Góc Của Chan

LỆCH NHỊP- CHƯƠNG 4

13

Khi tôi bước ra khỏi phòng, trời đã gần trưa.

Bố tôi nói Trình Triệt đã ngồi trước cửa nhà từ sáng sớm rồi.

Dưới mắt Trình Triệt thâm quầng, vẻ mặt tiều tụy.

Không biết anh ta đến từ tối qua hay sáng sớm nay nữa.

“Bố đã đuổi nó đi rồi, bố biết con không muốn nhìn thấy nó, chúng ta sẽ không để ý tới nó đâu.” Bố tôi nói.

Dì Lý đã làm xong bữa cơm rồi. Món canh sườn hầm thơm lừng.

“Duyệt Duyệt dậy rồi à, mau vào ăn cơm thôi.”

“Ăn cơm xong, nhân cuối tuần, con có muốn đi câu cá với bố không?”

“Vâng ạ.”

Thế nhưng, khi mở cửa ra, tôi vẫn thấy Trình Triệt.

Anh ta tiều tụy ngồi trước cửa nhà tôi, nghe thấy tiếng mở cửa liền vội vàng đứng dậy. Trên thái dương còn dán băng cá nhân.

Điều đó có nghĩa là, anh ta đã để mặc cô ta giúp anh ta xử lý hậu quả.

“Không phải đã bảo cậu đi rồi sao, cậu còn đến đây làm gì?”

Bố tôi che chắn tôi phía sau: “Đừng có bám víu Duyệt Duyệt nhà tôi nữa.”

“Chú…” Ánh mắt Trình Triệt đổ dồn vào tôi, nhưng đáp lại anh ta chỉ là gương mặt lạnh lùng của tôi.

“Cháu đến để xin lỗi.”

Không hiểu sao giọng anh ta khàn đặc đến đáng sợ.

“Chúng tôi không cần lời xin lỗi của cậu. Nếu cậu còn muốn Duyệt Duyệt nhà tôi được yên ổn, thì bây giờ hãy đi đi.” Bố tôi thực ra là người có cá tính rất nghiêm túc.

Không bảo anh ta cút đi đã là sự nhân từ lớn nhất đối với anh ta rồi.

Trình Triệt bối rối nhìn tôi, cẩn thận lấy ra chiếc hộp nhẫn nhung xanh từ hôm qua.

Tôi quay mặt đi.

Nghe thấy anh ta nói: “Chú ơi, tối qua cháu đã cầu hôn Duyệt Duyệt rồi, cô ấy đã đồng ý, có rất nhiều người chứng kiến. Cháu chỉ làm cô ấy giận thôi, cháu đến để xin lỗi, mong chú có thể tha thứ.” Vừa nói, khóe mắt anh ta lại đỏ hoe.

“Đây là vấn đề nguyên tắc, Duyệt Duyệt nhà chúng tôi tuy tính tình tốt nhưng cũng có giới hạn. Cậu là loại đàn ông bắt cá hai tay, không xứng bước vào cửa nhà chúng tôi.”

Nghe câu này, vẻ mặt Trình Triệt lộ rõ sự đau khổ, anh ta rút điện thoại ra.

Mở đủ loại tin nhắn trò chuyện, bày ra trước mặt chúng tôi để giải thích: “Chú ơi, cháu không có.”

“Trong 5 năm ở bên Duyệt Duyệt, cháu chỉ coi cô ấy là bạn bè bình thường, không hề có bất cứ hành động vượt giới hạn nào.”

“Thế nhưng, anh đã lừa dối tôi đúng không?” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Trình Triệt, anh dám thề, rằng lúc đầu anh ở bên tôi là thật lòng yêu tôi, hay là muốn trả thù một người khác?”

Anh ta im lặng, một lát sau mới mở lời: “Nhưng mà, anh và cô ấy không có chuyện gì xảy ra cả.”

Đúng vậy, rõ ràng họ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Vậy tại sao tôi vẫn cứ mãi day dứt không buông.

Điều anh ta không biết là.

Trong mỗi ký ức về anh ta và tôi.

Đều có sự hiện diện của Khương Hân.

Tôi không biết trong 5 năm qua, trái tim anh ta có từng xao động không.

Nhưng những mảnh ký ức từng lấp lánh như mặt trời, sưởi ấm những tháng năm của tôi.

Giờ đây lại tụ lại thành những lưỡi dao sắc bén.

Đâm sâu vào trái tim tôi.

Những lời thề non hẹn biển về ba người chúng tôi cùng nhau già đi mà tôi từng tự hào.

Giờ đây nhìn lại, thật nực cười làm sao.

Chưa xảy ra, thì có thể coi như chuyện đó không tồn tại sao?

Chính hai người họ đã phản bội tôi, tôi dựa vào đâu mà phải tha thứ?

Tôi kéo vạt áo bố, lắc đầu: “Bố ơi, chúng ta đi thôi.”

Khi dì Lý đi cùng tôi để giúp bố tôi lấy ghế xếp, dì ấy mới kể với tôi rằng sáng sớm, bố tôi suýt nữa đã dùng chổi trong nhà đánh cho Trình Triệt một trận.

Nhưng rồi ông lại từ từ, từ từ đỏ hoe mắt, bảo anh ta đừng đến tìm tôi nữa.

Dì ấy nói: “Bố con đóng cửa lại, ngồi trên ghế sofa im lặng rất lâu, cảm thấy mình đã không bảo vệ con tốt.”

Rồi ông ấy nói: “Duyệt Duyệt đã rất buồn rồi, không thể để con bé buồn hơn nữa. Phải đối xử với con bé vui vẻ một chút, để con bé không nhớ lại những chuyện không vui.”

“Chỉ là cảm thấy có lỗi với mẹ con, đã không chăm sóc con tốt, để con phải chịu ấm ức.”

Nghe xong, tôi nức nở khóc.

Cái đau lòng là, hóa ra bố vẫn luôn âm thầm yêu thương tôi đến vậy.

Dì Lý ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: “Con ngoan, cứ khóc đi rồi sẽ ổn thôi.”

Khi câu cá, bố tôi cố tình tìm chuyện để nói.

Tôi biết, ông ấy sợ không khí yên tĩnh lại, tôi sẽ suy nghĩ nhiều.

Tôi không muốn họ buồn, nên tôi cũng hợp tác trò chuyện với bố cả ngày.

Trên đường về, một người bạn gửi cho tôi hai ảnh chụp màn hình vòng bạn bè we chat.

Một ảnh là của Trình Triệt đăng sáng nay, chụp dưới nhà tôi.

Kèm theo dòng trạng thái: “Đời này chỉ yêu một người.”

Một ảnh khác là của Khương Hân, chụp trong nhà Trình Triệt, thoáng qua có miếng băng cá nhân, nhưng cái góc mặt đó, dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.

Nó được đăng vào rạng sáng hôm qua: “Có thể đừng bỏ lỡ nữa không?”

Bạn tôi hỏi: “Thật sự không phải là ảo giác của tớ chứ? Ba người các cậu có vấn đề gì à?”

Tôi trả lời: “Đúng vậy, chia tay rồi, bạn trai cũ và bạn thân cũ đã cấu kết với nhau.”

Bạn tôi gửi một biểu tượng cảm xúc, rồi nói: “Thật quá đáng mà, hôm qua không phải mới cầu hôn sao, sao lại ghê tởm thế.”

Tôi gõ chữ: “Tất cả đã qua rồi.”

Cô ấy tiếp tục gửi vài biểu tượng ôm: “Thẩm Duyệt yêu quý, hạnh phúc của cậu còn ở phía trước.”

Đúng vậy, phải vẫy tay tạm biệt những điều sai trái, mới có thể gặp gỡ những điều đúng đắn.

Những gì không thể giết chết tôi, chỉ khiến tôi mạnh mẽ hơn mà thôi.

Tôi đăng một dòng trạng thái trên WeChat: “Trở lại độc thân.”

Ngay bên dưới dòng trạng thái của tôi là những bài đăng cầu hôn mà những người bạn khác đã chia sẻ hôm qua.

Đó là những bài đăng gồm chín tấm ảnh hoặc video ngắn.

“Đời này tôi chưa từng ăn nhiều ‘cẩu lương’ như hôm nay, Thẩm Duyệt, cậu nhất định phải hạnh phúc nhé.”

“Xúc động quá đi mất, huhu, yêu nhau 5 năm, chúc mừng anh Trình cầu hôn thành công.”

“Sau này ai mà còn nói không tin vào tình yêu, tôi sẽ quăng cái video này vào mặt họ.”

Giờ đây nhìn lại, mọi thứ thật quá đỗi mỉa mai.

Tôi tùy tiện nhấn vào một tấm ảnh, nhưng lại thấy Trình Triệt trong đó, mắt anh ta không hề nhìn tôi.

Mà đang thật sâu, thật sâu nhìn về phía Khương Hân bên cạnh tôi.

Tôi nhớ lại tối qua anh ta vẫn bình thản nhìn tôi và Khương Hân trò chuyện.

Anh ta đã mang tâm trạng như thế nào để xoay sở giữa hai người phụ nữ chúng tôi chứ?

Khoảnh khắc ấy.

Anh ta đã nghĩ rằng sau này sẽ cùng tôi sống trọn đời trọn kiếp.

Hay là đang nghĩ rằng sự trả thù của anh ta đối với cô ta cuối cùng đã thành công.

Bây giờ, tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Cả hai người họ, tôi đều không cần nữa.

Vừa đăng lên, bạn bè lập tức gửi tin nhắn tới tấp.

Dù sao thì tối qua, một buổi lễ cầu hôn hoành tráng đến vậy đã được chuẩn bị.

Rất nhiều người đã chứng kiến tình yêu của chúng tôi.

Họ đều nghĩ tôi đang đùa.

Nhưng, đây chính là sự thật.

Tôi lần lượt trả lời từng người, không hề nể nang chút tình cảm nào.

Tại sao tôi phải rộng lượng chứ? Chính họ đã có lỗi với tôi.

Tôi không hề sai.

Thế nhưng tối đó Khương Hân vẫn gửi tin nhắn cho tôi.

“Duyệt Duyệt, cậu có thể tác thành cho chúng mình không?”

Tôi không hiểu, rõ ràng cô ta đã có tất cả mọi thứ rồi.

Tại sao vẫn cứ cố tình tìm đến Trình Triệt.

Có phải là không muốn thấy tôi hạnh phúc không?

Nhưng cô ta là bạn thân nhất của tôi mà.

Cuối cùng tôi chợt nhận ra một sự thật mà mình không muốn thừa nhận.

Có lẽ Khương Hân chưa bao giờ thực sự xem tôi là bạn.

Nếu không, sao cô ta có thể làm ra những chuyện vô liêm sỉ và không biết xấu hổ đến vậy.

Tôi cố kìm lại cơn giận muốn chửi bới, trả lời cô ta: “Tác thành? Khương Hân, hai người không thấy mình bẩn thỉu và kinh tởm lắm sao?”

Cô ta nhanh chóng trả lời: “Nhưng Trình Triệt là người thích mình trước, là anh ấy tỏ tình với mình. Mình chưa từng nói với cậu, hồi các cậu mới yêu nhau, anh ấy còn nói với mình rằng nếu mình đồng ý, anh ấy có thể lập tức ở bên cạnh mình.”

“Lúc đó mình đã không nói với cậu, dù sao các cậu cũng đã ở bên nhau rồi, mình không muốn làm cậu buồn.”

“Ồ, tôi phải cảm ơn cô sao.”

Khương Hân tiếp tục nói: “Anh ấy ở bên cậu là để trả thù mình, nếu chia tay với cậu thì sẽ không gặp được mình nữa.”

Thật kinh tởm.

Quá ghê tởm.

Hai người họ quả thực không phải là người.

“Nhìn thấy hai người thêm một giây nào nữa, tôi cũng thấy buồn nôn.”

“Tôi sẽ không tác thành cho hai người đâu, tôi muốn hai người phải mang theo sự hổ thẹn với tôi, mang theo tất cả lời chỉ trích của mọi người, mãi mãi không thấy ánh sáng!”

Rồi tôi chặn cô ta.

Vì một người đàn ông, tôi không ngờ có người lại vứt bỏ bạn bè của mình, đến cả lương tâm cũng không cần.

Cuối cùng tôi đã hiểu ra và tỉnh ngộ.

Trong mắt Khương Hân, có lẽ tôi chưa bao giờ là bạn.

Mà là một kẻ tùy tùng nhỏ bé làm nền cho vẻ đẹp và sự nổi tiếng của cô ta.

Là một trạm trung chuyển rác rưởi, nơi cô ta có thể tùy tiện ném những thứ mình không cần cho tôi.

Bao nhiêu năm qua, khi tôi hết lòng đối đãi với hai người họ bằng cả trái tim chân thành.

Họ chỉ nghĩ, tôi thật dễ lừa gạt.

Tôi thật sự quá ngốc nghếch.

Ngay cả những sóng ngầm giữa hai người họ tôi cũng không hề hay biết.

Vì họ muốn ở bên nhau.

Tôi nhất định sẽ không để họ được như ý.

error: Content is protected !!