thâm trốn sau lưng đám gia đinh, miệng vẫn không ngừng chửi bới, la hét đòi cho người khác một bài học.

Đối diện hắn ta là hai người ăn mặc giản dị, nhưng nhìn qua là biết võ công cao cường, cùng một nữ tử dung mạo xinh đẹp đang ôm tỳ bà trốn sau lưng họ.

“Ca ca, huynh còn chưa gây đủ chuyện sao?”

Vừa vào tửu lâu, tôi không hề do dự, trực tiếp lớn tiếng quát.

Hoa Thâm thấy tôi, mắt sáng lên, chạy đến kéo tay tôi vui mừng nói: “Muội muội đến giúp ca sao? Hai tên dân đen này không biết tốt xấu, vừa rồi còn dám động thủ với ca, muội muội mau giúp ca dạy dỗ chúng.”

Người này… đầu óc thực sự có vấn đề.

Tôi bực bội nhìn hắn ta, vậy mà hắn ta vẫn vẻ mặt hân hoan, tưởng tôi đến giúp hắn.

Đang định mắng hắn một trận, bỗng nghe một người đàn ông mặc áo xám trong hai người kia mở lời: “Hoa phủ các người quả là ỷ thế hiếp người. Thân phận Tướng gia không đủ, còn phải lôi cả Tấn Vương phủ ra. Có phải Hoa gia các người muốn che trời che đất ở kinh thành này không?”

Ánh mắt người đàn ông áo xám lóe lên.

Tôi cau mày, tội danh này thật quá lớn.

“Ngươi thấy ta đến đây để giúp hắn ta ở đâu?” tôi hỏi lại.

Người đàn ông áo xám khẽ khịt mũi, đáp: “Đại công tử Hoa Gia, tiếng ‘muội muội’ kia chúng ta nghe rõ mồn một. Tấn Vương là bậc tài giỏi đến nhường nào, vậy mà ngay cả hậu viện nhà mình cũng không quản được, thật làm ô danh của ngài ấy.”

Người này sao lại có địch ý lớn với tôi như vậy?

Tôi đến đây mới nói được hai câu, mà câu nào của hắn ta cũng châm chọc tôi.

“Vị… tráng sĩ này có phải đã hiểu lầm gì với ta không?” Tôi mở lời hỏi.

“Không thể nói là hiểu lầm. Chỉ là ta xưa nay yêu ghét rõ ràng. Thật đáng tiếc cho một người tài hoa ngút trời như Tấn Vương, lại cứ coi hòn đá là châu báu, ngay cả những mánh khóe bẩn thỉu của nữ nhân cũng mắc bẫy…”

Ừm?

Người này ăn mặc như kẻ giang hồ, nhưng sao lời nói lại như rất rõ nguyên nhân tôi gả cho Trọng Dạ Lan?

Lời này chẳng khác gì chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng tôi không biết xấu hổ, bám víu lấy hắn ta.

Tôi còn chưa kịp nghĩ ra nguyên do, bỗng thấy một bóng người lao đến, đấm mạnh vào người đàn ông áo xám.

Người đàn ông áo xám sững sờ, lập tức tung một cước đá văng người kia ra xa, còn chưa hết giận mà lao tới bồi thêm hai đấm nữa, miệng lầm bầm chửi: “Chó đâu ra thế này, muốn lập công đến phát điên rồi sao? Bên cạnh Tấn Vương phi có biết bao nhiêu vệ sĩ, đến lượt một tên chạy vặt tửu lâu như ngươi ra mặt ư?”

Thấy tình hình ngày càng hỗn loạn, tôi vội ra lệnh cho người kéo người đàn ông áo xám ra.

Người bị đánh kia nhìn cách ăn mặc đúng là một tạp dịch của tửu lâu này.

“Người đâu, trói hắn ta lại cho ta,” Tôi chỉ tay vào người đàn ông áo xám.

Người áo xám sững lại, lập tức giận dữ gào lên: “Tại sao ngươi lại bắt ta?”

“Vì ngươi ăn nói lỗ mãng, vu khống hoàng tộc.”

“Ta có đâu…”

Không đợi hắn ta đáp lời, tôi lại giơ tay chỉ vào Hoa Thâm, nói: “Trói luôn cả huynh ấy lại cho ta, tất cả đều giải đến Doãn phủ kinh thành!”

Quả nhiên không sai, không khí trong tửu lâu chợt chững lại.

Nếu cứ làm loạn thêm, câu chuyện này sẽ thành trò cười mất, nên tôi cần phải hành động dứt khoát.

“Muội… muội muội, có phải muội chỉ nhầm người rồi không?” Hoa Thâm trên khuôn mặt béo mập đầy dầu mỡ nặn ra một nụ cười gượng gạo, hỏi tôi.

“Chính là chỉ vào huynh đó. Nếu thói xấu của huynh không sửa được, thì hãy vào nha môn ngồi tù vài ngày đi. Còn ngươi nữa…” Tôi quay sang nhìn người đàn ông áo xám, nói tiếp, “Ta không phải Doãn phủ, nên không thể phán xét đúng sai, nhưng vừa nãy ngươi đã nhiều lần ăn nói hỗn xược với ta, ta cũng không phải người dễ dãi. Vậy nên các ngươi hãy cùng đến nha môn giải thích đi.”

Nói rồi, tôi ra hiệu cho thị vệ Tấn Vương phủ hành động, còn mình thì bước đến trước mặt tên tạp dịch tửu lâu vừa bị đánh.

Hắn ta đã bị đánh đến sưng vù mặt mày, không còn rõ dung nhan.

Chỉ nhìn vóc dáng gầy gò, có lẽ hắn còn là một thiếu niên mười mấy tuổi.

Bất kể hắn ta có phải là người biết nhìn sắc mặt, giỏi gió chiều nào xoay chiều đó, hay là muốn lập công trước mặt tôi, thì tóm lại hắn ta cũng vì muốn bảo vệ tôi.

Dù tôi không thích kiểu người này, tôi cũng không thể quên ơn của hắn.

“Ngươi tên là gì?” Tôi hỏi.

Miệng hắn ta có vẻ bị rách, nói chuyện có cả bọt máu, ú ớ không rõ ràng.

Tôi chỉ nghe thấy được một chữ “Dũng” và một chữ “Chu”.

Thế là tôi nói: “Chu Dũng đúng không? Vừa nãy đa tạ hảo ý của ngươi, nhưng lần sau muốn ra mặt giúp người khác, hãy nhớ xem liệu mình có bảo toàn được bản thân không. Không có gì quan trọng hơn chính bản thân mình đâu.”

Tên tạp dịch kia sững người, đôi mắt nâu nhìn tôi chằm chằm.

Tôi đưa tay kéo lại vạt áo vừa bị xô lệch của hắn ta, rồi nói tiếp: “Chi phí thuốc men của ngươi sẽ do Tấn Vương phủ chi trả. Chỉ là sau này làm việc nhớ đừng nông nổi như vậy nữa. Không phải ai cũng bằng lòng nhận lấy ân tình này đâu.”

Tên tạp dịch khẽ mấp máy môi, dường như muốn nói điều gì đó.

Lúc này, ca ca của tôi là Hoa Thâm đột nhiên nhào tới ôm chặt chân tôi, khóc lóc nói: “Muội muội, ca biết lỗi rồi. Sau này không dám nữa đâu, muội đừng đưa ca đến Doãn phủ mà.”

Hoa Thâm này tuy có chút ngông cuồng, nhưng ít ra còn biết sợ.

Tuy nhiên, tôi đã quyết tâm nhân lúc Hoa Tướng và Hoa phu nhân vắng mặt, dạy cho hắn một bài học ra trò, kẻo sau này hắn cứ liên tục phá hỏng những kế hoạch của tôi.

Hất tay hắn ra, tôi không thèm để ý mà bước ra ngoài.

Bỗng nhiên, một bóng dáng màu xanh lam chặn trước mặt tôi.

Đó chính là người nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh nam nhân áo xám.

Hắn ta mặc trường bào màu lam, chặn tôi lại và nói: “Tấn Vương phi xin hãy khoan đã.”

Tôi ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn ta cúi người chào tôi, nói: “Tấn Vương phi, đệ đệ ta vừa rồi đã ăn nói hỗn xược, ta xin thay mặt hắn tạ lỗi với người. Hắn từ trước đến nay đều thẳng tính và đầu óc đơn giản, dễ bị người khác lầm lạc, nghe gì tin nấy. Mong Tấn Vương phi đừng chấp nhặt với hắn.”

Hai huynh đệ này một người đóng vai ác, một người đóng vai hiền, phối hợp thực ăn ý.

Nhưng tôi không chấp nhận: “Không cần xin lỗi, ta không can thiệp vào chuyện này. Các ngươi cứ đến Doãn phủ giải thích rõ ràng là được.”

“Hay là thế này đi, hai huynh đệ chúng ta xin lỗi Vương phi một lần nữa, cũng không truy cứu lỗi của Hoa công tử. Dù sao cũng chỉ là tranh cãi nhỏ, đừng làm lớn chuyện đến nha môn,” Nam nhân áo lam lại đề nghị.

Hoa Thâm lập tức phụ họa bên cạnh.

Cả ba người đều chờ xem phản ứng của tôi.

Tôi nhếch khóe miệng nói: “Ta có thể không truy cứu, nhưng chuyện giữa các ngươi giải quyết thế nào không phải do các ngươi quyết định, phải xem người bị hại xử lý ra sao.”

Họ sững sờ, bắt đầu nhìn về phía nữ tử chơi tỳ bà luôn bị lãng quên nãy giờ.

Chỉ có nam nhân áo lam vẫn nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

Nữ tử chơi tỳ bà e dè nói: “Nếu… nếu sau này Hoa công tử không còn quấy rầy, tiểu nữ xin không truy cứu.”

“Không quấy rầy, không quấy rầy nữa,” Hoa Thâm vội vàng nói, trông vừa béo mập vừa hèn hạ.

Người bị hại đã lên tiếng, tôi cũng không thể ép họ đến nha môn được nữa.

Chỉ tiếc là đã bỏ lỡ cơ hội dạy dỗ Hoa Thâm này.

Nhìn Hoa Thâm thở phào nhẹ nhõm rồi đắc chí, tôi trong lòng châm chọc, quay sang thị vệ Tấn Vương phủ ra lệnh: “Mấy người các ngươi đưa ca ca ta về. Trước khi phụ mẫu ta trở lại, các ngươi hãy canh gác ở Hoa phủ, không cho hắn ta bước chân ra khỏi cửa một bước.”

“Muội muội…”

Hoa Thâm còn định nói, nhưng bị ánh mắt “nếu huynh còn nói, ta sẽ đưa huynh đến nha môn” của tôi dọa cho sợ hãi, run rẩy đi theo thị vệ.

Hai người giang hồ kia thấy vậy, cũng cúi chào tôi rồi lần lượt rời đi.

Nhìn bóng lưng họ, lòng tôi không hề thả lỏng chút nào.

Hai người này xuất hiện thực sự quá kỳ lạ.

Vừa định dặn thị vệ bí mật theo dõi họ để tìm hiểu, tôi chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Tấn Vương phi thật sự khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.”

Tim tôi đập mạnh một nhịp, quay lại nhìn thấy một bóng dáng màu trắng ngà của mặt trăng – Hoàng thượng Trọng Khê Ngọ.

“Hoàng…”

“Suỵt!” Chưa kịp mở lời gọi hắn, hắn đã đưa ngón tay lên môi, ra hiệu cho tôi im lặng.

“Ta đang vi hành, mong Vương phi đừng để lộ thân phận của ta.”

Người trong tửu lâu bắt đầu tản đi.

Tôi gượng gạo giữ nụ cười.

Vị Hoàng thượng này sao lại xuất hiện ở tửu lâu này?

Chỉ thấy Trọng Khê Ngọ một vẻ mặt sáng sủa, cười trong trẻo, chẳng có chút gì ra dáng Đế vương.

So với lần đầu gặp tôi trong cung, hắn ta ôn hòa hơn nhiều.

Nhưng với một người từ nhỏ đã sợ thầy, lớn lên sợ sếp như tôi, trước mặt vị đại boss này, tôi vẫn không dám lơ là.

“Vừa rồi thấy Tấn Vương phi xử lý mọi việc gọn gàng dứt khoát, quả là khác xưa rất nhiều.” Trọng Khê Ngọ mày mắt cười cong, trong mắt không có chút tạp chất nào, dường như chỉ là nói bâng quơ.

Tôi há miệng, nhưng không biết nên xưng hô với hắn ta thế nào.

Hắn ta lập tức hiểu ý nói: “Tấn Vương phi là Hoàng tẩu của ta, cứ gọi thẳng tên ta là được.”

Chẳng phải là nói đùa sao?

Tôi lấy đâu ra cái gan đó?

Cân nhắc một lát, tôi mở lời: “Trọng công tử nói đùa rồi. Khi là thê tử và khi là nữ tử thì cách cư xử nhất định là khác nhau.”

Trọng Khê Ngọ không dây dưa thêm, mà hỏi: “Sao vừa rồi không thấy Hoàng huynh đến?”

“Dù sao đây cũng là việc của Hoa phủ chúng tôi, nên Vương gia không ra mặt thì hơn,” Tôi suy nghĩ một chút, cẩn trọng trả lời.

Nụ cười của Trọng Khê Ngọ không hề thay đổi.

Nhìn khuôn mặt ấy thật sự như gió xuân thổi qua, hai huynh đệ này đúng là hai thái cực.

Một người như tảng băng, một người như ánh dương ấm áp.

Điều này cũng phù hợp với tên của họ – Dạ Lan (đêm) và Khê Ngọ (buổi trưa).

Thế nhưng trong tiểu thuyết ngôn tình, tính cách ôn hòa, lễ độ như Trọng Khê Ngọ lại không được ưa chuộng, đa phần đều là nam phụ.

Mọi người dường như thích xem tảng băng tan chảy hơn là ánh dương vẫn cứ ấm áp.

Cảm thán thì cảm thán, nhưng tôi không muốn dính líu quá nhiều.

Đang định cáo từ, thì hắn ta đã nói trước: “Ra ngoài lâu như vậy, ta cũng nên về rồi. Lần này ta đi đơn giản, không biết Tấn Vương phi có thể cho ta đi nhờ một đoạn không?”

Tôi có thể nói không sao?

“Trọng công tử nếu không chê xe ngựa thô sơ, vậy mời đi lối này.”

Mặt tôi tỏ ra điềm tĩnh, nhưng lòng thì như đánh trống.

Hoàng thượng này đang bày trò gì đây?

Cùng tôi đi chung xe dường như không hợp quy củ.

Chẳng lẽ…

Hắn ta đã để ý đến tôi?

Ý nghĩ này khiến tôi sợ hãi không nhỏ.

Hắn ta là Hoàng thượng đó, hậu cung có ba ngàn giai nhân.

Tôi thà liều mạng tranh giành Trọng Dạ Lan với Mục Dao, cũng không muốn bị đưa vào hậu cung.

Tuy nhiên, khi lên xe ngựa, tôi mới nhận ra mình đã tự mình đa tình.

Bởi vì từ khi lên xe, Trọng Khê Ngọ không nói một lời nào, cho đến khi xuống xe mới nói lời cảm ơn rồi rời đi.

Xem ra đúng là chỉ muốn đi nhờ xe thật.

Tôi không khỏi đỏ mặt vì những suy nghĩ viển vông của mình.

Hắn ta là nam phụ si tình của nữ chính trong tương lai mà, tôi, một nữ phụ độc ác, lại đang nghĩ vớ vẩn gì thế này?

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!